Tình thế căng thẳng, ánh mắt nàng quét tới đâu cũng đều là tình thế căng thẳng!
Đệ tử bát kiếm với Tây Bối Liễu Ty là tình thế căng thẳng, Đao Lãng, Đào Hoa với tả hữu đạo thủ là tình thế căng thẳng, môn đồ hai phái đấu nhau là tình thế căng thẳng, hơn nữa bởi vì bây giờ đã làm thật, nên thương vong bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Rất nhiều người nằm trên mặt đất bùn, tay chân và máu tươi bị thấm bùn ướt nhìn không còn rõ nữa, tiếng rên la vang khắp bốn phía, tình cảnh này không được tính là thảm thiết, nhưng đã đủ làm chấn động trái tim của Trùng Trùng.
Nàng đến từ một nơi hòa bình, chưa từng trải qua chiến tranh bao giờ, lúc trước tuy có thấy qua vài trận đấu, nhưng chỉ có lần này là có người thương vong!
Hoa Tứ Hải? Hắn không sao chứ! Hắn phải đối phó với hai đại cao thủ đứng đầu phái Thiên Môn đó! Theo lý mà nói thì nếu Hoa Tứ Hải chết đi, sinh mạng nàng sẽ không bị uy hiếp nữa, nàng phải vui mới đúng, nhưng khi nàng nghĩ tới điều này, nàng lại cảm thấy hoảng hốt khó tả.
Rất nhanh nàng đã tìm thấy bóng dáng của hắn, thấy hắn lấy một địch hai, không rơi vào thế hạ phong chút nào, Băng Ma Đao mỗi một lần vung lên đều ép Bạch Trầm Hương và Thương Khung phải quay người tự vệ. Bầu Càn Khôn Toái Ngọc của Thương Khung có thể thu vũ khí và ánh bảo mà lại không có tác dụng với hắn, nhưng hai đại cao thủ phái Thiên Môn như liều mạng mà vây đánh hắn, hắn nhất thời cũng không thoát thân được, vẫn là tình thế căng thẳng!
Cứ tiếp tục giằng co như vậy thì sẽ cực kỳ bất lợi cho phái Thiên Môn.
Mục đích của bọn họ không phải là muốn đánh đổ ma đạo, mà là muốn ngăn cản chúng dựng cái tháp bằng đá trắng kia, tuy không biết mục đích chúng dựng tháp, nhưng chúng đã bị vây ở đây, tiếng xây dựng đinh đinh đang đang vẫn vang lên không ngừng, chứng tỏ ở trên màn sương màu tím nhạt đó, tòa tháp vẫn đang được dựng. Đợi dựng xong tháp, mục đích bí mật của Ma đạo đã đạt được, cả đám môn đồ Ma đạo dựng tháp ào xuống tiếp viện, đến lúc đó bọn nàng thật sự là không có tới một phần thắng và cơ hội sống sót nào.
Sau sự việc các cao thủ đời trước của phái Thiên Môn mất tích chỉ trong một đêm, thì nhân số lụi tàn cho tới nay, số đệ tử không vượt quá trăm, lần này lại không kịp yêu cầu các môn phái Tiên đạo khác tiếp viện, mà môn đồ Ma đạo lên tới hàng ngàn, chỉ cần lên một phần mười thôi đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đối. May mà Hoa Tứ Hải không muốn làm người khác chú ý quá, điều người không quá nhiều, nhưng cũng đủ áp phái Thiên Môn không ngẩng nổi đầu.
Trùng Trùng nghĩ được như vậy, thì chắc chắn trong lòng Bạch Trầm Hương càng hiểu rõ hơn. Hắn công không được, lùi cũng không được, không khỏi nóng ruột, tấn công mạnh mẽ mấy chiêu như cuồng phong mưa bão, vẫn không có tác dụng. Mà ngay vào lúc này, một giọng nói phấn khởi truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Còn ba tầng!”
Giọng nói này không khác gì một tiếng sấm nổ, ảnh hưởng tới tất cả mọi người có mặt ở đây. Người của phái Thiên Môn thì thấy chấn động, trong lúc nóng ruột đã gia tăng sức đánh, đám Ma đạo thì càng gia tăng sĩ khí hơn, ra tay không hề qua quýt, một tiếng báo cáo tình hình dựng tháp đã làm trận chiến giữa hai bên càng thêm kịch liệt.
Tây Bối Liễu Ty vẫy tay áo, Lạc Anh Phật Thân quét tới như tuyết bay đầy trời, hắn muốn mau chóng áp chế đệ tử bát kiếm, để còn giúp Hoa Tứ Hải thoát thân. Người khác thì không biết, nhưng hắn lại tận mắt chứng kiến Tiểu Hoa lên kế hoạch cho tất cả như thế nào, biết hắn muốn dựng thành cái tháp Thông Thiên này biết bao, bây giờ thấy sắp thành công rồi, hắn hy vọng Tiểu Hoa có thể có mặt.
Sức lực hắn tính toán rất chuẩn, sẽ không liên lụy đến hai nữ đệ tử phái Thiên Môn, hắn từng thề qua, kiếp này tuyệt đối không dùng võ lực tổn hại đến một cô gái nào, cho dù người đó có đáng chết đến đâu đi nữa. Nhưng hắn đã quên, hắn đang đối mặt với thần kiếm trời ban, tuy đám kiếm chủ này còn lâu mới đạt đến ngưỡng người kiếm hợp một, nhưng năng lượng thần kiếm khuấy động ra thật không dễ khống chế, cho nên những mảnh vụn đó có một mảnh vượt ra khỏi tầm nắm của hắn, ngắm thẳng hướng con người trì trệ chậm chạp duy nhất có mặt tại đây đang trông rất nhàn nhã, đang nhìn đông ngó tây mà bắn qua.
Năng lượng của Trùng Trùng đều dùng hết cho việc xuất kiếm lên, nói trên một phương diện nào đó thì căn bản là nàng không có một chút lực phòng ngự nào. May mà nàng sử dụng chân khí đã thuần thục hơn rất nhiều, cảm nhận thấy có bóng đen ập tới, nàng theo bản năng né sang trái. Người ngã xuống, Khước Tà Song Kiếm cũng rơi theo, tự động trở lại trong bao kiếm Mặc Vũ sư thúc tặng, sau đó nàng cảm thấy trên cổ nóng lên, vươn tay sờ thử, trong lòng bàn tay toàn là máu!
Trong cơn hoảng sợ, nàng vẫn giữ được tỉnh táo một cách hiếm có, dùng sức hít thở sâu vài cái, thấy hít thở thông được, biết mình không bị cắt cổ, hình như tĩnh mạch cổ cũng không chảy máu, nhưng mà cơn đau đớn lại chân thật đến như vậy, nàng biết mình lại lần nữa vinh quang trúng giải rồi.
“Con hồ ly chết tiệt ――” Còn chưa mắng hết câu, bóng người trước mắt lóe lên, Tây Bối Liễu Ty đã xẹt đến trước mặt nàng, vươn tay siết ―― không phải, là xoa lên cổ nàng.
“Nàng là cô gái đầu tiên bị thương trong tay ta!” Hắn chợt lên tiếng, vẻ mặt vô cùng quái dị, có chút ngạc nhiên, có chút sợ hãi, thậm chí, còn có chút hoảng hốt.
Trên dưới cả người hắn sạch sẽ như vậy, ở trong bầu không khí vừa lạnh vừa ẩm này cũng có thể khiến Trùng Trùng ngửi thấy hương thơm khô ráo ấm áp của cỏ xanh, nhưng lúc này hắn lại không nề hà gì mà quỳ một gối xuống vũng nước bùn, mặc cho chiếc áo dài rộng tay bằng gấm trắng tinh lấm bẩn. Nhưng không biết vì sao, Trùng Trùng vẫn cảm thấy hắn vô cùng tao nhã quý phái, cả người hoàn toàn không hợp với môi trường xung quanh, với cả những bụi cỏ hoang này nữa, như là mỹ ngọc trong chồng đá, chỉ là cái người khiêm tốn này lại mang một đôi mắt hẹp dài trông có chút nguy hiểm.
“Bởi thế, ta sẽ nhớ đến nàng.” Hắn thì thầm nửa câu sau, hình như là đang nói với bản thân mình, tay vẫn dừng trên chiếc cổ mềm mại của nàng.
“Vậy thì để ta giết ngươi là được rồi.” Trùng Trùng lật tay rút thanh kiếm ngắn ra, “Thân là yêu nhân đầu tiên được ta làm thịt, ta sẽ mãi mãi nhớ đến ngươi. Ta nhiều hơn ngươi hai chữ “mãi mãi”, vậy là ngươi được lợi rồi.” Nàng nhảy lên.
Tây Bối Liễu Ty cười, cười rất quái lạ. Ngự nữ[*] hắn nhiều kể không hết, đây lại là lần đầu tiên có nữ nhân đáp trả hắn kiểu như vậy. Đây chính là điểm đặc biệt của nha đầu này chăng, thảo nào lúc nãy Tiểu Hoa phải ra tay cứu nàng, cô gái như vậy mà chết đi, chắc chắn trên đời này sẽ thiếu đi rất nhiều thú vui!
[*] Ngự nữ: chỉ chung các cung nữ, phi nữ hầu hạ cho vua.
Nàng biết con hồ ly này chắc chắn sẽ tránh khỏi, trên thực tế nàng quả thật đã thấy hắn lui về sau nhanh như súng bắn tỉa, nhanh mà tao nhã. Nhưng hắn không đáp xuống đất, mà là trực tiếp bay lên trời, trong chớp mắt đã biến mất trong lớp sương màu tím nhạt. Kế đó, chỉ nghe vài tiếng gió vèo vèo, mấy bóng người cũng xuyên thẳng lên đó.
Nàng hơi đờ người ra, không hề biết chuyện mình bị thương lại là bước ngoặc của sự việc.
Không chỉ bảy vị sư huynh đệ ở gần nhất tưởng nàng bị giết, toàn bộ đều kinh ngạc, quên tiếp tục tấn công Tây Bối Liễu Ty, mà ngay cả Hoa Tứ Hải và Bạch Trầm Hương ở phía xa cũng mất tập trung. Bạch Trầm Hương sợ đệ tử bát kiếm hắn khó khăn lắm mới tập trung đủ bị mất đi một người, mà Hoa Tứ Hải chỉ cảm thấy tim nhói lên một cái, không rõ vì sao mình ngừng tay lại, toàn bộ tinh thần đều bị thu hút sang một bên khác.
Hắn tự nói với mình, lúc nãy kéo tảng đá to đang bay về hướng nàng về, là vì không muốn tổn thất vật liệu, vì dù sao tháp Thông Thiên không giống những tòa tháp bình thường khác, lúc xây dựng không cần nước hay vật liệu khác, cũng không cần nền. Bởi vì những tảng đá này đều là đá bùa đặc thù, chỉ cần dựng từng tảng lên là được, cho nên mỗi một tảng đá đều rất quý giá, cho nên hắn phải cứu vãn tảng đá không để nó nhiễm phải máu người.
Nhưng mà lúc nha đầu kia bị thương dưới tay Tây Bối, tâm trí của hắn lại lần nữa bị dắt đi, làm hắn không thể nào giải thích rõ được. Có lẽ hắn thật sự đã động lòng trắc ẩn với nàng, giống như là dù hắn giết người như gai, mà có lúc lại không muốn giẫm chết một con kiến. Nghe nói tên tòng sư của nàng là Mã Nghị, nghĩ lại đúng là trùng hợp.
Chắc chắn là như vậy, chắc chắn là vì nàng ngốc nghếch, nhưng lại tinh quái nghịch ngợm, hắn cảm thấy những hành động của nàng rất buồn cười, cho nên đã động lòng trắc ẩn, không còn gì khác!
Nhưng mà, vì sao lúc Tây Bối quỳ dưới đất xoa cổ nàng, hắn lại có loại xúc động muốn đánh gãy tay Tây Bối chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT