Mà ngay lúc hắn và Bạch Trầm Hương cùng nhau ngẩn ra, Thương Khung phản ứng lại nhanh nhất, nhân lúc cả hai bên tạm thời ngừng tay, vèo một tiếng phi thân bay đi. Gần như là cùng lúc, Bạch Trầm Hương quát to một tiếng, chẳng màng sống chết mà mạnh mẽ ép năng lực bản thân tăng cao, trượng Vô Song trong tay múa may dữ dội, cuộn lên đợt gió lửa nóng cháy cuồng liệt, chiêu Hồi Phong Hàng Ma (gọi gió diệt ma) phát huy mãnh liệt đến cùng cực, nhốt chặt hắn bên trong.

Lòng hắn thắt lại, biết chắc chắn phái Thiên Môn đã tính toán sẵn, ngăn cản cú tấn công vô hình của cây trượng trong cơn cuồng phong, dùng định thuật phá phong thuật, mau chóng tìm thấy phong nhãn (điểm mấu chốt của cơn gió), mang theo khí thế xem thường thiên hạ, Băng Ma Đao bổ thẳng xuống, trông nó u ám chả chút uy lực, nhưng đao khí ngang ngược hào hùng, lóe lên một tia sáng trắng sắc bén trên không, phát ra âm thanh như núi lở biển động, cứng chọi cứng tiếp một chiêu, làm Bạch Trầm Hương phải lùi về sau mười mấy bước, suýt nữa vấp ngã.

Sau đó, hắn liếc thấy nha đầu kia không có gì đáng ngại, lập tức theo Tây Bối phi thân lên. Đằng sau hắn, ai ai cũng hiểu chiến trường đã đổi, toàn bộ đều bay lên bên trên lớp sương mù màu tím. Nơi đó, mấy trăm tên môn đồ ma đạo đang ra sức hoàn thành ba tầng tháp cuối cùng.

Hắn vừa lên đến đỉnh tháp thì phát hiện đã trễ rồi, mấy trăm tên ma đạo bình thường kia đều ngừng hết việc của mình, giữa trán mỗi tên đều có một giọt nước trong suốt, cũng không chảy xuống, cứ vậy dính chặt lên da. Song chắc chắn là do giọt nước này mà bọn chúng như là bị điều khiển vậy, tất cả đều vươn dài tay ra giãy dụa, giống như là bị dìm xuống dòng nước lạnh vậy, vừa run vừa bơi.

“Quỷ kế âm mưu của Bạch Trầm Hương đúng là chơi rất khéo nha!” Tây Bối ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, “Tiểu Hoa, làm sao đây?”

“Đánh.” Chỉ một chữ.

Đánh mất ưu thế về nhân số thì sao, tình thế căng thẳng có cân bằng đến đâu thì cũng nhất định phải đánh tan, chỉ cần làm cho một tên Ma đạo thoát được, thì sẽ như thế nước lũ, tháp Thông Thiên vẫn sẽ dựng thành. Hắn tin vào năng lực của mình, năm đại cao thủ phái Thiên Môn hắn cũng không quan tâm, cho dù là Thương Khung và Bạch Trầm Hương pháp lực cao cường trước mắt thì đã sao? Chỉ cần cho hắn chút thời gian, chắc chắn hắn có thể đánh ngang bằng hai người!

Người của hai bên đều bay lên đến đỉnh tháp, tiếng vang của từ “đánh” kia vẫn còn, hỗn chiến lại bắt đầu.

Hoa Tứ Hải một mình trấn giữ cửa ải, ngông nghênh độc tài. Uy lực Ma Vương lộ rõ, tuy không thể ổn định tình thế ngay lập tức, nhưng ưu thế của ma đạo vẫn đang mở rộng, tiêu diệt người của phái Thiên Môn, tiếp tục dựng tháp Thông Thiên chỉ là vấn đề của thời gian. Nhưng trong lúc bận tối mặt mũi, hắn mất tập trung liếc vào trong tháp, phát hiện con kiến nhỏ của phái Thiên Môn không có lên.

Nha đầu ham sống sợ chết đó lại chạy trốn rồi sao? Từ lúc biết nàng tới nay, bản lĩnh bỏ chạy của nàng rất làm người khác khâm phục. Vậy cũng tốt, đỡ cho nàng tới đây vướng tay vướng chân, huống chi Bạch Trầm Hương chết tại đây, vậy bắt con sâu nhỏ đó thì dễ dàng hơn nhiều rồi, ném nàng vào Tu La Vi Mang, xem nàng còn làm được trò trống gì.

Hắn không hề biết, Trùng Trùng không phải đã bỏ chạy, tuy nàng sợ chết, nhưng vẫn hiểu hai chữ “nghĩa khí”, dưới tình huống nguy cấp như thế này, nàng không nên bỏ lại sư huynh sư đệ, sư phụ ―― ngược lại nàng không quá quan tâm.

Nhưng lúc mọi người bỗng chốc đi hết, không một ai nhớ nàng không biết bay, nhiều nhất chỉ là ép vòng sáng màu vàng kim ra bay lên trên một chút, trước mắt kỹ xảo bay lượn của nàng không kém gì Vạn Sự Tri, chao đảo còn có thể.

Cho nên, tất cả mọi người có mặt đều bay lên đỉnh tháp, chỉ có nàng vẫn ở tại đây, ngơ ngẩn nhìn bầu trời. Với nàng mà nói, chỉ trong chớp mắt, lúc nãy còn đánh nhau tưng bừng bây giờ không còn một bóng ma, hơn nữa còn yên tĩnh tới đáng sợ, làm nàng nghi ngờ mình đang nằm mơ.

“Ý gì đây, bùm một tiếng bay hết rồi sao?” Nàng ngạc nhiên hỏi.

“Ai bảo chủ nhân người ngay cả thuật bay lượn bằng kiếm cơ bản nhất của kiếm tiên cũng không biết.” Vạn Sự Tri ló đầu ra khỏi túi da, hít một hơi: “Vừa hay, dù sao tác dụng của chủ nhân cũng không lớn, cứ đừng quấy rối đi.”

Lông mày Trùng Trùng dựng ngược, “Đây là thái độ nên có của con gà bộc ngươi sao? Tuy tác dụng ta không lớn, nhưng có Khước Tà Kiếm của ta, năng lực kiếm của các sư huynh ta hình như có gia tăng, như vậy thì đối phó với Hoa Tứ Hải sẽ có nhiều phần thắng hơn chứ.”

Nói xong câu này, trong lòng Trùng Trùng hoảng sợ. Đối phó với hắn sao? Vậy hắn ―― sẽ không sao chứ?

Vạn Sự Tri cười gian hai tiếng: “Nằm mơ à, chủ nhân. Chẳng bắng ngài nghe ta ý kiến một câu, bỏ chạy về núi Vân Mộng trước đi, Hoa Tứ Hải sẽ không thua đâu, trừ phi trời muốn diệt hắn. Nhưng mà ta nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ e là ngay cả ý trời hắn cũng không đặt vào trong tầm mắt.”

“Ta nghe Thương Khung sư thúc nói, sư phụ kỳ quặc đã sớm có sự chuẩn bị rồi.” Trùng Trùng nói như đang suy nghĩ, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Vì sao Hoa Tứ Hải muốn đối địch với phái Thiên Môn? Hắn cứu nàng hết mấy lần, mặc kệ là có ý hay vô ý, nàng không muốn hắn bị thương, cũng không đành lòng nhìn một nam nhân kiêu ngạo như hắn thất bại. Nhưng nàng càng không thể để phái Thiên Môn bị diệt môn, đó dù sao cũng là nơi đã thu nhận nàng, nói trên một phương diện nào đó thì người của phái Thiên Môn chính là người thân và bạn bè của nàng trên thế giới này.

“Đương nhiên rồi, Bạch Trầm Hương lại không phải tên ngốc, trừ lúc bị ngươi chọc tức tới mất đi lý trí, thì thật ra ông ta là một chưởng môn điềm tĩnh ẩn nhẫn, không thì dựa vào mức độ thiệt hại nghiêm trọng của phái Thiên Môn nhiều năm trước, hôm nay vẫn giữ vững vị trí đứng đầu trong ba đại phái Tiên đạo, quả thật là kỳ tích.”

Trùng Trùng bán tin bán nghi, thật sự tưởng tượng không ra Bạch Trầm Hương điềm tĩnh trong miệng Vạn Sự Tri là thế nào, nàng chỉ nhớ dáng vẻ ông ta nổi trận lôi đình, gân xanh giật giật trên trán, nắm đấm siết tới nghe răng rắc.

“Ngươi nghĩ xem, Bạch Trầm Hương biết rõ phái Thiên Môn dưới tình huống không mời được ai giúp đỡ sẽ không phải là đối thủ của Ma đạo, làm sao lại không chuẩn bị gì mà chạy tới núi Vô Cùng? Đó là lòng dũng cảm của kẻ thất phu, không phải việc ông ta làm.” Vạn Sự Tri trực tiếp nói: “Pháp bảo của mấy sư huynh đệ họ thì cái của Thương Khung là tốt nhất, đáng tiếc năng lực của Thương Khung còn chưa được khai phá hoàn toàn, không thì bầu Càn Khôn Toái Ngọc sẽ có thể cắn nuốt vạn vật. Ngươi biết phái Thiên Môn có một cái Mật Thủy U Đàm chứ?”

Trùng Trùng gật gật đầu, núi Vân Mộng rất lớn, trước đó nàng không phải bị nhốt ở Tử Trúc Lâm thì chính là ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm, chưa từng trông thấy qua cái đầm đó, nhưng lẵng Băng Hàn nằm ở dưới Mật Thủy U Đàm, nghe nói nước rất lạnh, cũng không biết sau khi lẵng Băng Hàn bị hủy, nước trong đầm có biến hóa gì không.

“Nước trong đầm đó chẳng những lạnh, quan trọng là nó có thể mê hoặc lòng người. Mà vạn vật của trời đất đều thoát không khỏi thuộc tính của Ngũ Hành, chỉ cần pháp thuật kết hợp nhau thích đáng, cộng thêm dòng nước linh thiêng của đất trời, là có thể điều khiển tâm hồn và lý trí của con người. Sư huynh đệ Bạch Trầm Hương chia ra tu luyện thuật Ngũ Hành, việc này ngươi biết chứ?”

“Ý của ngươi là, Thương Khung sư thúc dùng bầu Càn Khôn Toái Ngọc đựng nước Mật Thủy U Đàm, sau đó sư phụ kỳ quặc đưa các sư thúc thêm vào pháp thuật của Ngũ Hành, sau đó nữa thì hất nước lên người đám Ma đạo.” Trùng Trùng đoán: “Nhưng mà Hoa Tứ Hải mạnh như vậy, sẽ trúng loại pháp thuật nhỏ này sao?”

“Chủ nhân đúng là thông minh, nhưng mà cực kỳ có hạn.” Vạn Sự Tri nói ác ôn: “Vế trước thì đoán đúng rồi, nhưng mà Bạch Trầm Hương lại không bị điên, thiết kế như vậy không phải nhằm vào Hoa Tứ Hải, mà là đám Ma đạo bình thường, là ông ta muốn giảm đi ưu thế về thực lực của Ma đạo. Đương nhiên chuẩn bị tốt đến đâu thì cũng phải xem sự biến hóa lúc lâm trận. Lúc nãy ngươi bị thương, Hoa Tứ Hải mất tập trung trong chớp mắt, Thương Khung đã lao lên đỉnh tháp, Bạch Trầm Hương liều chết ngăn cản Hoa Tứ Hải. Ta đoán Thương Khung lên tới đỉnh tháp thì sẽ hất nước trong đầm được đựng trong bầu ra, không cần nhiều, mỗi tên một giọt là đủ rồi, vậy thì đã có thể mê hoặc tâm hồn và lý trí của đám Ma đạo bình thường, không để cho chúng dựng tháp, như vậy thì có tiếp tục đánh nhau thì vẫn sẽ giữ thế ngang tay. Nhưng mà theo ta thấy, thời gian mà kéo dài, e là phái Thiên Môn sẽ chống đỡ không nổi.”

“Vậy phải làm sao?”

“Trừ phi là phá đi đá Liệt Địa.” Vạn Sự Tri hất cái đầu gà, chỉ về phía bốn tảng đá màu đỏ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play