“Sinh bệnh rồi?” Tiêu Tử Y ném bút, giật mình đứng lên, “Có nghiêm
trọng hay không? Còn tại đứng đó rề rà cái gì? Còn không đi gọi bác sĩ. . . . .
. Ách, Thái y!”
Nhưng Nhược Trúc cùng Như Lan hai người ai cũng không hề động, biểu tình
Nhược Trúc từ sau khi nghe được Lý Vân Tuyển sinh bệnh liền trở nên
thực khủng bố.
“Ai? Các ngươi còn đứng ở trong này làm cái gì?” Tiêu Tử Y có chút tức giận,
đây chính là sinh bệnh a! Tiểu hài tử thân thể rất yếu ớt, vạn nhất xảy ra
chuyện gì làm sao bây giờ?
“Công chúa, không thể gọi Thái y.” Nhược Trúc trầm ngâm một lát, kiên quyết
nói.
“Vì sao?” Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, nàng mấy ngày qua cùng Nhược Trúc
ở chung không phải uổng phí, nàng tin tưởng nàng nếu nói như vậy, khẳng định có
đạo lý của nàng.
“Công chúa, Tiểu Vân Tuyển là dựa vào thân phận cung nữ vào cung. Tự nhiên
cấp bậc cũng ngang chúng ta, bất quá dù sao vẫn là thân phận cung nữ.” Nhược
Trúc ảm đạm hạ ánh mắt, thấp giọng nói.
“Cung nữ?” Tiêu Tử Y kỳ quái lặp lại nói “Vậy thì sao?”
Nhược Trúc sầu thảm nói: “Trong cung có quy định, người dưới cung tần nếu có
bệnh, thái y không thể vào, đi lấy thuốc cũng phải có lấy chứng nhận.
Cung tần đã như thế, càng không nói đến cung nữ chúng ta.”
“Cái gì?” Tiêu Tử Y trợn to hai mắt, không dám tin hỏi “Vậy sinh bệnh
làm sao bây giờ?”
Nhược Trúc cùng Như Lan liếc nhau một cái, người trước chán nản nói: “Nếu
không may bị bệnh, cũng chỉ có thể cầu người thân trong phòng ăn làm chút
nguyên liệu nấu ăn miễn cưỡng có thể trị bệnh. Nếu như vậy còn không được, phải
nhờ vào thân thể của chính mình mà sống sót. Thảm hại hơn là nếu bệnh quá nặng
không thể làm được việc, cũng chỉ có thể bị ném đến Tuyên Bình cung chờ chết.”
Như Lan lại sầu mi khổ kiểm nói: “Đây còn chưa phải thảm nhất, nghe nói sau
khi chết ngay cả thi thể cũng không thể lưu lại, loại cung nữ vô danh tiểu tốt
giống chúng ta trong cung, sẽ không được ban thưởng mộ, mà là hoả táng. Nghe
cung nữ lớn tuổi nói, là sau khi hỏa thiêu thu lại tro cốt ném vào giếng cạn. .
. . . .”
Lời nói nàng âm trầm, ngoài cửa sổ một trận gió lạnh thổi, đem cửa sổ bất
ngờ mở choang. Kèm theo gió lạnh thấu xương, hạt mưa lạnh như băng cũng
bay vào bên trong, ngọn đèn duy nhất trên bàn “Vù” một tiếng bị gió thổi tắt.
Nhược Trúc nhanh chóng chạy tới đem cửa sổ đóng lại, sau đó châm lại ngọn
đèn.
Như Lan cả người phát run, cũng không dám nói thêm một câu.
“Đưa nàng xuất cung, thế nào?” Tiêu Tử Y đột nhiên mở miệng nói. Vốn tiểu la
lỵ chính là không muốn tiến cung, nhờ cơ hội này đưa ra ngoài không phải vừa
vặn?
Nhược Trúc thở dài nói: “Công chúa, Nhược Trúc không phải đã nói Tiểu Vân
Tuyển là dựa theo thân phận cung nữ mà vào cung. Làm sao có thể dễ dàng như vậy
đưa ra ngoài?”
“Ta thấy nếu bị báo lên, cơ hội nàng bị ném vào Tuyên Bình cung còn
lớn hơn.” Như Lan vẫn là nhịn không được chen miệng nói.
Tiêu Tử Y cau chặt đôi mi thanh tú, nếu có thể lập tức tìm được sư huynh
nàng thì tốt rồi, trong đống bình bình lọ lọ kia của hắn khẳng định có thuốc
có thể trị bệnh cho Tiểu Vân Tuyển, nếu không được cũng có thể để hắn đi Thái Y
viện trộm một ít lại đây. Nhưng mấy ngày này cũng chưa gặp qua hắn, hơn nữa
đáng tiếc nàng cam đoan thuốc giải độc khỉ gió gì mà hắn muốn đặt trong trâm
gài tóc, đối với sinh bệnh không có bất kỳ cái nào dùng được a!
“Như Lan, nàng bị bệnh đã bao lâu? Tình trạng thế nào?” Tiêu Tử Y sau khi
suy nghĩ một chút hỏi. Gần đây thời tiết không tốt lắm, mùa xuân chợt ấm chợt
lạnh, hơn nữa nàng vừa tới nơi này đã ăn không ngon ngủ không ngon, tâm tình
lại không tốt, tám phần là thân thể suy yếu, bị cảm. Bất quá nếu tình huống
không nghiêm trọng, Như Lan cũng sẽ không gấp gáp như vậy chạy đến chỗ
nàng.
“Ngày hôm qua. . . . . . Ách, sau chuyện ngày hôm qua, nàng không ăn gì cả.
Buổi tối đã khuya cũng không ngủ, nô tỳ bồi nàng cả đêm. Đến cuối cùng nô tỳ
thật sự chịu không được nằm ngay tại trên bàn ngủ gật chốc lát. Kết quả buổi
sáng khi…tỉnh lại liền phát hiện sắc mặt nàng rất kém, ta muốn sớm một chút đến
nói cho công chúa. Nhưng buổi sáng đến công chúa còn đang nghỉ ngơi. Buổi chiều
muốn đến, nhưng Tiểu Vân Tuyển không cho ta tới. Nàng. . . . . . Nàng có thể là
sợ công chúa ngươi tức giận. Hiện tại nàng đang ngủ, ta mới lén tới được.” Như
Lan lắp bắp nói một đống, len lén nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Tử Y.
Nói qua loa chưa tính, một chút bệnh tình cũng không kể lại. Tiêu Tử Y giận
dữ nói: “Ta đi thăm nàng.” Nàng nói xong là hành động, nhưng Nhược Trúc giành
trước chặn đứng nàng.
“Công chúa, ngươi không thể đi.” Nhược Trúc tiến về phía trước một bước, lo
lắng nói “Công chúa, nếu cô bị truyền bệnh thì làm sao bây giờ?”
“Cũng chưa chắc sẽ nhiễm bệnh.” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười nói.
“Nhưng Nhược Trúc cho rằng Tiểu Vân Tuyển bây giờ mà gặp ta thì khả năng đối
với sự khôi phục thân thể của cô ấy sẽ ảnh hưởng không tốt.” Nhược Trúc biết
Tiêu Tử Y sẽ nói như vậy, sớm chuẩn bị xong lý do kế tiếp.
Kháo, nói thẳng nàng dọa người, không nên tới quấy rối tiểu la lỵ sinh
bệnh là được rồi nha! Tiêu Tử Y bĩu môi, nàng không tới thăm cũng được,
chỉ là Như Lan một chút cũng không nói rõ ràng xem bệnh tình Lí Vân Tuyển
như thế nào.”Nhược Trúc, vậy ngươi đi nhìn xem, đầu Tiểu Vân Tuyển có nóng hay
không, có ho khan hay không, sắc mặt như thế nào.”
Nhược Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, dặn Như Lan ở trong này hầu hạ Tiêu Tử
Y, chính mình liền vội vàng xoay người ra khỏi thư phòng.
Tiêu Tử Y chậm rãi lần nữa ngồi xuống, nhìn ngọn đèn bập bùng trên bàn, yên
lặng không nói gì.
Nếu Lí Vân Tuyển xảy ra chuyện gì, nàng phải làm sao bây giờ? Người kia thận
trọng cầu xin nàng như vậy, hắn quý trọng muội muội bảo bối này như
vậy, kết quả ở chỗ nàng mới ba bốn ngày, lại có chuyện lớn như vậy.
Nàng đến tột cùng là làm sao vậy? Chỉ một tiểu hài tử mà cũng chiếu cố không
tốt. . . . . .
“Công chúa! Đều là nô tỳ không tốt, không chiếu cố tốt Tiểu Vân Tuyển.” Như
Lan bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng nói.
“Khóc cái gì mà khóc, đem nước mắt thu hồi đi. Ngươi đã thấy qua Tiểu Vân
Tuyển khóc chưa?” Tiêu Tử Y cau mày nói, ngoài mặt dường như không có việc gì,
tâm lại co lại.
Như Lan lập tức che miệng lại im lặng, điều chỉnh cảm xúc một chút rồi đứng
lên, làm ngọn đèn trên bàn sách sáng hơn chút.
Qua không lâu sau, Nhược Trúc vẻ mặt ngưng trọng trở về nói: “Công chúa,
tình huống có vẻ không tốt lắm. Tiểu Vân Tuyển đang phát sốt, cũng không biết
là đang ngủ hay là hôn mê, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.”
Tiêu Tử Y nhắm lại hai mắt, giận dữ nói: “Nhược Trúc, đi truyền Thái y.”
Đáng tiếc nàng không mang vài miếng dán giảm sốt xuyên qua a.
Nhược Trúc lắc đầu cười khổ nói: “Công chúa, Thái y sẽ đến chứ?”
Tiêu Tử Y đứng dậy đưa tay ra xoa lưng mỏi, khẽ mĩm cười nói: “Bản công chúa
bị bệnh, ngươi nói Thái y hắn dám không đến sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT