Nhóm người tiểu công tử Trì gia bị ném vào trong rãnh nước thối, mãi cho đến chạng vạng tối mới được một người dân đi ngang qua phát hiện, kéo bọn họ từ trong rãnh ra ngoài.

Chỉ có điều lúc đó mỗi người bọn họ đều đã mặt mũi sưng tấy đến nỗi có lẽ ba mẹ bọn họ đều không thể nhận ra được, lại còn ở trong rãnh nước thối kia hơn nửa ngày, ngửa mặt lên là mặt trời nóng hừng hực, về cơ bản bọn họ không còn có thể gặp người.

Có không ít người nghe tin bu lại, nhìn mấy người bây giờ thảm không thể nhìn, không khỏi lắc đầu thở dài, mặt lộ vẻ thương hại:

“Đây là du côn từ phố nào đến hả? Đánh nhau với người ta chứ gì? Chả trách, bị đánh thảm thế này, lại còn bị ném vào trong rãnh thối này. May là bọn người đánh vẫn còn chút lương tâm, còn chưa ném úp họ xuống đấy, không thì đã sớm chết đuối rồi.

Có người lắc đầu cảm thán, sau đó lấy một chậu nước hắt vào người mấy tên “Du côn” còn chưa tỉnh lại.

Một chậu nước sạch hắt xuống, rửa trôi chỗ bị dính nước bùn bẩn trên người bọn họ, để lộ ra một góc y phục tinh xảo quý giá.

Quần chúng xung quanh đều nhìn chằm chằm phần y phục vừa được nước sạch rửa qua, mặc dù ngâm trong nước bẩn hơn nửa ngày vẫn không giấu nổi chất tơ lụa sáng bóng ban đầu, thêm cả đường thêu tinh xảo không khỏi làm cho bọn họ sợ hãi than, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhanh chóng xôn xao giải tán ngay lập tức.

Đó đâu phải là cái gì mà du côn đanh đá? Rõ ràng là công tử nhà giàu sang đi ra ngoài, không biết bị người nào “to gan lớn mật” đánh thành như vậy rồi còn ném vào trong rãnh thối này, vẻ mặt sưng tấy như bánh bao nở quá độ, người đầy mùi tanh hôi khó chịu, da thịt lộ ra bên ngoài bị Mặt Trời thiêu nắng đến đỏ bằng bắt đầu thối rữa.

Bộ dáng như vậy quả thật là vô cùng thê thảm, bọn họ đâu dám tiếp tục đứng xem ở chỗ này? Ngộ nhỡ những người này tỉnh lại xong giận chó đánh mèo lên người bọn họ thì đúng là họa vô đơn chí.

Chỉ trong chớp mắt, đám người vây xem nhất loạt giải tán không còn một ai, nhìn quanh không còn một bóng người.

Ấy mà không đúng, vẫn còn có người.

Người đó đang âm thầm chú ý tình hình bên này, hắn là nghe lệnh tới bảo vệ Trì tiểu công tử, mặc dù hắn nghĩ nhóm người vô liêm sỉ kia bị đùa chết cũng đáng, nhưng công tử nói hắn không thể chết được. Hắn chết có khiến thiên hạ đại loạn hay không thì không biết được nhưng có khả năng rất lớn sẽ đem phiền toái tới cho Đoan Mộc vương phủ.

Đó là lí do hắn tạm thời còn sống tốt, mà cho dù chết cũng không thể là bị người giết. Như vậy thì đặc biệt còn làm cho những kẻ muốn gây xích mích với Hộ Quốc công phủ và Đoan Mộc phủ tìm được điểm yếu.

Chậu nước vừa rồi hắt xuống khiến cho làn da bị phơi nắng hơn nửa ngày đau như bị kim châm, không ngừng loét da, mà mấy vị công tử gia cuối cùng cũng bị cảm giác đau đớn vừa rõ ràng vừa nóng rực này làm tỉnh lại.

Mặt bọn họ vốn quý giá, mềm mại như phù dung chỉ sau nửa ngày liền hoàn toàn mất hết vẻ trắng trẻo, chắc hẳn mất thời gian dài cũng chưa chắc khôi phục lại được. Trì tiểu công tử càng vì vậy mà ngẩn người trong Hộ Quốc công phủ mấy tháng không dám ra ngoài gặp người. Khiến cho người dân trong Kinh thành vui mừng khôn xiết, thầm tạ ơn vị Đại hiệp không biết tên nào đã đánh Trì tiểu công tử đến nỗi không dám ra khỏi cửa.

Aiz, đương nhiên, đây cũng là chuyện nói sau, bây giờ nói thì có phần vô lí, hoặc không có thể trực tiếp nhảy qua đoạn thời gian này, nhảy đến sau đầu tháng Tám.. A!~ Thật không biết cảnh tượng lúc đó sẽ ra sao?

Lúc này, Đoan Mộc vương gia đang cùng Hoàng Thượng định ra hôn kì, đồng thời thương lượng việc liên quan đến ngày Đại hôn trước lúc rời hoàng cung. Mà Quân Tu Nhiễm thì lại đi đường vòng, lặng yên đến lãnh cung.

“Nhiễm nhi, tại sao hôm nay con cũng tới? Sau này không có việc gì thì đừng tới đây, nếu để người biết truyền ra ngoài thì có thể sẽ không tốt.” Hiền phi biết được Quân Tu Nhiễm tới thì dễ dàng bỏ qua việc chà đạp Đức phi, trở lại trong phòng của nàng, vẻ mặt trốn tránh.

Quân Tu Nhiễm nhìn người phụ nữ trước mắt vẻ mặt dịu dàng nhìn mình, thần sắc không khỏi có phần hoảng hốt, rõ ràng trong lòng ấm áp, hết sức mong muốn, nhưng há miệng lại không thể nào thốt ra được tiếng “mẫu phi” hoặc là “mẹ”.

Hiền phi nương nương dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn, không khỏi cười đến căng cả mặt mày, vuốt mặt mình nói rằng: “Con xem, mẫu phi không thể ở bên cạnh nhìn con lớn lên, biết rõ con chắc hẳn phải chịu rất nhiều khổ sở, vậy mà cái gì cũng không làm được, thậm chí cũng không biết con phải chịu tổn thương như vậy, bây giờ mới nhận con, con không quen cũng là chuyện đương nhiên.”

Lúc nàng nói đến đây, vẻ mặt nhu hòa, không có chút gì là bởi vì chưa từng nghe được hắn gọi một tiếng “mẫu thân” mà cô đơn, có thì cũng chỉ là thương yêu và áy náy với hắn.

Quân Tu Nhiễm thu lại thần sắc trong mắt, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hôn kì với Điềm Điềm đã định, con tới nói với người một tiếng.”

“Thật sao? Vậy cũng tốt! Là ngày mấy?”

“Đầu tháng Tám.”

“Vẫn còn hơn hai tháng? Vậy con nhất định phải chuẩn bị thật tốt, Điềm Điềm là một đứa trẻ tốt, mặc dù tính tình lãnh đạm một chút nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa, có hiểu biết, còn hiểu cách giúp người thỏa đáng, cũng không giống người chuyên tính toán chi li, con nên đối xử thật tốt với người ta.”

“Hình như người rất thích nàng.”

Nàng sửng sốt, sau đó suy nghĩ, cười, nói một cách đương nhiên: “Đó là con dâu của ta, sao có thể không thích?”

“Người không cảm thấy nàng……….Mặt của nàng…….”

Mặc dù bản thân hắn vốn không để ý, thậm chí âm thầm vui mừng không chỉ một lần rằng Điềm Điềm cũng là bởi vì như vậy mới có thể không có “ong bướm” theo đuổi, không thì hắn chắc chắn nổi điên mất. Nhưng trước mắt dù sao cũng là mẹ của hắn. Trước đối với Đức phi, hắn cũng đã sớm không còn bất cứ kỳ vọng gì vào mụ, đã không xem mụ là mẫu thân. Nhưng người trước mắt hắn này, đột nhiên từ trên trời rơi xuống, làm lòng hắn xúc động, làm hắn…. Đột nhiên có rất nhiều chờ mong.

Vì thế, hắn cũng không nhịn được mong nàng thật lòng thích Điềm Điềm.

Hiền phi nghe được lời hắn nói thì không khỏi ngạc nhiên, nói: “Con đang nói đến huyết cổ trên mặt nàng?”

Quân Tu Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu: “Huyết cổ?”

“Con không biết sao?”

“Vậy…..đó là cái gì?”

Hắn từ trước tới nay không bao giờ nghe đến cái gì gọi là Huyết cổ, cũng vẫn luôn cho rằng đó là cái bớt Điềm Điềm có từ khi chào đời, lẽ nào cuối cùng không phải vậy sao?

Huyết cổ, đó là gì?

Hắn không khỏi sửng sốt, lòng cũng vì vậy chợt rối loạn, Huyết cổ, danh như ý nghĩa, chắc hẳn là một chủng loại cổ nào đó. Vậy là ai đã hạ cổ cho Ðiềm Ðiềm? Nàng có biết hay không? Ðoan Mộc thúc có biết hay không?

Hiền phi cũng có chút kinh ngạc, sau đó bật cười nói: “Thì ra con lại không biết, chỉ cho rằng đó là bớt của nàng sao? Đã vậy, con không phải nàng không cưới, mẹ thật vì con mà thấy vui mừng.”

Dù rằng dung mạo cho tới giờ cũng chưa bao giờ là quan trọng nhất nhưng cũng được xem vô cùng quan trọng, sở dĩ Hiền phi cảm thấy vui mừng là vì vui mừng cho con trai của nàng có thể cưới được cô nương hắn yêu nhất, vui mừng hắn may mắn như vậy, kiếp này có thể gặp được người làm hắn yêu tha thiết, nữ tử làm hắn không để ý thế tục, không để ý tất cả nguyện ý bày ra hết thảy.

Hơn nữa, cô nương kia cũng thích hắn, nguyện ý gả cho hắn.

Nhìn nàng cười đến vui vẻ, Quân Tu Nhiễm không khỏi nhẹ nhíu mày lại, nàng thấy thế vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười, nói rằng: “Huyết cổ này đối với thân thể không có bất kì chỗ hại nào, không tính là cổ chân chính, bởi vì cũng không phải là cổ trùng, mà là do máu của người thân nhất hợp với một vị thuốc đặc biệt trải qua phương pháp nhất định hạ trên người, đến từ một bộ tộc rất thần bí, là do ba mẹ khi sinh con xong muốn tạo cho con mình ký hiệu đặc biệt. Như vậy, dù là không cẩn thận thất lạc nhau thì sau đó cũng vẫn có khả năng tìm lại. Loại Huyết cổ này nếu sử dung dược liệu không giống nhau và thủ pháp khác nhau có thể làm xuất hiện các hình dạng bớt khác nhau trên cơ hể người ở nhiều chỗ khác nhau, có điều hạ cổ ở trên mặt là trường hợp vô cùng hiếm xảy ra, cho dù có thì cũng là hình dạng rất đẹp, như trường hợp của Điềm Điềm mẹ chưa bao giờ nghe qua.”

Quân Tu Nhiễm nghe vậy càng cảm thấy sợ hãi, trên đời lại còn có chuyện này tồn tại? Là hắn kiến thức hạn hẹp sao?

“Huyết cổ? Có thể giải sao?”

“Tất nhiên là có thể. Chỉ có điều có rất nhiều phương pháp giải trừ, hơn nũa cho dù là phương pháp thông thương nhất cũng sẽ có rất ít người làm, bởi vì đó là ký hiệu cha mẹ bọn họ lưu lại trên người bọn họ.”

Ký hiệu? Không đâu, dấu vết trên mặt Điềm tuyệt dối không phải là ký hiệu!

Vậy thì vì cái gì? Tại sao muốn để lại trên mặt Điềm Điềm ấn ký màu đỏ thẩm lớn như vậy? Là Đoan Mộc Vương thúc hạ, hay là vị Vương phi đã qua đời?

Quân Tu Nhiễm nhẹ cong mi, tựa như đang có cái gì đó khuấy động trong lòng, khiến cho hắn không cách nào bình tĩnh được.

Hiền phi nhìn bộ dạng này của hắn cũng không khỏi bắt đầu lo lắng, giọng điệu trấn an nói: “Nhiễm nhi, đừng lo lắng, như vậy cũng không gây bất kỳ tổn thương nào đến thân thể của Điềm Điềm cả, nói vậy hẳn là cha mẹ của nàng nhất định có nỗi khổ riêng mới làm như vậy, không thì sao có thể để lại ấn ký dữ tợn như thế trên mặt của nàng? Chẳng phải thế sẽ hại nàng không có ai thèm lấy sao?”

Không ai thèm lấy?

Quân Tu Nhiễm đột nhiên chấn động cả người, trong mắt dần hiên lên một sự rõ ràng, đôi mắt chuyển động như có điều suy nghĩ.

Mười bảy năm trước, Đoan Mộc Vương Phi mang thai Điềm Điềm, nhưng sao lại rời khỏi Kinh thành, lại còn bị truy sắt trong thời gian mang thai sắp sinh.

Nàng tại sao phải….

Đệ nhất mỹ nhân Đại Viêm tao nhã vô song, kinh diễm khắp mọi phương, khiến cho bao trang tuấn kiệt khom lưng ái mộ. Tiểu thư của Đế sư phủ, thông minh tuyệt đỉnh, có tài năng kinh thiên động địa, thống lĩnh ngàn quân lực.

Quân Tu Nhiễm chợt nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.

Lúc này, Đoan Mộc Điềm đang ở trong Nghiêu Vương phủ, dốc lòng tạo ra phong thái của một nữ chủ nhân, phân phó gia nhân tiếp đãi Minh Nguyệt công tử và nô bộc của hắn, nhất định phải làm sao phụng đãi bọn họ như khách quý, không được có bất kỳ sơ suất nào.

Đám người Tam Điện hạ không phân phối thì lại hộ cửa, lúc này vui vẻ đồng ý, chỉ cần nghĩ đến người trước mặt chính là người đầu sỏ lừa chủ tử nhà bọn họ hai mươi vạn lượng hoàng kim thì liền cảm thấy hưng phấn ngay lập tức!

Người này chắc chắn rất nhiều tiền!

Vừa hay đúng dịp kinh tế trong phủ túng thiếu, không bằng liền nhờ Minh Nguyệt công tử anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong, phú giáp thiên hạ đây đóng góp vào hơn một chút…., cứ cho đó là …….Tiền thuê, chí phí ăn uống, chi phí phục vụ….

Trong thời gian Quân Tu Nhiễm trở lại Vương phủ từ trong cung, từ trên xuống dưới Vương phủ bao trùm một tràng bận rộn, vội vàng chuẩn bị cho yến hội vào buổi tối.

Tòng An nói: “Chủ tử, thuộc hạ đã cho người tiếp đón Minh nguyệt công tử kia vào Vương phủ, nói rằng phải ở đây thêm vài ngày, Vương phi đang dặn dò tôi tớ tiếp đãi chu đáo.”

“Ừ?”

Hắn liền nói thêm: “Hôm nay thuộc hạ xuất môn, trùng hợp gặp phải Vương phi, lúc đó Minh Nguyệt công tử cũng ở đây, Vương phi nói rằng hắn mới tới Kinh thành, chưa có chỗ đặt chân, liền bảo thuộc hạ mời hắn ở lại nhiều thêm ít ngày.”

“Vậy sao?”

“Theo thuộc hạ quan sát, thuộc hạ cảm thấy rằng Minh Nguyệt công tử không có hảo ý với Vương phi, trước kia hẳn là do có ý muốn gây mâu thuẫn giữa chủ tử ngài và Vương phi.”

Nhất thời, trong mắt Tam Điện hạ dao động mãnh liệt, âm u khiếp người, khóe miệng tràn ra ý cười âm hiểm, trực tiếp khiến cho tâm tình Tiểu Tòng An kích động, bập bềnh. Sau đó hắn chợt nghe chủ tử vô cùng nhẹ nhàng mà lại dịu dàng nói: “Ngươi truyền xuống dưới, nhất định phải chiêu đãi Minh Nguyệt công tử thật tốt.”

“Được, được” hai chữ, hết sức nhấn mạnh, trong ngữ điệu mềm nhẹ ẩn chứa trầm ngưng, Tòng An nghe vậy nhất thời tươi cười rạng rỡ, khom người nhận lệnh liền quay người vô cùng vui vẻ đi lệnh cho người chuẩn bị chu đáo để chiêu đãi Minh Nguyệt công tử.

Đêm đó, Vương phủ mở tiệc chiêu đãi Minh Nguyệt công tử, thật là có đủ thế gian kỳ trân, món ngon mỹ vị, Tam Điện hạ sóng vai cùng Điềm Điềm ngồi trên chủ vị, chỉ vào món ngon trước mặt, dáng vẻ tươi cười, ân cần nói với Minh Nguyệt công tử: “Minh Nguyệt công tử mời hưởng thụ thỏa thích, nếu không đủ thì hẵng còn nữa.”

Minh Nguyệt công tử cúi đầu nhìn mặt bàn, chén bát đúng là tinh xảo, lam đế thanh hoa (cành hoa có màu xanh), bề mặt dịu dàngận nhẵn mịn tỏa ra ánh sáng gần như là suốt, khiến đồ ăn trong chén cũng tăng thêm vài phần mê người, đĩa cũng là đồ tốt, cũng là lam để thanh hoa, nhưng viền đĩa có thêm một vòng hoa văn ẩn, tôn quý lại trang nhã.

Nhưng chén đĩa quý báu giá trị hoàng kim như vậy, lẽ ra nên để kỳ trân mỹ vị, thế nhưng lại dùng đựng cháo hoa kèm củ cải muối!

Minh Nguyệt công tử run tay, nhưng làm thế nào cũng không thể đưa tay ra được, hắn lớn như vậy, thật là chưa bao giờ ăn món ngon nào qúy hiếm như thế, thực sự cho tới bây giờ đều chưa ăn bao giờ!

Tam Điện hạ cũng đã bê chén đũa lên ưu nhã húp cháo, xong lại vươn chiếc đũa gắp mấy cây cải muối vào chén, gắp đầy 2 bên trái phải, nói rằng: “Húp cháo phối hợp với cải muối, vừa ngon, Điềm Điềm nhanh ăn đi. Gần đây trong phủ túng quẫn, miếng thịt cuối cùng cũng đã đút cho A Mao ngày hôm qua rồi, có điều ăn chay tốt cho thân thể, không có nhiều xui xẻo.”

Đoan Mộc Điềm lặng lẽ không tiếng động, nâng chén lên, cầm đũa, húp cháo kèm với cải muối.

Tam Điện hạ ngay sau đó lại quay đầu nói với Minh Nguyệt công tử: “Minh Nguyệt công tử không cần khách khí, mau ăn đi. Đã sớm nghe nói đến đại danh của Minh Nguyệt công tử, bổn vương vẫn muốn tìm một cơ hội có thể kết giao bằng hữu với huynh, không ngờ rằng huynh và Điềm Điềm nhà ta lại quen biết, nhất định phải ở lại quý phủ thêm mấy ngày, cũng để cho bổn vương hết sức tận tình.”

“Tam Điện hạ đã đề cao tại hạ rồi, có thể được Tam Điện hạ mời ở lại Nghiêu phủ, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Dù rằng trong lòng vạn lần bất bình nhưng nét mặt hắn lại không có chút nào biểu hiện ra ngoài, vẫn là vẻ điiềm đạm, lễ độ, cười nhạt cùng chắp tay nói.

Tam Điện hạ cũng cười rất hòa thuật, thân thiết, lại nói thêm: “Minh Nguyệt công tử quá khách khí. Chỉ tiếc là gần đây trong phủ xảy ra chút vấn đề, ngân quỹ cho việc chi tiêu dùng hết, còn phải tủi thân Minh Nguyệt công tử ăn cháo cùng bổn vương, thực là thất lễ.”

“Khách tùy chủ tiện (làm khách phải theo chủ nhà), Tam Điện hạ chớ nên bận tâm.”

Đoan Mộc Điềm đột nhiên buông đũa, đặt chén thanh hoa đã trống không xuống bên cạnh, nói: “Cho ta thêm chén nữa.”

Nha hoàn đứng bên cạnh nghe vậy vội vã đưa tay tiếp lấy chén không rồi nhanh chóng múc đầy cháo hoa vào chén, cung kính đặt trước mặt Vương phi.

Sau đó, Đoan Mộc Điềm tiếp tục ăn, trong lúc đó còn lạnh lùng lườm Tam Điện hạ, đến nỗi hắn ngay lập tức phải bê chén lên ăn, ra vẻ ăn ngon như thật trân quý.

Khóe miệng Minh Nguyệt công tử co rút mãnh liệt, nhìn hai người trước mặt không coi ai ra gì bê cháo ăn ngon lành, ngay cả khóe mắt hắn cũng bắt đầu run rẩy.

Sau đó rốt cuộc hắn cũng đưa tay cầm chén đũa lên, ăn cháo!

A, đây là chế biến bằng loại gạo quái quỷ nào vậy? Làm sao có thể ghê tởm, khó nuốt như vậy, lại còn có mùi vị kỳ quái? Có đắng, có chát, lại có cả chua, không phải là hỏng chứ?

Chỉ bằng công phu một bữa cơm chiều, ôn nhã như Minh Nguyệt công tử cũng giống như bị chà đạp tàn nhẫn, trực tiếp bị chà đạp đến nỗi  tinh thần ảm đạm, ánh mắt đờ đẫn, cho dù hắn vốn bình bĩnh như thế nào cũng không thể nhịn, ăn vài miếng đã không còn có thể nuốt trôi, vội vội vàng vàng buông chén đũa lấy lý do có chút mệt nhọc mà chạy đi, quay người rời khỏi liền sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Chờ hắn vừa rời đi, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên buông chén đũa, lấy tay che miệng, vẻ mặt ghét bỏ.

“Các người bỏ vật gì vào bên trong cháo vậy?”

Tam Điện hạ vẫn còn đang ăn một cách tự nhiên, tựa như không có bất kỳ cảm giác khó chịu, không nghe có hạ nhân trả lời liền tự mình nói: “Một chút lang cân thảo, còn một chút nước ô mai.”

Nói đến lang cân thảo làm hắn không khỏi nhớ lại tháng Tám Trung Thu 10 năm trước, trong tiểu viện ở thôn Tam Trạch, một chén cháo màu hồng nhạt mà hắn ăn, ở một khắc kia, hắn chân chính cảm thấy ngay cả ánh trăng cũng đều ảm đạm, thiên địa đều thất sắc.

Hôm nay chỉ bỏ vào trong cháo một chút lang cân thảo mà thôi, sao mà Minh Nguyệt công tử cũng nuốt không trôi chạy trối chết, thật là vô dụng!

Tam Điện hạ hết sức khinh bỉ Minh Nguyệt công tử, quay đầu lại dịu dàng nhìn người đang cau mày bên cạnh, tự tay đưa món canh ngọt hạ nhân vừa mới dâng qua, dịu dàng nói: “Ăn một chút sẽ không còn vị nữa..”

Đoan Mộc Điềm lại ăn hết canh ngọt, sắc mặt dịu lại nhiều, nghiêng đầu thấy hắn còn đang từ tốn ăn món cháo vừa đắng vừa chua xót kia, ánh mắt lóe lên, bắt lấy tay của hắn nói: “Chớ ăn.”

Hắn ngẩn ra, theo ý nàng bỏ chén đũa trong tay xuống, lúc quay đầu nhìn nàng lại là ánh mắt dịu dàng, mặt cười dịu dàng.

Nàng nhìn nhưng không khỏi thấy chướng mắt, híp mắt một cái, lắc đầu nói rằng: “Ta không thích thấy bộ dạng này của chàng. Quân Tu Nhiễm, thấy chàng như vậy, ta sẽ cảm thấy khó chịu. Chuyện trước kia cũng đã sớm qua, chúng ta không thể quên đi, nhưng cũng không nên bị bọn họ làm phiền đến cuộc sống hiện tại.”

Nụ cười của hắn cứng lại, sau đó chẫm chạp thu hồi, bất thình lình dùng sức ôm chặt nàng vào ngực.

“Xin lỗi.”

“Đừng nói.” Nàng nằm trong ngực hắn lắc đầu, nói: “Chàng không cần thiết phải nghĩ quá nhiều, chỉ cần nén xuống để chàng có thể sống một cách vui vẻ, sung sướng là được rồi.”

“Cách cho ta vui vẻ, sung sướng?”

“Ừ!”

Hắn trầm mặc, cánh tay đang ôm nàng chặt lại, sau đó dán bên tai nàng nói rằng: “Điềm Điềm, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi.”

“….” Hả? Có ý gì?

Tay hắn ôm nàng bắt đầu không an phận, môi dán bên tai nàng rồi di chuyển xuống cổ nhẹ cắn, hơi thở nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, tim đập dồn dập, như thể muốn hòa tan người kia vậy.

Đoan Mộc Điềm giật mình, trên trán bỗng nổi lên mấy sợi gân xanh.

Này?

Hắn đang nghĩ cái gì đó?

Tam Điện hạ mặc kệ khí lạnh bắt đầu tỏa ra từ người nàng, tiếp tục ôm nàng, gặ.m cắn trên cổ nàng, tay tự do chuyển động trên tấm lưng tr.ắng nõn của nàng, mục tiêu trực tiếp tiến tới hông nàng.

Nàng đã bắt đầu giãy dụa, muốn dùng sức đẩy hắn ra như có chút tức giận, phía sau tai lại hồng nhuận kiều diễm, bỗng nhiên động tác đẩy của nàng nhũn ra, miệng không tự chủ được phát ra tiếng “ưm”.

Hắn thấy cổ nàng càng ngày càng hồng nhuận, tay dừng lại ở hông của nàng, cười đến giả dối như hồ ly, trong mắt lóe lên tia sáng như loài lang sói, sắc lang.

Ừ? Điểm nhạy cảm?

Lại để hắn tìm thêm được một điểm nhạy cảm, hắn không thể buông tha, quay nàng lại vừa gặm vừa cắn, liếm lại hôn, đến tận khi nàng hoàn toàn xụi lơ trong ngực hắn, sắc mặt đỏ bừng, thở gấp.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt đẹp sớm đã không còn trong trẻo, lạnh lùng như lúc bình thường mà lại tràn đầy sắc thái kiều mị quyến rũ người, nàng nằm trong ngực hắn nhìn hắn, vẫn còn hơi có chút điểm tức giận nghiến răng, đột nhiên đưa tay kéo cổ hắn xuống chủ động đưa đôi môi thơm mềm như hoa đào lên, sau đó “Bịch”  một tiếng, hai người ôm nhau cùng ngã trên mặt đất.

Nàng nghiêng người, trực tiếp lộn người đè lên hắn, môi không rời,  vừa hôn vừa gặm, nàng bò lên người hắn, trực tiếp đưa tay “Xoẹt” một tiếng xé rách y phục của hắn.

Ở hai bên trái phải, bọn hạ nhân còn chưa kịp rời đi thấy thế nhất thời hít một ngụm khí, Vương phi thật uy vũ!

Tam Điện hạ cũng không khỏi thở dốc, thật k.ích thích nha!

Liếc mắt thấy hai bên vẫn còn có người mạnh mẽ liếc trộm sang bên này một cánh chăm chú, bọn họ ngơ ngác không biết bây giờ tốt nhất là nên đi, ánh mắt Tam Điện hạ trầm xuống, bất thình lình phất tay.

Sức gió đập vào mặt, trực tiếp đánh bay lũ người kia ra ngoài, kinh hãi xong không khỏi kêu sợ hãi một tiếng, sau đó mới phản ứng kịp đưa tay che mặt, tự mình lại xô cửa chạy ra. Trong phòng cũng vì thế thanh tĩnh lại, nhất thời đám người kia chạy trốn không còn một ai, người ra sau cùng còn đóng cửa lại cẩn thận.

Trong phòng cuối cùng cũng được thanh tĩnh, mắt không thấy bất luận kẻ nào không có nhiệm vụ, Đoan Mộc Điềm vào lúc có người thét lên thì đồng thời động tác cũng dừng lại, Quân Tu Nhiễm lập tức đưa tay đè nàng trên người mình, hôn môi nàng, hấp dẫn lưỡi của nàng, lưỡi đưa khắp mọi ngóc ngách trong miệng nàng, cũng không quên lấy tay đốt lửa trên người nàng.

Bên ngoài phòng, mọi người chạy trốn ra xong lại không nỡ rời đi như vậy, mỗi người đều dựng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Nhưng khổ nỗi gian nhà quá lớn, chủ tử của bọn họ lại ở cách xa cửa, vì vậy tuyệt đối không thể truyền được âm thanh ra bên ngoài.

Mọi người không khỏi nắm tay, lần sau nhất định phải sắp xếp chủ tử và Vương phi dùng bữa trong căn phòng nhỏ!

Rốt cuộc, bọn họ nghe thấy một tiếng kiều mị lại mơ hồ truyền ra: “Chàng được không?”

Mọi người hít không khí lần thứ hai, cái gì cái gì? Vương phi đang chất vấn năng lực của chủ tử?

“Nàng sẽ biết nhanh thôi!” Vị điện hạ nào đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải lần trước nàng đã nếm qua sao? Còn hỏi.”

Mọi người ngoài cửa gật đầu, nhất định thế, không sai không sai, lần trước vẫn là lần đầu tiên của chủ tử cũng kéo dài thật lâu đấy nhé.

Chao ôi! Quả là càng đánh càng hăng mà!

Nữ nhân nào đó có phần do dự, hoang mang nói: “Lần trước sao? Cũng không nhớ rõ lắm, dường như là hoàn toàn không có cảm giác gì!”

Chỉ trong phút chốc, vô số người hộc máu ngã quỵ, Vương phi, ngài…..ngài….ngài….

Hậu quả là ngày hôm đó, bên trong Nghiêu Vương phủ có vô số người hộc máu, vô số người không ngừng chảy máu mũi, vô số người xúc động, phấn khích, xu.ân tình nhộn nhạo, mà Đoan Mộc Điềm lại trực tiếp ngủ đến hoàng hôn ngày thứ hai vẫn chưa thể đứng lên.

Trong phòng Quân Tu Nhiễm, Điềm Điềm an tĩnh nằm trên giường, hô hấp rõ ràng, dưới mí mắt hơi có một tầng quầng thâm.

Quân Tu Nhiễm ngồi im bên giường, lẳng lặng nhìn nàng, nhìn cái trán bóng mịn, nhìn chiếc mũi thẳng tắp, nhìn đôi môi hồng nhuận, nhìn chân mày lá liễu cong cong của nàng, lông mi vểnh nhẹ, cũng nhìn mặt nàng một bên da tr.ắng nõn nà tuyệt sắc khuynh thành, một bên lại bao trùm hình thù quỷ dị.

Hắn đột nhiên nhích lại gần nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào ấn ký màu đỏ trên má trái của nàng, giống như có nhận ra điều gì, còn đang trong suy nghĩ.

Ánh mắt mãnh liệt như vậy rốt cuộc làm nàng giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt phóng đại của người nào đó trước mắt, sắc mặt lập tức cứng đờ, trực tiếp phất tay vỗ vào mặt hắn đẩy ra ngoài.

“Chàng làm gì đó?”

“Ngắm ái phi của bổn vương.”

“Ai là ái phi của chàng chứ?”

“Sao chứ? Điềm Điềm ba lần bốn lượt ăn ta vào bụng, chẳng lẽ lại không muốn chịu trách nhiệm sao?”

“…”

Hắn vuốt cằm, suy nghĩ nói: “Có điều đã muộn, dù nàng không muốn chịu trách nhiệm cũng không được đâu. Hôn kỳ của chúng ta đã được định ra, vào đầu tháng Tám. Ừ, còn có hơn hai tháng, thật là dài dằng dặc mà.”

“Như thế không phải vẫn còn có hơn hai tháng nữa sao? Nói không chừng lúc nào đó ta sẽ hối hôn cũng không biết chừng.” Nàng ngồi dậy trên giường, nói vẻ tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lại thấy hình như đã là hoàng hôn, không khỏi ngẩn ra, nụ cười yếu ớt cứng ngắc ở khóe miệng: “Bây giờ là giờ nào?”

Tam Điện hạ còn đang bởi câu “hối hôn” kia của nàng mà rầu rĩ, nghe vậy yếu ớt liếc nàng, vô cùng bình tĩnh nói: “Sắp dùng bữa tối rồi.”

“….”

Nàng nhìn hắn, vẻ mặt cứng ngắc.

Có phải sau này ở trong Nghiêu vương phủ, nàng không còn mặt mũi găp người khác nữa không?

Hắn cũng nhìn lại nàng, lại là ánh mắt dịu dàng, phảng phất lóe lên chút vẻ đắc ý.

Điềm Điềm, nàng vốn không thể thoát khỏi lòng bản tay của ta, vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời ta đi, đừng suy nghĩ những điều không thể này nữa.

Ngày đó, Đoan Mộc Điềm vốn nên phải về Đoan Mộc vương phủ, nhưng không ngờ bầu trời đột nhiên trở nên âm u, chân trời dậy sấm ầm ầm liên tục, sau đó “Roẹt” một tiếng, một chùm sét giáng từ trên trời xuống, trực tiếp chém bầu trời nứt ra, tiếp nối một tiếng “Ầm” chấn động mặt đất.

Chỉ trong chớp mắt, mưa tầm tã như trút nước, ngăn cản không để Đoan Mộc Điềm hồi phủ.

Tam Điện hạ tất nhiên là vô cùng sung sướng, cho rằng ông trời đúng là hiếm có một lần mở rộng tầm mắt.

Hai người sóng vai đứng ở dưới hiên nhìn ngoài trời mưa to tầm tã, hắn cười dịu dàng, nói: “Điềm Điềm, nàng xem, ngay cả ông Trời cũng chẳng muốn chúng ta xa nhau.”

Nàng lườm hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng.

Bên trong một tiểu viện trong Nghiêu vương phủ, Minh Nguyệt công tử cũng đang đứng trước cửa ngắm mưa, vị tùy tùng áo đen đứng ngay ngắn hầu hạ đằng sau hắn, vẻ mặt thật sự khó coi.

“Công tử, tại sao chúng ta phải tiếp tục ở chỗ này? Nô tài cảm thấy Tam Điện hạ rõ ràng là cố ý làm khó dễ ngài.”

Cái gì chứ? Đường đường Nghiêu Vương phủ, dám để công tử nhà hắn ăn cháo một ngày liền, còn dám nói đó là thứ cao quý nhất mà quý phủ có thể làm ra lúc này.

Ta nhổ vào! Nếu đãi ngộ cao quý nhất đều là như vậy, vậy cấp thấp đãi ngộ sẽ là như thế nào? Trực tiếp bỏ đói khách hả?

Minh Nguyệt công tử đang đứng đằng kia ngắm mưa, im lặng không nói lời nào, dường như chưa hề nghe thấy lời nói của tùy tùng.

Tùy tùng không khỏi lại há miệng, lại không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại càng trở nên cổ quái, lại quyết ngậm miệng lại.

Hắn không rõ, Đoan Mộc Điềm kia có gì tốt?

Minh Nguyệt công tử đột nhiên nháy mắt, quay đầu liền nhìn thấy có người vượt mưa chạy lại, chắp tay nói với hắn: “Minh Nguyệt công tử, chủ tử nhà ta cho mời ngài đi qua nói chuyện một chút.”

Minh Nguyệt công tử lại mỉm cười, gật đầu nói: “Được! Đợi khi mưa nhỏ một chút, tại hạ sẽ qua bồi Tam Điện hạ.”

Người kia nghe vậy vừa chắp tay vừa nói: “Vậy nô tài đây phải đi hồi báo lại cho chủ tử nhà mình!”

Nhưng mưa đến đêm cũng vẫn chưa ngừng, mãi cho đến tận giờ Hợi, cửa thư phòng của Quân Tu Nhiễm cuối cùng cũng được đẩy ra, Minh Nguyệt công tử đi qua để lại dấu chân ẩm ướt, bình tĩnh lạnh nhạt hỏi: “Không biết Tam Điện hạ gọi tại hạ qua là có gì phân phó?”

Quân Tu Nhiễm ngồi ở trên ghế, vuốt cằm nhìn hắn, đuôi lông mày giương lên, khóe mắt khẽ nhếch, tựa như muốn nhìn ra một điều gì đó từ trên người hắn.

“Bổn vương thật tò mò.” Hắn thản nhiên mở miệng, nói: “Thái tử điện hạ của Phù Phong Quốc, ngài vì sao đột nhiên lại chạy tới Đại Viêm đô thành của chúng ta? Sẽ không sợ là có đi mà không có về sao?”

Minh Nguyệt công tử cong môi, cười càng thêm ôn nhã nói: “Không ngờ rằng Tam Điện hạ nhận ra tại hạ, thật khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh.”

“Bổn vương cũng rất kinh ngạc, không nghĩ đến Minh Nguyệt công tử đại danh đỉnh đỉnh với Phong Thái tử là cùng một người, bổn vương thiếu chút nữa đã nhịn không được một kiếm g.iết chết huynh.”

“Vậy vì cớ gì mà không động thủ?”

Tam Điện hạ cười đặc biệt dịu dàng, đặc biệt thân thiết nói: “Đây còn không phải là do Điềm Điềm nhà ta đang ở đây sao? Bổn vương làm sao có thể nhẫn tâm để nàng nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy chứ? Ngộ nhỡ làm nàng kinh hãi thì biết làm sao cho phải đây?”

“Như vậy xem ra bổn Thái tử còn phải nhận ơn cứu mạng của Điềm quận chúa.”

“Vậy không cần thiết, chỉ cần huynh sau này đừng luôn nhìn chằm chằm Điềm Điềm bằng ánh mắt lóe ra lục quang như thế là được.”

“Bổn Thái tử nhận ân của Điềm Quận chúa, sao đến phiên huynh quyết định được?”

“Điềm Điềm chính là Vương phi của bổn vương, đương nhiên bổn vương có thể quyết định.”

“Ta sao chưa từng nghe nói huynh đã cưới Vương phi nhỉ?”

“Đầu tháng Tám, hoan nghênh Phong Thái tử đến đây uống chén rượu mừng.”

“Chuyện tình hai tháng sau, ai có thể nắm chắc?”

Quân Tu Nhiễm đột nhiên híp mắt, trầm mặt xuống, dáng vẻ tươi cười lại vẫn dịu dàng thân thiết như cũ.

Hử? Người này chẳng lẽ là đang muốn chết? Hoàn toàn cố ý chạy thật xa đến tận Đại Viêm tìm chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play