“Công. . . . . . Công chúa! Ngươi làm cái gì?” Cố Thần cuống quít đứng lên,
hoảng sợ tới đá đổ cả ghế, phát ra một tiếng “Bịch” vang thật lớn.
Này! Cái này chẳng lẽ chính là phi lễ trong truyền thuyết ?
Rèm bị bàn tay kia xốc lên, hiện ra khuôn mặt cười thanh lệ thoát tục từ sau
rèm cừa, một đôi mắt hạnh nhìn rực rỡ so với bảo thạch hắn từng thấy qua
đều sáng ngời thâm thúy hơn, dưới ánh nến chiếu rọi càng lộ vẻ trong trẻo
mê người, không khỏi làm hắn sửng sốt hồi lâu, thậm chí quên tay của mình đang
bị đối phương nắm chặt .
“Uy ! Cố ngự y, ngươi có đang nghe không?” Tiêu Tử Y nhăn đôi mi thanh tú,
nàng mới vừa nói một đống, nam nhân này rốt cuộc có hay không nghe thấy
a? Nàng vừa rồi trước khi hắn bắt mạch đã nắm lấy tay hắn, sợ hắn chạy trốn.
Hắn sẽ không hiểu lầm cái gì chứ?
“A! Hạ quan thất lễ.” Cố Thần nhanh chóng rút lại tay, cúi đầu nhìn chằm
chằm sàn nhà.
“Ta nói, sinh bệnh cũng không phải ta, mà là một cô bé. Sợ thái y viện
không phái người đến khám chữa bệnh, mới nói dối là ta bị bệnh.” Tiêu Tử Y kiên
nhẫn lại lặp lại một lần.
Cố Thần cúi đầu thành thành thật thật nói: “Thần đã nhìn ra, bởi vì trên mặt
công chúa bôi toàn là phấn trắng, cũng không phải sắc mặt thật sự không tốt.
Ánh mắt trong trẻo, lại càng không giống như bị bệnh người. Trừ bỏ trên cổ có
một vết thương ngoài da do bị quẹt, hẳn là không có việc gì.”
Tiêu Tử Y liếc mắt, nguyên lai Thái y dự bị này mới vừa rồi là đang nhìn
nàng rốt cuộc có bệnh hay không. Bất quá Thái y dự bị này nhìn qua mặc dù không
có mắt hoa đào thanh tú như vị thần linh Đàm Nguyệt Li mà nàng đã gặp qua, cũng
không có ổn trọng anh tuấn như Tiêu Cảnh Dương, hoặc là tao nhã như Lý Vân
Thanh, lãnh khốc cao ngạo như Độc Cô Diệp thì càng không cần nói. Nhưng cả
người lại tản ra mị lực làm cho lòng người bình tĩnh, ở gần, lại ngửi được trên
người hắn mùi thuốc nồng đậm, không chua chua khó ngửi như trong dự liệu, ngược
lại làm cho Tiêu Tử Y còn muốn cách hắn gần hơn một chút.
(A Tử: đọc tới đây mới thấy bộ nì nh mỹ nam thế á…)
“Như vậy, đáp án của ngươi là gì?” Tiêu Tử Y cũng không cứ như vậy buông tha
Cố Thần, ngẩng đầu lên đuổi theo hỏi.
Cố Thần chỉ trầm mặc một lát, liền nghiêm trang nói: “Công chúa, người có
bệnh đại phu chữa bệnh là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng vì sao không thành
thật hướng thái y viện bẩm báo? Công chúa cũng không nên tự mình giả bộ bệnh
chứ?”
Tiêu Tử Y đầu đau như muốn vỡ tung, nàng cũng không phải thỉnh hắn đến để
nghe hắn dạy dỗ. Nàng ngay cả giải thích cũng lười nói, nếu hắn nói sẽ chữa
bệnh, vậy nhanh chóng hành động đi. Tiêu Tử Y hướng Nhược Trúc thể hiện vẻ mặt,
Nhược Trúc liền lĩnh hội trực tiếp dẫn Cố Thần vào bên trong để hắn bắt
mạch cho Lý Vân Tuyển.
Như Lan cũng muốn đi theo, lại bị Tiêu Tử Y một câu giữ lại.
“Công chúa, vì sao không cho nô tỳ đi theo?”
Tiêu Tử Y chỉ chỉ đống phấn trên mặt nàng, tức giận nói: “Giúp ta múc nước
rửa mặt đi.” Thật sự là mất công chuẩn bị. Bất quá Cố Thần này nhìn qua giống
như không dễ thuyết phục như vậy, bệnh là có thể để hắn trị cho Tiểu Vân Tuyển,
nhưng có thể hay không ngăn chặn cái miệng của hắn không cho hắn nói ra bên
ngoài?
“Công chúa, thật sự quá tốt rồi, không nghĩ lại mời được Thái y chẩn bệnh
cho Tiểu Vân Tuyển đơn giản như vậy.” Như Lan cao hứng nói.
“Đơn giản sao?” Tiêu Tử Y mặc cho Như Lan giúp nàng dùng nước trong rửa đi
phấn trên mặt, thở dài, “Phiền toái còn ở đằng sau chưa biết chừng.” Nàng
dùng danh nghĩa nàng sinh bệnh mời Thái y, còn chưa biết tác dụng phụ đến
có nhiều hay không đâu!
Huống hồ cho dù trị được bệnh của Lý Vân Tuyển, nhưng mâu thuẫn giữa các
nàng lại một chút cũng chưa có giải quyết. Ai! Nói đến nói đi đều do vị hoàng
hậu kia, cho dù là ghen tị Trường Nhạc cung của nàng quá lớn đủ trống trải,
cũng không cần không có việc gì nhàn rỗi đem vào trong cung nàng một cái tiểu
la lỵ a?
Không biết nàng nói ngại tiểu la lỵ quá ồn náo loạn mà đuổi về, hoàng hậu có
thể hay không chấp nhận chứ? Bất quá nếu là như vậy, chỉ sợ lại sẽ sinh ra hậu
quả nàng không thể tưởng tượng? Trong cung này thực hiểm ác. Tiêu Tử Y thở dài,
để Như Lan búi tóc lại.
Lúc này Nhược Trúc đã cùng vị Cố Thần ngự y kia đi ra, mời đến trước bàn đã
chuẩn bị tốt giấy để hắn kê đơn thuốc.
Cố Thần đầu tiên là trầm ngâm một lát, đang muốn đặt bút viết lên giấy thì
Tiêu Tử Y đột nhiên lên tiếng nói: “Cố ngự y, ngươi học y bao nhiêu năm rồi?”
Tuy rằng thế nào cũng cảm thấy bộ dạng hắn là đã tính trước, bất quá bộ dáng
trẻ tuổi của hắn thật đúng là làm cho người ta lo lắng y thuật của hắn.
Nàng biết y thuật phải trải qua lý luận cùng kinh nghiệm thực tiễn nhất định
mới ngấm dần, rất nhiều danh y đều là càng già càng nổi danh. Cho dù là ở hiện
đại, viện y học cũng là so với ngành học khác học nhiều hơn ít nhất một năm. Cố
Thần này nhìn qua cũng chỉ là bộ dạng tầm hai mươi tuổi, thật sự là làm cho
người ta lo lắng.
Cố Thần nhắc bút lại dừng bút hạ thấp xuống, mực nước nhỏ trên giấy
Tuyên Thành để lại một đóa hoa mực, hắn không để bút xuống, mà là ngượng
ngùng cười nói: “Công chúa, vị tiểu thư bên trong kia chỉ là triệu chứng
nhiễm thương hàn bình thường, hạ quan tuy rằng học y không lâu, nhưng
loại bệnh nhỏ như thương hàn cũng đủ có thể ứng phó.”
Khí thế không đủ, tự tin không đủ.
Tiêu Tử Y bất mãn bĩu môi. Ngay cả bác sĩ cũng không lo như vậy, không biết,
bảo người ta tín nhiệm hắn như thế nào a?
Quả nhiên ngay cả Nhược Trúc ở bên cạnh cũng bắt đầu hoài nghi, không khỏi
mở miệng hỏi: “Cố ngự y bắt đầu học y từ lúc nào?”
“Hạ quan từ ba tuổi bắt đầu theo cha học y, thẳng đến khi lão nhân gia xem
xong những loại bệnh khó chữa liền dạo chơi thiên hạ, hạ quan không chỗ học y
thuật nữa, liền tiến vào thái y viện kiến tập.” Cố Thần khiêm tốn hữu lễ hồi
đáp.
Nhược Trúc như là nhớ ra cái gì đó, giật mình hỏi tới: “Chẳng hay lệnh
tôn có phải là danh y lừng lẫy nổi danh Cố Tam Cố lão tiên sinh?”
Cố Thần ngượng ngùng cười cười, gật gật đầu.
“Cố lão tiên sinh chính xác là thần y nổi danh, công chúa xin cứ yên tâm.”
Nhược Trúc thay đổi thái độ hoài nghi mới vừa rồi, dùng ngữ khí thực sùng
bái nói “Lúc trước đem căn bệnh phức tạp đã nhiều năm của hoàng thái hậu
chữa khỏi chính là Cố lão tiên sinh, thật sự không nghĩ tới nguyên lai Cố ngự y
chính là công tử của hắn.”
Cố Thần càng cảm thấy ngượng ngùng, bất an áy náy nói: “Trong cung không có
nhiều người biết thân phận hạ quan, sợ phụ thân nổi danh làm cho mọi
người chờ mong với hạ quan. Trên thực tế khi hạ quan mới ra đời, thật sự là
không dám nhận cha.”
Tiêu Tử Y day day huyệt Thái Dương có chút đau nhức, nàng phiền nhất là loại
không quả quyết này, lại còn là người siêu không tự tin. Tuy rằng có thể bản
tính của hắn là vậy, nhưng vẫn là khó chịu.”Nhanh chút kê đơn thuốc đi, đã muộn
rồi.” Tiêu Tử Y trong giọng nói hơi hơi mang theo một chút không kiên
nhẫn.
Cố Thần liên tục xin lỗi, thay một tờ giấy Tuyên Thành khác bắt đầu
dùng nét chữ nhỏ xinh đẹp viết. Chỉ chốc lát sau liền để bút xuống, đứng
lên cung kính hướng Tiêu Tử Y nói: “Công chúa, đơn thuốc đã xong. Có thể
thỉnh Nhược Trúc theo hạ quan đi ngự hiệu thuốc một chuyến? Nếu không được,
phái một vị công công cũng được.”
“Nhược Trúc theo hắn đi đi.” Tiêu Tử Y biết việc này người biết càng ít càng
tốt, cho nên cũng không gọi thêm người. Ai biết trong cung Trường Nhạc của nàng
rốt cuộc lẫn vào bao nhiêu gian tế của các cung, Nhược Trúc và Như Lan
tốt xấu cũng là Tiêu Cảnh Dương phái tới, đáng để nàng tin tưởng.
Thật vất vả đem cái tên lải nhải Cố ngự y tiễn bước, Tiêu Tử Y đi vào
bên trong nhìn thoáng qua Lý Vân Tuyển đang ngủ rất sâu, phát hiện sắc mặt của
nàng so với lúc trước đỡ hơn nhiều. Phỏng chừng theo lời nói ở hiện đại cũng
chính là một viên thuốc cảm mạo thêm một chén nước nóng rửa mặt có thể giải
quyết cảm mạo, ở cổ đại dược vật thiếu thốn nhất định phải phí công
hoảng hốt lớn như vậy để mời đến Thái y kê đơn thuốc, thật sự là không có
phương tiện a!
Tiêu Tử Y phân phó Như Lan canh giữ bên người Lý Vân Tuyển, nói cho nàng
biết sau khi Nhược Trúc sắc thuốc trở về thuận tiện làm một chén cháo trứng
muối thịt nạc cho Tiểu Vân Tuyển ăn. Đỡ đến một ngày chưa ăn gì làm nàng đói
bụng không còn khí lực.
Chính nàng thì ở gian ngoài xem một ít sách giải trí, chỉ chốc lát sau liền
ngủ.
Đợi cho đến buổi sáng bị Nhược Trúc dùng sức lay tỉnh, Tiêu Tử Y vạn phần
bất mãn mở hai mắt ra, còn buồn ngủ hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Nhược Trúc lo lắng nói: “Công chúa, việc lớn không xong rồi, hoàng thượng
biết ngươi ‘ sinh bệnh ’, đã qua thăm ngươi rồi!”
“. . . . . .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT