Anh hung hăng giày xéo môi cô, bàn tay cũng không dừng việc ve vuốt thân thể Tần Phong. Anh muốn để cho cô biết anh có thể đốt nóng cơ thể cô, chỉ có mình anh thôi. Tim của anh chỉ vì cô mà đập mạnh, nhiệt tình của anh chỉ có mình cô mới có thể thiêu đốt.

"Ưmh… a… ừ…" Tần Phong chỉ phản kháng nhẹ, liền bị khuất phục dưới mị lực vô biên của Lâm Vũ Mặc. Cô chỉ có thể rên khẽ và đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, hai gò má ửng hồng.

Thật lâu sau, Lâm Vũ Mặc mới buông Tần Phong ra, để khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trước ngực mình.

"Tiểu Phong Nhi em còn muốn phủ nhận sao?" Lâm Vũ Mặc hả hê hỏi.

"Cũng chỉ là nụ hôn thôi, một lát tôi sẽ đi tìm Thẩm Kiệt thử qua, nhất định cũng chẳng thua gì anh!" Tần Phong vừa thở dốc vừa nói.

"Không cho!" Lâm Vũ Mặc vừa nghe Tần Phong nói thế, trong lòng anh tràn đầy ghen tị, anh quát lớn lên. "Tiểu Phong Nhi, môi em chỉ thuộc về anh, không cho người khác hôn em!"

"Hừ! Lâm Vũ Mặc, Tần Phong tôi là người tự do, tôi muốn hôn ai thì hôn người đó, không mượn anh xen vào!" Tần Phong chống nạnh bất mãn nói. Cái người Lâm Vũ Mặc này, vẫn bá đạo không ai bằng, luôn nghĩ cách khống chế lòng cô, bá đạo xâm chiếm cơ thể cô.

"Tiểu Phong Nhi, nếu như em đi gặp người kia, anh sẽ đau lòng, thật rất đau lòng. Van xin em, đừng làm tổn thương anh, có được không?" Lâm Vũ Mặc buồn bã nói.

"Tổn thương anh? Vậy tại sao ban đầu anh lại làm tổn thương tôi?" Tần Phong nghĩ đến chuyện này mà khổ sở cả đêm, trong mắt tràn đầy nước mắt.

"Thật xin lỗi, Tiểu Phong Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lên, càng không ngừng nuốt lấy những giọt nước mắt trong suốt của cô, nói xin lỗi. "Tiểu Phong Nhi, xin em hãy tha thứ cho anh. Anh hiểu rõ việc dù cho anh có nói ngàn lời xin lỗi cũng chẳng thề đền bù tổn thương cho em. Em hận anh, thì đánh anh đi, hung hăng đánh anh, anh tuyệt không đánh trả lại."

"Anh cùng cô gái khác làm loại chuyện như thế, còn muốn tôi tha thứ cho anh! Xem như những chuyện đó chưa từng xảy ra?" Tần Phong chảy nước mắt nói. Lâm Vũ Mặc không còn sạch sẽ, cô có thể rửa sạch cơ thể anh sao? Một chậu nước đã bị ô nhiễm, chẳng thể nào trở lại ban đầu.

"Không có, Tiểu Phong Nhi, không phải anh đã giải thích với em rồi sao? Anh chưa từng chạm vào cô gái kia, đó là diễn trò, anh đã bỏ tiền thuê cô ta cùng anh diễn một màn kịch. Lúc ấy anh ghen tị đến điên rồi, mới có thể làm như vậy. Hiện tại anh hiểu rõ sai lầm của mình rồi, Tiểu Phong Nhi, đánh anh đi được không? Đánh xong, liền tha thứ cho anh được không?" Lâm Vũ Mặc lo lắng giải thích.

Anh nhất định phải giải thích rõ mọi chuyện, nếu không cô càng hiểu lầm anh hơn. Lần trước gặp mặt, anh chỉ cố tỏ ra vui vẻ, chỉ lo cùng với cô không lưu luyến chuyện xưa, quên cả chuyện cần phải giải thích với cô, mới có thể khiến cô một lần nữa dứt khoát rời khỏi anh. Cho nên lần này, vô luận như thế nào anh cũng sẽ nói rõ mọi chuyện với cô.

"Điều anh nói có thật không?" Tần Phong có chút không dám tin tưởng, hỏi.

"Là thật, Tiểu Phong Nhi, kể từ sau khi yêu em, anh chưa từng chạm qua bất cứ cô gái nào khác. Cho dù em bỏ đi, anh cũng chưa chạm qua ai cả. Anh vì em mà thủ thân như ngọc. Em nhất định phải tin tưởng anh!" Lâm Vũ Mặc thành khẩn nói.

"Cho dù anh không có chạm qua cô ta, việc ngày đó anh làm cũng rất ác độc, tôi không thể tha thứ cho anh." Tần Phong khóc lớn tiếng. Cho dù anh không động đến cô gái kia, anh cũng đã khiến cô tổn thương. Anh đuổi cô đi, anh để cho cô đau lòng, anh để cô không biết làm sao ngoài lựa chọn bỏ đi. Tất cả đều là lỗi của Lâm Vũ Mặc!

"Tiểu Phong Nhi, anh biết sai rồi. Về sau anh sẽ không như thế nữa." Lâm Vũ Mặc hôn nước mắt Tần Phong, thâm tình nói. "Tiểu Phong Nhi, gả cho anh đi, hoàn thành hôn lễ năm năm trước của chúng ta, có được hay không?

"Hừ! Anh đã có tiền án rồi, phải lưu án quan sát." Tần Phong quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn lên, không thuận theo anh. Anh nghĩ có được cái gật đầu đồng ý của cô dễ dàng như thế sao, không dễ dàng như thế đâu. Ba người bình đẳng với nhau, em muốn quan sát, ai thích hợp nhất em sẽ gả cho người đó."

"Tiểu Phong Nhi, anh là thích hợp nhất, em chọn anh đi. Chúng ta cũng đã có con rồi, chẳng lẽ em muốn Khả Nhi có thêm cha dượng sao?" Lâm Vũ Mặc cười, dụ dỗ Tần Phong. Thật ra thì trong tim anh đã khẩn trương lắm rồi, tựa như đang đợi một bản án, chờ Tần Phong quyết định.

"Nhưng em lại thấy Thẩm Kiệt mới thích hợp nhất, cậu ấy mới gọi là yêu em, lại chưa bao giờ thương hại em, dùng toàn tâm toàn ý đối đãi với em. Kiệt mới là tốt nhất!" Tần Phong cố ý nói, kích thích Lâm Vũ Mặc.

Hừ!

Ai bảo anh năm đó lừa gạt em!

Ai bảo anh năm đó làm em tổn thương!

Em sẽ để anh ghen chết mới thôi!

Xem anh sau này có dám đối đãi không tốt với em không!

Thấy bộ dạng hoảng hốt của Lâm Vũ Mặc, trong lòng Tần Phong không khỏi vui mừng.

Lâm Vũ Mặc thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Phong, cho là cô thật muốn lựa chọn Thẩm Kiệt, nóng lòng vô cùng.

Nếu những lời Tiểu Phong Nhi nói là thật, trong ba người bọn họ, chỉ có Thẩm Kiệt không có thương hại Phong Nhi, lại là thần tượng vạn người mê. Cô sẽ chọn cậu ta sao?

Haizzzz!

Anh nên làm gì để đoạt lại Tiểu Phong Nhi đây?

Chẳng lẽ xuống tay với Khả Nhi sao? Tiểu Phong Nhi cũng đã nói rồi, Khả Nhi thích người nào làm cha của cô bé, cô sẽ gả cho người đó.

Đúng rồi, cứ quyết định như vậy đi.

Khả Nhi là con gái của anh, không thân mật với anh, lại đi yêu thích người khác, như vậy sao được!

Bé con này càng ngày càng đáng yêu, anh nhất định phải chinh phục cô bé!

Đến lúc đó Khả Nhi sẽ chọn anh, anh sẽ đưa cả hai về nhà?

Ha ha ha!

Càng nghĩ càng vui vẻ.

Khả Nhi là con gái của anh, chuyện này không ai có thể thay thế được.

Lâm Vũ Mặc nở nụ cười hả hê.

Trong phòng khách, Lâm Khả Nhi đáng lẽ phải đang quyết định ai sẽ là cha của mình, nhưng bé chỉ quấn Đường Chá, gọi anh là chú, làm nũng trong lồng ngực anh. Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé cứ không ngừng phát ra tiếng cười "Ha ha ha".

Khi Lâm Vũ Mặc bước ra từ phòng bếp, thấy cái miệng con gái nhỏ áp sát vào môi Đường Chá. Vội vàng tiến lên ôm lấy con gái nhỏ: "Tiểu bảo bối, gọi cha đi."

"Cha, cha chơi với mẹ đi, con chơi với chú Chá." Lâm Khả Nhi bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Cô bé vất vả lắm mới tìm được một điểm đáng yêu của chú Chá, đương nhiên là muốn chơi với anh. Cô bé chơi chưa đủ, dĩ nhiên không muốn ngừng.

"Khả Nhi, con không muốn cùng với cha đi thăm ông bà nội sao? Chúng ta lập tức đi được không?" Lâm Vũ Mặc đưa ra vấn đề hỏi.

"Ông nội?" Lâm Khả Nhi có chút hơi khó hiểu nhìn Đường Chá, rồi lại nhìn cha của mình. Hiện tại bé không muốn rời khỏi chú Chá, nhưng ông nội lại gây chú ý bé hơn. Bé thật muốn nhìn xem ông nội trông như thế nào!

"Ừ, Khả Nhi. Nhất định ông nội sẽ yêu thương con vô cùng, ông sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho con!" Lâm Vũ Mặc dụ dỗ con gái, hôm nay anh nhất định sẽ khiến cho Khả Nhi gật đầu. Anh muốn mau chóng đưa con gái và vợ yêu về nhà.

"Có thật không?" Lâm Khả Nhi tràn đầy chờ mong hỏi. "Con muốn cái gì, ông nội đều mua cho con sao?"

"Dĩ nhiên!" Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái. Cha anh nhiều tiền như thế, hình như không có cái gì ông ấy không mua được cả.

"Thích quá! Cha, chúng ta đi luôn đi!" Lâm Khả Nhi hào hứng kéo tay Lâm Vũ Mặc đi ra ngoài.

"Khả Nhi, đừng vội. Chúng ta phải đợi mẹ cùng đi." Lâm Vũ Mặc kéo Lâm Khả Nhi lại, nói.

"Dạ." Lâm Khả Nhi không thể làm gì khác hơn là khẽ lên tiếng. Nếu còn phải lại đợi lát nữa mới đi, bé lại có thể tiếp tục chơi với chú Chá rồi. Vì vậy bé nũng nịu nói: "Cha, cha thả con xuống đi. Con muốn tìm chú Chá."

Lâm Vũ Mặc để con gái xuống, ngay lập tức bé nhào vào lòng Đường Chá.

"Chú Chá, bế bế." Lâm Khả Nhi đưa hai cánh tay ra nói với Đường Chá, rất muốn được ở trong lòng anh.

"Khả Nhi ngoan." Đường Chá không nỡ cự tuyệt cô bé, vì vậy bế bé lên đùi của mình.

"Chú Chá thật tốt!" Lâm Khả Nhi hôn một cái thật kêu lên mặt Đường Chá, vui mừng nói.

"Khả Nhi, sao chỉ mãi chơi với chú Chá thế, con quên cha Thẩm rồi sao?" Thẩm Kiệt bất mãn nói. Khả Nhi quay đầu lại nhìn. Đang quấn quýt lấy Thẩm Kiệt, thế nào mà cô bé vừa nhìn thấy Đường Chá đã không để ý đến cậu nữa.

“Cha Thẩm phải chăm sóc mẹ, chú Chá để tự con chiêu đãi." Lâm Khả Nhi bắt chước người lớn nói. Lời của nói của bé khiến ba người đàn ông cười ha hả.

Cô bé đúng là một tiểu quỷ, dám nói tự chiêu đãi Đường Chá. Thật là một đứa trẻ đáng yêu!

Đường Chá yêu thương khẽ vuốt đầu Khả Nhi, trong lòng không khỏi nghĩ: “Khả Nhi thật giống Phong Nhi ngày bé! Nghịch ngợm lại rất khả ái!”

Thẩm Kiệt đột nhiên che lồng ngực của mình, làm bộ thương tâm nói với Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, con làm cha Thẩm đau lòng rồi. Haizzz, nếu Khả Nhi không cần cha nữa, cha phải đi tìm chị Tiểu Phong đây."

Nói xong cậu đi vào bếp.

Lâm Vũ Mặc thấy thế lập tức đi vào cùng cậu, anh còn lâu mới để cho Thẩm Kiệt và Tiểu Phong Nhi ở một mình với nhau. Cậu ta là tình địch quá mạnh, khiến anh không thể không phòng bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play