Nhận được ánh mắt khiêu khích của Đường Chá, Lâm Vũ Mặc chẳng thèm quan tâm. Giữa anh và Tiểu Phong Nhi ít nhất còn có sự tồn tại của Khả Nhi. Đây chính là pháp bảo của anh, những người khác lấy đâu ra ưu thế này.

Thẩm Kiệt không để ý đến hai người bọn họ, ngồi ở bên kia Tần Phong, cầm tay cô nói: “Chị Phong Nhi, hôm nào cùng em về thành phố S thăm mẹ đi, mẹ cũng rất nhớ chị.”

“Mẹ nuôi? Đã nhiều năm không gặp mẹ. Không biết sức khoẻ mẹ nuôi có còn tốt như trước kia không?” Tần Phong khẽ cười hỏi. Trong đầu cô không khỏi hiện ra cảnh cô và mẹ con Thẩm Kiệt cùng nhau kiếm sống.

Bác Thẩm là một người ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ. Mỗi khi bà làm thức ăn ngon, đều nói với cô nhà còn nhiều thức ăn, muốn cô sang ăn cùng, còn nói không ăn nhanh sẽ bị hỏng.

Tình yêu của bác Thẩm với cô không thể dùng từ ngữ nào mà diễn tả. Bà ấy coi cô như con gái ruột mà yêu thương. Có lẽ cô nên dành chút thời gian trở về thăm bà ấy.

Thẩm Kiệt nghe Tần Phong hỏi, cười đáp: “Ừm, mẹ vẫn thế, một chút cũng không thay đổi, luôn muốn ra ngoài kiếm tiền. Em nói với mẹ em có tiền, không cần mẹ phải cực khổ nữa, nhưng bà vẫn không chịu, bà còn nói nào có người nào ngại nhiều tiền.”

“Ha ha ha, mẹ nuôi thật sự rất thích nói đùa.” Tần Phong cười vui vẻ. Cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng yêu kia của bà. Chỉ cần vừa nhìn thấy tiền, mẹ nuôi sẽ rất hưng phấn.

“Tiểu Phong Nhi, em quên rồi sao, hôm nay em đã đồng ý cùng anh về thăm bố mẹ, em không được đổi ý.” Lâm Vũ Mặc đột nhiên tiến đến gần bên tai Tần Phong nhỏ giọng nói.

Mới vừa rồi, Tần Phong cùng Thẩm Kiệt thân mật khiến anh nhìn mà thấy ghen tị, anh cũng muốn giữa anh và Tiểu Phong Nhi có một đoạn kí ức đáng nhớ như thế. Đó là tình cảm thanh mai trúc mã, anh cùng Tiểu Phong Nhi bên nhau có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, sao có thể so với tình cảm nhiều năm của cô và Thẩm Kiệt!

Anh muốn xen ngang! Cho nên anh cố ý thân mật dựa vào bả vai Tần Phong, thổi nhẹ lên vành tai xinh xắn của cô, nhắc nhở chuyện cô đồng ý với anh.

“Cách xa tôi ra.” Tần Phong đẩy đầu Lâm Vũ Mặc ra, không muốn anh tiếp tục sát lại tạo tình cảnh mập mờ. Hơi thở nóng rực của anh sẽ làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô, làm tim cô đập loạn.

“Đừng!” Vốn Lâm Vũ Mặc còn định dựa cả thân thể lên người Tần Phong, làm nũng nói: “Vợ, rất lâu rồi anh còn chưa được ôm em một cái tử tế. Anh rất nhớ!”

“Ai là vợ của anh? Lâm Vũ Mặc, anh đừng kêu bậy! Tôi còn chưa đồng ý gả cho anh!” Tần Phong bất mãn nói.

“Vợ, hôn lễ của hai ta đã cử hành từ mấy hôm trước rồi, chẳng qua là chỉ có một mình anh tham gia hôn lễ. Chờ về đến nhà, anh sẽ nhờ mẹ bố trí lại một hôn lễ long trọng khác cho chúng ta, khiến em cả đời khó quên.” Lâm Vũ Mặc hưng phấn nói. Anh đang vì Tần Phong mà miêu tả một viễn cảnh xinh đẹp, hi vọng có thể khiến cô động lòng.

“Lâm Vũ Mặc, hôn lễ kia chỉ có một mình anh, không tính! Chị Tiểu Phong vừa nói sẽ không tham gia, cho nên anh không cần tốn sức làm gì. Chị ấy tự do, mong anh đừng gọi chị ấy là vợ nữa. Nếu anh có bản lĩnh, chúng ta dùng bản lĩnh của mình theo đuổi chị Tiểu Phong.” Thẩm Kiệt bất mãn kháng nghị.

“Hả? Được! Xem ai trong chúng ta có bản lĩnh cao hơn?” Lâm Vũ Mặc vẫn cường thế như cũ nói. Mặc kệ thế nào, anh cũng sẽ không thận thua.

Đúng lúc này, điện thoại Thẩm Kiệt vang lên, cậu lập tức nghe máy. Giọng nói cậu lạnh lùng, một chút cũng không giống Thẩm Kiệt cúi đầu trước quyền thế mấy năm trước, nghiễm nhiên trở thành một đại minh tinh đang nghe điện thoại: “Ừm, không đi không được sao, tôi biết rồi. Mấy giờ? Ba giờ rưỡi sao? Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Sau khi Thẩm Kiệt cúp điện thoại, nói với Tần Phong: “Chị Tiểu Phong, đạo diễn đột nhiên quyết định quay thêm một cảnh, bây giờ em phải đi, rảnh rỗi sẽ trở lại thăm chị.”

“Được, em mau đi đi.” Tần Phong cười, gật đầu một cái.

“Cha Thẩm, cha phải đi sao?” Lâm Khả Nhi quan tâm hỏi.

“Ừm, Tiểu Khả Nhi ở nhà phải nghe lời mẹ, khi nào cha Thẩm rảnh rỗi sẽ trở về thăm con.” Thẩm Kiệt cưng chiều vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của cô bé nói.

“Ồ!” Tiểu Khả Nhi không vui quệt cái miệng nhỏ nhắn. “Aiz, lại thiếu một người chơi đùa với con.”

Bộ dáng than thở sầu não của cô bé khiến mấy người lớn bật cười.

“Tiểu Khả Nhi, đừng buồn, con còn có chú Chá! Chú Chá sẽ chơi với con.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, Đường Chá thoáng đau lòng, anh vội vàng an ủi bé con còn đang thở ngắn than dài.

“Vâng, chỉ có chú Chá là tốt thôi! Chú Chá, bế!” Lâm Khả Nhi đưa hai ta nhỏ bé mập mạp ra, đòi Đường Chá ôm cô.

“Được, Tiểu Khả Nhi, chú bế con.” Đường Chá dịu dàng cười, nhận lấy Lâm Khả Nhi từ trong ngực Lâm Vũ Mặc.

Lâm Khả Nhi dựa vào trong ngực Đường Chá, không ngừng cười hì hì.

“Chị Tiểu Phong, em đi đây.” Thẩm Kiệt lưu luyến nhìn Tần Phong, như muốn ở lại với cô. Nhưng cậu không thể vì chuyện riêng mà làm trễ nải tiến độ công việc của cả đoàn làm phim. Cậu chỉ có thể nhượng bộ, để chị Tiểu Phong ở lại với hai người đàn ông kia.

“Kiệt, chị tiễn em.” Tần Phong hất tay Lâm Vũ Mặc ra, đứng lên, đưa Thẩm Kiệt ra cửa.

Ra đến cửa, Thẩm Kiệt đột nhiên ôm chặt lấy Tần Phong, vội vã hôn lên môi cô. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Nụ hôn của cậu thật dịu dàng, sưởi ấm trái tim Tần Phong.

“Kiệt?” Tần Phong sững sờ trước hành động đột ngột của Thẩm Kiệt, nhẹ nhàng đẩy cậu ra, rồi lại bị cậu ôm thật chặt. Thẩm Kiệt tăng thêm lực đạo trên tay, thấp thỏm không yên mà nói. “Chị Tiểu Phong, Kiệt rất lo lắng, lo lắng khi em rời đi, chị sẽ thuộc về người khác.”

“Sẽ không, Kiệt, em an tâm đi quay phim đi. Chị Tiểu Phong sao có thể quyết định tương lai của mình trong chốc lát như vậy được.” Tần Phong cười dịu dàng an ủi cậu, không muốn cậu mang tâm trạng lo lắng đi quay phim.

“Chị Tiểu Phong, chờ em.” Thẩm Kiệt lưu luyến buông cô ra, xoay người lên một chiếc limousine đỗ bên đường.

Nhìn chiếc xe xa hoa, Tần Phong không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Aiz! Mọi chuyện thay đổi thật nhanh! Nhớ năm đó, Kiệt cùng cô giả khóc, bán rẻ tiếng cười, hôm nay đã trở thành siêu sao thiên vương toàn châu Á, ra vào có sẽ limousine đưa đón. Khuôn mặt mê người kia không biết đã mê hoặc trái tim bao nhiêu thiếu nữ, đi ra ngoài sẽ gặp từng nhóm fan sung sướng thét chói tai.

Tần Phong vừa định trở về phòng, thân thể bỗng đụng phải một bức tường thịt cứng rắn. Cô lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt ẩn ẩn tức giận của Lâm Vũ Mặc.

“Mặc.” Tần Phong bồn chồn nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại tức giận.

“Tiểu Phong Nhi, Kiệt thân ái đã đi rồi sao?” Ánh mắt Lâm Vũ Mặc sắc bén nhìn chăm chú vào môi đỏ mọng của Tần Phong, vì đôi môi diễm lệ kia mà buồn bực.

Môi Tiểu Phong Nhi là của anh, tại sao có thể để người đàn ông khác hôn?

“Kiệt thân ái?” Tần Phong gật đầu, có chút mờ mịt nói: “A! Kiệt vừa mới đi.”

Lâm Vũ Mặc đột nhiên đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của Tần Phong lên, lấy ra một chiếc khăn tay trong túi, dùng sức lau môi cô, càng lau lại càng tức. Anh không muốn phát tiết lửa giận lên cô, cho nên chỉ có thể cố nén trong lòng.

“Anh làm gì thế?” Động tác của Lâm Vũ Mặc cũng quá sức rồi, làm đau môi Tần Phong. Cô không vui nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, đẩy bàn tay Lâm Vũ Mặc ra.

“Anh muốn lau toàn bộ dấu vết của Thẩm Kiệt ra.” Lâm Vũ Mặc không vui nói.

“Nhàm chán!” Quở nhẹ một tiếng, Tần Phong muốn vượt qua Lâm Vũ Mặc trở về phòng, lại bị anh kéo lại. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị môi anh cắn nuốt.

“Anh muốn khiến Tiểu Phong Nhi vì nụ hôn của anh mà mất hồn.” Lâm Vũ Mặc tự nhủ. Anh xuất ra tất cả công phu, trằn trọc anh cô, muốn kích tình của cô dâng cao.

“Ưm.” Tần Phong chỉ cảm thấy lửa nóng thiêu đốt trên môi, nụ hôn của Lâm Vũ Mặc tựa như bốc lửa. Lưỡi anh mạnh mẽ xâm nhập , mang theo nhiệt tình thiêu đốt trái tim cô, khiến trái tim bùm bùm nhảy lên, tốc độ càng ngày càng nhanh, như sắp lao ra khỏi lồng ngực.

Cô chỉ có thể vô lực rên rỉ, tay nhỏ bé vươn lên ôm lấy cổ anh, cùng anh nóng bỏng hôn.

Chiếm được sự đáp lại của Tiểu Phong Nhi, lửa giận trong lòng Lâm Vũ Mặc mới từ từ biến mất. Anh khẽ cười, ôm chặt lấy cô, cảm động vùi đầu vào vai cô.

Thượng đế phù hộ, Tiểu Phong Nhi vẫn còn thích anh. Nếu không, với tính tình của cô, quyết sẽ không để cho anh hôn, chứ chưa nói đến nhiệt tình đáp lại.

“Tiểu Phong Nhi, anh biết, em vẫn còn thích anh.” Lâm Vũ Mặc thì thào nói. Có được mọi thứ cũng không bằng niềm vui lúc này của anh.

“Tôi không thương anh!” Tần Phong dẩu môi nói. Đã làm mẹ, nên từ sâu bên trong cô tự nhiên lộ ra một vẻ phong tình quyến rũ lại thành thục, khiến cô lúc này như trái đào chín mọng chờ Lâm Vũ Mặc tới hái. Mặc dù lời nói của cô không xuôi tai, nhưng không sao, anh sẽ khiến cô phải nói thật.

“Không yêu anh sao?” Lâm Vũ Mặc tà mị cười, anh lại hôn một cái lên môi cô, khẽ cười hỏi: “Không yêu anh, tại sao lại nhiệt tình đáp lại anh? Không yêu anh, tại sao ngay cả hô hấp cũng quên? Không yêu anh, tại sao nơi này lại đập nhanh như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play