Đoan Mộc Điềm cùng Quân Tu Nhiễm suốt đêm vội vàng rời khỏi quân doanh, một người đi đến cứ điểm ở phụ cận thu gom vật liệu, một người mang theo ba trăm Tòng Long quân đi tới chỗ quan phủ gần đó thu thập.

Hai người chia tay ở giao lộ, Quân Tu Nhiễm nhìn Điềm Điềm nhà mình xoay người đi hướng khác, sau đó mới dẫn ba trăm Tòng Long quân đi thị trấn gần nhất.

Đoan Mộc Điềm một đường chạy như điên, không hề dừng lại, đến tảng sáng mới đi tới Tấn Thành ngoài trăm dặm.

Tấn thành cũng nằm trong phạm vi thuộc Bắc Cương, là một toà thành lớn nhất ở phương Bắc, cũng là nơi gần chi nhánh to nhất của Đoan Mộc Điềm tại biên giới.

Quân Tu Nhiễm vốn cũng định tới nơi này thu thập vật tư, nhưng bởi vì Đoan Mộc Điềm cũng muốn tới nên hắn đành đi vòng sang một thành trấn khác.

Vật tư thiết yếu trong quân trước nay đều cực kì khổng lồ, hơn nữa ở thời chiến loại vật tư cần thiết như thuốc trị thương lại càng như không đáy.

Khi Đoan Mộc Điềm tiến vào Tấn thành, sắc trời còn tối, nhưng trên đường đã có chút hơi người, vài nhóm tiểu thương bước nhanh trên đường đi tới vị trí cố định mở quầy hàng, chuẩn bị bắt đầu việc buôn bán hôm nay.

Còn có người đi đường gấp rút qua lại, người thì ra thành, người thì vào thành.

Một con khoái mã từ ngã tư mờ tối chạy vội qua kéo lên một trận gió xoáy, thổi bay bụi đất và góc áo của mọi người bên đường, làm cho mọi người xôn xao một lát, sau đó rất nhanh yên tĩnh trở lại.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một việc không quan trọng cũng chả liên quan, họ không biết cái người vừa rượt qua kia trong tương lai sẽ khơi lên một trận sóng to ngập trời ở hai nước Đại Viêm và Liên Nhạc.

Đoan Mộc Điềm dùng khoái mã phi nước đại, đi thẳng tới trước cửa hiệu thuốc lớn nhất Tấn thành, con ngựa rống to, chân trước vung lên cao rồi ầm ầm hạ xuống, chưa kịp ổn định lại thì nàng đã xoay người đáp xuống đất, từng bước đi đến trước cửa vung tay gõ ‘cộc cộc’.

“Ai thế? Mới sáng sớm đã lớn tiếng như vậy.”

Bên trong có tiếng nói thầm vang lên, một người dụi mắt ngáp liên tục đi tới.

“Rầm rầm rầm!”

Tiếng gõ như phá cửa vẫn đang tiếp tục, càng lúc càng dồn dập mất kiên nhẫn, gõ đến mức làm hắn tỉnh cả ngủ, không hỏi dùng sức gãi gãi đầu nói: “Đến đây đến đây! Ai mà gấp thế, đòi mạng à?”

Sau đó đại môn rốt cuộc mở ra, hắn ngẩng đầu, qua tia nắng ban mai mờ mịt nhìn thấy một công tử mặc đại y đứng đó đang lạnh lùng nhìn mình.

Hắn trừng mắt nhìn, một cơn ớn lạnh từ xương sống dâng lên, mạnh mẽ đánh tỉnh hoàn toàn cơn buồn ngủ của hắn.

Khí chất thanh lãnh đặc thù như vậy làm cho hắn ngẩn ra rồi chợt kinh hỉ kêu lên: “Điềm Điềm? Sao đột nhiên muội lại tới Tấn thành vậy?”

Sắc trời hôn ám, chỉ có thể nhìn đến trên đường lờ mờ có bóng người đi lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh thon dài đứng trước cửa, nếu là nam tử khó tránh khỏi hơi gầy yếu mảnh mai, nhưng lại chính là thân ảnh hắn quen thuộc nhất, còn cả khí chất thanh lãnh độc nhất vô nhị không gì sánh kịp kia nữa.

Đoan Mộc Điềm trực tiếp đẩy hắn ra, cất bước ung dung đi vào, nói: “Mang con ngựa đi buộc lại đi, còn nữa, thu thập toàn bộ băng gạc thuốc trị thương có thể thu thập, phái người theo ta mang tới Tòng Long quân.”

Hắn cả kinh gần như nhảy dựng lên, mà Đoan Mộc Điềm vào tiến phòng chính xong nhìn xung quanh một vòng, lại hỏi: “Sao thế này? Cửa hàng không có ai khác à?”

Hắn theo nàng tiến vào, vừa nghe vậy “Ách” một tiếng, theo sau vuốt đầu nói: “Trước đó vài ngày Đại Viêm cùng Liên Nhạc đột nhiên khai chiến, ta nghĩ có thể sẽ cần một lượng lớn thuốc trị thương gì đó nên phái mọi người đi ra ngoài vơ vét, bây giờ trong cửa hàng chỉ còn ta và hai tiểu nhị, cũng khá bận rộn, hôm nay vừa khéo đến phiên ta trông cửa hàng.”

Nàng nghe lời này không khỏi giật mình quay đầu nhìn hắn, mấy phần lo âu trong suốt dọc đường cũng bất tri bất giác tiêu tán, nói: “Tiểu Lục, những năm gần đây huynh luôn luôn ở bên này, vất vả cho huynh.”

Đúng vậy, chưởng quầy tiệm thuốc lớn nhất Tấn thành này chính là Tiểu Lục – một trong ba người cùng lớn lên với Đoan Mộc Điềm ở thôn Tam Thạch, Hổ Tử ở khu vực Hoa thành phía Nam, Vương Thông trấn thủ kinh thành, mà Tiểu Lục thì ở phương Bắc, việc làm ăn ở xung quanh vùng này đều do hắn xử lý phụ trách cả.

Nghe Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên nói như vậy, Tiểu Lục không khỏi sửng sốt, sau đó cười nói: “Điềm Điềm từ khi nào muội trở nên khách khí như vậy? Thật không quen đó. Đúng rồi, ta nghe người ta đồn chuyện mẫu thân muội, nghe nói lần này khai chiến với Liên Nhạc là để cứu mẫu thân muội, muội không sao chứ hả?”

“Ta có thể có chuyện gì?” Nàng lắc đầu nói, “Kỳ thật ta ở lại quân doanh cũng không giúp được cái gì. Hành quân đánh giặc loại chuyện này đã có phụ thân, mấy việc tiếp tế hậu cần cũng có người chuyên trách, ta chẳng qua chỉ là chạy vào góp vui thuận tiện trông chừng cha ta, đừng để ông ấy quá mức xúc động mà thôi. Lần này khai chiến đột ngột, tới bây giờ vẫn có rất nhiều chuyện chưa dàn xếp xong, nhất là vật tư và dược thảo linh tinh.”

Nghe thế, Tiểu Lục liền nói: “Chuyện này muội cứ yên tâm, trong cửa hàng còn tồn rất nhiều dược thảo, mấy ngày nay ta phái bọn tiểu nhị đi thu thập cũng được rất nhiều thuốc trị thương, chỉ cần muội nói, lúc nào cũng có thể đưa tới biên quan.”

Vì thế liền không lãng phí thời gian nữa, Tiểu Lục chạy ra phía sau gọi hai tiểu nhị đang nằm trong ổ chăn nóng hầm hập đi ra.

“Ông chủ à, sớm như thế gọi chúng ta dậy làm gì? Nga, bên ngoài trời còn chưa  sáng đâu!”

Hai tiểu nhị dụi đôi mắt mông lung buồn ngủ, tỏ vẻ cực kì oán niệm đối với hành vi vô nhân đạo của ông chủ nhà mình.

Tiểu Lục trực tiếp tát cho mỗi người một cái, nói: “Mau đứng lên rửa mặt sạch sẽ rồi sửa sang lại toàn bộ thuốc trị thương và các dược liệu thiết yếu chúng ta thu gom trong khoảng thời gian này, hôm nay sẽ phải đưa đi đấy.”

Bọn họ sửng sốt, sau đó “vèo” một cái nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động đến vặn vẹo.

Cái gì cái gì? Nhiều dược liệu như vậy phải đóng gói sửa sang lại để đưa đi hôm nay à? Nói đùa sao!

Mặc dù trong lòng oán niệm, nhưng bọn họ lại không dám kéo dài, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy thẳng ra ngoài phòng, đi tới kho bắt đầu đóng gói dược liệu.

Lúc đến kho, mắt thấy cửa kho đã mở, bên trong còn có ánh đèn loé ra, trong ánh sáng có bóng người lay động làm cho hai tiểu nhị kinh ngạc nhìn nhau, không phải cửa hàng chỉ có hai bọn họ và ông chủ tổng cộng ba người thôi à? Chẳng lẽ đã có ai trở về?

Nghĩ thế, bọn họ cất bước vọt vào kho, sau đó liếc mắt một cái liền thấy được một thân ảnh đang ngồi kia cẩn thận phân loại dược liệu, mau chóng đóng gói.

Người lạ!

Ăn trộm? Kẻ cắp? Hay tên cướp đột nhập?

Oa, từ khi nào thì trộm cũng trở nên quái đản như vậy? Không trộm vàng bạc lại đến chạy tới kho trộm dược liệu?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ gầy nhom da thịt nõn nà này, hai bọn họ chỉ hơi dùng sức là có thể ném hắn đi!

Người này đương nhiên là Đoan Mộc Điềm, thấy hai tiểu nhị đi vào xong cứ nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt quỷ dị, động tác càng thêm quỷ dị, làm cho nàng không khỏi liếc bọn họ một cái, sau đó chỉ đống dược liệu bên cạnh nói: “Hai ngươi đi đóng gói phân loại đống dược liệu kia đi.”

Nha, còn sai bảo bọn họ đây này!

Lúc này Tiểu Lục cũng vội vàng chạy vào kho, nói với Đoan Mộc Điềm: “Nhiều dược liệu thế này muốn sắp xếp cũng mất kha khá thời gian, xếp xong lại định mang đi thế nào? Muội tới còn mang theo ai không?”

Khóe mắt nhìn đến hai người bên cạnh vẫn đứng đờ ra đó không nhúc nhích, nhất thời đưa tay nện mỗi người một cái, tức giận quát: “Còn đờ ra đấy làm gì? Không mau đi giúp công tử phân loại sắp xếp đi?”

Công tử? Vị công tử vẫn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thần long thấy đầu không thấy đuôi kia? Chính là người gầy nhom trước mặt….ách, anh tuấn tiêu sái khí chất không tầm thường này à?

Hai người vừa bị chụp tỉnh lại dại ra, nhưng liền mau chóng hoàn hồn, chạy tới đống dược liệu Đoan Mộc Điềm vừa chỉ, nhanh nhẹn sắp xếp.

Đoan Mộc Điềm không phát biểu ý kiến gì, nhìn Tiểu Lục lắc đầu nói: “Ta tưởng là muốn thu gom mấy thứ này cần chút thời gian, ở đây huynh chắc cũng có chút nhân thủ nên không dẫn người tới, không ngờ huynh đã sớm chuẩn bị như vậy, nhân thủ vẫn đều phái ra ngoài mất rồi.”

“Vậy ta đi ra ngoài tìm người, yên tâm, đều có thể tin tưởng được.”

“Không cần! Huynh đi một chuyến đến Bắc Phục Thành tìm Tu Nhiễm lại đây, nếu bên này có nhiều dược liệu như vậy, tạm thời sẽ không cần lãng phí thời gian đi nơi khác thu thập, huynh ấy có dẫn theo người.”

Vừa nghe đến Bắc Phục Thành, Tiểu Lục bỗng nhiên biến sắc, nói: “Tam điện hạ đi Bắc Phục Thành?”

“Phải.” Thấy Tiểu Lục sắc mặt khác thường, trong lòng nàng cũng không khỏi nhảy dựng, hỏi, “Sao vậy, nơi đó có vấn đề gì sao?”

Tiểu Lục lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ nơi đó có vấn đề gì, chỉ là gần đây vùng đó cực kì bất ổn, lúc trước ta từng phái người sang đó thu gom dược liệu, nhưng chẳng những không thu gom được gì mà mọi người đi qua đều không trở về nữa. Ta nghe nói bên kia gần đây đột nhiên nổi dậy một đám giặc cỏ chuyên giết người cướp của, hơn nữa, còn cùng quan phủ cấu kết. Tam điện hạ dẫn theo bao nhiêu người đi qua?”

“Ba trăm Tòng Long quân.”

“Tòng Long quân?” Hai tiểu nhị đang ở bên cạnh sắp xếp lại dược liệu nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng thời thời khắc khắc chú ý vị công tử thần bí này không khỏi kinh hô ra tiếng.

Tòng Long quân, đó là Tòng Long quân danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa ở nơi Bắc Cương này còn là thần thủ hộ của bọn họ!

Ánh mắt Đoan Mộc Điềm dời đi, rơi xuống trên người bọn họ, hai người nhất thời co rúm lại, dường như cũng hiểu được mình có chút thất lễ, không khỏi nhìn nhau, một người ngập ngừng nói: “Công tử, tiểu nhân lúc trước đi ra ngoài sưu tập dược liệu từng ở phụ cận Bắc Phục thành đúng dịp nghe được một chuyện, cũng không biết thật hay giả.”

“Nói đi!”

“Lần trước tiểu nhân ra ngoài thu thập dược liệu, lúc đi qua phụ cận Bắc Phục thành thì buồn tiểu nên vội vàng tìm c.,hỗ kín trong rừng giải quyết, không nghĩ lại gặp một đám người, hẳn là đám giặc cỏ gần đây lượn lờ ở xung quanh Bắc Phục thành.” Hắn nuốt nước miếng, tựa như có chút kinh sợ khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói tiếp: “Tiểu nhân đơn cô thế cô, gặp phải bọn họ chỉ có thể tận lực ẩn náu, không để bọn họ phát hiện, sau chợt nghe đến trong bọn họ có người nói, nói… Tri phủ Bắc Phục thành cũng phải lấy bọn họ làm chủ, sai đâu đánh đó, còn nói đám người Bắc Cương bên này đều là lũ chết não, bọn họ phụng mệnh thái tử điện hạ đến đây cấu kết nhiều mặt lâu như vậy mà mới chỉ có một người cúi đầu, nhưng dù sao cũng là có thu hoạch, đây là chuyện tốt, sau này bọn họ nhất định phải coi đây là cứ điểm, tìm cơ hội tập kích Tòng Long quân. Mấy lời linh tinh khác hình như còn nhiều lắm, nhưng lúc ấy tiểu nhân quá khẩn trương nên không nhớ rõ.”

Nghe vậy, Tiểu Lục nhất thời sắc mặt đại biến, nói: “Lúc trước sao ngươi không nói gì?”

Hắn bĩu môi, có chút ủy khuất: “Ông chủ không phải ngài thường giáo dục chúng ta, muốn chúng ta đi ra ngoài không nên quản việc đâu đâu sao? Nhất là chuyện sẽ rước hoạ vào thân thì càng không thể chú ý nhiều.”

“…”

Đang chất vấn lại bị một câu phản trở về, Tiểu Lục khóe miệng run rẩy, sau đó quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm.

Đoan Mộc Điềm buông việc trong tay đứng lên, thần sắc nhìn không ra tâm tình lúc này, nhưng trong mắt lại loé hàn quang, thoạt nhìn càng thêm thanh lãnh lạnh mạc.

“Quân Tu Thiện, hắn dám vươn tay xa như vậy!” Nàng nhẹ giọng nói, thì thào nhỏ nhẹ, song cảm giác lạnh lẽo lại theo từng chữ dâng lên, nhìn Tiểu Lục hỏi, “Từ nơi này đi qua Bắc Phục thành, đại khái phải đi bao lâu?”

“Nếu dùng khoái mã, phỏng chừng hai canh giờ. Nếu muội cưỡi con ngựa vừa nãy, có lẽ nửa canh giờ là đến.”

Nàng cưỡi là chiến mã tinh nhuệ nhất trong quân, tốc độ nhanh, sức chịu đựng tốt, tất nhiên là bỏ xa khoái mã bình thường một tầng.

Đoan Mộc Điềm lập tức không do dự nữa, quyết đoán buông mọi chuyện trên tay đi ra ngoài kho, nói: “Tiểu Lục, chuyện ở đây tạm giao cho huynh, mau chóng đóng gói dược lại chất lên xe rồi ta sẽ tới mang đi một thể.”

Tiểu Lục lại trực tiếp đi theo nàng ra ngoài, nói: “Ta đi cùng muội.”

“Không cần.”

“Muội đến chỗ ta thì ta phải cam đoan muội bình yên vô sự, bằng không nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, muội bảo ta làm sao ăn nói với người khác? Bàn Tử sẽ giết ta đầu tiên đấy!”

“Huynh ấy đánh không lại huynh!”

“…” Vấn đề không phải cái này được không?

Tiểu Lục trực tiếp ngậm miệng bảo trì trầm mặc, yên lặng đi theo nàng, dự định muốn cùng nàng đi Bắc Phục thành.

Nơi đó gần đây rất loạn, lúc trước tuy hắn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không quá để ý, coi như đó là giặc cỏ. Song bây giờ đã biết chúng là tay sai của quý nhân nào đó trong triều chạy đến Bắc Cương làm giặc cỏ, còn cấu kết ở quan phủ Bắc Phục thành thì tất nhiên là muốn gây bất lợi cho Tòng Long quân, thời điểm Quân Tu Nhiễm xuất hiện, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tập kích hắn tốt như vậy.

Bây giờ Điềm Điềm đi qua, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, hắn không đi theo có thể yên tâm sao? Nếu để ông bà nội biết hắn dám mặc Điềm Điềm một mình chạy tới địa phương nguy hiểm thì trở về nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Hắn từ nhỏ đã mất cha mẹ, là ông bà nội khổ cực nuôi hắn lớn lên, hắn lại là đứa nhỏ hiếu thuận luôn luôn nghe lời hai người dặn dò.

Mấy năm nay hắn ở phương Bắc, cũng mang hai vị lão nhân gia đến đây ở cùng, hai người vẫn hay lẩm bẩm nói may mà có Điềm Điềm không chê không oán, nên Tiểu Lục nhà chúng ta mới có thể có được ngày hôm nay, họ luôn dạy hắn nhất định phải chăm chỉ làm việc, bảo hộ nàng chu toàn, coi nàng như chủ tử.

Chính hắn cũng nghĩ như vậy, nếu không có Điềm Điềm, hắn một tiểu tử vô tài vô năng ở nông thôn làm sao có thể cơ hội đi xa như vậy, có được phong quang như ngày nay?

Nhớ ngày đó lúc còn rất nhỏ, hắn cũng từng cùng nhóm trẻ con trong thôn cười nhạo nói Điềm Điềm là quỷ oa oa, ném đá đòi đuổi nàng ra khỏi thôn, nhưng trước nay nàng chưa từng oán trách, còn một đường giúp đỡ khiến hắn cùng Hổ Tử, Bàn Tử đi tới ngày hôm nay.

Cho nên giờ khắc này, bất kể thế nào hắn cũng không thể để mặc nàng một mình chạy tới Bắc Phục thành.

Mà kiên trì của hắn cũng làm cho Đoan Mộc Điềm hiểu được nàng có nói thêm cái gì cũng vô dụng, đành không khuyên can nữa, một đường ra khỏi kho đi tìm ngựa của mình, sau đó xoay người đi lên, giục ngựa gấp rút chạy ra khỏi Tấn thành.

Bên ngoài sắc trời đã sáng, ánh nắng ngày thu mang theo gió heo mây thổi qua người man mát, càng làm cho người ta thần thanh khí sảng.

Trên đường người đi lại đông hơn ban nãy, tiếng động cũng càng náo loạn, có tiếng rao của nhóm tiểu tương, tiếng dân chúng nhốn nháo, tiếng cờ màu trên các cửa hàng bay phần phật, người đi đường chen chúc qua lại.

Nhưng cảnh tượng phồn hoa này cũng không thể vào mắt Đoan Mộc Điềm, nàng chỉ chuyên tâm giục ngựa chạy như điên, phía sau Tiểu Lục bám sát, cấp tốc đuổi tới ngoại thành đi về phía Bắc Phục.

Ngựa của nàng là chiến mã tinh nhuệ nhất của Tòng Long quân, ngựa của Tiểu Lục cũng là ngựa tốt thượng đẳng phải dùng số tiền lớn và rất nhiều công sức tìm được, hai con ngựa phi nước đại lướt nhanh như gió, người đi đường chưa kịp nhìn rõ người trên ngựa đã thấy hai bóng dáng vọt xa đi rất xa.

Bắc Phục thành cách Tấn thành không xa lắm, hơn nữa Tiểu Lục cực kì quen thuộc chỗ này, có hắn ở bên chỉ đường nên bọn họ dễ dàng bỏ qua đường lớn đông đúc mà chuyên đi đường tắt ngõ nhỏ, không đến nửa canh giờ, tường thành Bắc Phục đã hiện ra trong tầm mắt.

Ghìm ngựa dừng lại, Đoan Mộc Điềm xa xa nhìn Bắc Phục thành, nhíu mi trầm ngâm nói: “Bọn giặc cỏ kia, thường ngày hay lui tới chỗ nào?”

“Xuất quỷ nhập thần, tùy lúc tùy chỗ đều có thể xuất hiện, hơn nữa hình như cũng không chỉ một đường, nhân số khá đông. Hôm nay chúng ta đi một đường lại không gặp, xem như may mắn.”

Nàng lắc đầu, khóe miệng cười lạnh, nói: “Không phải may mắn, mà là có người giúp chúng ta dẫn dụ hết bọn chúng đi rồi.”

Tiểu Lục ngẩn ra, sau đó lập tức suy nghĩ cẩn thận.

Tấn thành ở phía đông Bắc Phục thành, cho nên bọn họ một đường đi tới cửa thành phía đông, còn nếu trực tiếp đi từ quân doanh ở biên cương tới Bắc Phục thành thu thập vật tư thì hẳn là đi cửa thành phía bắc.

Nếu mục tiêu của những người đó ngay từ đầu đã là Tòng Long quân thì khi hai nước khai chiến, bọn họ đã có thể đoán được Tòng Long quân chắc chắn sẽ đến Bắc Phục thành thu thập vật tư, cho nên trong thời gian ngắn bọn chúng đều chuyển tới phương bắc chờ đội ngũ Tòng Long quan đi tới.

Nhìn vào khoảng cách thì từ quân doanh đến Bắc Phục thành gần hơn đến Tấn thành, cho nên nếu tính theo tốc độ bình thường thì khi Đoan Mộc Điềm tới Tấn thành, Quân Tu Nhiễm hẳn đã sớm vào Bắc Phục thành rồi, hơn nữa cộng thêm thời gian Đoan Mộc Điềm nấn ná ở Tấn thành và một đường đi tới Bắc Phục thành…

Bây giờ hắn đang ở đâu, đang làm gì?

Nàng nghĩ nghĩ, sau đó chợt quay ngựa đi về phía cửa bắc thành Bắc Phục, nếu là giặc cỏ thì không có khả năng chờ Quân Tu Nhiễm vào thành hoặc đến ngoài thành mới động thủ, nếu thực sự đã xảy ra kịch chiến thì phải ở ngay trên đường ngoài thành phía bắc.

Nhưng nàng còn chưa tới nơi đã nhìn thấy nhiều vết máu ngay ở ngoài thành Bắc Phục, còn cả vết vó ngựa chồm qua, nàng lập tức xuống ngựa, ngồi xổm cẩn thận phân tích.

Một khắc sau, nàng lại quay ngựa về, một đường đi thẳng vào Bắc Phục thành.

Vừa đi vào đã lập tức nhận ra có gì dị thường, dân chúng tốp năm chụm ba hoặc ngồi hoặc đi cùng nhau, nhiệt liệt nghị luận gì đó, trên đường vẫn còn vết máu chưa lau sạch.

Nàng cùng Tiểu Lục nhìn nhau một cái, hỏi: “Quan phủ Bắc Phục thành đi hướng nào?”

Quan phủ Bắc Phục thành giờ phút này cũng thập phần náo nhiệt, toàn bộ quan viên lớn nhỏ tề tụ ở sảnh đường, có người không biết nguyên cớ, có người lại thần sắc hoảng sợ.

Ngươi hỏi vì sao à?

Bởi vì giờ phút này vị đại thần ngồi trên thượng vị cả người đẫm máu, lại cười đến thân thiết ôn nhu, tinh thuần lương thiện!

Quân đại thần miễn cưỡng ngồi trên thượng vị ở chính đường, vết máu trên mặt còn chưa khô, chậm rãi theo gò má chảy xuống, hắn nhếch miệng cười tươi như hoa nở, lộ hai hàm răng trắng noãn sáng chói.

Phía dưới các chư vị đại thần không khỏi giật mình, gần như muốn xoay người tông cửa chạy trốn.

Bên cạnh, ba trăm Tòng Long quân chỉ còn lại hơn hai trăm người, ai nấy đều nhiễm máu tươi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nhóm quan sai này, toàn thân tản ra hơi thở xơ xác tiêu điều càng làm cho bọn quan viên tâm thần đảm chiến, kinh hãi không thôi.

“Vương… Vương gia.” Rốt cục thành thủ đại nhân run rẩy bước ra, khom mình hành lễ với Quân đại thần, nói: “Không biết Vương gia giá lâm Bắc Phục thành, không có tiếp đón từ xa, xin Vương gia thứ tội.”

“Ngươi mắt mù?” Quân vương gia tươi cười, giọng nói cực kì ôn nhu, ngữ khí thân thiện nói, “Không thấy bổn vương cùng các huynh đệ Tòng Long quân cả người đầy máu à? Không tiếp đón từ xa? Không không không, bổn vương đã nhận được nghênh đón tốt nhất rồi, còn nghênh đón ở tận ba mươi dặm ngoài thành đấy.”

Vừa dứt lời, chúng quan viên đồng loạt quỳ phịch xuống, tạ lỗi nói: “Ngoài thành gần đây xuất hiện một nhóm cường đạo, vào nhà cướp của rất không an phận, vi thần nhiều lần phái phủ binh đi ra ngoài bao vây diệt trừ cũng không có hiệu quả, không ngờ bọn họ lại to gan lớn mật như thế, dám bất kính với Vương gia, vi thần… Vi thần…”

“Ngươi tội đáng chết vạn lần!”

“Ách…”

“Ngươi thân là quan thành chủ, lại cùng cường đạo cấu kết, gây họa cho dân chúng, ngươi nói ngươi có phải tội đáng chết vạn lần hay không?”

Thành thủ nhất thời cả kinh, sau đó đau khổ kêu oan, nói: “Vương gia, vi thần oan uổng quá! Việc thiên lý không dung này dù vi thần có trăm nghìn lá gan cũng không dám a!”

“Trăm nghìn lá gan ngươi đương nhiên không có, một lá là đủ rồi.” Quân đại thần đưa tay lau vết máu trên mắt, ánh mắt chuyển sang các tướng sĩ Tòng Long quân bên cạnh, nói: “Các ngươi giải chúng lên, để chúng hảo hảo thân mật bắt chuyện với chư vị đại nhân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play