Theo mệnh lệnh của Quân Tu Nhiễm hạ xuống, những binh lính trong Tòng Long Quân vốn đã bày thế trận chờ quân địch từ sớm, lúc này xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền kéo một ‘chuỗi’ lớn người đi vào.

Những người đó bị trói bằng mấy sợi dây buộc vào với nhau như một đàn châu chấu vậy, đùn đẩy chen lấn lẫn nhau thành một đoàn, muốn di chuyển hay nhúc nhích một chút cũng không được, hơn nữa sơi dây thừng trói bọn họ kia cũng không phải dây thừng thông thường, mà sẽ theo bọn họ di chuyển mà phát ra âm thanh xích sắt “lẻng xẻng”!

Bọn họ cứ bị buộc thành chuỗi như vậy, lại bị hơn hai trăm tên lính còn lại của Tòng Long Quân hợp sức kéo vào, trên người trên mặt mỗi người đều có vết thương, máu nhuộm toàn thân, trên mặt cơ bản là nhìn không ra diện mạo ban đầu của bọn họ, chỉ còn lại vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn.

Trong lúc bị tha như chó chết, bọn họ liều mạng dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc, thế nhưng trước ‘quyền cước chào hỏi’ không chút lưu tình của hơn hai trăm tên lính Tòng Long Quân, rốt cục vẫn phải an tĩnh lại một chút, chỉ là ánh mắt vẫn oán độc không khuất phục như cũ, phảng như không có sợ hãi.

Mà theo sau sự xuất hiện của những người này, trong đại đường vốn đã mùi máu tươi gay mũi, nay mùi tanh lại càng thêm nồng nặc, trong mùi máu tươi, còn lẫn một ít mùi vị khó ngửi khác, trực tiếp xực lên khiến bọn quan viên ẻo lả yếu ớt choáng váng gần như đứng không vững, lảo đảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trợn mắt bất tỉnh ngay.

“Đừng vội ngất.” Quân đại thần chống cằm ngồi trên chính đường, cười khanh khách nhìn bọn quan viên vẻ mặt khác nhau phía dưới, trong đôi mắt ngập ý cười cất dấu sát khí lạnh lẻo thấu xương, chỉ vào bọn giặc đầy đất cười khanh khách nói rằng: “Tất cả mọi người đi qua coi coi, coi xem có người quen hay không. Chư vị dẫu gì cũng là quan phụ mẫu của Bắc Phục thành ta, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn cẩn trọng vất vả làm lụng vì bách tính, đều nói dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Vì vậy, nếu có ‘thân bằng bạn hữu’ nhất thời sa đọa, giờ không muốn làm giặc nữa, thì tranh thủ thời gian thừa dịp sau đây cầu xin bản vương tha thứ, bản vương cũng không phải người không biết nói lý, nhất định sẽ nể mặt các vị mà cho bọn hắn một cơ hội hối cải để thay đổi bản thân. Nếu không, những kẻ làm hại dân chúng vô tội, giết người cướp của không chuyện ác nào không làm như này, nhất định là không giết không thể bình ổn cơn tức giận của nhân dân!”

Lời này vừa nói ra, một bộ phận quan viên vẫn mờ mịt như cũ, một bộ phận khác lại không tự chủ được cả người đều run lên.

Đám thổ phỉ kia cũng không xuất hiện toàn bộ ở nơi này, đây là do phần lớn đã bị chém giết trong lúc hai phe giao chiến ở ngoài thành, cũng có phần nhỏ chạy trốn vào trong núi rừng biến mất không thấy, còn lại đó là những tên bị bắt này.

Chỉ có điều mặc dù là bị bắt, Quân Tu Nhiễm cũng cho sàng chọn qua, phần lớn đều là những kẻ mà trong lúc giao chiến đứng ở những vị trí đặc thù đại biểu thân phận của bọn chúng cũng rất đặc thù, hoặc là nhìn thủ lĩnh dẫn đội, trong đó có nửa là hắn tự mình ra tay bắt lại.

Thậm chí cả tổng thủ lỉnh, lúc ở ngoài thành, suýt nữa đã để hắn trốn thoát, là Quân Tu Nhiễm dứt khoát theo sát vào tận trong rừng, đuổi theo hơn hai mươi dặm mới bắt được gã lại.

Cho nên, nếu như nói muốn biết chút gì về bí mật ‘không thể cho ai biết’, bắt đầu từ những người trước mắt này là được rồi, chỉ là không biết cách thẩm vấn thông thường đối với bọn họ có hiệu quả hay không.

Quân đại thần nghĩ như vậy, khóe mắt khẽ liếc mấy vị quan mà lúc nghe lời nói của hắn thì cứng ngắc đứng ở đằng kia không nhúc nhích, lại càng không có ý muốn đi lên coi thử, xem có đúng là có người quen hay không, nhất thời liền nhẹ nhàng “Hử?” Một giọng nói êm dịu mang theo âm uyển chuyển dịu dàng nhưng lại khiến các vị quan nghe mà run rẩy trong lòng.

Trong đám quan viên, có một thanh niên tầm hai mưởi tuổi đi ra, liều lĩnh chạy đến trước mặt đám thổ phỉ này, tỉ mỉ tìm một lần, khi nhìn đến thủ lĩnh kia thì chợt “A” một tiếng, chỉ vào gã rồi quay đầu nói với Thành Thủ: “Lô đại nhân, người này không phải là bằng hữu của ngài sao?”

Thành Thủ nhất thời biến sắc, cả giận nói: “Nói bậy! Lão phu cả đời trong sạch, làm sao có thể làm bằng hữu với một tên giặc như thế?”

“Thế nhưng, hai ngày trước hạ quan nhìn thấy người nọ đi vào thư phòng của đại nhân, hai người trò chuyện với nhau thật vui, chẳng lẽ không đúng…” Trước ánh mắt lãnh nộ(*) của Thành Thủ, giọng nói hắn không khỏi nhỏ dần, mấy chữ sau cùng gần như là ấp úng nói ra: “Bằng hữu của ngài?”

(*) lạnh lẽo và tức giận

Hắn biểu tình vô tội, dường như không rõ Lô đại nhân sao mà đột nhiên như là tức giận, hắn chẳng qua chỉ là nhắc nhở y một câu mà thôi mà, chỉ là lo lắng ngộ nhỡ Lô đại nhân bỏ lỡ mất cơ hội để giải cứu bằng hữu, đến lúc đó có hối cũng không kịp.

Hắn nghĩ Tam điện hạ thực sự là vô cùng tốt, tuy rằng có vẻ không đúng khi lấy việc công làm việc tư, nhưng người nào mà không có người thân chứ? Dù cho là có một thời luẩn quẩn trong tự sa đọa bản thân đi làm cường đạo, cho họ một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, cũng không phải rất quá phận nha.

Mà vừa dứt hai câu đối thoại, người thanh niên này còn đang suy nghĩ không thông Lô đại nhân vì sao đột nhiên tức giận, Thành Thủ Lô đại nhân cũng đã lộ vẻ mặt khó coi, trên mặt ngập vẻ kinh hoảng, nhất là khi hắn thấy nụ cười của Tam điện hạ đột nhiên càng thêm xán lạn, thân thiện nhìn hắn, tay chân hắn trong khoảng khắc càng thêm lạnh lẽo.

“A? Thì ra đúng là có người quen của chư vị đại nhân ở đây. Lô đại nhân, gã là bằng hữu của ông sao?”

Lô đại nhân lúc này thực sự là hận chết Lăng Đầu Thanh, tiểu tử này từ khi bắt đầu bước vào quan trường chưa hề gặp được chuyện tốt nào, lúc trước ông ta cấu kết với vài người cũng không tính hắn vào, nguyên do cũng bởi vì biết hắn luôn gây ra chuyện.

Không ngờ vẫn bị tiểu tử này phá hư, hơn nữa ông ta còn không mảy may hay biết hai ngày trước gặp mặt đầu lĩnh thế nào mà lại bị tiểu tử này nhìn thấy.

Sớm biết rằng lại bị cậu ta thấy, ông ta đã…

Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến những điều này.

Trước câu hỏi của Quân Tu Nhiễm, Lô đại nhân lập tức đổ mồ hôi lạnh, hết sức lo sợ vội vã nói: “Tam điện hạ minh giám, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Hôm nay là lần đầu tiên hạ quan nhìn thấy người này, làm sao có thể trở thành bằng hữu cùng hắn? Hơn nữa người này trời sinh tính tình độc ác, không chuyện ác nào không làm, hạ quan thân là quan phụ mẫu của nhân dân trăm họ, sao có thể với trở thành bằng hữu kẻ mang tội ác bực này được?”

“Như vậy à?” Quân đại thần thay đổi tư thế ngồi trên ghế bành, mắt tím chuyển động, khẽ dời ánh nhìn đến trên người thành niên kia, nói, “Bản vương còn không biết, vị đại nhân này nên xưng hô như thế nào?”

Vị quan viên vốn còn đang rối rắm không biết sao lại chọc giận Thành Thủ đại nhân kia nghe vậy vội vã hồi hồn, thụ sủng nhược kinh(*) hành lễ nói: “Hạ quan Lâm Tường, đương chức phán quan của nha môn Bắc Phục thành, xin được thỉnh an Tam điện hạ.”

(*) được sủng ái mà lo sợ

Quân Tu Nhiễm nghe vậy mỉm cười gật đầu, rồi nhìn về phía Thành Thủ, nói: “Nếu người này đã không phải bằng hữu của Lô đại nhân, trước kia Lô đại nhân cũng chưa từng gặp qua người này, vậy tại sao Lâm phán quan lại nói là hai ngày trước đã từng nhìn thấy người này vào thư phòng của ông, còn cùng ngươi trò chuyện thật vui vẻ? Chẳng lẽ là Lâm phán quan vu oan cho ông sao?”

Lời này vừa nói ra, Lâm Tường lâp tức quỳ xuống dập đầu, sợ hãi nói: “Tam điện hạ minh giám, những điều hạ quan nói đều là mắt thấy tai nghe, câu câu đều là sự thật, không dám có điều hoa ngôn xảo ngữ(*).”

(*) nói nhăng nói cuội.

Thành thủ Lô đại nhân xoay người nhìn hắn, vẻ mặt phẫn hận nói: “Lâm Tường! Bản quan vẫn luôn quan tâm chiếu cố ngươi, xem ngươi như con trai, cớ sao ngươi lại chửi bới hãm hại ta như vậy, phải ‘chụp cái mũ’ bất nghĩa lên đầu bản quan?

Lời nói này nghe thật hợp tình hợp lí, trực tiếp khiến Lâm Tường nghe mà nghẹn khuất đến đỏ bừng cả mặt, ấp úng không biết làm sao, ngập ngừng nói: “Nhưng mà…..Nhưng mà ta…”

Hắn tất cả đều là ăn ngay nói thật, không có một câu nào là có ý chửi bới vu oan nha, hắn quả thực thấy người này hai ngày trước đi vào thư phòng của Lô đại nhân, còn trò chuyện thật vui vẻ với Lô đại nhân.

Quân Tu Nhiễm thấy cảnh này diễn ra thì vẻ mặt hớn hở, ý cười dịu dàng, nói: “Nói như vậy, Lô đại nhân quả thực là không biết người này, rất có khả năng, có lẽ là Lâm phán quan nhìn lầm rồi?”

Lô đại nhân nghe vậy gật đầu liên tục, nói: “Tam điện hạ minh giám, nhất định là Lâm phán quan nhìn lầm rồi, hạ quan bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào quen biết tên ác tặc này được!”

Lâm Tường lúng túng mở miệng, lại nhìn tên đầu lĩnh kia một chút, thấy hắn quả thật là bị đánh đến thay đổi hoàn toàn, khuôn mặt cũng biến dạng, điều này cũng làm cho hắn càng thêm lưỡng lự.

Chẳng lẽ thực sự là chính mình nhận lầm rồi?

Ừ, hẳn là đúng vậy rồi. Lô đại nhân vẫn luôn đặt quyền lợi chung lên trước quyền lợi riêng, làm sao có thể trở thành bằng hữu với cường đạo được?

Nghĩ như vậy, chính hắn cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe Quân đại thần nói tiếp: “Nếu người này cũng không phải bằng hữu của Lô đại nhân, không biết những vị đại nhân khác có ai quen hay không? Nếu là người quen hoặc là ‘thân bằng bạn hữu’ thì nhất định phải nói nha, bằng không sau này nếu lại oán trách bản vương, thì đừng trách bản vương không nể mặt.”

Vào giờ phút này, nào còn người nào dám đứng ra nhận người quen nữa? Không nói đến đây chẳng qua chỉ là mối quan hệ giữa lợi dụng và bị lợi dụng, uy hiếp và bị uy hiếp; kể cả có thật sự là thân bằng bạn hữu đi chăng nữa, gặp phải tình trạng như vậy, cũng chỉ có thể làm như cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết, thậm chí ‘đại nghĩa diệt thân’(*), mà thôi.

(*) Vì việc nước quên tình nhà.

Cả đám quan viên tất cả đều dáng vẻ phục tùng che giấu ánh mắt, đều vứt bỏ sạch sẽ quan hệ với những tên cường đạo này, tỏ vẻ chưa từng thấy qua những người này chớ nói chi là quen biết hay có giao tình các thứ…!

Mặc dù là điều này vốn không hề dính dáng đến chuyện cấu kết thì sau chuyện này cũng ít nhiều nhận thấy được chút khác thường, càng thêm gắng sức tỏ ra mình không liên quan.

Quân đại thần khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi lại một lần nữa: “Các ngươi chắc chắn các ngươi không hề nhận ra những người này dù chỉ là một người?”

“Chúng thuộc hạ xác thực là không hề biết một ai, còn may nhờ có Tam điện hạ ra tay mới bắt được đám cường đạo làm hại dân chúng này về xử tội.”

“Đúng vậy đúng vậy, Tam điện hạ đúng là thần tiên, ra tay liền lập tức nhổ tận gốc đám ‘u nhọt’ này, vì dân diệt trừ nạn lớn!”

“Dưới sự chứng kiến của các quan, nên dẫn đám ác đồ này đi chém đầu răn đe, làm cho những người có ý đồ không an phận phải kinh hãi, cũng để cho dân chúng sau này có thể yên tâm, mạnh dạn ra vào Bắc Phục thành, nhất định sẽ cảm tạ ân đức của Tam điện hạ!”

Từng người một lên tiếng ‘vỗ mông ngựa’, Tam điện hạ dường như cũng cảm thấy có phần lâng lâng, nụ cười càng thêm xán lạn, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, nói rằng: “Các ngươi đóng giữ trong Nha Môn Quan phủ, mà trong khi ngoài thành xuất hiện cường đạo nguy hại bách tính, các ngươi thậm chí ngay cả dáng vẻ bọn hắn trông như thế nào cũng không biết. Bây giờ bản vương đem bọn họ bắt lại giải đến đây, cho các ngươi mặt đối mặt, nhưng các ngươi thậm chí còn không thể phân biệt được bọn họ rốt cuộc là thật hay giả?”

Trong công đường nhất thời lại trở nên tĩnh lặng một lần nữa, tĩnh lặng lan tràn vô tận, lại càng thêm nặng nề bí hiểm so với lúc trước, những người vốn là đang há mồm khoác lác nịnh bợ Tam điện hạ giờ đều như có cái gì chặn cứng ở trong cổ họng, mở miệng không phát ra được tiếng nào.

Vạn vạn không ngờ Tam điện hạ lại đột nhiên xuất ra một chiêu này!

Ngoài thành cường đạo hoành hành, bọn họ thân là quan viên nhưng ngay cả cường đạo có dáng vẻ thế nào cũng không biết, thậm chí ngay cả khi mặt đối mặt mà cũng không nhận thức được, tội tuy khác, những cũng vô cùng nặng.

Nhất thời, trong công đường lặng ngắt như tờ, nghe thấy được cả tiếng châm rơi, ai cũng không dám lại tùy tiện nói gì, rất sợ lại bị Tam điện hạ lôi ra xử lí làm gương, đến lúc đó chết không có chỗ chôn cũng không thể oán ai được mà!

Nụ cười của Quân Tu Nhiễm dần trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt lộ vẻ thị huyết, nhìn qua liền càng thêm phát khiếp, giống ác ma đến từ Địa Ngục, chỉ nhìn thôi cũng không nhịn được run sợ trong lòng, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại giữa vẻ tà ác lạnh lẽo dường như còn có nét cao quý ưu nhã bẩm sinh, vừa khiếp người lại càng quyến rũ, mị hoặc lòng người.

Lúc Đoan Mộc Điềm tiến vào, nàng vừa hay nhìn thấy một màn như thế.

Máu nhuộm khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp vô hạn, khóe miệng khẽ mỉm, trong mắt tử quang lưu chuyển vô cùng rực rỡ, đúng là giống như yêu nghiệt chuyển thế, mê loạn lòng người.

Phía dưới, đám quan viên Bắc Phục thành cúi gằm mặt, câm như hến.

Lại nhìn xuống nữa, một đám đàn ông mặt mũi bầm dập cả người đẫm máu bị xích sắt ‘xâu’ lại, chen nhau thành một đoàn.

Một binh sĩ đứng gần cửa nhất trong Tòng Long Quân Mã phát hiện nàng thì ngẩn ra, sau đó hành lễ nói: “Quận chúa!”

Theo tiếng chào này, người khác cũng đều phát hiện nàng, Quân Tu Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua, thấy nàng vẻ mặt thanh lãnh, lãnh đạm đứng ở cửa, nhất thời vẻ mặt dịu lại, đứng lên nói: “Điềm Điềm? Không phải nàng phải đi Tấn thành sao? Sao lại đến đây?”

“Ta nghe nói Bắc Phục thành gần đây không được bình yên, bên ngoài có thổ phỉ đi lại, chuyên làm chuyện giết người cướp của, lại cấu kết cùng quan phủ, hống hách ngang ngược.”

Lời còn chưa dứt, liền nghe lô Thành Thủ phẫn nộ chỉ trích, nói: “Ngươi là người phương nào? Chỉ là một nữ tử mà lại dám xông vào quan phủ, còn trâng tráo như vậy!”

Đoan Mộc Điềm ngay cả liếc cũng không liếc nhìn ông ta một cái, dứt khoát cất bước tiến vào trong công đường, đi tới bên cạnh Quân Tu Nhiễm vừa nhìn hắn vừa nói: “Không chỉ có như vậy, đám thổ phỉ này kỳ thật là thuộc hạ của thái tử điện hạ, được điều đến Bắc Cương bên này để thu mua cấu kết với quan phủ các nơi, muốn hạ thủ hãm hại Tòng Long Quân.”

Lời này vừa nói ra, các vị quan viên sắc mặt nhất thời không còn chút máu, đám cường đạo bị trói phía dưới cũng biến sắc.

Lô thành thủ lấy lại bình tĩnh, chỉ vào Đoan Mộc Điềm nói: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai? Chịu sai phái của ai? Lại chạy đến nơi đây hồ ngôn loạn ngữ. Nói xấu mệnh quan triều đình, chính là tội chết!”

Đoan Mộc Điềm cuối cùng cũng lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói rằng: “Mệt ngươi còn là Thành thủ một thành, lại hồ đồ không có mắt nhìn như vậy, lúc trước là ai đã bổ nhậm ngươi làm Thành thủ Bắc Phục thành?”

Tòng Long Quân sĩ đứng hai bên cười nhạt, nói: “Ngoại trừ Đoan Mộc vương phủ quận chúa, còn có vị quận chúa nào đủ can đảm đi lại ở nơi Bắc Cương này nữa?”

Lại có người nói: “Có mắt không tròng, hồ đồ thôi còn được, nhưng lại còn ti bỉ như vậy, dám cả gan cấu kết cùng người gây bất lợi cho Tòng Long Quân ta, đúng là muốn chết!”

“Hôm nay bọn ta đến đây thu thập vật tư cho cuộc chiến, nhưng lại rơi vào vòng phục kích của bọn giặc cỏ, chết ba mươi sáu người, thương vô số. Bị cường đạo đuổi giết đến tận đây, quả thực là vô cùng nhục nhã!”

“Ta nói vì sao lại vừa khéo như vậy, lại gặp phải bọn cường đạo to gan lớn mật nhường này, dám đụng đến Tòng Long Quân ta, thì ra đúng là đã sớm mai phục sẵn tại đó, chỉ chờ chúng ta đi qua!”

Tất cả binh lính đều phẫn hận không thôi, ba mươi sáu lính chết trận tất cả đều là huynh đệ tốt chiến hữu tốt của bọn họ, thế nhưng lại bị người hãm hại, giả mạo thổ phỉ, đẩy Tòng Long Quân vào thế bất lợi!

Bọn họ nhìn về phía đám “Cường đạo” kia, ánh mắt sáng rực bốc lên vạn trượng hỏa diễm, cả người đằng đằng sát khí.

Có người lại nhìn về phía Quân Tu Nhiễm ngồi phía trên.

Quân Tu Nhiễm vẻ mặt thâm thúy, cười lạnh nói: “Hóa ra là vậy sao? Tay chân Thái tử điện hạ thật dài nhỉ.”

Tên đầu lĩnh đang bị trói lúc này trái lại ngẩng đầu thật cao, quay về phía Quân Tu Nhiễm kêu gào: “Các ngươi tốt nhất lập tức thả chúng ta ra, nếu không thì ngươi, Tam điện hạ, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi chiu không nổi!”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên cười đến là hiền lành, Lô thành thủ cũng hoảng sợ quay đầu nhìn hắn chằm chặp.

Chết tiệt, cái tên mãng phu này, làm sao có thể nói ra những lời như vậy chứ? Cái này chẳng khác nào thừa nhận bọn họ đúng là thuộc hạ của thái tử, lại xác thực là cấu kết cùng quan viên Bắc Phục thành, ý đồ đối phó Tòng Long Quân?

Đáng chết đáng chết, thái tử điện hạ làm sao có thể phái một kẻ vô liêm sỉ lỗ m.ãng không có đầu óc như vậy đến?

Chỉ e là Quân Tu Thiện cũng chưa từng nghĩ tới, dù sao lúc đầu hắn từng nói bất luận nghiêm hình bức cung như thế nào cũng đều không được tiết lộ thân phận của bọn họ ra, tên đầu lĩnh này đã đồng ý chắc như đinh đóng cột.

Nhưng bây giờ còn chưa nghiêm hình bức cung, là Đoan Mộc Điềm nói toạc ra thân phận của bọn họ. Vì vậy thái tử điện hạ cũng sẽ không ngờ tới, vị thuộc hạ này của hắn ta cho là đằng nào thì mọi người cũng đã đều biết, dứt khoát vạch trần chân tướng, có lẽ còn có thể khiến Tam điện hạ có chút cố kị, giữ được một mạng.

Có đôi khi, tư duy của con người thực sự là rất kỳ diệu.

Nghiêm hình bức cung có thể sẽ không có bất kỳ hiệu quả nào đối với hắn, đến cuối cùng có khi hắn còn có thể ‘hi sinh vì nghĩa lớn’, mà lúc này thẳng thắn nói ra, trái lại còn khiến cho hắn tự mình nói ra thân phận.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói, cách này chỉ có tác dụng với những người đầu óc đớn giản lại thẳng thắn không quanh co vòng vèo mà thôi.

Đoan Mộc Điềm nhìn hắn, chợt không hiểu nhíu mày, cười đến khó hiểu lại không có ý tốt.

Quân Tu Nhiễm vuốt cằm nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên đảo qua sắc mặt mấy người đang đại biến, cười lạnh nói: “Các ngươi còn có lời nào muốn nói? Cứ nhân thời khắc cuối cùng này, nhất nhất nói rõ ra đi.”

Đây là ý gì?

Ý là muốn… xử hết bọn họ sao?

Chỉ thấy các vị đại thần tất cả đều vẻ mặt kinh hoàng, có người không nhịn được quỳ xuống, cầu xin Quân Tu Nhiễm tha thứ “Tam điện hạ anh minh, hạ quan không biết gì những chuyện này cả!”

“Hạ quan cũng không biết, không thì làm sao có thể chứa chấp bọn giặc muốn hãm hại Tòng Long Quân được? Xin tam điện hạ minh giám!”

“Nhất định là một mình Lô Khiêm Hòa cấu kết cùng cường đạo, hãm hại các vị các tướng sĩ của Tòng Long Quân!”

“Đúng vậy đúng vậy, nhất định là một mình hắn cấu kết với cường đạo, tam điện hạ minh giám, hạ quan thực sự không biết chuyện, oan uổng quá!”

Quân Tu Nhiễm nhìn đám quan viên cầu xin tha thứ đầy đất, khẽ mỉm cười không biết có ý gì, Đoan Mộc Điềm chợt xoay người, cầm giấy và bút mực đi tới trước mặt những quan viên kia, nói rằng: “Nào, viết tất cả mọi thứ các người nghe biết trong hôm nay ra, lại kí tên đồng ý. Mặc kệ các ngươi có tham dự chuyện này hay không, sau này ta nhất định sẽ điều tra rõ lại trả lại trong sạch cho các ngươi.”

Chúng quan viên ngẩn ra, sau đó cuống cuồng vội vàng nhào tới, đoạt lấy giấy bút liền viết nghiêm túc, sợ bị người khác giành trước.

Đoan Mộc Điềm nhếch miệng cười nhẹ, nói: “Không được phóng đại, chỉ cần ăn ngay nói thật là được.”

Sau lưng, bọn lính Tòng Long Quân không nhịn được xôn xao một trận, có người bất mãn nói: “Quận chúa, làm sao người có thể…”

Nàng đột nhiên xoay người, hỏi: “Hung thủ chân chính mai phục các cậu ở trên đường, làm hại ba mươi sáu vị huynh đệ phải chết, mọi người đều bị thương, rốt cuộc là đám thổ phỉ cấu kết cùng bọn quan viên ở Bắc Phục thành, hay là còn có một người nào khác ở phía sau chỉ điểm?”

Lời này, nàng hỏi rất kiên quyết, trong khoảnh khắc như mây gió cuồn cuồn nổi lên, rung động không ngừng trong lòng những người lính, cũng khiến cho bọn họ nhanh chóng yên tĩnh lại.

Có người linh hoạt, nháy mắt tỉnh táo lại từ trong nỗi tức giận, cũng hiểu được ý của quận chúa, lập tức đứng dậy, nói: “Quận chúa, cho tôi giấy bút!”

Người khác cũng rất nhanh thì hiểu được, đều bày tỏ cũng muốn dâng thư cáo trạng thái tử điện hạ, có người yết ớt nói: “Ta không biết chữ.”

“Ký tên đồng ý phía dưới là được!”

Quân Tu Nhiễm vẫn đứng ở đàng kia nhìn Điềm Điềm nhà hắn làm việc, lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, nói: “Nếu đã vậy, vậy thì để ta viết đi, viết toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm nay ra, tất cả mọi người ký tên đồng ý là được.”

Dứt lời, hắn lấy một quyển giấy trắng lớn nhất từ bên cạnh, sờ đó là vết máu, hắn khẽ cau mày, nhưng cũng không để ý tới, trải giấy lên trên bàn, sau đó cầm bút tinh tế viết.

“Ngày mười bốn tháng mười năm Thiên Nguyên thứ hai mươi hai, Đại Viêm giao chiến cùng Liên Nhạc, trong Tòng Long Quân khan hiếm vật tư thuốc bắc, lệnh tam hoàng tử Nghiêu vương và Vương phi lĩnh ba trăm binh rời doanh thu thập vật tư, Vương phi Đoan Mộc Điềm một mình tiến vào thành trước, Nghiêu vương Quân Tu Nhiễm lệnh ba trăm binh sĩ đi trước Bắc Phục thành, tại dãy Phục Mạc lại bị tập kích, là bọn thổ phỉ gần nhất vẫn quanh quẩn tại phụ cần Bắc Phục thành, chừng hơn ba ngàn người...”

Hắn cầm bút viết lưu loát, công bằng không thêm thắt không phóng đại đem sự việc rõ ráng viết ra trên giấy, giống như hờ hững, lại từng chữ sắc sảo, từ lúc bắt đầu rời khỏi doanh địa mãi cho đến khi bị tập kích chiến đấu tiến Bắc Phục thành lại thẩm vấn cuối cùng nhắm thẳng mục tiêu vào thái tử Quân Tu Thiện, lưu loát to lớn viết kín giấy Tuyên Thành, sau cùng đề bút, đóng dấu, in dấu tay!

Phần đơn kiện này qua tay một vòng hơn hai trăm danh Tòng Long Quân sĩ, khi lần nữa rơi vào trong tay Quân Tu Nhiễm, nhìn một cái, che kín dấu tay, nhìn khiếp người, lại mang theo đầy ngập phẫn uất cùng sát khí lẫm liệt của bọn lính.

Bọn họ bảo vệ quốc gia, ở trên chiến trường đẫm máu chém giết, không sợ đổ máu, không sợ hi sinh, lại sợ cái gọi là người một nhà hãm hại, sợ bị các vị quý nhân được bọn họ dùng màu tươi sinh mệnh bảo vệ kia sát hại.

Cái sau lại càng khiến cho bọn họ cảm thấy thật phẫn nộ, trái tim băng giá!

Các đơn kiện cũng bắt đầu được nộp lên, Đoan Mộc Điềm nhìn kỹ, sau đó tự tay giao cho Quân Tu Nhiễm.

Hắn cầm một xấp thật dầy, chợt thấy thật nặng nề.

Sau đó hắn chậm rãi thở ra một hơi, nói rằng: “Người đâu, áp tải toàn bộ đám cường đạo này về trong quân doanh canh giữ, về phần chư vị đại nhân, ngoại trừ thành thủ Lô Khiêm Hòa thì tạm canh giữ ở quân doanh, thì các vị đại nhân còn lại tạm thời ở tại chỗ, chờ hình phạt của triều đình dành cho các ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play