Tô Bằng nghe thấy những lời này, trong lòng đã hiểu rõ, ' Phương diện kia' trong miệng các nàng hẳn là chỉ người của Bắc Sửu.

Nhận được tin tức này, trong lòng Tô Bằng không khỏi có chút chấn động.

Cái tổ chức ' Bắc Sửu' này, coi như là tổ chức mà Tô Bằng ở trong trò chơi tiếp xúc tương đối sớm, hắn với năng lực tình báo vô cùng kì diệu của Bắc Sửu cảm giác hết sức kinh ngạc.

Chẳng qua là lúc Tô Bằng vừa mới bắt đầu trò chơi, vẫn chưa hoàn toàn đem nơi này trở thành một thế giới chân thật, cho nên sự xuất hiện của Bắc Sửu, Tô Bằng cũng chỉ cho rằng là do trò chơi thiết trí mà thôi, không có nghiên cứu kỹ lý do tồn tại của nó.

Nhưng khi Tô Bằng dần dần dung nhập vào cái thế giới này, mới cảm giác được một số điều bất thường. Tô Bằng cũng không phải là không có tự hỏi Bắc Sửu đến tột cùng là một tổ chức như thế nào? Tình báo của bọn hắn là được tìm kiếm từ đâu? Những người đó tỏ ra thần thần bí bí kia là cố làm ra vẻ huyền bí hay là thật sự có chỗ nào thần kỳ? Còn có hình thức tổ chức của bọn hắn là như thế nào? Tiền tài kiếm được nhiều như vậy, tiêu xài vào việc gì?

Nghĩ tới những thứ này, Tô Bằng mới dần dần cảm giác Bắc Sửu thật ra là tổ chức tương đối khủng bố thần bí, thần bí ở sự biểu hiện bên ngoài của nó, khủng bố thì chính là nói năng lực tình báo của nó.

Năng lực tình báo của Bắc Sửa, lợi ích mang đến từ các thế lực thật sự là quá lớn, Tô Bằng cũng không quá rõ ràng vì sao những nơi cầm quyền có thực lực lại dám để mặc một tổ chức như vậy tồn tại được, mà không có thu phục hoặc là tiêu diệt chứ?

Những điều này đều là các điểm đáng ngờ tồn tại trong lòng Tô Bằng, cho nên về sau, hắn có chuyện gì, thà rằng mình tự đi hỏi thăm chứ cũng không đi tìm Bắc Sửu mua tin tức, chính là để cảnh giác chuyện này.

Lúc này, Tô Bằng nghe được cô gái áo tơ trắng nói như thế, khơi gợi lên hoài nghi về Bắc Sửu trong lòng hắn.

Nghe cô gái áo tơ trắng có vẻ như là Linh Mị Nhi kia nói chuyện, người của trích tiên sơn trang dường như quan hệ với Bắc Sửu rất chặt chẽ, chẳng những có thể thu được một số lượng tin tức lớn, còn có thể viết thư đốc thúc.

Viết thư, hẳn không phải là gửi cho những người đứng ở cửa bắc của tất cả các thành thị, những người đó có lẽ cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì. Nếu viết thư, người mà trích tiên sơn trang liên lạc nhất định là cấp cao của Bắc Sửu.

Nghĩ đến đây, Tô Bằng dần dần cảm giác được, nước của trích tiên sơn trang tựa hồ so với chính mình tưởng tượng càng sâu hơn.

Hơn nữa cô gái áo tơ trắng kia giống như có vẻ đã đoán ra được thân phận của mình rồi.

Lúc này bên kia thủy đình, cuộc đối thoại vẫn còn tiếp tục.

“Tiểu thư, Tử Hà Môn là môn phái nào, ta hình như chưa từng thấy tin tình báo nào của bên kia có liên quan đến Tử Hà Môn."

Hầu gái nói với tiểu thư áo tơ trắng.

“Giang hồ rất rộng lớn, cho dù là Bắc Sửu cũng không thể một mẻ hốt gọn hết các tin tức trong giang hồ được... Tử Hà Môn có lẽ chính là một trong các điểm mù của bọn họ, ta lúc trước cũng có chú ý qua Tử Hà Môn này, có điều tin tức liên quan đến rất ít ỏi."

“Một cái là mười năm trước, một ngọn núi gần quận Giang Ninh gọi là Lạc Hà Phong, đột nhiên vào một ngày cả ngọn núi không thấy nữa, có người đang ở dưới chân núi thấy có một tảng đá lớn hình như là bị người nào đó cứng rắn đẩy xuống. Sau đó người giang hồ ở gần đó kia, bị người tụ tập lại, là vì để tìm kiếm một kỳ vật thuộc tính hỏa nào đó. Cuối cùng có người tìm được, người tìm thấy kỳ vật nọ tự xưng đến từ Tử Hà Môn, hơn nữa lấy ra một thiết bài màu đen, ước hẹn mười năm sau lại đến Lạc Hà Phong, dẫn một người thu được thiết bài màu đen đi Tử Hà phong. Mười năm sau, người tới mặc dù không phải là người nọ, nhưng lại tự xưng là sư đệ của người nọ, cưỡi Cự Điêu dẫn Tô Bằng đi."

"Thứ hai là khoảng mười bốn mười lăm năm trước, trên giang hồ đột nhiên có một nhân vật tự xưng là ma kiếm nổi lên như một ngôi sao chổi, bí mật khiêu chiến rất nhiều cao thủ của các đại môn phái, chưa từng bại trận bao giờ. Về sau có tin tức truyền ra, truyền xôn xao trên giang hồ. Chẳng qua là người từng động thủ với hắn cũng im miệng không nói, cho nên tin tức chi tiết trong đó Bắc Sửu cũng không biết nhiều lắm. Người nọ hành tung thần bí, người trên giang hồ gặp qua mặt mũi chân thật của hắn cũng không nhiều, cuối cùng đều xưng ma kiếm này là một kỳ nhân. Có đệ tử của một đại môn phái đã có dịp nhìn thấy sư huynh trong môn phái cùng với một người thần bí so kiếm, nghe được đôi câu vài lời, hình như đối phương có đề cập đến môn phái Tử Hà Môn này. Người thần bí kia nghe bảo chính là người được giang hồ gọi là ma kiếm, mà còn ma kiếm kia sau khi đi lại trên giang hồ một thời gian ngắn thì đã mai danh ẩn tích, không còn có tin tức gì nữa."

"Thứ ba là, một trong những sát thủ cao cấp nhất trên giang hồ, Quyền Thần Thi Thanh, đã từng tìm tới Bắc Sửu mua tin tức, muốn tin tức về Tử Hà Môn. Vừa hay người mới vừa nói đã từng gặp sư huynh đồng môn của mình so kiếm với người thần bí kia đến Bắc Sửu mua tin tức, liền lấy giá một trăm lượng hoàng kim bán cho Thi Thanh, còn Thi Thanh thì dùng cái giá ngàn lượng hoàng kim bảo Bắc Sửu tìm kiếm vị trí cụ thể của Tử Hà Môn, nhưng bọn hắn không có nhận yêu cầu này."

Cô gái áo tơ trắng thuộc như lòng bàn tay nói.

“A, Tử Hà Môn này thật thần bí nha... Tô Bằng này cũng rất thần bí, nếu là môn nhân của Tử Hà Môn, không bằng chúng ta tìm một cơ hội hỏi hắn một chút xem sao? Dù sao tiểu thư hình như có lòng thu hắn vào sơn trang để sử dụng cơ mà."

Hầu gái nói với cô gái áo tơ trắng.

Nghe thấy những lời này, trong mắt Lạc Tinh Kiếm Lưu Tinh đứng ở sau lưng cô gái áo tơ trắng nhất thời lộ ra một tia ghen tị.

Hắn ho khan một tiếng, nói với cô gái áo tơ trắng:

“Mị Nhi tiểu thư, Tô Bằng này tuy rằng chiến tích ở trên giang hồ không tệ, nhưng loại trình độ này theo ta được biết trên giang hồ vẫn còn có rất nhiều người có thể làm được, tiểu thư cần gì phải để ý đến người này như thế, sao phải thu người này vào sơn trang chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play