Mới chỉ qua một ngày hắn đã cảm thấy mình gầy đi trông thấy rồi.
Phong Ngọc Diễn suốt đêm rời đi, Đoan Mộc Điềm đứng ở trong góc khuất dưới hành lang, quay đầu nhìn người không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh, “Hắn thật sự là thái tử Phù Phong quốc?”
Đây là chuyện nàng vốn không biết, cũng thật không ngờ Minh Nguyệt công tử danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ lại còn có một thân phận kinh hãi chúng nhân như vậy, thái tử điện hạ Phù Phong quốc?
Thật ra nàng có từng nghe nói thái tử Phù Phong quốc Phong Ngọc Diễn đẹp như trích tiên dưới ánh trăng, ôn nhuận tôn nhã, là mỹ nam tử thế gian khó gặp, nhưng cũng không ai tuỳ tiện liên hệ hắn với Minh Nguyệt công tử lại cùng một chỗ. Tỷ như, Đoan Mộc Điềm nhận thức Minh Nguyệt công tử mà không biết Phong Ngọc Diễn, còn Quân Tu Nhiễm lại nhận thức Phong Ngọc Diễn mà không biết Minh Nguyệt công tử, kết hợp khéo như vậy cho nên bây giờ hai người đều biết Minh Nguyệt công tử chính là Phong Ngọc Diễn!
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhẹ chau mày, cắn cắn môi, mang vài phần ảo não nói: “Sớm biết hắn là Phong Ngọc Diễn, lúc trước liền không trả 20 vạn lượng hoàng kim kia rồi.”
Khi ấy chỉ vì thế lực của Minh Nguyệt công tử trong dân gian cùng trên giang hồ rất lớn, thêm nữa Quân Tu Nhiễm đã gần như bị địch nhân vây quanh rồi, ở tình huống như vậy hoàn toàn không cần phải vì hai mươi vạn lượng hoàng kim mà trở thành địch nhân của hắn, bởi vậy nàng mới đưa kim phiếu, coi như xin lỗi và giao hảo, tin tưởng hắn là người thông minh, hẳn cũng biết vì một gốc ngọc linh chi mà thành địch với Quân Tu Nhiễm là không hề có lợi.
Nhưng hắn còn là thái tử Phù Phong quốc, tình huống liền lập tức trở nên khác biệt.
Quân Tu Nhiễm ở bên cạnh nàng mỉm cười, nghe vậy nói: “Trả thì cũng trả rồi, chẳng lẽ còn có thể đi đòi lại sao?”
Tuy nói thế, nhưng trong ánh mắt hắn lại loé lên vài điểm sáng nhỏ, giống như ma trơi không thể dập tắt, lắc lư doạ người.
Tiền của bổn vương, há lại dễ cầm như vậy?
Đoan Mộc Điềm vẫn như cũ nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Kỳ thật ta rất tò mò, hắn là thái tử điện hạ của một nước láng giềng, sao lại lập được một thế lực lớn như thế trên quốc thổ Đại Viêm?”
Đây đúng là một vấn đề đáng cân nhắc.
Quân Tu Nhiễm cúi người sáp lại, tay ôm eo nhỏ của nàng, cằm nhẹ gác lên vai, quả thực là hơi thở như lan!
“Đây chẳng qua là ván cờ giữa các nước với nhau, hắn là thái tử Phù Phong quốc, độc đại trong số chư vị hoàng tử, hoàng đế Phù Phong quốc cũng rất tín trọng hắn, gần như không gì có thể uy hiếp nổi vị trí của hắn, đương nhiên cũng có thể tuỳ tay nắm một ít thế lực ngầm ở các quốc gia khác.”
“Vậy tìm cho hắn chút phiền toái đi.”
Lúc này tam điện hạ cũng không nhịn được ghé mắt nhìn sang rồi, hắn còn tưởng nàng sẽ hỏi Đại Viêm ở Phù Phong quốc có thế lực ngầm như vậy hay không, bây giờ thế lực đó nằm trong tay ai chứ, không ngờ nàng lại trực tiếp quay sang phương diện gây phiền toái cho Phong Ngọc Diễn.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Chàng thấy không tốt sao?”
“Tốt chứ! Sao có thể không tốt? Ta cũng rất muốn nhìn xem, thái tử Phù Phong Quốc sẽ làm sao bình yên trở về từ Đại Viêm ta đây.” Hắn cười như hồ ly, mắt tím loé loé, bắt đầu âm thầm tính toán.
Cho dù người nọ tính ra hình như còn là biểu huynh của hắn, nhưng vậy thì sao? Vàng của bổn vương dễ lấy như vậy? Quan trọng nhất là, nữ nhân của bổn vương là tuỳ tiện kẻ nào cũng có thể mơ ước sao?
Đoan Mộc Điềm kỳ thật không biết trong lòng hắn còn có một ý tưởng như vậy, nàng chỉ cảm thấy thái tử quốc gia khác quang minh chính đại xuất hiện ở quốc đô Đại Viêm, nghĩ sao cũng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà, người nọ hình như còn là biểu ca của Quân Tu Nhiễm a.
Vẻ mặt nàng hơi trầm ngưng, nhìn hắn hỏi: “Có khả năng hợp tác cùng hắn không?”
“Có!” Quân Tu Nhiễm không chút do dự nghiêm trang gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lập tức thay đổi bộ dáng, cười đến âm hiểm xảo trá nói: “Thái tử điện hạ Phù Phong quốc, cũng không biết có thể mang đến cho ta lợi ích gì đây.”
Mà Phong Ngọc Diễn sau khi rời khỏi Nghiêu vương phủ liền trực tiếp đi Trân Bảo Các, nhưng cũng không như lâm đại địch bảo người trong Trân Bảo Các thu dọn đồ đạc mau chóng chạy trốn, thậm chí còn không kinh động nhiều người, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Trái lại gã tuỳ tùng áo đen kia lại rất khẩn trương, khuyên bảo: “Công tử, hay là mau chóng rời khỏi kinh thành Đại Viêm đi, thân phận ngài đã bị bại lộ rồi, nếu tam điện hạ Đại Viêm có ý gây bất lợi cho ngài thì chúng ta ở đây thế lực đơn bạc, làm sao có thể đối kháng lại hắn?”
Tiếc rằng Minh Nguyệt công tử ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn ta một cái, mặc hắn ta lải nhải bên tai, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, như có điều suy tư.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu được bên tai ong ong thực phiền não, liền quay đầu nhìn về phía tuỳ tùng trung thành đi theo mình nhiều năm này, thản nhiên cười nói: “Ta còn không vội, ngươi vội cái gì?”
“Công tử…”
“Hắn ngay từ đầu đã nhận ra ta, nếu muốn gây bất lợi cho ta thì đã sớm xuống tay rồi, cần gì chờ đến bây giờ.” Dứt lời, hắn đứng lên, xoay người đi vào phòng nghỉ, nói: “Hiếm khi mới tới được Viêm Kinh một lần, sao không nhân cơ hội này tận tình đi dạo một phen.”
Mặt gã thị vệ nhất thời giống như màu áo trên người hắn, đen như mực.
Phong Ngọc Diễn đi vài bước, lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn ta nói: “Quân Tu Nhiễm mùng ba tháng tám thành hôn, chắc chắn sẽ đưa thiệp tới Phù Phong, ngươi cho người đem tấm thiệp đó đến đây cho ta.”
Mặt thị vệ nhăn nhíu, cũng không biết là nghĩ tới cái gì làm cho hắn không vui, nhưng vẫn cung kính nói: “Vâng!”
Nhìn thái tử điện hạ đi vào trong phòng, thị vệ áo đen đứng ở tại chỗ trầm tư, thái tử điện hạ sẽ không phải là vì Đoan Mộc Điềm mới muốn tiếp tục ở lại Viêm Kinh chứ?
Nữ nhân xấu như vậy, tính tình cũng cổ quái chẳng hề ôn nhu, còn lòng dạ độc ác tính tình lạnh bạc, có tài đức gì có thể khiến thái tử điện hạ kính trọng nàng? Hơn nữa tuy không muốn thừa nhận, nhưng tam hoàng tử Đại Viêm quả thực là rồng trong biển người, chẳng qua hơi kém hơn thái tử điện hạ nhà hắn một chút, nhưng lại cũng tình thâm ý trọng với nữ nhân kia, không nàng thì không cưới.
Hắn nghĩ không ra nguyên cớ, đành bĩu môi xoay người ra cửa, đi hoàn thành nhiệm vụ điện hạ giao phó.
Trong Nghiêu vương phủ, giờ phút này tam điện hạ đang nằm trong thư phòng, u oán thở dài.
Ai, một mình trông phòng, đơn độc khó ngủ a!
Điềm Điềm thực nhẫn tâm, chiếm phòng của hắn không nói lại còn ném hắn ra ngoài, đây quả thực là cưu chiếm ổ thước đó!
Tam điện hạ nằm trên giường trở mình, bên trong phòng chỉ có cây đèn mờ nhạt chiếu sáng, đôi mắt tím bị chiếu ra lục quang, thâm sâu như sói.
Sắc lang!
Rõ ràng ngày hôm qua còn cuồng dã áp đảo hắn, mềm mại nằm dưới thân hắn, hôm nay thế nhưng đã lập tức qua cầu rút ván, dùng hắn xong liền một cước đá văng ra, trở mặt thật nhanh mà!
Trước kia khi hắn chạy tới Đoan Mộc vương phủ ngủ lại khuê phòng nàng, ít nhất còn có thể ôm nàng cùng nhau ngủ nha, không nghĩ tới về địa bàn của hắn, ngược lại bị nàng chiếm phòng rồi đuổi tới thư phòng?
Tam điện hạ nhìn ngọn đèn sờ sờ cằm, chẳng lẽ Điềm Điềm thích kiểu này?
Ngoài thư phòng, có người len lén vụng trộm trao đổi với đồng bọn.
Chủ tử thế mà bị đuổi tới thư phòng ngủ, ai uy, Vương phi thật là uy vũ!
Ngày hôm sau, Đoan Mộc Điềm rời khỏi Nghiêu vương phủ, cho dù vị điện hạ nào đó không chịu buông tha, chúng hạ nhân tuỳ tùng hộ vệ nhiệt tình níu giữ, nàng vẫn khư khư cố chấp trở về Đoan Mộc Vương phủ.
“Bản quận chúa vân anh chưa gả, thường xuyên ở lại quý phủ của tam điện hạ còn ra thể thống gì?”
Khi nàng mặt không đổi sắc nói ra cái cớ này, mọi người bóp cổ tay, thật sâu cảm thấy Vương phi đã bị chủ tử làm hư rồi, lời nói vô sỉ đổi trắng thay đen như thế mà cũng có thể tuỳ tiện nói ra.
Tam điện hạ sâu kín thở dài.
Ăn thì cũng bị nàng ăn rồi, vậy mà còn dám nói như vậy, thật sự là quá không chịu trách nhiệm a! Điềm Điềm, chẳng lẽ nàng muốn vứt bỏ ta?
Khi Đoan Mộc Điềm trở lại Đoan Mộc vương phủ, Đoan Mộc Tranh đang ngồi trong đình viện uống trà, hắn đã càng ngày càng ít uống rượu, ngay cả trong cung yến hai ngày trước, cũng chỉ uống hai ba chén mà thôi.
Nhìn nữ nhi biến mất hai ngày nay cuối cùng cũng trở lại, hắn hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng giãn ra, nói: “Điềm Điềm, con lại đây.”
Đoan Mộc Điềm dừng bước, sau đó xoay người đi về phía hắn.
“Phụ thân, có chuyện gì sao?”
“Hai ngày nay con ở tại Nghiêu vương phủ?”
“Vâng!”
“Con… Ngày hôm trước cha có thương nghị cùng Hoàng Thượng về hôn sự của các con, ngày đại hôn định là mùng 3 tháng 8.”
“Con biết.”
“Các con mặc dù đã có hôn ước, nhưng dù sao cũng chưa thành thân, con thỉnh thoảng đến Nghiêu vương phủ cũng không sao, nhưng vẫn không nên ở lại thì tốt hơn.”
“Phụ thân yên tâm, con biết chừng mực.”
“Ừ, nếu quả thực không nỡ cách ra, vậy cũng nên là nó tới Đoan Mộc Vương Phủ.”
“Ách…” Sao nàng lại cảm thấy câu nói này của phụ thân giống như có ý nghĩa khác, có điều ám chỉ, làm cho tim nàng không hiểu sao đập nhanh hơn, mặt nóng bừng đây?
Đoan Mộc Tranh nói rồi thản nhiên như không có chuyện gì bưng chung trà lên uống, thuận miệng nói thêm: “Con cũng đừng đứng ở đây mãi, đi làm việc của mình đi, còn hơn 2 tháng nữa sẽ xuất giá, có rất nhiều chuyện còn chưa chuẩn bị xong.”
Xuất giá sao?
Ánh mắt Đoan Mộc Điềm hơn hốt hoảng, sau đó cáo lui một tiếng rồi xoay người rời đi, đi được hai bước lại dừng lại, quay người nói: “Phụ thân, thái tử Phù Phong quốc đến kinh thành.”
Khuôn mặt Đoan Mộc Tranh hơi trầm lại, hỏi: “Thật không?”
“Vâng! Hôm kia con gặp được Minh Nguyệt công tử, liền đưa hắn tới Nghiêu vương phủ, hôm qua mới biết hắn cư nhiên là thái tử Phù Phong quốc Phong Ngọc Diễn.”
“Bây giờ còn ở trong Nghiêu vương phủ?”
“Không có, đêm qua hắn đã rời đi rồi, nhưng vẫn còn ở trong kinh thành.”
Đoan Mộc Tranh trầm tư, sau đó nói: “Điềm Điềm, hình như con rất hay tán gẫu với Phượng Lâu.”
“Vâng!”
“Con đi tìm hắn, đem chuyện này nói cho hắn.”
Nói cho Phượng Lâu?
Đoan Mộc Điềm giật mình, lập tức hiểu rõ.
Trên biên giới giao giữa Đại Viêm cùng Phù Phong quốc, trước nay luôn là thủ vệ từ Phượng gia, cho dù bây giờ Phượng gia chỉ còn lại một mình Phượng Lâu, hơn nữa còn là một nhân yêu cà lơ phất phơ chưa từng thấy hắn lo toan chính sự gì, nhưng dù sao hắn vẫn là vương gia của Phượng gia.
Nàng gật đầu, cũng không trở về Xuất Vân các, mà xoay người đi ngược lại, ra khỏi Đoan Mộc vương phủ.
Khi nàng tìm được Phượng Lâu, hắn đang khiêu vũ cực kì xinh đẹp trong ngự hoa viên, dáng người kinh diễm, kĩ thuật diễm lệ, giọng nói trầm thấp hơi khàn mà gợi cảm, nhất là trong lúc hát diễm khúc.
Bụi hoa bên cạnh hắn mềm mại xinh đẹp, ánh nắng từ đỉnh đầu hắn theo khe hở cành lá chiếu xuống, tạo thành hình lốm đốm trên sân, tất cả lại đều ảm đạm thất sắc dưới bóng hình hắn.
Đoan Mộc Điềm đứng trong bóng râm nơi ánh nắng không thể chiếu tới, lẳng lặng thưởng thức màn hát múa phong hoa tuyết nguyệt này.
Chỉ thấy khóe mắt hắn hơi híp lại, tạo thành một độ cong mê hồn, cũng thấy được người đang đứng bên kia nhìn hắn nhảy múa, nhất thời liền ngừng lại, nụ cười lan đến đuôi mày khoé mắt, nhẹ nhàng đi qua.
Đoan Mộc Điềm không khỏi thất vọng thở dài, kỳ thật nhìn hắn khiêu vũ, thật sự cảnh đẹp ý vui.
“Quận chúa, hôm nay sao lại rảnh rỗi tiến cung vậy? Chẳng lẽ là đặc biệt tìm đến nô tài?” Hắn mở to đôi mắt ngập nước long lanh nhìn nàng, thần thái cực kì mê người, giống như yêu nghiệt tuyệt thế đang chờ bị bổ nhào tới.
Trong trí nhớ của Đoan Mộc Điềm, hắn thật sự là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp. Xinh đẹp như thế, đẹp tới mức khó phân biệt nam nữ như thế.
Nàng nhìn hắn, gật gật đầu, nói: “Quả thật là đặc biệt tới tìm ngươi, thấy ngươi ca múa dường như rất vui vẻ, thật làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.”
Trong mắt hắn lập tức lấp lánh ánh sao, chớp chớp, hai tay ôm ngực làm ra vẻ mặt hạnh phúc, nũng nịu nói: “Đáng ghét! Quận chúa thế mà lại nói như thế với nô tài, thực khiến nô tài thụ sủng nhược kinh, thật hạnh phúc nha.”
Khoé miệng Đoan Mộc Điềm giật giật, đưa tay lẳng lặng đ/è xuống lớp da gà đang liều mạng nổi lên, nói: “Ta đến để nói cho ngươi một chuyện.”
Hắn yêu mị chớp chớp mắt, bộ dạng xấu hổ e lệ mềm mại, nhẹ giọng nói: “Quận chúa muốn nói gì với nô tài? Chẳng lẽ là muốn tỏ tình? Ừm ~ chán ghét, nô tài sẽ thẹn thùng nha. Hơn nữa quận chúa ngài sắp thành thân với tam điện hạ rồi, nếu để tam điện hạ biết ngài thích nô tài, nô tài làm sao tránh được tam điện hạ đuổi giết đây? Nhưng không sao, nô tài tin tưởng quận chúa nhất định sẽ bảo vệ nô tài chu toàn.”
Sau đó đôi mắt chớp rồi lại chớp.
Đoan Mộc Điềm cụp mắt xuống, dùng lực đ/è xuống cánh tay, sau đó ngẩng đầu, khoé miệng gợi lên một độ cong thanh lệ, nói: “Yên tâm đi, ta thích nhất đâm dao nhỏ ở sau lưng.”
Phượng mỹ nhân kêu lên một tiếng ai oán.
“Vậy nô tài mang ngài cùng đi bỏ trốn, được không?”
Quận chúa đại nhân ghé mắt, lại nói, làm sao có nhiều người muốn mang nàng bỏ trốn như vậy?
Nàng vẻ mặt cổ quái, ánh mắt trượt trên người hắn, nói: “Ngươi được không?”
“Sao không được?” Hắn trợn to mắt, cực kì bất mãn với sự hoài nghi của nàng, sau đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt ngược ngùng, nhăn nhó nói: “Nô tài có thể lấy tay a, còn có thể dùng… Dưa chuột!”
Khóe miệng co giật, nàng chợt có loại xúc động muốn hộc máu.
Nơi này là cổ đại sao? Là thời đại phong kiến lễ giáo sâm nghiêm sao? Là thời đại nam nữ thụ thụ bất thân, chạm tay nhỏ một chút cũng phải phụ trách sao? Vì sao Phượng vương gia người ta lại có thể nói ra lời đáng khinh như vậy với một cô nương như nàng? Là căn bản không coi nàng là nữ tử? Hay ở trong mắt Phượng vương gia trước nay chưa từng có cái gọi là lễ giáo quy củ đây? Hoặc là, hắn đang đùa giỡn nàng?
Phượng Lâu nhìn sắc mặt của nàng xong không nhịn được vui vẻ nở nụ cười, xoay vai vòng trước mặt nàng tỏ vẻ bây giờ hắn đang cực kì hưng phấn kích động.
“Phong Ngọc Diễn đến kinh thành.”
Đột nhiên nghe được một câu làm cho Phượng Lâu dừng động tác lại, sau đó quay đầu hồ nghi nhìn nàng.
“Phong Ngọc Diễn?”
“Đúng, thái tử điện hạ Phù Phong quốc. Chẳng lẽ Phượng tổng quản thế nhưng không biết?”
Phượng Lâu đột nhiên đưa tay nâng cằm, nhẹ nhàng gãi vài cái, như có điều suy nghĩ nói: “Thằng nhãi đó sao lại đột nhiên chạy tới kinh thành Đại Viêm làm cái gì? Tìm chết sao?”
Đường đường thái tử một quốc gia, không hỏi qua, không được ai đồng ý lại chạy đến đô thành quốc gia khác, ai nha nha, thật kiêu ngạo đó!
Đôi mắt Phượng lâu chuyển động, tiến đến trước mặt nàng, hỏi: “Quận chúa làm sao biết chuyện này? Còn hôm nay cố ý tiến cung tìm nô tài là để nói cho nô tài chuyện này?”
Đoan Mộc Điềm cười yếu ớt, nói: “Biết Minh Nguyệt công tử không?”
“Biết. Không phải là tên xúi quẩy bị quận chúa ngài cùng tam điện hạ cướp sao?”
Tên xúi quẩy?
Có lẽ đi.
Đoan Mộc Điềm hít vào một hơi, mới lấy lại bình tĩnh nói: “Ta cũng mới vừa biết hôm qua, hắn thế nhưng chính là Phong Ngọc Diễn.”
Phượng Lâu tiếp tục vuốt cằm suy tư, thì thào nói: “Thái tử Phù Phong quốc lại chạy đến Đại Viêm ta buôn bán à.”
Đúng vậy, thật đúng là chuyện lạ hiếm có!
Đoan Mộc Điềm cũng không dong dài với hắn, sau khi nói cho hắn biết liền xoay người rời đi, cho dù Phượng mỹ nhân dường như có điểm bất mãn, nhưng bây giờ hắn cũng không nhàm chán, vừa khéo có việc cần phải hoàn thành, nên cũng không dây dưa, chỉ có hơi hơi u oán.
“Quận chúa, muốn nô tài đưa ngài trở về không?” Phượng mỹ nhân thanh tú động lòng người đứng trong ngự hoa viên, nhìn Đoan Mộc Điềm xoay người rời đi, mắt rưng rưng, tình tràn đầy nói.
Đoan Mộc Điềm cũng không quay đầu, coi như không nghe thấy, nhanh chóng biến mất trong ngự hoa viên.
Nhưng nếu đã vào cung, nàng tính thuận đường tới lãnh cung xem một chút, nghĩ tới đây, bước chân hơi do dự, sau đó dứt khoát xoay người.
Nhưng còn chưa tới lãnh cung, đã bị người cản đường.
“Đoan Mộc Điềm, ả xấu xí ngươi vào cung làm gìThấy bản công chúa, còn không mau quỳ xuống hành lễ?”
Chắn ở trước mặt nàng, rõ ràng chính là Lục công chúa đã lâu không gặp, đối mặt với vẻ cuồng ngạo vênh mặt hất hàm của nàng ta, Đoan Mộc Điềm chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, sau đó vòng qua người nàng ta rời đi.
Lúc trước, khi Đức phi nương nương còn đắc thế nàng cũng không coi vị công chúa điêu ngoa này ra gì, huống chi là hiện tại? Chẳng qua chỉ là một con chó thích sủa loạn, chẳng lẽ nàng lại đi so đo với cầm thú sao?
Nhưng nàng lạnh lùng hiển nhiên chọc giận lục công chúa, nàng ta đuổi theo chắn trước mặt nàng, sắc mặt vặn vẹo.
“Khốn kiếp! Ngươi dám vô lễ với bản công chúa!”
“Lục công chúa!” Đoan Mộc Điềm nhướng mày, hờ hững nhìn nàng ta nói: “Ta là quận chúa do hoàng thượng ngự phong, mặc dù thấp hơn ngươi một bậc nhưng cũng không cần quỳ với ngươi, cũng có tư cách phản kích nếu ngươi cả gan nhục mạ. Huống chi, hôn sự của ta cùng tam điện hạ chính do hoàng thượng khâm thử, mặc dù chưa qua đại hôn, nhưng lục công chúa bây giờ gặp ta, theo lý hành lễ gọi một tiếng hoàng tẩu cũng chưa đủ đâu.”
Giọng nàng thanh thanh lạnh lùng, dễ dàng khơi dậy cơn tức dưới đáy lòng lục công chúa, sắc mặt nàng ta càng thêm vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn, nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi chớ đắc ý! Ngươi có điểm nào xứng với hoàng huynh của ta? Loại người xấu xí như người, nên bị….Á! Ngươi làm gì? To gan, khốn kiếp, mau buông bản công chúa ra!”
Đoan Mộc Điềm mặt không chút thay đổi đưa tay, ngay lúc lục công chúa kêu gào bóp cổ nàng ta, thoải mái nhấc bổng tiểu cô nương cao chưa đến bả vai nàng lên.
Mắt lạnh nhìn nàng ta giãy dụa, Đoan Mộc Điềm vẻ mặt trầm ngưng thản nhiên mang theo khinh miệt cùng phiền chán, lạnh lùng nói: “Ta thật sự chưa từng thấy qua kẻ nào không biết tốt xấu như ngươi. Ngươi tốt nhất nên hiểu cho rõ, ngươi bây giờ, có tư cách gì khoa tay múa chân với bản quận chúa? Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là công chúa điện hạ có Đức phi làm hậu thuẫn, được ngàn vạn sủng ái sao? Cho dù là khi đó, ngươi cũng không có tư cách hô to gọi nhỏ với bản quận chúa.”
Chống lại đôi mắt lạnh lùng của Đoan Mộc Điềm, lục công chúa đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi, nàng ta cảm giác mình nhất định sẽ bị Đoan Mộc Điềm giế/t chết, nhất định sẽ!
Nàng ta bắt đầu giãy dụa, dùng sức giãy dụa, thậm chí không dám kêu gào nữa, cổ bị bóp dần đỏ ửng lên, bén nhọn hô: “Thả ta ra, thả ta ra!”
Đám cung nữ thái giám đi theo bên cạnh nàng ta cũng hoảng sợ, nhưng không ai dám tiến lên bất kính với Đoan Mộc Điềm.
Bọn họ trái lại còn hiểu rõ hơn cả chủ tử, biết được không thể đắc tội với Đoan Mộc Điềm.
Mắt thấy sắc mặt lục công chúa càng ngày càng đỏ lên, hô hấp dồn dập, bọn họ cũng càng bối rối, không biết do ai khởi đầu, bỗng nhiên ‘phịch’ một tiếng, tất cả đồng loạt quỳ xuống, dùng sức dập đầu với Đoan Mộc Điềm, cầu xin: “Quận chúa bớt giận, van xin ngài thả công chúa đi, cầu xin quận chúa tha mạng.”
Đoan Mộc Điềm hơi thu tay, nhìn đám cung nữ thái giám quỳ dưới đất, sát khí trong mắt hơi tán đi, rồi buông tay, ném lục công chúa ra.
Nàng cũng không thể thật sự giết nàng ta.
Lục công chúa vừa được tự do, liền từng ngụm từng ngụm hít thở, liều mạng ho khan, sau đó nức nở ngồi đưới đất khóc rống lên.
“Ngươi tiện nhân này, tiện nhân tiện nhân tiện nhân! Ngươi dám đối xử với bản công chúa như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định phải nói cho hoàng huynh, bảo huynh ấy hung hăng giáo huấn ngươi!”
Ánh mắt đông lạnh của Đoan Mộc Điềm chưa tản hết nay lại tăng thêm vài phần, sau đó lại chậm rãi tản ra, cười lạnh nói: “Có bản lĩnh, ngươi cứ đi nói với hắn, đừng để đến lúc đó, ngươi ngay cả gặp hắn cũng không gặp được!”
Lục công chúa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chòng chọc nàng, nhưng tiếp xúc với ánh mắt của Đoan Mộc Điềm thì như bị kim châm rụt trở về, sau đó tiếp tục gào khóc.
Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn về phía lãnh cung, lại cúi đầu nhìn lục công chúa khóc lóc om sòm, xem ra hôm nay không đi lãnh cung được rồi.
Ý nghĩ vừa loé lên, nàng cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, liền xoay người rời đi.
Rất xa, còn có thể nghe được tiếng lục công chúa khóc la, gần đó cũng có không ít người ló đầu thăm dò, muốn biết bên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nảy sinh tâm tư.
Đoan Mộc Điềm tùy ý đảo qua đám người kia, khoé miệng không khỏi mím chặt.
Hoàng cung làm cho người ta thật chán ghét.
Xa xa, ở một góc sáng sủa, có một góc áo màu vàng lặng lẽ lộ ra, bên cạnh, thái giám nội thị cúi đầu đứng thẳng, cẩn trọng không dám phát ra tiếng.
Thật sự không ngờ, chỉ theo hoàng thượng đi tản bộ thôi, lại gặp được một màn kinh hãi như vậy, trời ạ! Điềm quận chúa thật sự là quá to gan, lại nói, dù sao thì đó cũng là công chúa điện hạ a, hơn nữa lần trước còn bởi vì xung đột với công chúa mà bị Hoàng Thượng phạt quỳ, làm sao vẫn không biết thu liễm như thế?
Càng không hay ho là, còn bị Hoàng Thượng vừa vặn bắt gặp!
Hắn giương mắt, vụng trộm nhìn Hoàng Thượng một cái, giống như muốn từ sắc mặt hoàng thượng nhìn ra điều gì.
Hoàng Thượng vuốt cằm suy tư, cũng không biết đang nghĩ cái gì, trên mặt không hề nhìn ra chút tức giận nào, ngược lại dường như còn lộ ra chút vui vẻ.
Ai ai? Vui vẻ?
“Nha đầu kia, gần đây hình như càng ngày càng kiêu ngạo nhỉ.” Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng, cũng không biết ‘nha đầu’ mà hắn nói rốt cuộc là nha đầu nào.
Đoan Mộc Điềm đi ra hoàng cung, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực như lửa, nàng đưa tay chậm rãi sờ lớp da gà không biết vì sao đột nhiên nổi dậy.
Một ngày này, thật ra nàng bôn ba không ít nơi, nhưng khi trở lại Đoan Mộc vương phủ, lại phát hiện đang có người ngồi trong phòng khách ở Xuất Vân các chờ nàng.
“Nhiều ngày không gặp, sao hôm nay lại rảnh tới đây?” Nhìn người đang ngồi thẳng, trong mắt nàng hiện lên chút hoài nghi.
Sao lại thế này? Vẻ mặt Vinh đại tiểu thư sao lại có điểm không bình thường?
Người ngồi trong Xuất Vân Các chờ nàng đúng là Vinh Cầm Tĩnh, hình như nàng đang xuất thần, sau khi nghe Đoan Mộc Điềm lên tiếng mới phản ứng lại, ánh mắt hơi hốt hoảng nhìn qua.
“Ách, nga, ngươi đã trở lại?”
Đây là phản ứng gì? Vinh đại tiểu thư luôn cởi mở nay đột nhiên lại phản ứng trì độn, vẻ mặt hoảng hốt?
Đoan Mộc Điềm không khỏi lo lắng đi tới trước mặt nàng, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Vinh Cầm Tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ hoảng hốt hơi tản đi, giống như rốt cuộc nhận ra người đứng trước mặt là ai, sau đó miệng nhỏ bĩu bĩu, trong mắt chợt lấp lánh ánh nước, dùng sức nhào vào lòng Đoan Mộc Điềm, oa một tiếng gào khóc.
Đoan Mộc Điềm nhất thời cứng ngắc toàn thân, ngón tay rung rung vài cái mới nhịn xuống không đánh văng Vinh đại tiểu thư đang thương tâm, giơ tay đặt lên vai nàng, cũng không biết nên an ủi ra sao, chỉ đành hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì?”
Cũng mới chỉ vài ngày không gặp a, đại tiểu thư cởi mở hào sảng làm sao đột nhiên nhào vào lòng nàng khóc lóc đây?
Vinh đại tiểu thư chỉ vùi trong lòng nàng khóc, nghe vậy cũng không phản ứng, qua một lúc lâu mới thút thít nói: “Hắn không cần ta!”
“Ách…” Không cần ngươi? Ai không cần ngươi?
“Hắn nói, hắn không thích ta!”
“Hửm?” Không thích ngươi? Chẳng lẽ là… Nam nhân?
Chân mày Đoan Mộc Điềm nhíu rồi lại nhíu, thầm nghĩ tốc độ của Vinh đại tiểu thư thật nhanh, thoáng cái đã tìm được nam nhân mình thích rồi, nhưng sao ngay cả chút tiếng gió phong phanh nàng cũng không nghe thấy?
Trong Nghiêu vương phủ, tam điện hạ vác bao hành lý, nghiêm túc đi ra cửa phòng.
Hạ nhân canh giữ ở cửa thấy thế không khỏi ngẩn ngơ, vội hỏi: “Chủ tử, ngài muốn đi đâu sao?”
Tam điện hạ cười gian trá, mặt mày cong cong, cười đến làm người ta rét run, sau đó đôi môi mềm mại như hoa khẽ mở, ôn nhu nói: “Từ hôm nay trở đi, bổn vương chuyển đến Đoan Mộc vương phủ.”
Nhất thời “Bùm bùm”, vô số người cũng không biết ở chỗ nào ngã quỵ xuống, chồng chất lên nhau.
Chuyển đến ở Đoan Mộc vương phủ?
Ô ô ~ làm sao lại có loại chủ tử muốn đi ở rể nhà người ta như thế?