Tiêu Tử Y vỗ vỗ tay Như Lan, chặn đứng động tác của nàng, oán giận nói:
“Được rồi! Không cần trát thêm phấn thơm lên mặt ta. Giả tạo như vậy, vừa thấy
đã phát hiện.” Như Lan này rốt cuộc có biết cách giả bộ bệnh hay không a? Muốn
đem cả hộp hương phấn mà trát hết lên mặt nàng?
“Công chúa, ngươi sắc mặt tốt như vậy, không dặm thêm chút phấn làm sao mà
giả bệnh a?” Như Lan tâm tình kích động vừa thoáng qua, cười hì hì tự chuẩn bị
cho Tiêu Tử Y. Nếu có thể thỉnh Thái y, bệnh nhỏ của Vân Tuyển cũng không
thành vấn đề.
“Được rồi, được rồi. Quên đi, vẫn là trực tiếp kéo một cái màn đi.” Tiêu Tử
Y cũng không nàng nhẹ nhàng như vậy. Người có thể mời đến, nhưng người ta có
nguyện ý xem bệnh cho Tiểu Vân Tuyển hay không, xem xong bệnh có thể hay không
giúp nàng giữ bí mật vẫn là một chuyện nha!
Như Lan ở nhuyễn tháp bên ngoài đại sảnh buông một cái màn
lụa, sau đó lanh tay lẹ chân đem Tiểu Vân Tuyển ôm vào nội thất. Tiểu Vân Tuyển
còn đang ngủ, bởi vì Nhược Trúc nói không cho càng nhiều người biết chuyện này
càng tốt, cho nên Như Lan cũng không kêu thêm những người khác đến hỗ trợ.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, trong phòng chỉ thắp hai ngọn đèn, ánh
sáng mờ ám. Tiêu Tử Y xõa tóc ra, nhìn hai mắt trong gương đồng, quả thật có
vài phần cảm giác sinh bệnh.
“Công chúa, thời gian không còn sớm, nhanh chút nằm xuống đi.” Như Lan hưng
phấn mà nhẹ giọng reo lên.
Tiêu Tử Y bĩu môi, vừa đi tới nhuyễn tháp vừa giáo dục nàng nói: “Đem
khuôn mặt tươi cười của ngươi thu lại, công chúa của ngươi là ta bị bệnh
ngươi rất cao hứng sao?”
Như Lan nhanh chóng sửa lại vẻ mặt, hầu hạ Tiêu Tử Y nằm xong, kéo nhanh rèm
cừa.
Tiêu Tử Y vốn hôm nay đã ngủ thẳng tới giữa trưa, hẳn là một chút cũng không
mệt mỏi, nhưng nằm trên giường mềm mại bởi vì không có việc gì, lập tức bắt đầu
nổi lên buồn ngủ, thẳng đến khi bên tai truyền đến thanh âm mơ mơ hồ hồ thì mới
mờ mịt không dấu vết tỉnh dậy.
Chỉ nghe thấy Nhược Trúc hình như là đang giới thiệu cho người khác “Bệnh
tình” của nàng, Tiêu Tử Y vội vàng hợp thời ho khan vài tiếng.
“Công chúa hiện tại cảm thấy như thế nào?” Một thanh âm trẻ tuổi ngoài dự
kiến từ bên ngoài rèm cừa truyền đến, ôn nhu hỏi.
Tiêu Tử Y ước chừng sửng sốt hơn nữa ngày chưa kịp phản ứng. Thái Phó Thái y
trong hoàng cung này đều còn trẻ như vậy sao? Cái tên Thái Khổng Minh kia
cũng thế, Thái y này cũng thế. Có chính sách khuyến khích người trẻ cũng không
thể như vậy chứ?
“Công chúa, vị này là Cố Thần ngự y, là chủ quản khoa bệnh thương hàn.” Nhược
Trúc giống như biết Tiêu Tử Y đang băn khoăn cái gì, ở bên nhẹ nói.
“Vị tỷ tỷ này thúc dục hạ quan. Công chúa, kỳ thật tối nay chính là giờ làm
việc của Trương thái y ở thái y viện lại phải tới chẩn bệnh cho Thái Hậu, hạ
quan còn chưa có tư cách đến chẩn bệnh. Không bằng, không bằng chờ Trương thái
y trở về?” Cố Thần lắp bắp nói, trong lời nói không bao hàm bao nhiêu tự tin.
“Làm sao có thể nói như vậy được? Nhược Trúc trước kia hầu hạ bên người Thái
Hậu, thường xuyên nghe Trương thái y nói đến Cố ngự y, nói ngài có thể được hắn
chọn truyền y là không có người thứ hai.” Nhược Trúc ở bên giúp nói lời hay.
Nàng đã thật vất vả đem người mời đến, kết quả đến tận đây rồi nếu nói không
xem bệnh, Tiểu Vân Tuyển lại phải chờ thêm mấy canh giờ thì bệnh tình lại càng
nghiêm trọng.
Cố Thần ngượng ngùng cười cười, tiếp tục câu hỏi mới vừa rồi nói
: “Công chúa, hiện tại cảm thấy như thế nào?”
Tiêu Tử Y ho khan hai tiếng, không biết nên trả lời như thế nào. Nàng muốn
giả thanh âm khàn khàn cũng giả không được a!
Nhược Trúc ở bên vội vàng nói: “Cố ngự y, bệnh tình cụ thể vừa rồi Nhược
Trúc đã nói cho ngươi biết. Chẳng lẽ không thể cứ như vậy khai căn bốc thuốc
sao?”
Cố Thần khoát tay nói: “Không nên không nên, 《 hoàng đế nội kinh 》 có nói:
đóng cửa xem xét bệnh trạng, cân nhắc hỏi thăm tình hình, theo đó mà kê đơn, cẩn
thận mới được việc, lơ đễnh sẽ có người chết. Chẩn bệnh phải chú ý hỏi han kỹ càng,
nghe Nhược Trúc tỷ tỷ thuật lại, công chúa hẳn là chứng bệnh thương
hàn. Nhưng bệnh thương hàn cũng chia ra nhiều loại, không hỏi rõ nguyên nhân và
bệnh trạng mà nói…, chắc chắn không thể đoán được nguyên nhân của bệnh ở đâu.
Chỉ có không ngại phiền toái tinh tế hỏi han, mới có thể giảm bớt sai lầm.”
(A Tử: Hoàng đế nội kinh=> sách thuốc của hoàng đế, cái đoạn trong HĐNK
kia có lẽ ed không chính xác lắm nên mn cũng thông cảm.)
Tiêu Tử Y nghe hắn cằn nhằn liên miên, không khỏi nghĩ tới trình tự khi ở
hiện đại gặp bác sĩ. Bác sĩ hiện đại đều thực tàn bạo, cơ bản thuộc loại
nói không ngẩng đầu. Bệnh nhân ngồi xuống, bác sĩ vừa sửa sang lại biên lai
đăng ký vừa mở bệnh lý hỏi, làm sao không khỏe? Bệnh nhân nói xong làm sao
không khỏe, bác sĩ liền cho đi thử máu hoặc ném lên giường bệnh, sẽ dùng chữ
viết rồng bay phượng múa cực kỳ nhanh mà trừ bác sĩ bọn họ ra người khác ai xem
cũng không hiểu viết vào sổ, sau đó đuổi bệnh nhân đi thử máu hoặc là chụp ảnh.
Chờ bệnh nhân chuyển một vòng lớn trở về, trên cơ bản lại trực tiếp chiếu với
số liệu trong bệnh án kê đơn thuốc hoặc là chuẩn bị mổ.
Mạnh mẽ a, đáng tiếc triều đại này cũng không có kỹ thuật tân tiến như vậy,
phải tự bác sĩ phán đoán.
“Công chúa nếu không muốn nói, vậy vươn tay ra để hạ quan bắt mạch bằng tay
cũng được.” Cố Thần nói nhiều như vậy, thấy người trong màn lụa một câu cũng
không nói, nghĩ lại vị công chúa này từng bị mất giọng một thời gian, liền nhẹ
giọng đề nghị.
Sặc, hắn bắt mạch chẳng phải là lộ hết sao? Tiêu Tử Y còn chưa nghĩ ra làm
sao để mở miệng nói chuyện với vị Cố ngự y này, nàng lại nghĩ, nếu đến là Thái
y cao tuổi, đã lăn lộn trong cung nhiều năm, thì nàng chỉ cần cùng hắn nói rõ
nguyên do sự việc, rồi nói làm ơn là được rồi. Kết quả đến đây lại là một ngự y
trẻ tuổi đặc biệt tích cực, nàng thật đúng là không biết làm sao bây giờ.
“Khụ, không biết Cố ngự y có thể hay không biết bắt mạch bằng sợ tơ?” Tiêu
Tử Y ý nghĩ kỳ lạ, buộc cổ họng khàn khàn nói.
Cố Thần sửng sốt, ngốc nói: “Công chúa, chỉ có Đại Dược Vương Tôn Tư
Mạc trước kia mới có thể thực hiện y thuật này, hạ quan còn kém xa.” Hắn ngu
ngơ nói ra việc bắt mạch bằng sợ tơ này không phải là tuyệt kỹ y học
người thường có thể biết, hắn không nghĩ tới vị công chúa này cư nhiên có thể
chuẩn xác kêu lên tên này.
Tiêu Tử Y nghe thấy tên Tôn Tư Mạc cũng ngây ngốc một chút, nàng nhớ
rõ Dược Vương này là người nhà Đường, xem ra cho dù triều đại nơi này thay đổi
cải biến, nhưng đại bộ phận người và việc ở đây cũng không thay đổi nhiều. Niên
đại hiện tại hẳn là cách không xa thời Đường Huyền Tông cầm quyền, nếu không sẽ
có việc tôn sùng vẻ đẹp mập mạp, không biết vị Dương quý phi kia có thể còn
sống không.
“Nếu công chúa không tín nhiệm hạ quan, tốt nhất chờ Trương thái y đến khám
bệnh trở về.” Cố Thần thành khẩn nói.
Lời hắn vừa dứt, liền nhìn thấy từ trong rèm cừa chậm rãi vươn một cái tay
ngọc, để ngang trên lan can nhuyễn sập. Cố Thần không dám nhìn thêm, nín
thở tĩnh khí, bình tĩnh chống đỡ. Thầy giáo của hắn thường xuyên dạy hắn, phải
luôn luôn tuân thủ lễ nghi cung đình, tỏ vẻ cung kính của bề tôi với
hoàng thất, còn phải âm thầm suy nghĩ kê đơn thuốc chính xác, để tránh không
cẩn thận kê sai đơn mà tự gây họa.
Đáng tiếc thầy giáo luôn luôn cho là hắn vẫn chưa tới trình độ có thể dẫn đi
chẩn bệnh, thường xuyên để hắn ở thái y viện nghiên cứu một ít tư liệu bệnh lý
cùng phương thuốc. Nếu không phải hôm nay thái y viện vừa vặn chỉ còn lại một
mình hắn lời mà nói…, khả năng hắn cũng không thể có cơ hội đến chẩn bệnh.
Nhưng hắn cũng biết Trường Nhạc công chúa này trong cung là địa vị gì,
Trường Nhạc cung to như vậy chỉ có một mình nàng ở, nếu hắn chẩn sai
bệnh, sẽ liên lụy thầy giáo.
Cố Thần rốt cục vẫn nhịn không được hít sâu một hơi bình tĩnh xuống tâm trí
đang kinh hoàng, vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay băng cơ ngọc cốt kia.
Đầu ngón tay vừa mới tiếp xúc đến da thịt đối phương, cái tay kia lại không
hề báo động trước trái lại chặt chẽ nắm tay hắn, móng tay gọn gàng chỉnh
tề cắm thật sâu lên da thịt hắn.
Ách? Đây là tình huống gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT