Không quản tam điện hạ có phải muốn ở rể thật hay không, một đám thuộc hạ sau lưng hắn đều như có ý xấu, nên khuyên can chủ tử hạn chế hành vi hạnh kiểm xấu hay là nên trốn sau lưng xem trò hay đây nhỉ? Lúc bấy giờ, trong Xuất Vân các của Đoan Mộc vơng phủ, Đoan Mộc Điềm đang cứng ngắc nắm bả vai Vinh đại tiểu thư, khóe miệng co giật hai cái, sắc mặt cũng đờ đẫn ra.

Nàng bình thường ngay cả lời nói cũng đều tiết kiệm chứ đừng nói là dùng lời ngon tiếng ngọt mà an ủi người khác, hơn nữa nàng đến giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến nàng càng không thể mở miệng mà an ủi. Vì vậy đành để Vinh tiểu thư thoải mái vùi đầu trong ngực nàng mà đau lòng khóc lóc, nàng khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Vinh tiểu thư đau lòng khóc lóc cũng làm cho bọn nha hoàn trong Vân các kinh ngạc đến ngây người. Các nàng không lạ gì vị Vinh tiểu thư này, mấy tháng qua vẫn thường xuyên thấy nàng đi dạo lang thang trong vương phủ của bọn họ. Mặc dù nghe nói rằng Vinh tiểu thư tính tình quái đản, kiêu căng, nhưng các nàng trái lại lại thấy so với người khác thì vị Vinh tiểu thư này điềm đạm và dễ thương hơn nhiều.

Đây cũng là người duy nhất dám khóc lóc om sòm với Quận chúa nhà các nàng, ra sức càn quấy như vậy mà Quận chúa cũng là thuận theo, hẳn là bạn bè nhỉ?

Còn đối với Vinh tiểu thư, trước giờ nhìn thấy vẫn đều là dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng, nhưng sao bây giờ lại đột nhiên khóc thương tâm như vậy? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

Bọn nha hoàn không nén nổi tò mò, hai mặt nhìn nhau lộ vẻ nghi ngờ, Đoan Mộc Điềm thấy vậy quay đầu liếc các nàng, nói: “Các người đều đi xuống trước đi, để ta và Vinh tiểu thư một mình tâm sự.”

“Vâng.”

Bọn nha hoàn nghe vậy liền vội vã lui ra, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người.

Đoan Mộc Điềm vỗ vai nàng ấy, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Bây giờ chỉ còn có hai người chúng ta, cô có thể cho ta biết rốt cuộc đã xảy chuyện gì rồi chứ? Lại khiến cô thương tâm như vậy.”

Khóc như thế một hồi, Vinh Cầm Tĩnh cũng bình tĩnh lại đôi chút, hơi buông lỏng cánh tay ôm Đoan Mộc Điềm, hít một hơi nghẹn ngào nói: “Có cái gì để nói? Không phải là bản tiểu thư bị đàn ông thối ghét bỏ sao?”

“Là tên đàn ông nào không có mắt, dám ghét bỏ cô chứ?”

“Cô cũng cảm thấy như vậy sao?”

“Tất nhiên, Vinh tiểu thư của chúng ta nói đến thân phận cũng là đích nữ Vinh Quận vương phủ, nói đến dung mạo cũng là quang thải minh diễm tuyệt thế vô song (rực rỡ không gì sánh bằng), nói đến tính cách càng là các vị tiểu thư khuê các kinh thành mảnh mai yếu đuối không cách nào so sánh được, nói tài năng, mặc dù là không hiểu thi từ ca phú, nhưng những thứ vô nghĩa như vậy đối với ta có ích lợi gì? Cô nương tốt như vậy lại bị ghét bỏ, còn không phải mắt mù sao?”

Vinh đại tiểu thư mở to ánh mắt vốn đã vì khóc mà sưng húp sít sao nhìn nàng, tựa như muốn nhìn ra chút manh mối cho thấy nàng kỳ thật chỉ là đang lừa gạt nàng ấy mà thôi từ trong mắt nàng, chỉ có điều Quận chúa đại nhân đúng là thật sự cho rằng như vậy, không có nửa điểm giả dối.

Vinh Cầm Tĩnh không khỏi lại hít mũi một cái, cắn răng hung hãn nói: “Đúng, cô nói không sai, hắn không ngu ngốc cũng là mắt mù! Bản tiểu thư vừa ý hắn là phúc khí của hắn, lại còn dám ghét bỏ!”

“Hắn ghét bỏ cô cái gì?” Không giống đại gia khuê tú (tiểu thư khuê các) yếu đuối thanh cao? Làm việc thẳng thắn không giống một cô nương? Lo lắng cô như vậy không quản tốt dễ dẫn đến việc làm thất tiết, vì vậy liền chê cô sao?”

Nghe được câu hỏi của Đoan Mộc Điềm, Vinh Cầm Tĩnh cúi đầu, sau đó cắn răng phẫn hận nói: “Hắn nếu nói vậy thì lòng ta còn dễ chịu, nhưng hắn hết lần này đến lần khác không nói gì, chỉ nói không thích ta!”

Nói xong, trong mắt nàng ấy lại bắt đầu ngập nước, giọng nói cũng trầm xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy cơ bùng nổ.

Đoan Mộc Điềm khẽ run, nói: “Chẳng lẽ hắn đã yêu mến cô nương nào rồi sao?”

“Không có!” Nàng cố sức lắc đầu, nói: “Tuyệt đối không có!”

“Chắc chắn như vậy?”

“Tất nhiên là vậy, chỉ trừ khi……..trừ khi hắn chôn giấu cô nương hắn thích tận sâu trong lòng, ngay cả một lần gặp mặt cũng không có, mà một chút nhớ thương cũng không.”

Đây là nhận thức của nàng ấy hay là nàng ấy điều tra được vậy? Đoan Mộc Điềm lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời có chút không biết nói gì, còn thêm cảm thấy có chút bất ngờ.

Tâm tư của Vinh tiểu thư thì trở nên tinh tế như vậy từ bao giờ chứ?

Trầm mặc một chút, nàng mới tiếp tục hỏi: “Vậy là nam nhân nào mà không có mắt như vậy, gặp được cô nương tốt như vậy cũng không biết quý trọng?”

Vinh Cầm Tĩnh nhíu mày cố nén nước mắt đang trực trào ra, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, c.ắn môi dưới nói: “Chuyện này… Tên đàn ông mắt mù kia… là ca ca của cô đó!”

“…..Hả?”

Vinh Đại tiểu thư quệt mũi, lau nước mắt vẫn trực trào ra bên khóe mắt, ngẩng đầu nhìn nàng, đương nhiên nói: “Cô thân là muội muội của hắn, đúng là muốn thay huynh chuộc tội sao?”

“….”

“Sao? Cô không tin?”

Đoan Mộc Điềm liền ngẩng đầu nhíu mày, c.ắn môi như có điều suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không, chỉ là cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, ta vẫn nghĩ rằng cô chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi.”

“Lúc ở Lăng Vân tự thì đúng là ta thuận miệng nói.” Vinh đại tiểu thư bĩu môi, đôi mắt lại ngập tràn nước mắt, giọng nói cũng có phần nức nở, nói: “Nhưng về sau ta lại thích hắn thật mà, không được sao?”

“Ơ…A…đương nhiên được!”

Hai tay Vinh đại tiểu thư dùng sức kéo góc áo, gần như muốn kéo rách quần áo, căm hận nói: “Vậy cái tên ca ca ngu ngốc của cô đó, hắn không thích ta, còn nói ta là vì muốn lấy chồng ở kinh thành mới phải tìm đến hắn! Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”

Đoan Mộc Điềm nhìn bộ dạng nàng ấy kích động như vậy thì lại nghĩ đến ca ca, khóe miệng không khỏi giật giật, chẳng biết nên nói gì cho phải.

Vinh tiểu thư lại hai mắt đẫm lệ, vài phần u oán vài phần thương tâm vài phần cô đơn nhìn nàng nói: “Ta đã biết là sẽ như vậy, vừa nói đến ca ca cô, cô liền lập tức trở mặt, cũng không mắng hắn với ta nữa!”

Đoan Mộc Điềm tối sầm mặt lại, nói: “Ta đâu có trở mặt? Cô thấy ta trở mặt bao giờ?”

Vinh tiểu thư cắn chặt khăn, yếu ớt nhìn nàng, lại muốn khóc.

Quận chúa đại nhân không nhịn được day thái dương, chợt cảm thấy có chút đau đầu.

“Không bằng, ta đến chỗ ca ca của ta hỏi thăm giúp cô, lại nói tốt giúp cô một chút?” Điều nàng có thể làm dường như cũng chỉ có vậy.

Nhưng không ngờ Vinh Cầm Tĩnh nghe vậy lại dứt khoát lắc đầu, nói: “Không cần, mấy ngày nữa ta sẽ phải quay về rồi.”

“Quay về?”

“Ừ! Ở lại kinh thành đã nhiều ngày, cha ta nói qua vài ngày nữa sẽ chọn một ngày lành lên đường rời kinh, sau đó không biết đến khi nào chúng ta mới có thể gặp lại.”

Nàng nhíu mày thật chặt, trong mắt lại rưng rưng lệ, nếu là ngày thường trời trong nắng đẹp thì có vẻ đặc biệt khiến người khác thương yêu.

Mà nghe nàng nói như vậy, Đoan Mộc Điềm bỗng thấy có chút khó chịu, không kìm được liền giữ tay nàng lại, nói: “Cô liền buông tay như vậy sao?”

“Không thì còn có thể làm sao được? Mặt dày mày dạn bám lấy không buông sao?” Nàng lại lắc đầu nói: “Ta làm không được, hắn đã không thích ta, ta cần gì phải ép buộc mà tiếp tục dây dưa? Không chỉ khiến hắn phiền chán, ta cũng tự mình thấy phiền. Hắn không thích ta thì thôi, Bản tiểu thư cũng không kém cỏi gì, thiên hạ này cũng không phải chỉ có một người đàn ông là hắn, chắc chắn sẽ có……..”

Lời còn chưa dứt, một giọt nước mắt chợt rơi xuống từ trong mắt nàng ấy, rơi vào trên vai nàng, Vinh tiểu thư vội vã lau đi, nhưng nước mắt lại rơi xuống càng nhiều, mặc cho nàng có lau thế nào cũng không hết.

Đoan Mộc Điềm đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, vị cô nương tính cách trong sáng, tùy tiện hô to gọi nhỏ này cho tới giờ vẫn rất vui vẻ. Vì vậy thấy bộ dạng cố nín nước mắt của nàng ấy lại đặc biệt khiến người ta thấy thật đau lòng.

Hơn nữa, đây cũng là cô nương duy nhất khiến Đoan Mộc Điềm thực sự yêu mến, cảm thấy vui vẻ khi sống chung sau khi nàng trở lại Kinh thành, trong suy nghĩ cũng vẫn xem nàng ấy như bằng hữu.

Chỉ là trong chuyện tình cảm, một người ngoài như nàng kỳ thực không là cái gì cả, chỉ cỏ thể nắm tay nàng nói: “Không bằng cô ở lại Kinh thành thêm ít ngày, ít nhất là chờ cho đến sau khi ta xuất giá nhé.”

Nàng ấy lại mạnh mẽ lắc đầu nói: “Không! Nhìn cô xuất giá, phong cảnh náo nhiệt, phu quân yêu thương, ta thì lại bị người khác ghét bỏ cô đơn chiếc bóng, cô bảo làm sao ta chịu nổi?”

“…..”

Nàng ấy đỏ mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Lần này đến Kinh thành, có thể gặp được mọi người, coi như là chuyến đi này cũng không uổng, những thứ khác………ta đành chịu, vậy đi!”

“Ta cho rằng cô không phải là người dễ cam chịu số phận như vậy?”

“Nếu không thì có thể làm sao? Bám riết hắn không tha sao? Ta làm không được! Nếu hắn không thích ta, ta cũng không lạ gì hắn, hắn là thế tử gia của Đoan Mộc phủ, ta cũng là đích nữ Vinh Quận vương phủ, mặc dù không biết sau khi từ biệt có thể gặp lại hay không, nếu có gặp lại thì cũng chỉ có thể gọi một tiếng biểu ca mà thôi!”

Đoan Mộc Điềm nhìn nàng ấy chằm chằm, khóe miệng khẽ cong gật đầu nói: “Tốt, quả thật nên nghĩ như vậy. Ca ca ta không thích cô thì đó là do huynh ấy thật không tinh mắt, lại để mất một cô nương đáng yêu như vậy, sau này cô nhất định phải tìm được một người tốt hơn huynh ấy.”

“Ừ!”

Nhưng mà tuy nói như vậy, vành mắt của Vinh Cầm Tĩnh vẫn không nhịn được lại đỏ lên, vội vã cúi đầu lập tức cầm tay áo dùng sức lau vài cái.

Đoan Mộc Điềm lẳng lặng nhìn, trong lòng không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.

Lại nói, trong đình nghỉ mát cạnh hồ, có người đang ngồi phất quạt, thở dài từng tiếng: “Khí trời đáng ghét này, thật là càng ngày càng nóng mà.”

Mọi người hai bên đều nhìn ra ngoài đình, cá chép trong nước rực rỡ đủ màu, lặng im không nói.

Công tử mặc áo đỏ ngay lập tức đi tới đưa tay đặt lên vai hắn nói: “Tiểu Cảnh à, ta nghe nói là Tiểu Tĩnh thổ lộ với cháu hả?”

“Ừ.”

“Cháu đáp lại nàng như thế nào? Chẳng lẽ trong phủ chúng ta lại thêm một việc mừng?” Thần công tử cười đến híp cả mắt, trong đầu không khỏi hiện lên vô số tình cảnh kiều diễm.

Đoan Mộc Cảnh không động sắc, nói: “Cháu từ chối.”

Trong đình nghỉ mát bất thình lình chìm vào im lặng, Thần công tử quên luôn cả phất quạt, chỉ lo dồn sức nhìn Đoan Mộc Cảnh chăm chú, vẻ mặt kinh ngạc.

“Vì sao?”

“Không thích.”

“Lẽ nào cháu thích loại người ôn nhã thanh tao?”

“…”

Không thể nhìn ra chút suy nghĩ nào từ trên khuôn mặt hắn, Thần công tử xoay người dựa vào cột, thở dài nói: “Cô nương tốt tính như vậy, vậy mà cháu lại không thích, thật là đáng tiếc.”

Xa xa, hai người đang cùng đi qua, Thần công tử nhìn hai người kia liền không kìm được thốt lên: “Đó không phải là Điềm Điềm và Tiểu Tĩnh sao?”

Đoan Mộc Cảnh nghe vậy cũng nghiêng đầu, liền thấy Đoan Mộc Điềm và Vinh Cầm Tĩnh cùng nhau đi bộ ở dưới mái hiên bên kia, không biết là đang tâm sự gì với nhau, cũng không phát hiện hai người đang ngồi trong đình nghỉ mát bên này.

“Tiểu Điềm Điềm!” Thần công tử chớp thời cơ lên tiếng chào, thành công thu hút hai người bên kia quay đầu nhìn qua, không chỉ thấy được Thần công tử mà tất nhiên là còn thấy được Đoan Mộc Cảnh bên cạnh hắn.

Đoan Mộc Điềm xoay người liền lập tức muốn đi tới bên này, nhưng còn Vinh Cầm Tĩnh lại như đang giùng giằng không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn là bị bắt đi tới.

“Tiểu Tĩnh làm gì vậy? Thấy bản công tử mà còn muốn trốn không gặp, là muốn bị đánh phải không?” Ngay lúc các nàng tiến vào đình nghỉ mát, Thần công tử liền tựa trên cột liếc xéo, tà nghễ nói.

Vinh Cầm Tĩnh cúi đầu không nói một tiếng, không nhìn ai làm cho Thần công tử có vài phần oán giận, nâng cằm thì thào nói: “Sao ta cảm thấy ta như đang bị ghét bỏ vậy cà?”

Đoan Mộc Điềm nhìn qua hai người rồi lại nhìn Vinh Cầm Tĩnh, xong lại quay đầu nhìn hai người đối diện, nói: “Tiểu thúc, ca ca, sao hai người lại ở chỗ này?”

“Ở đây tương đối mát mẻ, mọi người muốn đi đâu sao? Hôm nay trời rất nóng nha.”

“Cầm Tĩnh phải quay về, Cháu tiễn nàng ra cửa.”

“Phải về sớm như vậy sao? Cô ở lại cũng không sao mà.” Thần công tử kinh ngạc, ngày xưa nha đầu này ở trong Đoan Mộc Phủ nhà họ, cho dù có bị đuổi cũng đuổi không đi, hôm nay lại……… Hắn theo bản năng quay đầu liếc Đoan Mộc Cảnh, lại quay đầu nhìn Vinh Cầm Tĩnh, nói: “Tiểu Tĩnh, hôm nay sao mà cô đột nhiên lại trở nên điềm đạm như vậy? Chẳng lẽ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mình phải trở thành thục nữ rồi sao?”

“Không cần huynh quan tâm!”

Mặc dù nàng đã cố gắng để mình giống như bình thường nhưng vẫn không thể giấu được giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, Đoan Mộc Thần công tử nghe vậy liền sửng sốt, sau đó nhướng mày nói: “Tiểu Tĩnh, không phải cô vừa khóc đó chứ?”

Đoan Mộc Điềm đột nhiên cảm giác được bàn tay đang nắm tay nàng đang dùng sức bóp chặt, sau đó Vinh Cầm Tĩnh ngẩng đầu, giống như mọi khi trừng mắt liếc nhìn Thần công tử, chỉ có điều nàng không biết rằng mắt nàng lúc này đỏ bừng, cái trừng mắt này của nàng không chỉ là không có nửa điểm đe dọa mà còn càng khiến người khác thấy đau lòng.

Thần công tử không khỏi sửng sốt, Đoan Mộc Cảnh đứng bên cạnh tất nhiên là cũng nhìn thấy, ánh mắt hơi chớp, sau đó nhanh chóng trở lại bình tĩnh, dường như không có chuyện gì hết.

Nha đầu kia đúng là đã khóc, hơn nữa nhìn mắt sưng đỏ như đã khóc rất mãnh liệt.

Thần công tử khẽ xoa mũi, khẽ liếc người cháu ngồi bên cạnh, vốn từ trước đến giờ mồm mép hắn rất sắc bén nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy không biết nói sao cho tốt.

Dù sao người khiến cho nha đầu cả ngày đĩnh đạc đường hoàng tươi tắn này phải khóc lớn cũng là cháu ruột của hắn, thúc thúc như hắn nên an ủi thế nào được đây? Dường như có an ủi thế nào cũng đều cảm thấy có kì lạ.

Vinh Cầm Tĩnh nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi đầu, che giấu ánh mắt sưng đỏ, giãy khỏi cánh tay của Đoan Mộc Điềm, nháy mắt đã chạy ra khỏi đình nghỉ mát.

Thần công tử chớp mắt một cách vô tội, Đoan Mộc Điềm lại nhìn bọn họ như chưa có gì xảy ra, nói: “Cháu đi tiễn nàng ấy, nàng ấy nói rằng mấy ngày nữa sẽ phải rời Kinh thành để về nhà, nói không chừng đây cũng là lần cuối cùng nàng ấy đến Đoan Mộc vương phủ, không biết liệu sau này có thể gặp lại không.”

Nàng xoay người đuổi theo Vinh Cầm Tĩnh nên không nhìn thấy lúc nàng nói xong câu đó, Đoan Mộc Cảnh đột nhiên giật mình.

Thần Công nghiêng đầu vừa vặn thấy được, chợt khẽ nhếch chân mày, đảo tròn mắt, sau đó sâu kín thở dài một tiếng, nói: “Vậy sẽ phải đi về sao, thật là, nha đầu kia lúc trước còn nói sẽ phải lấy chồng ở Kinh thành để có thể thường xuyên cùng chúng ta gặp mặt trò chuyện cơ mà.”

Đoan Mộc Cảnh lườm hắn, sau đó cũng dứt khoát rời khỏi đình nghỉ mát.

Sau lưng, Đoan Mộc Thần nhìn bóng lưng hắn rời đi, vuốt cằm như có điều suy nghĩ, lại nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tiểu tử này là bị làm sao đây? Là thật sự không thích hay có nỗi khổ trong lòng, hay là căn bản chính nó cũng không phát hiện ra tình cảm của mình? Khà Khà, thú vị thật.”

Đoan Mộc Điềm đưa Vinh Cầm Tĩnh ra cửa chính của Đoan Mộc Vương phủ, nhìn nàng ấy nhận lấy ngựa do hạ nhân dắt tới rồi xoay người ngồi lên, quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó dứt khoát đánh ngựa vội vã chạy đi.

Đứng ở trước cửa nhìn bóng nàng ấy nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, Đoan Mộc Điềm cảm thấy trong lòng có chút mất mát, đợi đến khi nàng ấy rời kinh, sợ là thật sự sẽ rất khó có thể gặp lại cô nương này.

Đang muốn xoay người vào phủ thì lại thấy có xe ngựa khác đi tới, bánh xe lộc cộc, người đánh xe đảo tròn mắt, vừa nhìn thấy Đoàn Mộc Điềm đứng trước cửa chính Đoan Mộc Vương phủ liền mừng rỡ, vội vàng tăng tốc đi tới rồi ngừng xe, nhảy xuống, hành lễ với Đoan Mộc Điềm nói: “Nô tài thỉnh an Vương Phi, chẳng lẽ Vương phi biết trước là chủ tử sẽ tới nên cố ý đứng chờ ngoài cửa hay sao?”

Đây hẳn là thần giao cách cảm trong truyền thuyết nè?

“Ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là do ta đúng lúc vừa tiễn khách đi ra.”

A? Mặt mũi ai mà lớn vậy, mà phải khiến cho Vương phi tự mình đưa tiễn?

Y khẽ đảo mắt, liền nói thêm: “Vương Phi và chủ tử quả nhiên là thần giao cách cảm, chủ tử đến đúng lúc Vương Phi cũng đã tiếp đãi xong khách, còn gặp nhau ở trước cửa chính.”

“…”

Quả nhiên là chủ nào tớ nấy nhỉ, vô liêm sỉ giống Quân Tu Nhiễm, thích trợn mắt nói mò y vậy.

Ngước mắt lên đã liền thấy Tam điện hạ đi ra từ bên trong xe ngựa, hớn hở cười tươi với nàng.

“Điềm Điềm lại tự mình ra nghênh đón, thật là khiến Bản vương thụ sủng nhược kinh.”

Đoan Mộc Điềm bĩu môi, ngay cả giải thích cũng không muốn, chỉ lườm hắn nói: “Chàng tới đây làm gì?”

“Nhớ nàng.”

“Không phải là mới xa nhau sáng nay thôi sao?”

“Một ngày không gặp như cách ba thu, tính ra cũng đã gần một năm không gặp nhau.”

“…”

Hắn xuống khỏi xe ngựa, tùy tùng thì lại xoạy người ôm bọc đồ bên trong xe ngựa ra, im lặng đứng bên cạnh chủ tử.

Thấy vậy, Đoan Mộc Điềm chợt cảm thấy có dự cảm xấu, nói: “Chàng muốn làm gì?”

“Ta không kiềm chế được nỗi khổ vì thương nhớ Điềm Điềm nên quyết định đến Đoan Mộc Vương phủ ở hai tháng.”

“Ta thấy chàng là không chịu được cô đơn thì có?”

“Ừ! Một mình trong phòng, cô độc khó ngủ đó mà!”

Quận chúa đại nhân nhíu mày, trầm tư nhìn hắn, hắn thản nhiên đứng thẳng, cười đến phong tình vạn chủng xuân phong vô độ, đến tận khi nàng bỗng nhiên xoay người bước vào Đoan Mộc Vương phủ, đồng thời lạnh lùng hạ lệnh: “Đóng cửa!”

Khóe miệng Tam điện hạ lập tức cứng đờ, nhìn đại môn Đoan Mộc vương phủ đang khép lại theo lệnh nàng, cuối cùng khép chặt “ầm” một tiếng vang dội, khóe miệng lại giật giật.

Mà sau lưng hắn, tùy tùng hai tay ôm bọc đồ lúc kia cũng lảo đảo như muốn ngã.

Vương phi thật là quá mạnh mẽ, đến chủ tử cũng dám nhốt ngoài cửa lớn, y quả thật là rất sùng bái nàng nha nha nha!

Tam điện hạ thản nhiên nghiêng đầu lườm y, trong nháy mắt thu hồi tất cả biểu tình trên mặt, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng nếu lại nhìn kỹ vẫn còn có chút tức tối như đang muốn nói: Vương phi thực sự là hơi quá đáng, dám nhốt chủ tử ở ngoài, mất công chủ tử đã đi xa như vậy để tới đây gặp nàng!

Tam điện hạ khẽ nhếch mày, trầm ngâm nói: “Bản vương cảm thấy dạo này các ngươi hình như hơi rảnh ha.”

Y nhất thời giật mình, liên tục lắc đầu.

Không rảnh rỗi, chúng thuộc hạ đều đang bận rộn muốn chết!

Trong Đoan Mộc phủ, đằng sau cánh cửa khép kín, Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tựa như là nhìn xuyên qua cánh cửa dày nặng nề thấy được người nào đó, khóe miệng không hiểu khẽ cười, dường như tâm trạng vô cùng vui sướng.

Tiếp đó nàng liền không quan tâm người bên ngoài nữa, trở về Xuất Vân các, dường như ngay cả bước chân cũng thoải mái hơn so với lúc trước.

Có điều khi nàng về đến Xuất Vân các thì lại phát hiện vị Điện hạ bị nàng nhốt ngoài cửa lớn đang thản nhiên ngồi ở vị trí bình thường nàng vẫn ngồi, nhìn thấy nàng đi vào còn đảo khách thành chủ giống như hắn mới chính là chủ nhân nơi này vậy, cười khanh khách nói: “Điềm Điềm, nàng đã trở về?”

Quả nhiên, chỉ bằng một cánh cửa thì không ngăn được hắn.

“Ta nói, chàng có phải là rất rảnh rỗi không? Hồi kinh nhiều ngày như vậy cũng không nhìn thấy chàng làm việc nghiêm chỉnh.” Lại luôn nghĩ làm sao để trèo cửa sổ phòng nàng.

“Ta vẫn luôn làm việc nghiêm túc mà, trên đời này, không có việc nào nghiêm túc hơn chuyện cưới vợ đâu nhé.” Hắn cười đến chân thành, tựa như hồ ly mị hoặc lòng người, hơi nghiêng đầu, một dáng vẻ hồn nhiên vô hại, rồi lại lộ ra một bộ yêu mị quyến rũ, lập tức khiến cho lòng người ngứa ngáy khó chịu, thật là muốn tiến lên chòng ghẹo một chút.

Chỉ có điều không cần đợi có người tiến lên chòng ghẹo, hắn đã tự mình đi qua, rất tự nhiên kéo người kia ôm tới đặt lên đùi, nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm, không biết tại sao, từ khi hôn kì của chúng ta được định ra, ta lại luôn luôn có cảm giác mù mịt trống rỗng, chỉ cần không có nàng bên cạnh sẽ không nhịn được mà hoảng sợ bất an.”

Chứng khủng hoảng trước hôn nhân?

Đoan Mộc Điềm có chút ngạc nhiên, tay lại nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt hắn.

Nàng phát hiện mình giống như có hơi thích loại xúc cảm này.

“Ngày hôm nay ta tiến cung.” Nàng bỗng nhiên nói.

Hắn chẳng buồn nâng mắt, chăm chú chơi đùa thắt lưng tơ tằm của nàng, đồng thời tinh tế cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng đang vu.ốt ve mặt hắn, thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”

“Sau đó ta vốn muốn đi lãnh cung xem xét, lại nửa đường gặp Lục công chúa.”

Tay hắn dừng lại một chút, nói: “Cãi nhau?”

“Không.”

“Vậy là nàng đánh ả?”

“Không.”

Chuyện này đúng là Tam Điện hạ không ngờ tới, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Có chuyện như thế sao?”

Phản ứng này của chàng là ý gì vậy? Quận chúa đại nhân ngay lập tức dùng thêm chút lực ở trên tay, hung dữ véo mặt hắn, nghe được tiếng hắn hắn hít một hơi mới cười khẽ nói: “Nàng ta mắng ta là người xấu xa, căn bản không xứng với chàng, còn nói phải đến chỗ chàng tố cáo, khiến cho chàng nghiêm khắc trừng trị ta.”

Quân Tu Nhiễm lập tức cau mày, ánh mắt cũng trở nên âm trầm vài phần nói: “Đừng nghe ả ta nói linh tinh, có thể lấy nàng, không biết là phúc khí ta đã tu luyện mấy đời mới được.”

“Chàng thật sự nghĩ vậy?”

“Thật sự!’ Hắn thấy đáy mắt nàng chợt hiện lên một chút thần thái nhu hòa, không nhịn được phấn khởi trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái trên cổ nàng, nói: “Đừng đi nghe lời nói nhảm của bọn người kia, chẳng lẽ cho tới giờ, nàng vẫn chưa tin tưởng tâm ý của ta đới với nàng sao?”

“Ta chỉ là muốn nghe chàng nói thêm mấy lần.”

Dáng vẻ ngây thơ gần như không bao giờ xuất hiện này của nàng làm hắn chợt ngây ra, sau đó bất thình lình ôm nàng đứng lên, ngay lập tức đi lên lầu, nụ cười trên mặt đầy vẻ nhộn nhạo, cắn lỗ tai của nàng nói: “Đi vào phòng, ta từ từ nói cho nàng nghe.”

Nàng quay đầu nhìn bên ngoài mặt trời rực rỡ, lại quay đầu nhìn vẻ mặt hớn hở của hắn, cùng với nhiệt tình trong con ngươi màu tím của hắn, rốt cuộc lại không giãy dụa mà chủ động ôm cổ hắn.

“Điềm Điềm, tại sao đột nhiên nàng lại nhu thuận như vậy? Chẳng lẽ cũng muốn ta?”

“Thưởng cho chàng.”

“Phần thưởng này thưởng hay lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play