Chiến tranh giữa Đại Viêm và Liên Nhạc vừa dứt không bao lâu lại một lần nữa nổi lên mạnh mẽ.
Lần trước là Liên Nhạc chủ động khiêu khích, đánh vào biên giới Đại Viêm.
Bây giờ là Đại Viêm chủ động xuất kích, khí thế hung hăng, mạnh mẽ đánh vào bên trong Liên Nhạc.
Dân chúng Đại Viêm trong khoảnh khắc sôi trào, nhất là trong cung truyền ra tin tức nói rằng hoàng thượng cũng đồng ý với hành vi lần này của Đoan Mộc vương gia.
Có người nói, Đoan Mộc Vương gia đột nhiên tự ý đánh như thế là bởi vì biết được mười bảy năm trước Vương phi không chết do khó sinh mà vẫn còn sống, hơn nữa còn bị nhốt trong hoàng cung Liên Nhạc. Vì vậy, dưới cơn giận dữ đã chỉ huy quân đội tiến đánh.
Có người nói, Liên Nhạc nhiếp chính vương đúng là tiện nhân trong tiện nhân, cặn bã của cặn bã.
Có người nói, mười bảy năm trước, Liên Nhạc nhiếp chính vương là Liên Khải Minh mê luyến Đoan Mộc Vương phi, cho dù phải làm ra những việc trời đất không dung cũng muốn bắt cóc Đoan Mộc Vương phi đến Liên Nhạc dù nàng đang mang thai, sau được Đoan Mộc Vương gia cứu ra nhưng khó sinh trên đường. Không ngờ lại còn sống, suốt mười bảy năm ở trong hoàng cung Liên Nhạc quốc, cũng không biết…..
Lời này vừa truyền ra liền gặp phải vô số người khinh bỉ, lại nói mười bảy năm trước nếu không có Vương phi thâm minh đại nghĩa(*), lấy cái chết ép buộc Đoan Mộc Vương gia mang theo thế tử và quận chúa rời đi, không cần lo cho nàng, thì nói không chừng Đoan Mộc Vương gia đã bỏ mình giữa cuộc truy sát. Đoan Mộc Vương gia không còn, ai sẽ là người đủ khả năng thủ vững biên ải phương Bắc? Ai có thể ngăn Liên Nhạc xâm phạm biên giới? Liên Nhạc vô liêm sỉ âm hiểm đê tiện, lại có ai đủ mạnh mẽ ra trận?
(*) Thấu hiểu đạo lí, biết xả thân vì đại nghĩa
Có người ‘thêm dầu vào lửa’, nói rằng hai mối thù lớn nhất thế gian chính là mối thù giết cha và mối hận đoạt vợ, thường dân còn không thể chịu đựng được, huống chi đường đường Đoan Mộc Vương gia của Đại Viêm? Liên Nhạc đáng đánh! Liên Khải Minh chính là một tên cặn bã!
Tin tức cấp tốc vừa truyền đến, lại lan tràn ra bốn phướng tám hướng.
Dịch thành, Thanh Châu trong khoảng thời gian này cũng đặc biệt náo nhiệt, nhất là trong phủ Vinh Quận vương.
Vì sao ư? Đương nhiên là do Cảnh thế tử đại giá quang lâm, đồng thời còn có ý đồ cầu hôn Đại tiểu thư nhưng nhiều lần bị từ chối.
Đại tiểu thư thật sự giận hắn, xem tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đồng ý lời cầu hôn của Thế tử. Vì vậy ‘ong bướm’ xung quanh cũng chẳng biết vì sao mà đột nhiên gia tăng.
Thế nên “bùm” một tiếng, tháng mười hồ nước đã vô cùng lạnh, mặc dù Dịch thành bốn mùa chẳng phân biệt được, một năm hầu như không có mùa đông, nhưng đám người bị Cảnh thế tử phất tay ném vào trong hồ này vẫn liên tục run rẩy, sau đó hai tay cố sức chấp chới trên mặt nước, hai chân đạp loạn, há mồm “Ùng ục” thổi bọt nước liều mạng muốn ngoi lên nhưng vẫn chìm xuống từng chút một.
Trong đó có mấy người biết bơi, nhưng không ai có ý định bơi qua cứu người, trái lại còn bơi ra xa, nhìn đồng bọn ở bên kia cố sức giãy dụa, từng chút chìm vào trong nước mà không nhịn được mặt mày tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn, sau đó đầy sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh thế tử đang thoải mái nghiêng người dựa vào cột đình bên cạnh hồ.
Bọn họ thực đúng là đầu óc mê muội mới vọng tưởng tranh cao thấp cùng Cảnh thế tử. Vừa thấy hắn tính tình tốt, nhìn bọn họ lấy lòng Vinh Đại tiểu thư cũng không tỏ vẻ tức giận gì nên càng thêm lớn mật, ngay cả lo lắng cũng quên.
Lúc này thấy hắn dựa vào lan can ngắm nhìn bọn họ chìm nổi trong nước, nhìn mấy người kia giãy dụa càng ngày càng vô lực, chìm nghỉm từng chút từng chút một, nhưng hắn vẫn tươi cười, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, dường như tính mạng của bọn họ ở trong mắt hắn cũng chỉ là râu ria.
Tất cả bọn họ đều không khỏi rùng mình, chợt thấy trong lòng còn băng giá hơn hồ nước tháng mười.
Vinh Cầm Tĩnh đứng bên cạnh hắn ló đầu nhìn xung quanh, sau đó cười nhạt, nói: “Cảnh thế tử thật là uy vũ, lại chạy đến đây ném hầu hết danh môn công tử của Dịch thành ta vào hồ nước lạnh như băng thế kia, đây là giết người hay là giết người hay cuối cùng vẫn là giết người đây?”
Đoan Mộc Cảnh co khóe miệng, thầm nghĩ nha đầu này thật khó hầu hạ, có lẽ hắn nên làm chút chuyện ‘kịch liệt’ hơn với nàng chăng?
Nghĩ như vậy, bàn tay đang để trên lan can của hắn giơ lên ra hiệu, một người áo đen không biết trốn ở đâu lập tức nhảy ra, bay qua chỗ mấy vị công tử đang dần chìm xuống nước, khom lưng, đưa tay vớt người lên như vớt chó chết. Đầu ngón chân mượn lực điểm nhẹ trên mặt nước, xách người lên lại quay người bay trở về trong đình nghỉ mát.
Trong thời gian đó, có người trực tiếp đạp thủy mà đến bên hồ, Đoan Mộc Cảnh vốn định hạ lệnh cứu những người này lại không khỏi thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn qua.
Đó là một thiếu niên mặc áo bào màu bạc, dáng người trên mặt nước phiêu nhược kinh hồng, nhẹ nhàng nhảy vào trong đình nghỉ mát, chắp tay hành lễ nói với Đoan Mộc Cảnh: “Công tử, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Dứt lời, ánh mắt khẽ đảo qua người đám công tử đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, Đoan Mộc Cảnh thấy vậy thì nói: “Mấy vị công tử đây bị kinh hách, người đâu, tiễn bọn họ đi về nghỉ cho tốt.”
Vì vậy bọn họ lại bị xách lên, ném vào trong du thuyền đang đặt ở bên ngoài đình, Vinh Cầm Tĩnh thấy thế cũng muốn đi, lại bị Đoan Mộc Cảnh bất thình lình đưa tay bắt lại.
“Này, buông tay!”
“Ta không phải tên là ‘này’.”
“Huynh tên gì thì có cái rắm gì liên quan đến bản tiểu thư? Buông tay! Chớ để cho ta biết đến chuyện không nên biết, sau lại bị giết người diệt khẩu!”
Cảnh thế tử nhìn nàng một cái, liền mặc kệ nàng kêu gào, lại lần nữa quay đầu nhìn thiếu niên mặc áo bạc, nói: “Nói đi, chuyện gì.”
Đại tiểu thư lòng đầy giận dữ, thiếu niên áo bạc cúi đầu giấu ánh mắt, ra vẻ ta không nghe thấy không nhìn thấy gì cả, cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra nói: “Vương gia đột nhiên dẫn binh đánh Liên Nhạc, quận chúa truyền đến tin tức, nói là lúc trước nàng tới Liên Nhạc một chuyến, phát hiện Vương phi vẫn còn sống ở trong hoàng cung Liên Nhạc.”
Đoan Mộc Cảnh cũng hoảng hốt, bàn tay đang cầm tay của Vinh Cầm Tĩnh bỗng nhiên nắm chặt, khóe miệng cũng càng thêm cứng ngắc, nói: “Nói rõ ràng!”
“Chính là mẫu thân của công tử! Quận chúa nói, mẫu thân của hai người còn sống, bị Liên Khải Minh nhốt trong hoàng cung Liên Nhạc.”
Có cái gì đó đột nhiên dâng lên từ người của hắn, nụ cười trên mặt không còn, khóe miệng cong lên cứng ngắc mà lạnh lẽo, hắn cắn chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng.
Vinh Cầm Tĩnh nghe thiếu niên áo bạc nói cũng trợn tròn mắt nhìn một lần nữa, cặp mắt vốn ngập đầy linh khí này lại càng thêm trong veo như nước, sau đó mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh, ánh mắt phức tạp khiến ngưới khác nhìn không ra.
Nàng cảm thấy tay hơi đau, bị hắn nắm, nếu là bình thường, nàng chắc chắn giãy ra khỏi tay hắn, lại đạp hắn mấy phát. Nhưng bây giờ nàng chẳng hề động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ngập ngừng mới mở miệng hỏi: “Này, Đoan Mộc Cảnh, huynh có tính toán gì hay không?”
Nàng cảm thấy biểu tình lúc này của Đoan Mộc Cảnh làm cho nàng hơi sợ.
Tính khí người này từ trước đến giờ vẫn rất tốt, đến lúc nổi giận sẽ khiến người khác thấy đặc biệt đáng sợ.
Hắn quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn một chút, nói: “Ta muốn đi Bắc Cương, nàng có đi với ta không?”
Nàng lắc đầu, giễu cợt nói: “Dựa vào cái gì?”
“Ừ, nàng đã không muốn đi, ở Dịch thành chờ ta cũng không sao.”
“Buồn cười! Bản tiểu thư vì sao phải chờ huynh?”
Đoan Mộc Cảnh nhìn nàng, chợt dùng sức kéo tay nàng, ôm nàng chặt vào trong lòng mình trong tiếng kinh hô của nàng.
“Khốn kiếp! Buông ra… Ưm!”
Chuyện hai nước giao chiến ở Đại Viêm truyền đi sôi sùng sục, làm nước đối địch, Liên Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhân dân Liên Nhạc đã lên tiếng oán than dậy đất với nhiếp chính vương Liên Khải Minh, cũng không ít tiếng chửi rủa Ninh Thanh bởi vì nàng chính là kẻ gây tai hoạ, hại nước hại dân.
Trong triều đình Liên Nhạc cũng rối ren, trong triều, chư vị đại thần đến bây giờ mới biết thì ra người phụ nữ ở trong Phúc Nghi cung kia lại chính là Vương phi của Đoan Mộc Tranh, nhưng lại bị nhiếp chính vương của bọn họ nhốt, ngăn chặn hết thảy tin tức liên quan đến nàng. Thật ra thì bọn họ vẫn luôn biết trong Phúc Nghi cung có một nữ nhân, nhưng tin tức liên quan đến nàng thì dùng cách nào cũng không tìm hiểu được, hơn nữa Liên Khải Minh ở Liên Nhạc gần như độc tài, khiến bọn họ cũng không dám tìm hiểu quá nhiều.
Mà bây giờ, Đoan Mộc Tranh đã biết Vương phi của hắn ở Liên Nhạc, tới hỏi bọn họ đòi người!
Phương thức đòi người của y thực sự không nhã nhặn chút nào, ngay cả trước tiên phái người qua đàm phám một chút cũng không thèm, liền trực tiếp dẫn binh tiến đánh, khiến các chư vị đại thần vừa thở phào nhẹ nhõm vì hai nước đình chiến, nay lại căng thẳng thần kinh.
Đại thần trong triều ào ào dâng tấu thư, yêu cầu nhiếp chính vương trả Đoan Mộc Vương phi về Đại Viêm, lấy đó mà dẹp loạn chiến tranh giữa hai nước.
Nhưng mà Liên Khải Minh lại bỏ ngoài tai tất cả thỉnh cầu của mọi người, thậm chí còn cắn ngược lại một cái, nói Đoan Mộc Tranh rõ ràng là cố ý kiếm cớ, Đoan Mộc Vương phi đã chết từ mười bảy năm trước, bây giờ lại đột nhiên nói nàng xuất hiện ở trong hoàng cung Liên Nhạc, chẳng qua chỉ là mược cớ để khai chiến với Liên Nhạc mà thôi!
Lão ta nói xong như vậy thì liền lập tức xoay người đi đến Phúc Nghi cung.
Ninh Thanh ở ngay trong Phúc Nghi cung, mặc áo vải quần tang, ngồi xếp bằng ở trên tháp tụng kinh niệm phật, không chút để tâm những đồn đãi bên ngoài.
Tiếp đó bất thình lình, cửa phòng ngủ bị dùng sức đẩy ra, Liên Khải Minh sát khí đầy người bước tới, đi tới trước mặt nàng, đưa tay xách nàng từ trên tháp lên.
Sắc mặt lão rất khó nhìn, âm trầm bạo ngược, cả khuôn mặt bởi vì cực kỳ tức giận mà vặn vẹo, đôi mắt nhìn chằm chằm Ninh Thanh, nói: “Nói! Đoan Mộc Tranh làm sao hắn lại biết được nàng ở nơi này?”
Ninh Thanh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lão một cái, tựa như một con rối gỗ treo ở trên tay lão, vô cảm, vẻ mặt đờ đẫn.
Liên Khải Minh thấy vậy thì không nhịn được càng thêm giận dữ.
Lại dáng vẻ này, lại là dáng vẻ này! Đã mười bảy năm qua, cho tới bây giờ nàng chưa từng có bất kì cảm xúc dư thừa nào đối với lão, ngoại trừ lúc mới đầu nàng ba lần bốn lượt muốn chạy trốn, lại bị bắt về thì chán ghét, khi lão xuất thủ phế đi võ công của nàng, chặt đứt đường chạy trốn của nàng thì căm hận, sau này, nàng liền như người chết vậy, không hề có thêm bất cứ biểu tình gì khác với lão.
Trên trán nổi gân xanh, Liên Khải Minh nhìn chằm chằm nàng, nghiến răng nghiến lợi.
“Bịch” Một tiếng, thân thể và giường gỗ va chạm phát ra âm thanh, sắc mặt của Ninh Thanh trắng nhợt, che miệng khẽ ho khan.
Lão liền đứng ở trước mặt nàng, tay cầm vừa mới buông ra lại nắm lại, như vậy qua lại vài lần mới đè nén bi phẫn trong lòng xuống. Lại tiến lên, bóp chặt lấy cằm của nàng, cắn răng nói rằng: “Là cái tên Mộc Ngôn kia đúng không? Tên đó nhận ra nàng hay là ngươi lợi dụng lúc mình bị kèm hai bên trợ hắn thoát đi mà nhờ hắn giúp nàng truyền tin tức ra ngoài?”
Cằm bị bóp đau, đôi mi thanh tú của Ninh Thanh khẽ cau lại, sắc mặt càng trắng, trong mắt nhưng dần dần hiện lên vẻ mỉa mai và trào phúng, cố sức th.ở dốc hai tiếng, nói rằng: “Biết Mộc Ngôn là ai chăng?”
“Là ai?”
“Nó chính là con gái của ta!”
Tròng mắt Liên Khải Minh bỗng nhiên co lại rồi lại trợn lên, dùng sức nắm chặt cằm nàng gần như muốn bóp nát nó.
“Đoan Mộc Điềm?” Lão nghiến răng, tiếng nói như rít ra từ trong kẽ răng, trong mắt bốc lên ngọn lửa, rồi lại lấy nhanh chóng lan ra khắp người, “Tại sao ả lại đến hoàng cung Liên Nhạc của ta?”
“Không phải là các ngươi mời nó tới sao?”
“Nàng muốn chia rẽ quan hệ giữa bản vương và hoàng đế?”
“Nhiếp chính vương quá để mắt ta rồi, ngài cùng hoàng thượng thúc cháu tình thâm, ta một người đàn bà há có thể nói dăm ba câu là có thể gây chia rẽ được? Có điều, ta có đề nghị muốn nói cho ngươi.” Nàng dừng lại, làm dịu sự khó chịu của thân thể, tiếp tục nói, “Ta nghe nói Đại Viêm tới đánh Liên Nhạc, vì kế sách bây giờ, biện pháp tốt nhất chính là thả ta về Đại Viêm, nhiếp chính vương, ngài thấy thế nào?”
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Ninh Thanh nói dài một hơi như thế với lão.
Liên Khải Minh nghe lại chỉ cảm thấy lòng tràn đầy oán giận không chỗ trút ra, cả giận nói: “Ngươi nghĩ rằng các tướng sĩ của Liên Nhạc ta ngồi không sao? Hai nước giao chiến quả thật là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.”
“Ngươi không đánh lại phu quân của ta.”
“Ngươi… ”
“Hơn nữa ngươi cũng không dám đánh, bởi vì ngươi chẳng qua cũng chỉ là một… Nhiếp chính vương.”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ như vậy nhưng lại như mũi tên đâm trúng tim đen.
Liên Khải Minh giận dữ mà cười, nói: “Đoan Mộc Tranh chẳng qua cũng chỉ là một thân vương mà thôi, bản vương chẳng lẽ lại kém hắn ư?”
“Ngươi kém hơn chàng!”
“Ngươi…”
“Ngươi vĩnh viễn kém hơn chàng.”
“Ninh Thanh, đừng cho là ta thật không nỡ giết ngươi!”
“Giết đi, có bản lĩnh ngươi giết ta đi. Đáng tiếc, ngươi bây giờ ngay cả giết ta cũng không dám.” Ánh mắt của nàng bỗng nhiên khiến người ta thấy rất xúc động, cười khanh khách nói, “Nếu như ta đã chết, ngươi lấy cái gì để ăn nói với phu quân của ta? Lấy cái gì để ăn nói với văn võ bá quan? Vì một nữ nhân mà không để tâm đến quốc gia xã tắc, đẩy bách tính vào trong chiến hỏa nguy nan, Liên Khải Minh, vị trí nhiếp chính vương của ngươi cũng nên chấm dứt thôi.”
Khóe mắt Liên Khải Minh co quắp hai cái, nói: “Ngươi cho là tiểu tử Liên Khuyết kia có thể là đối thủ của bản vương sao?”
“Thiên thời địa lợi, lại thêm ‘nhân hòa’, do đâu mà ngươi còn có thể chắc chắn rằng mình có thể ngồi vững vàng trên vị trí nhiếp chính vương, thậm chí là một ngày nào đó sẽ lại tiến thêm một bước? Có lẽ ngươi nghĩ Liên Khuyết bị ngươi dạy bảo từ nhỏ, từ lâu đã mất đi ‘lòng Đế Vương’ kia, sẽ không còn có thế uy hiếp được ngươi chăng?”
“Nhưng chí ít, bây giờ bản vương còn có thể động vào ngươi!”
Lão đột nhiên buông cằm của nàng ra, ngược lại thò tay mò xuống dưới váy của nàng.
Nhưng mà vừa mới chạm vào váy của nàng, lão lại đột nhiên ngừng tay, bởi vì lão nghe được giọng nói bình thản Ninh Thanh: “Liên Khải Minh, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản được ta tự sát sao?”
Liên Khải Minh cuối cùng vẫn căm phẫn mà rời đi, khi cửa phòng một lần nữa nặng nề đóng lại, cả người Ninh Thanh chợt xụi lơ ở trên tháp, đè nén tiếng ho khan đang tràn ra từ kẽ ngón tay, đồng thời máu tươi đầy tay.
Nàng đưa tay đưa đến trước mắt lẳng lặng nhìn, khóe miệng giương lên một nụ cười khổ sở.
Thân thể này đúng là càng ngày càng kém, cũng không biết có thể chờ đến lúc gặp lại phu quân hay không.
Nhưng thật ra nàng hoàn toàn không lo lắng, bởi vì người này quá mức coi trọng quyền thế địa vị, lão bây giờ thực sự không dám động vào nàng, trước đây có thể do không ‘nỡ’ để nàng chết, nhưng bây giờ là không ‘dám’ để cho nàng chết.
Nàng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng ngắm bầu trời cao mây trắng trong xanh bên ngoài, dường như thấy được có người dẫn đầu trăm vạn đại quân cưỡi ngựa chạy về phía nàng.
Cờ quân phấp phới, trống trận ầm ầm, tiếng gió hú ngựa hí, tiếng chém giết rung trời, chồng của nàng đang từng bước một tới gần nàng, xa cách mười bảy năm, nàng đợi chờ như vậy, nghĩ đến y, trong lòng lại chợt thấy bình an.
Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong hoảng hốt, nàng dường như nghe được bên tai có tiếng người kinh hô, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, tiếng nói chuyện… Quấn quít cùng một chỗ liền chỉ còn lại có tiếng ầm ĩ, sau đó, nàng liền thực sự không biết gì nữa.
Mấy ngàn dặm ngoài biên cảnh, các tướng sĩ hai nước đang kịch liệt chém giết, quả nhiên là cờ quân phấp phới, trống trận ầm ầm, tiếng gió hú ngựa hí, tiếng chém giết rung trời.
Đoan Mộc Tranh cưỡi ngựa đứng trước vạn quân, nhìn phía dưới chiến trường biến ảo, chợt như có linh cảm, y ngẩng đầu nhìn về phía kinh thành Liên Nhạc quốc.
Khai chiến chỉ mới mấy ngày, Tòng Long quân của Đại Viêm hung mãnh dị thường, một đường hướng phía Liên Nhạc đi tới, thế như chẻ tre, đến bây giờ không một lần thất bại, đến bây giờ đã đánh hạ hai tòa thành của Liên Nhạc.
Ngay mấy tháng trước, Đại Viêm còn bị Liên Nhạc lấy thế như vũ bão đánh chiếm vài toà thành, bây giờ mới mấy tháng sau, hai người đổi vai, Đại Viêm chủ động khai chiến, liên tiếp phá được hai tòa thành của Liên Nhạc.
Khi màn đêm buông xuống, một ngày chiến tranh cũng sắp tạm dừng, chém giết đình chỉ, tiếng giết tiêu tan, có binh sĩ ở trên chiến trường máu tanh chạy qua lại, tìm kiếm người bị thương hoặc chiến hữu, mang về trong quân doanh chữa trị.
Việc chạy chữa trong quân doanh mới vừa bắt đầu, Đoan Mộc Điềm xen lẫn trong đống binh sĩ, nhanh chóng xử lý đám người bệnh.
Tiêu độc, rửa sạch vết thương, sau đó bôi thuốc, băng bó, một loạt động tác vào trong tay của nàng được hoàn thành nhanh chóng, lưu loát dứt khoát lại mang thủ pháp riêng biệt, khiến các quân y đứng hai bên nhìn xem cũng không nhịn được há hốc mồm.
Bọn họ vừa mới xử lý xong một người bệnh, quay đầu lại nhìn quận chúa, nàng đã bắt đầu cứu trị người thứ tư rồi, hơn nữa ngay lúc bọn họ vẫn còn đang nhìn, trong chớp mắt, người thứ năm rồi!
Ôi… tốc… tốc độ gì đây?
Nàng ngẩng đầu, nhìn binh sĩ đang hỗ trợ hai bên, nói: “Mọi người cũng làm y ta vừa làm mẫu như vậy hỗ trợ xử lý vết thương của các huynh đệ, từ từ sẽ đến, không có chuyện gì, nhưng ghi nhớ kỹ, ba bước đầu là quan trọng nhất, không thể qua loa, bằng không ngộ nhỡ vết thương bị nhiễm nhiễm trùng thì coi như hỏng bét.”
“Vâng, quận chúa!”
Chúng lính vội vã đáp lời, cũng dựa theo động tác của nàng đi giúp các chiến hữu xử lý vết thương, trong lúc nhất thời tiếng quát tháo rung trời trong doanh trướng.
“Ôi a! Nhị Tân Tử, huynh nhẹ chút đi!”
“Hứa Nguy, huynh xem xem, huynh xem xem quận chúa, quận chúa dịu dàng xiết bao kìa, huynh đây là muốn mưu sát mà, a a a —— ”
“Ta, #$%…tiêu độc tiêu độc, huynh tiêu độc cho ta đã rồi mới đổ dược chứ, tiểu tử, rốt cuộc huynh có thể hay không hả?”
Bốn phía, tiếng kêu la ầm ĩ, nhưng đồng thời tiếng cười nổi lên khắp nơi. Vô tình, nơi đây đã có những vết thương nhẹ, đương nhiên cũng có những vết thương trầm trọng, giống nhưng bị những thương tích do vũ khí gây ra…
Giữa những tranh cãi ầm ĩ, Đoan Mộc Điềm trước sau vẫn im lặng chợt nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, khiến mọi người chịu liên luỵ.”
Trong doanh trướng nhất thời yên tĩnh, nàng cúi đầu cắt thịt thối trên đùi binh sĩ trước mắt, mắt cũng không chớp nói rằng: “Cứu mẹ trở về, đây vốn là việc con gái như ta nên làm, lại khiến các huynh đệ chịu liên luỵ theo, thậm chí còn có thật nhiều huynh đệ sẽ không thể trở về được nữa.”
Giọng nói của nàng bình tĩnh không một gợn sóng, nhàn nhạt giống như bảo hôm nay khí trời dường như không tốt lắm, thế nhưng vô hình trung lại tỏa ra khí tức khiến người nghe cảm thấy thật đè nén, khiến doanh trướng mới vừa náo nhiệt đột nhiên an tĩnh.
Bọn lính hai mặt nhìn nhau, sau đó có người xoa tay, nói: “Quận chúa, ngài nói gì vậy? Liên Khải Minh đê tiện vô sỉ, dám nhốt Vương phi, việc này tuyệt không thể cứ để như vậy! Chuyện của Vương gia, quận chúa cũng chính là chuyện của hàng nghìn hàng vạn các tướng sĩ trong Tòng Long quân ta, chúng ta nhất định phải cứu Vương phi về, bằng không trên dưới tất cả mọi người trong Tòng Long quân biết giấu mặt đi đâu, quận chúa chớ nói những lời khách khí như vậy.”
“Đúng vậy quận chúa, tên ác tặc Liên Khải Minh bắt Vương phi của chúng ta, chúng ta há có thể để yên cho hắn?”
Bên này đang náo nhiệt, đột nhiên cửa doanh trướng bị xốc lên, Quân Tu Nhiễm hiếm khi nhếch nhác, đầy người máu tươi đi đến, nói: “Điềm Điềm, người bệnh nhiều lắm, dược thảo và băng gạc không đủ, nàng có thể điều động bao nhiêu từ những vùng lân cận?”
Mặc dù hắn không rõ chuyện buôn bán của nàng lắm, nhưng cũng biết nàng đi qua nhiều nơi, phạm vi quan hệ rộng, nói không chừng nàng cũng có thể kiếm được mấy thứ này tại vùng biên cương hoang vu như thế.
Cuộc chiến này đánh rất bất ngờ, vừa mới bắt đầu còn đỡ, trải qua vài ngày như vậy, có chút thứ liền bắt đầu túng thiếu.
Đoan Mộc Điềm nghe được lời của hắn thì sửng sốt một chút, sau đó động tác trên tay trở nên nhanh hơn, đem vết thương xử lý ổn thoả xong mới đứng lên, trầm ngâm nói: “Cha nói như thế nào?”
“Nhạc phụ nói trước đó không chuẩn bị quá nhiều, chỉ có thể điều động từ những nơi lân cận.”
“Vậy phải chờ bao lâu?” Nàng lập tức nhíu mày, những chuyện kiểu này luôn là lãng phí thời gian nhất, cũng bởi vì như vậy, Quân Tu Nhiễm mới phải chạy tới hỏi nàng.
Nàng trầm ngâm một chút, xoay người nói với người bên cạnh: “Ở đây trước hết giao cho mọi người, ta đi ra ngoài một chút!”
“Tuân lệnh!”
Dặn dò xong, nàng kéo Quân Tu Nhiễm đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Chàng kêu Tòng An qua đây, ta có việc nhờ hắn đi làm.”
“Tự con đi đi.”
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói khiến Đoan Mộc Điềm vội vàng xoay người, “Cha?”
Đoan Mộc Tranh đi tới trước mặt nàng, nói: “Chiến tranh, việc này cũng không để con quan tâm, nếu đã phụ trách việc chữa thương cho binh lính thì bây giờ con hãy tự mình đi huy động vật tư, như vậy chắc là nhanh hơn để người khác làm, đi đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT