Nghe lời của Tô Bằng nói thế, Phùng Thiết vuốt râu, hắn ở Thục Sơn Kiếm Phái thân phận võ công cũng không thấp, nhiều năm như vậy vẫn luôn được đệ tử bên dưới tâng bốc, thấy Tô Bằng chẳng thèm để tâm đến hắn như vậy, không khỏi có chút tức giận.
Hắn âm thầm suy nghĩ, lát nữa ra tay, nhất định phải phế bỏ một cánh tay của Tô Bằng, cho người này chút giáo huấn.
“Nếu ngươi đã tin tưởng như vậy, thế thì chúng ta thử tài nhau xem, hi vọng trên người ngươi có thuốc trị thương tốt nhất, chúng ta đi rất vội, không mang theo Kim Sang dược!”
Phùng Thiết hừ lạnh một tiếng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng không để ý tới hắn, tiện tay ném một thỏi bạc cho chưởng quầy tửu lâu, nói:
“Làm chút đồ ăn nhẹ, chuẩn bị chút lương khô ăn trên đường, mau làm đi, sau khi đánh xong còn phải ăn cơm.”
Sau đó Tô Bằng quan sát Phùng Thiết kia, nói:
“Muốn đánh mau đánh đi.”
“Tiểu tử ngông cuồng!”
Phùng Thiết nghe thế, lập tức có chút dựng râu trừng mắt, hắn tóm lấy bảo kiếm trên bàn, xông ra bên ngoài.
Tô Bằng cũng đi ra ngoài cửa, những đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái đó, cũng cùng nhau đi ra ngoài, mặt khác trong tửu lâu còn có vài người giang hồ thích xem náo nhiệt, cũng đều không chết đi theo sau, dự định nhìn xem hai người thi đấu.
Tô Bằng tùy ý tìm một chỗ đứng, Phùng Thiết đối diện cũng đi ra, tràn ngập khí độ cao thủ nói:
“Ngươi tuy ngông cuồng, nhưng ta niệm tình ngươi là tiểu bối, không muốn bị người ta nói ta ức hiếp hậu bối, ta nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu, ta sẽ dùng công phu chân chính đối phó ngươi.”
Tô Bằng nghe thế, thở dài nói:
“Tùy ý, ta đến đây.”
Nói xong, Tô Bằng cũng không có hề khách khí, rút Vô Phong kiếm ra, một chiêu kiếm thế lăng không giữa không trung, tức thì tràn đầy ba Tất Sát bình thường.
Tô Bằng chẳng muốn dây dưa cùng lão đầu đối diện này, cũng thật sự không thèm khách sáo, trực tiếp thi triển Tất Sát Liên Hoa Kiếm Khí, tấn công Phùng Thiết kia.
Phùng Thiết vốn vẫn đang híp mắt nhìn, dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Bằng, dường như đang nghĩ xem Tô Bằng có thể thi triển kiếm pháp tuyệt diệu gì.
Nhưng mà, khi Tô Bằng xuất kiếm, lúc xuất hiện Liên Hoa Kiếm Khí, đôi mắt Phùng Thiết đột nhiên trợn tròn giống như mắt trâu, không thể tin vào mắt mình.
Hắn mặc dù cao ngạo, nhưng lại là người biết hàng, một chiêu này của Tô Bằng, lập tức khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, trong cuống quít, hắn cũng bất chấp bản thân đã nói sẽ nhường Tô Bằng ba chiêu, đưa tay rút bảo kiếm ra, muốn ngăn cản kiếm khí này của Tô Bằng.
Nhưng mà, bảo kiếm của hắn chỉ mới vừa rút được một nửa, Liên Hoa Kiếm Khí đã đánh vào trên người của hắn, Phùng Thiết lập tức xương cốt phát ra âm thanh giòn tan, dường như đã gãy xương.
Ý thức cuối cùng của người này, chính là đem chân khí của mình bố trí trước người, miễn cưỡng ngăn cản kiếm khí của đối phương, nhưng mà bản thân vẫn bị đánh bay, ngã xuống mặt đất, chớp mắt, phun ra rất nhiều ngụm máu tươi, trực tiếp ngất lịm đi trên mặt đất.
“Phùng trưởng lão!”
“Trưởng lão!”
Thấy một màn như vậy, mấy đệ tử Thục Sơn kia sửng sốt sau nửa ngày, mới bổ nhào về phía Phùng Thiết.
Chỉ thấy Phùng Thiết đã gãy một cánh tay, xương đùi dường như cũng không ổn, xương ức lại càng như bị gãy bảy tám cái xương sườn, không biết có đâm vào nội tạng hay không.
Phùng Thiết đã mất đi ý thức, chỉ là khóe miệng trào ra máu tươi, chết ngất nằm im trên mặt đất.
Tô Bằng khẽ nhíu mày, nhìn Phùng Thiết kia.
Lão đầu này vừa rồi gào rất lớn, nhìn khí chất giống như là một cao thủ, lại không nghĩ rằng, không ngờ còn không chịu nổi một đòn tấn công.
Tô Bằng nhớ lại một chút, công lực người này, dường như cũng không khác biệt mấy so với Ngô trưởng lão phái Hằng Sơn mình giết ở phụ cận ở quận Giang Ninh trước đó rất lâu, bộ dạng cũng không phải là rất mạnh.
“Giang hồ đại phái, bên trong đã kém đến mức độ này rồi sao?”
Tô Bằng không khỏi trong đầu nghĩ đến như vậy.
Thật ra, hắn đã phỏng đoán sai lầm thực lực của Phùng Thiết này.
Phùng Thiết thân là trưởng lão truyền công Thục Sơn Kiếm Phái, thật ra thực lực, lại chẳng có bao nhiêu.
Nếu như là đối thủ tương đồng, thực lực của hắn, gần như ngang bằng với đệ nhất giang hồ thập đại kiếm Đường Huyền Chi, mặc dù không như Đường Huyền Chi có võ công có linh khí có phát triển, nhưng lại vượt trội ở miệng lưỡi cay nghiệt.
Đáng tiếc, võ công của Thục Sơn Kiếm Phái trọng công không trọng thủ, ngoại trừ thi triển kiếm trận, bình thường chủ yếu đều là công phu tiến thủ, áp chế đối phương không cách nào đánh trả, là môn phái chú trọng lấy công thay thủ.
Phùng Thiết mặc dù võ công cao cường, đáng tiếc vẫn chưa đợi ra tay, đã bị Liên Hoa Kiếm Khí đánh trúng, một thân công phu không thể nào thi triển, cũng là hắn quá tự đại, thứ hai cũng là Tô Bằng xông lên thi triển Tất Sát, nằm ngoài dự tính của Phùng Thiết, nếu không cùng Tô Bằng đánh khoảng một hai trăm chiêu, vẫn có thể làm được.
Hôm nay Phùng Thiết sở dĩ bại trận hoàn toàn thế này, chủ yếu là hắn quá khinh địch, quá tự cao tự đại, tự mình đi tìm đường chết mà thôi.
Tô Bằng không phải là hiểu rõ ràng nội tình bên trong, chỉ là lắc đầu, cảm thấy Thục Sơn Kiếm Phái, giống như có chút hữu danh vô thực, cứ thế này, sớm muộn không thoát khỏi kết cục bị người chiếm đoạt.
Hắn lắc đầu nói:
“Đấu cũng đấu rồi, ta muốn ăn cơm rồi đi, các ngươi mang hắn đi đi.”
Vốn hắn quay đầu lại muốn đi, sau đó nhớ tới lời của Phùng Thiết, Tô Bằng chần chờ thoáng cái quay đầu lại, tiếc hận nói một câu:
“Ta cảm thấy với thực lực mấy vị nhân huynh Thục Sơn Kiếm Phái các ngươi biểu hiện ra ngoài thế này, về sau ra khỏi cửa vẫn nên mang theo nhiều thuốc trị thương một chút đi.”
“Phụt!”
Phùng Thiết hôn mê, được vài thiếu hiệp đồ tôn Thục Sơn phái ấn huyệt nhân trung vừa rồi cứu tỉnh, nghe được câu này, còn chưa hít thở thông thuận, lại phun ra một ngụm máu tươi, lại lần nữa ngất đi.
“Ngươi!”
Một thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái, đầu như bốc hỏa, xông tới trước mặt Tô Bằng quát:
“Đồ tiểu nhân hèn hạ! Đánh lén Phùng trưởng lão chúng ta, còn nói năng lỗ mãng, ta hôm nay liều mạng với ngươi!”
Nói xong, hắn liền rút kiếm vọt tới Tô Bằng!