Trong phòng bếp, Tần Phong vừa pha cà phê xong, chuẩn bị rửa bát, thì thấy Thẩm Kiệt đi vào.

"Chị Tiểu Phong, em đến giúp chị!" Thẩm Kiệt cười nhận lấy bình cà phê.

"Ừ, Kiệt, cẩn thận bỏng tay." Tần Phong lên tiếng nhắc nhở cậu.

"Em biết rồi." Thẩm Kiệt thuần thục rót cà phê vào đầy tách.

"Tiểu Phong Nhi, em đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa anh và Thẩm Kiệt sẽ bưng cà phê lên cho." Lâm Vũ Mặc muốn đuổi khéo Tần Phong đi ra ngoài. Anh nhìn Tần Phong và Thẩm Kiệt cứ tỏ ra thân mật là lòng lại không vui, cho nên mới muốn lập tức đuổi khéo Tần Phong ra ngoài.

Trong phòng khách, Đường Chá bị Khả Nhi quấn lấy, không có thời gian tâm tình với Phong Nhi. Hôm nay, anh phải trở thành người đàn ông giỏi nhất, cái gì cũng hoàn hảo nhất mới có thể uy hiếp đối thủ.

Khi Tần Phong đi ra khỏi phòng bếp, liền đi tới ngồi đối diện Đường Chá. Cô cẩn thận quan sát Đường Chá, phát hiện anh gầy đi rất nhiều. Năm năm không gặp, vì sao ba người đàn ông đều gầy đi? Chẳng lẽ bọn họ giảm cân tập thể sao?

Trên người Lâm Vũ Mặc mang vẻ tang thương, trên người Thẩm Kiệt là vẻ thành thục, mà trên người của Đường Chá là sự chững chạc. Anh vẫn trẻ trung nhưng trở nên mị lực hơn. Anh là kiểu đàn ông khiến cho người ta an toàn khi ở bên cạnh. Anh tuấn, xuất thần, chững chạc và tự do, nho nhã và trưởng thành.

Một người đàn ông ưu tú như vậy, lại là con trai của Đường Thanh Vân sao, đúng là số mạng trêu người mà!

Giả sử ban đầu cô biết cha Đường Chá chính là kẻ thù giết cha mình, cô có chấp nhận gả cho anh không?

Bây giờ nói những thứ này chẳng còn hữu dụng nữa.

Cô hận Đường Thanh Vân, hận Mã Diễm Lệ, nhưng đối với Đường Chá, cô chẳng có cách nào để hận anh, dù sao Đường Chá cũng vô tội. Nhưng cô chẳng có cách nào để yêu anh thêm lần nữa.

Lòng cô không cho phép cô ở cùng một chỗ với Đường Chá, vậy thì hãy xem như cô phụ anh đi, nhớ đến chuyện đó cơ thể cô lại chìm trong mơ hồ.

Nếu như cô yêu Đường Chá, chính cô cũng sẽ tự trách mình?

Dù sao cô cũng vẫn rất hận gia đình anh!

Đường Chá đang cùng chơi đùa với Lâm Khả Nhi, ngước mặt lên, thâm tình nhìn Tần Phong: "Phong Nhi, anh đã bán công ti của cha mình đi rồi, lấy tiền đó lập một quĩ từ thiện mang tên em. Nên em hãy để cho quá khứ là quá khứ đi, chúng ta không cần cất nó trong lòng nữa. Phong Nhi, để thù hận xuống, gả cho anh đi."

"Đường Chá, nếu như thù hận này có thể bỏ xuống được, em đã không khổ sở nhiều như thế rồi!" Trong mắt Tần Phong lóe lên một tia ưu thương nhàn nhạt.

Đường Chá ôm chặt lấy Lâm Khả Nhi, ngồi xổm dưới chân Tần Phong. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Phong, nói với cô: "Phong Nhi, trong lòng em đã rất đau khổ rồi, hãy từ bỏ tất cả thù hận đi được không? Anh sẽ yêu thương em, cho em một cuộc sống hạnh phúc, không bao giờ phải rơi lệ nữa.”

"Đường Chá!" Nước mắt Tần Phong không ngừng rơi, hai người nắm lấy tay nhau. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Em không có cách nào để thuyết phục lòng mình. Đường Chá, tha thứ cho em."

"Phong Nhi…" Đường Chá còn muốn tiếp tục khuyên Tần Phong, đã bị Lâm Vũ Mặc chen vào.

Lâm Vũ Mặc cười tà, sau đó nói: "Anh Đường, nếu Tiểu Phong Nhi đã cự tuyệt anh, anh cũng đừng dây dưa nữa, như thế sẽ khổ người khổ ta. Buông tha Phong Nhi đi, tôi sẽ giới thiệu cho anh nhiều cô gái xinh đẹp, tùy anh chọn."

Đường Chá lãnh khốc trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc một cái, máy nhíu chặt hỏi: "Như vậy sao Tổng giám đốc Lâm không buông tha cho Phong Nhi đi? Tôi nhớ Phong Nhi có bảo sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh kia mà. Tình huống của tôi hình như còn đỡ hơn anh. Tôi chưa từng làm tổn thương Phong Nhi, chỉ là chuyện của thế hệ trước mà thôi. Nếu như tôi nhớ không lầm thì tổng giám đốc Lâm đã tự mình làm tổn thương cô ấy?"

"Chuyện kia là hiểu lầm, tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện với Tiểu Phong Nhi rồi." Lâm Vũ Mặc lo lắng cãi lại. Anh đưa tách cà phê đang cầm trong tay cho Tần Phong, tựa như lấy lòng cười nói: "Tiểu Phong Nhi, uống cà phê đi. Uống xong, hãy cùng anh về nhà thăm cha mẹ. Hai người bọn họ nhớ em đến chết rồi."

"Chị Tiểu Phong, chị đừng đi!" Thẩm Kiệt để hai tách cà phê trong tay xuống bàn, đẩy Lâm Vũ Mặc ra, thâm tình nói với Tần Phong: "Chị, chị đừng để ý đến hai người bọn họ. Bọn họ đã từng khiến chị tổn thương, vì cái gì chị phải tiếp tục dây dưa với bọn họ? Chị gả cho em đi. Chị Tiểu Phong, hiện tại em có rất nhiều tiền, em sẽ mua xe, mua biệt thự, mua limousine, những gì bọn họ mua được thì em cũng có thể mua được. Nhất định chị phải gả cho em. Em yêu chị thật lòng."

Tần Phong đưa tay ra khẽ vuốt ve gương mặt anh tuấn của Thẩm Kiệt, trong lòng tràn đầy cảm động, giọng nói của cô hơi run rẩy: "Kiệt, chị Tiểu Phong hiểu. Trên thế giới này, chỉ có Kiệt là không làm tổn thương chị, chỉ có Kiệt là người quý trọng chị nhất."

"Phong Nhi, anh cũng yêu em, chẳng ít hơn Thẩm Kiệt đâu!" Đường Chá không cam lòng la lên.

"Tiểu Phong Nhi, em đừng kích động! Trong lòng của em còn yêu anh rất nhiều! Anh muốn em gả cho anh!" Lâm Vũ Mặc cũng hoảng hốt nói.

Tần Phong nói đúng, khi ba người bọn họ đứng bên cạnh nhau, chỉ có Thẩm Kiệt là chưa từng tổn thương đến cô.

Đã từng không để Thẩm Kiệt vào mắt, trải qua năm năm, cậu ta lại biến thành một thiên vương vừa anh tuấn lại vừa giàu có. Bây giờ Thẩm Kiệt mới là tình địch lớn nhất của anh. Anh thật lo lắng không biết, Tiểu Phong Nhi có đồng ý lời cầu hôn của cậu ta hay không.

"Lâm Vũ Mặc, chị Tiểu Phong có mắt nhìn, trong lòng chị ấy có ai chị ấy cảm nhận được, không cần anh quyết định thay." Thẩm Kiệt bất mãn nói.

Tần Phong nhìn ba người đàn ông trước mặt, thật không biết nên vui hay nên buồn. Nếu như muốn làm bạn bè bình thường, tin chắc rằng bọn sẽ là ba người bạn thân thiết nhất của cô. Nhưng bọn họ đều đang cố gắng giành lấy vị trí chồng của cô, hỏi cô biết lựa chọn như thế nào?

Ba người đàn ông này, tất cả đều là những người đàn ông quan trọng nhất trong một đoạn đường đời của cô. Đương nhiên trong đó có hai người từng làm cô tổn thương sâu sắc, nhưng cô hiểu, bọn họ cũng yêu cô sâu đậm. Nếu cô cự tuyệt một người nào đó, bọn họ sẽ đau đến không thiết sống. Cô cũng chẳng muốn tổn thương bất cứ ai, nhưng cô phải lựa chọn. Nếu không sẽ khiến cho bốn người cùng đau khổ.

Tầm mắt của cô mang theo sự băn khoăn hướng về ba người đàn ông, tìm ra đối tượng trong lòng. Người đó là ai? Ai mới là lựa chọn tốt nhất của cô?

Thật giống như ba người cũng mang lại khó xử cho cô. Kiệt luôn cố gắng chăm sóc cô, cha của Đường Chá cũng đã nhận được sự trừng phạt, mà Lâm Vũ Mặc cũng đã thề rằng chưa từng phản bội cô.

Cô chẳng biết phải làm gì khác hơn là tự hỏi lòng của mình.

Lòng của cô nên trao cho ai đây?

"Mọi người đừng nên ép tôi... hiện tại trong lòng tôi đang rất bấn loạn”. Tần Phong phiền lòng mà nói với tất cả mọi người.

"Được, Tiểu Phong Nhi, anh không buộc em, nhưng em nhất định đã hiểu rõ trái tim mình. Em yêu anh, không yêu ai khác!" Lâm Vũ Mặc gật đầu nói.

"Chị Tiểu Phong, chị cứ từ từ suy nghĩ, em tin tưởng chị Tiểu Phong nhất định sẽ lựa chọn người tốt nhất dành cho mình." Trầm Kiệt cười ôn hòa nói.

"Phong Nhi, anh chỉ hi vọng em bỏ thù hận xuống, trở lại bên cạnh anh. Vô luận bao lâu, anh sẽ đợi chờ." Đường Chá si tình nói.

"Cha, cha Thẩm, chú Chá, mọi người chẳng thèm để ý đến Khả Nhi sao?" Lâm Khả Nhi đột nhiên đứng lên, nâng đôi mắt long lanh nhìn ba người đàn ông trước mặt bé.

"Tiểu Khả Nhi, bọn chú đang thảo luận chuyện lớn. Khả Nhi, chú rất xin lỗi. Chút nữa chú sẽ mua gà nướng cho con xem như chuộc tội, được không?." Đường Chá cười khẽ, dụ dỗ cô bé nhỏ nhắn.

Lâm Khả Nhi bất mãn nói, tay nhỏ bé của Khả Nhi chỉ vào ngực Đường Chá: "Không cho chú Chá yêu mẹ, chú là của Khả Nhi."

Đường Chá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Nhi, cảm thấy trên người bé mang theo phần bá đạo giống như mẹ của cô, có lẽ đó là tính di truyền.

Ít nhất cũng như vậy, dĩ nhiên cũng nên như vậy. Tương lai nếu trưởng thành, chắc chắn sẽ là một minh tinh.

Ha ha ha!

Chỉ cần không phải trở thành một tiểu ma nữ là tốt rồi. Nhưng khi nhìn bé như thế, vẻ mặt bất mãn đặc biệt có tố chất của một ác ma.

"Chú Chá, chú nghe được lời của cháu không?" Thấy Đường Chá chỉ cười không nói, Lâm Khả Nhi bất mãn nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi anh.

"Khả Nhi, chú không thể làm cha của con sao? Nếu mẹ con gả cho chú... chú sẽ trở thành cha của con, sẽ ngày ngày chơi cùng con”.

Lâm Khả Nhi ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ hồi lâu, mới lắc đầu nói: "Không được! Như vậy chú Chá chính là của mẹ rồi, đâu có thời gian chơi với Khả Nhi? Con không muốn chú Chá là cha con, như vậy chú Chá mới vĩnh viễn là của con."

"Được rồi, chú sẽ chịu chút uất ức, cho Khả Nhi làm thiếp được không." Đường Chá cực kì uất ức nói.

Haizzz!

Xem ra có Khả Nhi ở đây, anh tuyệt đối mất ưu thế.

Chỉ hi vọng trong lòng Phong Nhi có anh.

"Thế còn được!" Lâm Khả Nhi vừa lòng nên cười nói.

"Khả Nhi, tới đây, cha bế." Lâm Vũ Mặc đoạt lấy con gái bảo bối từ trong tay Đường Chá, sau đó khẽ cười ngồi bên cạnh Tần Phong. Anh duỗi một cánh tay ra, nhốt Tần Phong vào trong ngực mình.

Anh ngạo mạn về phía Thẩm Kiệt và Đường Chá, nhướn mày thị uy, tựa hồ đang thông báo: "Các người đã nhìn thấy chưa, đây là vợ của tôi, đây là con gái tôi, các người đừng nghĩ sẽ phá hư gia đình này. Tiểu Phong Nhi sẽ vẫn ở bên cạnh tôi."

Đường Chá mắt lạnh nhìn Lâm Vũ Mặc đang cuồng ngạo không ai bì nổi, không có phản ứng gì, ngồi xuống ghế đối diện. Ánh mắt anh mang theo khiêu khích nhìn Lâm Vũ Mặc, thật giống như đang nói chuyện: "Cậu cứ hài lòng đi, chưa ai quyết định được kết thúc cả!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play