"Con có hai người cha rồi, cũng không cần thêm người cha nữa, nhưng Khả Nhi không có anh! Em muốn anh, hay anh là anh Chá của Khả Nhi đi." Nói xong, Lâm Khả Nhi vẫn hồn nhiên nhìn Đường Chá.
"Khả Nhi, gọi chú." Đường Chá bất mãn lắc đầu một cái nói. Anh muốn nghe Khả Nhi gọi chú Chá.
"Không! Em thích gọi là anh Chá, em sẽ gọi là anh Chá. Anh Chá, anh Chá!" Lâm Khả Nhi cười nói.
"Ha ha ha! Anh Đường, anh nên cam chịu số phận đi, xem ra cậu chỉ có thể là anh thôi." Lâm Vũ Mặc hả hê vỗ vỗ bả vai Đường Chá, cuồng ngạo cười ôm Tần Phong đi vào nhà.
"Ai nói tôi chỉ có thể làm anh?" Đường Chá nhướn mày nhìn Lâm Vũ Mặc, anh không tin. Anh dụ dỗ Tiểu Khả Nhi nói: "Khả Nhi, gọi anh là cha Đường, cha sẽ mua kẹo cho con. Nhanh lên nào, gọi một tiếng cha đi."
"Mẹ nói, không thể tùy tiện tiếp nhận quà tặng của người khác. Huống chi mẹ còn nói, ăn kẹo sẽ sún răng, Khả Nhi không ăn!" Lâm Khả Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, liến thoắng.
"Xì!" Đường Chá còn chưa nói chuyện, Thẩm Kiệt liền nở nụ cười rực rỡ, "Khả Nhi nói đúng! Quá đặc sắc!"
"Hừ! Không nên quá hả hê, cuối cùng Phong Nhi sẽ thuộc về ai còn chưa biết." Đường Chá lạnh lùng nhìn Thẩm Kiệt một cái, không vui nói.
“Chị Tiểu Phong mới vừa rồi đã nói, Khả Nhi thích người nào làm cha của bé, cô sẽ gả cho người đó." Thẩm Kiệt có chút hả hê nói. Khả Nhi trong lòng rất thích cậu, nếu như chị ấy thật lấy người Khả Nhi lựa chọn vì như lời cô nói, thì đó là điều vô cùng tuyệt vời.
"Phong Nhi, Thẩm Kiệt nói thật sao?" Đường Chá bất mãn nhìn Tần Phong, tại sao cô có thể như vậy! Tại sao chồng của cô lại do Khả Nhi lựa chọn?
"Tôi đang suy nghĩ." Tần Phong có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.
Mặc kệ là người đàn ông nào, muốn làm chồng của Tần Phong, trước hết phải qua được cửa của Khả Nhi. Có thể xem bé như con gái ruột, mới có tư cách là cha bé.
Đường Chá nghe Tần Phong nói, liền ôm Khả Nhi, lấy lòng bé: " Khả Nhi, cha Đường sẽ cực kì yêu con, con nhất định phải chọn cha."
"Em mới không cần anh làm cha, em có hai người cha rồi. Anh là anh Chá, em muốn anh là anh của Khả Nhi. Làm anh của Khả Nhi, sẽ là người Khả Nhi yêu mến nhất." Lâm Khả Nhi cười tươi nói.
Thế nào anh và Thẩm Kiệt, còn có Lâm Vũ Mặc lại có sự phân biệt lớn như thế?
Nghe được câu trả lời của Lâm Khả Nhi, Đường Chá cảm thấy không thể im lặng: "Không cần gọi cha Đường, gọi chú Đường cũng được."
Tần Phong cười khuyên con gái: " Khả Nhi, mẹ thấy con nên nghĩ lại đi, gọi anh ấy là chú Đường."
Lâm Khả Nhi ủy khuất nháy mắt một cái: "Anh Chá không tốt sao?"
"Không tốt." Tần Phong lắc đầu một cái.
Lâm Khả Nhi chỉ đành thở dài, nói: "Vậy cũng được, về sau con sẽ gọi chú là chú Đường. Nhớ đó, chú chỉ có thể là chú Đường của một mình Khả Nhi thôi!"
"Ha ha ha! Đường Chá, nghe được lời của Khả Nhi nói chưa, Khả Nhi nhà chúng ta không thích cậu làm cha." Lâm Vũ Mặc hả hê cười lớn.
"Lâm Vũ Mặc, anh cũng đừng quá vui mừng, Khả Nhi chọn Kiệt, không phải anh." Tần Phong lập tức dội cho Lâm Vũ Mặc gáo nước lạnh, nhắc nhở anh về sự thật trước mắt.
Làm sao anh sẽ cho Thẩm Kiệt có được cơ hội đây?
Haizzzz!
"Không sao, Tiểu Phong Nhi, anh là con gián đánh không chết, sẽ không bị khó khăn hù dọa, anh nhất định sẽ chiến thắng." Lâm Vũ Mặc tà mị nói. Trong mắt anh lóe ra tia kiên định, anh nhất định sẽ thành công trong việc mang Tiểu Phong Nhi trở về nhà.
"Hừ, anh thật bá đạo quá đấy." Tần Phong đẩy anh ra, rời khỏi người anh.
"Tiểu Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc nhìn lồng ngực trống rỗng của mình, bất mãn kêu to, nhưng Tần Phong vẫn không thèm để ý đến anh.
"Mọi ngươi ngồi đi, tôi đi rửa bát." Tần Phong dọn dẹp bàn ăn, khách khí nói với mọi người.
Lâm Vũ Mặc lập tức nhảy dựng lên, cười nói: "Tiểu Phong Nhi, anh giúp em."
"Anh giúp em?" Tần Phong không dám tin tưởng, cô châm chọc cười nói. "Em mong anh đừng giúp qua loa là tốt rồi."
"Tiểu Phong Nhi, sẽ không." Lâm Vũ Mặc cười tà mị cùng Tần Phong đi vào phòng bếp.
Vừa đi vào phòng bếp, Lâm Vũ Mặc liền ôm Tần Phong vào trong ngực, anh khẽ nói bên tai cô: "Tiểu Phong Nhi, đừng để ý đến hai người đàn ông kia, gả cho anh, có được không?"
"Tôi nói cái gì anh không nghe rõ sao?" Tần Phong nhướn mày, cười hỏi ngược lại, "Kiệt và Đường Chá cũng như nhau, ai qua được cửa của Khả Nhi. Tôi sẽ gả cho người đó."
"Tiểu Phong Nhi, anh tốt hơn bọn họ. Em xem, Mặc anh rất tuấn tú, cơ thể lại cường tráng. Hai người bọn họ làm sao vượt qua anh." Lâm Vũ Mặc cười nói. "Em gật đầu một cái, gả cho anh đi."
Tần Phong che miệng khẽ nở nụ cười, cô lắc lắc đầu mà nói: "Thật chưa gặp qua người nào cứ tự hào về mình như anh, thật giống như đàn ông trong thiên hạ chẳng ai bằng anh."
"Đây là sự thật!" Lâm Vũ Mặc cũng không xấu hổ vì tính tự đại của mình, ngược lại tràn đầy kiêu ngạo mà trả lời. "Chồng em chính là đệ nhất thiên hạ, rất khó tìm được người nào anh tuấn hơn anh ở trên đời."
"Anh cho là điểm này có thể hấp dẫn người khác sao!" Tần Phong buồn cười nói. Lâm Vũ Mặc thật là tự đại không ai bằng.
Lâm Vũ Mặc nâng cằm nhỏ của Tần Phong lên, nháy mắt một cái: "Tiểu Phong Nhi thân ái, mặt em sắp nhuộm thành vải đỏ rồi. Đến đây đi, mau đến bên cạnh anh này."
Ánh mắt Lâm Vũ Mặc nóng bỏng mang theo khát vọng nồng đậm, như thể muốn nuốt cô vào, lao thẳng về phía Tần Phong, để cho lòng của cô trở nên cuồng loạn. Cô đẩy Lâm Vũ Mặc ra, ánh mắt lóe sáng, nói: "Tôi đây chẳng muốn chạy đến bên cạnh anh."
Lâm Vũ Mặc ôm lấy cơ thể Tần Phong từ phía sau, dùng giọng nói đầy mị hoặc quyến rũ: "Tiểu Phong Nhi, em đã nhảy vào lồng ngực của anh rồi, không được nhảy vào lồng ngực của người khác."
"Mau tránh ra, không thấy em phải rửa bát sao?" Tần Phong lo lắng uốn éo người, Lâm Vũ Mặc để hơi thở nóng bỏng lao thẳng về phía mình, khiến cho thân thể cô khẽ run rẩy.
Cũng đã xa anh năm năm rồi, thế mà vì sao anh vẫn ảnh hưởng đến cô như thế? Cảm nhận được hơi thở của anh, tim cô nóng lên. Nếu anh thật sự ra tay với mình, cô chẳng biết làm cách nào để chống cự lại anh.
"Anh giúp em rửa." Bàn tay Lâm Vũ Mặc vòng quanh cơ thể Tần Phong, nhận lấy cái mâm trong tay cô, giúp cô giữ nó. Môi của anh như vô ý lại cố ý lướt qua môi của cô, tiếp xúc thân mật khiến Tần Phong cảm thấy máu trong người dâng lên, cơ thể khẽ chuyển động.
Cảm nhận được lửa nóng dưới môi của vợ yêu, Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng nở nụ cười, xem ra Tần Phong vẫn có cảm giác với anh.
Vì che giấu sự sợ hãi ở tim, Tần Phong đoạt lấy cái mâm, nói với Lâm Vũ Mặc: "Em tự rửa được, anh đi ra ngoài đi."
Lâm Vũ Mặc đột nhiên dùng sức ôm Tần Phong vào trong ngực, một bàn tay ôm chặt lấy eo của cô, một bàn tay cướp lấy cái mâm trong tay Tần Phong, tà mị dưới đất cúi đầu thấp xuống, tựa vào bên môi Tần Phong nói: "Tiểu Phong Nhi, anh yêu em. Em cũng yêu anh phải không?"
"Ha ha ha! Anh có không nói càn, trong long em không phải rõ ràng nhất sao?" Lâm Vũ Mặc lộ ra nụ cười dịu dàng, tà mị chiếm lấy môi cô.
"Em yêu Kiệt, Khả Nhi cũng thích Kiệt, hai mẹ con chúng em cùng thích cậu ấy, anh nên đứng sang một bên đi." Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Nhớ tới Lâm Vũ Mặc đối với mình như thế nào, cô không cam tâm. Tại sao anh lại khiến cô tổn thương, còn muốn cô quay đầu lại. Cô càng muốn anh gấp gáp, càng muốn anh ghen tị.
"Em yêu Kiệt?" Lâm Vũ Mặc ôm thân thể Tần Phong đến trước mặt mình, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Phong, tà mị mà cười nói. "Cái cô gái nhỏ này, em cho rằng anh ngốc nghếch dễ bị em lừa lắm sao? Sẽ không! Anh có mắt nhìn. Em và cậu ta chỉ có tình nghĩa chị em, anh sẽ không tin lời em. Tiểu Phong Nhi, trong lòng em chỉ có anh, anh có thể cảm nhận được điều đó.”
Nói xong, Lâm Vũ Mặc bỏ bàn tay tà ác vào trong ngực Tần Phong, cảm nhận được tiếng tim cô đập rộn.
Tần Phong cảm thấy anh dường như mang theo một ma lực, xuyên thấu thân thể của cô, như thể sắp thiêu đốt cô. Máu trong người chạy loạn sa đè lên tim, đi lạc mất, tim cuồng loạn như thể lao ra khỏi ngực.
Cô vươn đôi bàn tay run rẩy cầm lấy tay Lâm Vũ Mặc, đỏ mặt nói: "Nó chỉ vì tôi lo lắng mà nhảy, chẳng có quan hệ gì với anh cả."
"Cô gái nhỏ không thật lòng." Lâm Vũ Mặc hôn lên cặp môi run rẩy của Tần Phong.
Non nớt như anh đào, thơm như cánh hoa, mang theo dụ hoặc trái tim Lâm Vũ Mặc. Anh mãnh liệt, trao nụ hôn nhung nhớ năm năm qua cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT