Trùng Trùng sợ tới mức suýt nữa đánh rơi cả kiếm, còn chưa phản ứng thì đã bị người ta kéo tới trước nhất, vội vàng quay đầu, thấy hai bên lao vào nhau hòa làm một. Đệ tử phái Thiên Môn tấn công Hoa Tứ Hải căn bản là vô ích, cho nên hiện giờ hai người có pháp lực cao nhất là Bạch Trầm Hương và Thương Khung vây đánh hắn; Đào Hoa, Đao Lãng hai địch hai, chiến với tả hữu đạo thủ; nàng bị lẫn lộn với đệ tử bát kiếm đấu với một đại cao thủ, nhìn kĩ mới thấy hóa ra lại là Tây Bối Liễu Ty; những đệ tử khác thì chiến đấu với môn đồ ma đạo.

“A, con mèo hoa nhỏ nhắn từ đâu tới này?” Tây Bối Liễu Ty khẽ cười, hoàn toàn xem nhẹ đệ tử bát kiếm đang bao vây hắn, vẫn nhàn nhã như đang đi dạo ngoài đường, cả người không có chút chật vật nào, vừa rồi mưa to như vậy, cũng không biết hắn làm sao mà được như vậy, “Mặt vừa đỏ vừa xanh, giả ma chơi à!”

“Mặc kệ ta! Con hồ ly chết tiệt!” Lời nói này đã nhắc cho Trùng Trùng nhớ, trong mắt Hoa Tứ Hải nàng vẫn không xinh đẹp gì, điều này làm nàng vô cùng chán nản, cố ý giận dữ nói: “Cho ngươi hay, sư phụ ta lợi hại lắm, mạng nhỏ của ngươi có giữ được không thì vẫn là ẩn số, có thời gian đi lo chuyện bao đồng thì hay là để lại lời trăn trối trước đi, đỡ cho ngươi chôn thân tại núi Vô Cùng, xác chưa kịp thối rữa thì cả trăm tiểu thiếp nhà ngươi đã đánh nhau vì tranh gia sản rồi.

“Ừ, nói cũng đúng.” Tây Bối Liễu Ty không hề tức giận, đôi mắt xinh đẹp khép hờ lại hệt như con hồ ly, cười tới cong cả mắt, ngón tay khẽ gõ cằm, “Làm sao đây? Ta vẫn đúng là luyến tiếc kiều thê mỹ thiếp, vinh hoa phú quý, xem ra chỉ có đánh thắng các ngươi mới giải quyết được thôi.”

“Chớ có ngông cuồng!” Thương Đế Ất quát lên một tiếng, kéo Trùng Trùng ra sau lưng, “Hôm nay đệ tử bát kiếm bọn ta quyết không tha cho tên yêu nhân ma đạo nhà ngươi!”

“Phải không? Vậy thì cứ thử đi!” Tây Bối Liễu Ty vẫn dáng vẻ sao cũng được, tay phải vươn vào trong tay áo, lúc rút ra thì đã cầm trên tay một đóa hoa trông như hoa hồng, cành hoa xanh biếc mê người, gai trên đó lóe lên ánh sáng sắc bén, cánh hoa đỏ như máu, vô cùng yêu mị, phối thêm với ngón tay thon dài như chạm ngọc của hắn, quả thật giống như là triển lãm tác phẩm nghệ thuật vậy, làm gì mang bộ dáng sống chết giao nhau chứ.

“Dàn Binh Bát Trận!” Đại sư huynh quát.

Trận pháp này được bố trí riêng cho Dàn Binh Bát Trận, Trùng Trùng có học được một chút khi còn ở núi Vân Mộng, cho nên nàng mụ mị theo bước chân của các sư huynh sư đệ tìm được vị trí nên đứng của mình, bao vậy Tây Bối Liễu Ty ở giữa.

“Không tồi.” Tây Bối Liễu Ty cười híp mắt, như là không xem trọng đệ tử bát kiếm vậy.

Thái độ này của hắn làm tất cả mọi người ngoài Trùng Trùng ra đều tức giận, Trùng Trùng biết hắn trước đây đều mang dáng vẻ thờ ơ tự tại này, nhưng trong mắt người khác thì đó lại là một loại sỉ nhục và ngạo mạn. Thế là tám người, bảy thanh kiếm đồng thời ra tay, bảy ánh sáng bảy màu đánh thẳng hướng Tây Bối Liễu Ty, chỉ có Trùng Trùng vì pháp lực không đủ, chưa thể dùng kiếm được, chỉ đứng ở vị trí của mình cho đủ số lượng.

“Lợi hại quá!” Trong lúc nguy cấp, Tây Bối Liễu Ty vẫn không ngừng nói nhảm, tay phải cầm đóa hồng đó múa may vài cái nhanh chóng trông như tư thế đấu kiếm của phương Tây, tay áo trái vẫy một cái.

Vài luồng sáng không theo quy luật gì quét trên không tạo ra quỹ tích rất trừu tượng, trên mảnh đất trống âm u tối tăm bỗng chốc đầy rẫy cánh hoa rơi rụng, Trùng Trùng thậm chí còn không biết những thứ này xuất hiện rất vô căn cứ ra sao thỉ các cánh hoa bay múa đầy trời đã đáp xuống.

Con hồ ly chết tiệt này quả nhiên là thích phô trương, ngay cả chiêu thức chiến đấu cũng phải làm cho có phong cách như vậy, còn thích cái đẹp hơn cả Đào Hoa sư thúc!

Mà cánh hoa tuy là đẹp, nhưng lúc sắp rụng xuống tới mặt đất thì bỗng biến thành vô số mảnh vụn sắc nhọn, bắn vút về phía mọi người như phi tiêu!

Mỗi người đều có vòng bảo hộ tạo từ chân khí hộ thể, nhưng những mảnh vụn này mang theo một luồng lực rất lớn, tốc độ lại nhanh, căn bản là không thể ngăn chặn được, chỉ có tác dụng tác động làm giảm tốc của nó mà thôi.

Một chiêu này Tây Bối Liễu Ty xuất rất hời hợt, nhưng đệ tử bát kiếm lại có tới sáu người bị thương, tuy chỉ là thương ngoài da, nhưng cũng đã máu tươi đầm đìa, những mảnh vụn đó đâm xuyên qua da thịt, rơi xuống đất vẫn mang hình dáng cánh hoa, do đã nhuộm máu nên chúng đẹp đến mê lòng người, chỉ có Trùng Trùng và Dung Thành Hoa Lạc là bình an vô sự.

“May quá may quá, không làm bị thương hai vị cô nương.” Tây Bối Liễu Ty xoa trán cười mỉm, giọng điệu có chút xót xa, vẻ mặt dịu dàng đến mức người khác không thể ghét hắn được, “Mạo phạm giai nhân, xin chớ trách tội!”

Tên hồ ly chết tiệt này trông thì thờ ơ, nhưng thực tế thì rất mạnh, khó trách hắn và Hoa Tứ Hải được xưng là “tàn Hoa bại Liễu”, biệt danh này không chỉ nói lên quan hệ của họ thân thiết cỡ nào, cũng không chỉ nói lên những thiếu sót đạo đức của họ, mà còn bao gồm cả thực lực của họ!

“Tây Bối Liễu Ty, bớt dùng chiêu mê hoặc lòng người của ngươi lại, nạp mạng đi!” Dung Thành Hoa Lạc đúng mực cất cao giọng.

Ngược lại Trùng Trùng đứng ở một bên, trông có chút không biết mình sai ở đâu. Không thể trách nàng được, bởi nàng trước đây không biết đánh nhau, ngay cả nắm tóc, ngáng chân cũng không biết, từ nhỏ nàng đã được giáo dục rằng bạo lực là không đúng. Trước đây nàng vẫn luôn bỏ chạy, bây giờ phải chủ động tấn công, thật là có chút không biết nên xuống tay ở đâu.

“Thất sư muội, xuất kiếm ra!” Dung Thành Hoa Lạc giục nàng.

Trùng Trùng không có pháp lực, hơn nữa trừ biết dùng phép Che Mắt[*] biến thành đá ra thì nàng cũng chưa chính thức tu luyện qua, nàng chỉ dựa vào luồng chân khí lớn mạnh mà cái người lạ kia cho nàng. Lúc bắt đầu chiến đấu, bản năng chạy thoát thân khiến nàng tạo được vòng sáng bảo hộ màu vàng kim từ luồng chân khí đó, nhưng chỉ đến thế thôi, nàng chẳng có năng lực đâu mà xuất kiếm.

[*] Phép Che Mắt: thay cho cụm “phép Chướng Nhãn” trước nay B hay dùng, từ nay về sau B sẽ chính thức sử dụng từ này cho thuần việt một chút.

Lúc này Dung Thành Hoa Lạc vừa gọi, nàng mới bừng tỉnh nhớ tới mình cũng là một phần trong Dàn Binh Bát Trận, vội vàng vụng về dồn chân khí vào hai thanh kiếm dài ngắn. Vèo một tiếng, hai thanh thần kiếm đúc lại này lập tức vụt khỏi tay, tuy không bay cao bằng kiếm của người ta, cũng không có tư thế đẹp như kiếm của người ta, càng không tản ra kiếm khí phóng khoáng như kiếm của người ta, cứ miễn cưỡng, chao đảo, nghiêng ngả lòng vòng trên đỉnh đầu nàng, còn làm nàng lảo đảo theo, nhưng chung quy đây cũng là lần đầu tiên nàng xuất được thần kiếm của mình.

Thiên cơ đã từng phán, khi bát kiếm cùng tề đủ thì sẽ diệt sạch ma vực!

Khước Tà Song Kiếm chưa hiện ánh sáng, nhưng vì sự xuất hiện của nó mà làm cho ánh sáng của bảy thanh kiếm còn lại đều phát sáng hơn gấp bội, như là chỉ cần bát kiếm tề đủ thì đã có thể kích thích năng lượng cho nhau vậy.

Tây Bối Liễu Ty chậc một tiếng than vãn: “Quả nhiên lời đồn không sai, chỉ là chưa nghe nói qua Khước Tà Kiếm lại là hai thanh.”

“Chuyện ngươi chưa nghe nói qua rất nhiều, tiếp chiêu đi.” Bát sư đệ Thượng Hoàng Ất tính cách cứng cỏi mạnh mẽ, một chiêu đã bị thương, trong lòng rất không phục, lúc này cảm nhận được Chân Cương Kiếm thuộc tính mạnh mẽ nhất dương cương nhất đang tràn trề năng lượng, nên lập tức nhảy lên chém mạnh qua.

Bảy sư huynh đệ cùng tu luyện đã lâu, phối hợp ăn ý, thấy bát sư đệ ra tay, sáu người còn lại cũng từ mỗi vị trí của riêng mình mà tấn công Tây Bối Liễu Ty, chỉ có Trùng Trùng, nàng đã dùng chân khí điều khiển Khước Tà Kiếm, thì không còn năng lực đâu mà làm chuyện khác, ngay cả dịch một bước hay nói một câu cũng khó, bắt buộc phải tập trung hết sức. Nhưng chính bởi vì có Khước Tà Kiếm của nàng, năng lực của bảy thanh kiếm kia mới tăng lên gấp bội, thực lực của đệ tử bát kiếm mạnh lên không ít.

Khóe môi còn vương nụ cười gợi cảm, ngoài mặt Tây Bối Liễu Ty tuy thoải mái, nhưng thực chất lại phải tập trung đối phó. Chiêu Lạc Anh Phật Thân của hắn vẫn có thể xuyến thấu vòng bảo hộ của sáu nam đại đệ tử, chỉ là sau khi phá vòng rồi thì thế bắn sẽ giảm, nhiều nhất chỉ quẹt tróc da của đối thủ. Hắn không làm tổn hại được địch, địch cũng không làm tổn hại được hắn, nhất thời tạo thành thế không phân thắng bại.

Trùng Trùng ở một bên nỗ lực giữ vững Khước Tà Song Kiếm không cho nó rơi xuống, cảm thấy mình vận dụng luồng chân khí đó càng ngày càng thuần thục, lúc nãy vẫn không chuyển động được, bây giờ đã có thể xoay cổ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play