Vùng đất Thục Sơn, bởi vì phần lớn núi non trùng điệp, cho nên tạo thành phân bố dân cư không phải là rất đồng đều, ngoại trừ thành phố lớn, và thôn trang có ruộng bậc thang giữa núi, phần lớn các khu vực khác đều là hoang sơn dã lĩnh, không thể nào khai hoang được, bình thường không thấy được bao nhiêu người sống.

Nơi Tô Bằng lúc này đi vào, là một vùng đất nhỏ không tiện cho việc nông nghiệp, so với thôn trại thợ săn đã từng thấy trước đây cũng không rộng lớn hơn bao nhiêu, chỉ là nơi này có thể là vùng giao thông quan trọng, cho nên nơi này, có một căn tửu lâu tầng không nhỏ mở cửa kinh doanh.

Tô Bằng hôm qua từ thành Dương Đức đi ra có chút gấp gáp, không mang theo lương khô, lại không muốn tự mình săn bắt, đúng lúc muốn tìm một chỗ như vậy bổ sung chút ít lương khô, hơn nữa ăn một chút gì đó, bèn đi về phía tửu lâu kia.

Bên ngoài khách sạn buộc vài con khoái mã, Tô Bằng cũng không quan tâm, cho rằng đó là ngựa của hảo hán giang hồ hoặc là khách thương qua đường, cũng chẳng để ý liền đi vào trong tửu lâu.

Mới vừa tiến vào tửu lâu, Tô Bằng cũng cảm giác được vài ánh mắt chằm chằm trên người mình.

“Là bọn hắn sao?”

Cảm giác Tô Bằng vô cùng nhạy cảm, hắn nhìn lại ánh mắt chằm chằm trên người mình, nhưng lại phát hiện người nhìn về phía mình, chính là thiếu hiệp ăn mặc trang phục Thục Sơn Kiếm Phái đã từng gặp mặt ngày hôm qua trong khách điếm thành Dương Đức.

Hơn nữa, Lý Ngọc Quỳnh cũng ở trong đó, trên cái bàn vài vị thiếu hiệp Thục Sơn này, còn có một lão già tuổi tác khoảng chừng năm mươi đến sáu mươi tuổi, lão già này vẻ mặt kiêu ngạo, bề ngoài giống như tràn đầy khí độ cao thủ, một bàn thiếu hiệp Thục Sơn dường như đều lấy người này làm trung tâm, tỏ ra rất cung kính.

Nhìn thấy Tô Bằng tiến vào tửu lâu này, Lý Ngọc Quỳnh lập tức nắm binh khí, đứng lên.

“Ngọc Quỳnh, chuyện gì kinh hoảng như thế?”

Ở trong tửu lâu, lão già cũng cầm kiếm, hỏi Lý Ngọc Quỳnh.

Lý Ngọc Quỳnh lúc này mới cảm giác mình phản ứng thái quá, cúi người, ở bên tai lão già thì thầm một hồi.

“Sao? Kẻ này chính là Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng? Xem ra vẫn còn rất trẻ, hắn cũng có năng lực giết chết sư điệt Đinh Hoành Vũ sao?”

Lão già cầm kiếm nhìn Tô Bằng, ánh mắt lộ ra thần sắc không được thoải mái, thanh âm nói chuyện của hắn cũng không có đè thấp. Thanh âm người này rất to lớn, lập tức khiến lão bản khách nhân ăn cơm trong tửu lâu còn có Tô Bằng đều nghe thấy rất rõ ràng.

Những khách nhân đang ăn cơm uống rượu kia, có mấy kẻ là người giang hồ, nghe nói danh hào Huyết Thủ Ma Kiếm, ánh mắt lập tức cũng nhìn về phía Tô Bằng, những khách thương bình thường khác, nghe thấy ngoại hiệu nồng đậm mùi sát khí như thê, s thân thể lập tức ro rụt lại, nhìn cũng không dám nhìn về bên này.

Nhất là lão bản tửu lâu, nghe thấy ngoại hiệu như vậy, đôi mắt không ngừng quét nhìn về phía Tô Bằng, trên mặt hiện lên sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

Lý Ngọc Quỳnh kia thấy lão già kia không hề có ý che đậy, bèn cũng không hạ giọng nữa, mà lại cao giọng nói:

“Đúng là người này ở trong thành Dương Đức giết chết Đinh Hoành Vũ sư thúc, có điều bẩm Phùng trưởng lão, lúc ấy cũng không phải là chỉ có mình hắn ở trong thành Dương Đức, cùng ra tay còn có Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu, chúng ta từng thấy Đỗ Thu ra tay, thực lực thâm tàng bất lộ, theo Ngọc Quỳnh nhìn thấy, có thể ra tay với hội trưởng Thiên Phủ hội chủ yếu vẫn là Đỗ Thu kia.”

“Đỗ Thu sao?”

Nghe thấy những lời này, lão già kia vuốt ve chòm râu, mới có chút cảm xúc phản ứng, nói:

“Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu ta biết, người này trong giang hồ thân phận cũng rất cao, chưởng môn phái Lữ Lương thấy hắn cũng phải gọi hắn một tiếng sư thúc, hơn nữa trong tay cũng rất có công phu. Có điều Thục Sơn ta, cũng sẽ không sợ phái Lữ Lương, nếu là chuyện hắn làm, Thục Sơn ta cũng phải bắt hắn, đòi lại công bằng cho cái chết thảm của Đinh Hoành Vũ sư điệt.”

Nói xong, lão già này đứng lên, làm ra vẻ nói với Tô Bằng:

“Người bên kia là Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng sao? Ta là trưởng lão truyền công Phùng Thiết của Thục Sơn Kiếm Phái, chuyện ngươi gây ra ở thành Dương Đức ngươi có lẽ rõ ràng, không cần ta phải nhiều lời chứ? Hôm nay ngươi đụng phải ta, còn cho rằng mình có thể chạy thoát được sao?”

Người này chính là trưởng lão truyền công Phùng Thiết của Thục Sơn Kiếm Phái. Hóa ra hôm qua bọn người Lý Ngọc Quỳnh sau khi nhìn thấy Đỗ Thu giết chết Đinh Hoành Vũ, liền lập tức chạy tới Thục Sơn, báo cáo với trong môn phái.

Người Thục Sơn Kiếm Phái vô cùng coi trọng tin tức này, Đinh Hoành Vũ là quân cờ quan trọng Thục Sơn xếp vào trong thành Dương Đức, lúc này bị người giết chết, nhưng lại làm rối loạn bố cục lớn của Thục Sơn Kiếm Phái.

Chưởng môn Thục Sơn Kiếm Phái tự mình an bài chuyện này, một mặt, gấp rút an bài đệ tử nòng cốt trong môn phái đến thành Dương Đức, cùng lúc điều tra chân tướng sự thật, nhưng chủ yếu chính là muốn cướp đoạt quyền khống chế thành Dương Đức, tránh để cho không khống chế được thành Dương Đức, một mặt khác, một mạch phái ra năm nhánh trưởng lão và đệ tử, để cho bọn họ bảo vệ giao thông quan trọng lân cận địa giới Thục Sơn, truy bắt hai người Đỗ Thu cùng Tô Bằng.

Ngày hôm qua Tô Bằng ở trong khách sạn gặp phải mấy đệ tử Thục Sơn, bởi vì bọn họ mới ghi nhớ bộ dáng của Tô Bằng cùng Đỗ Thu, liền bố trí đến đây mấy tiểu đội, bây giờ Tô Bằng gặp phải Lý Ngọc Quỳnh, chính là vì bắt Tô Bằng.

Nghe người tự xưng là Phùng Thiết kia, người cũng làm ra vẻ, lời nói cũng làm ra vẻ, Tô Bằng không khỏi khe khẽ thở dài.

“Muốn đánh dễ thôi, không đánh thì nhường đường, ta đang nóng lòng lên đường, không có nhiều thời gian dây dưa với các ngươi.”

Tô Bằng nói với lão già kia.

“Thật can đảm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play