Nhìn thấy thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái kia rút kiếm xông đến bên mình, Tô Bằng nhíu mày.

Vô Phong kiếm hắn đâm tới, thi triển một kiếm thế, tức thì, trong không gian liền tràn ngập trói buộc, lực trường hỗn loạn, thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái kia nội lực không chỉ kém hơn Tô Bằng một bậc, thân hình lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo, trở nên kỳ quái.

Tô Bằng xuất kiếm, Vô Phong kiếm đè lên trên bảo kiếm của đối phương, sau đó khống chế lực trường Bán Thức Kiếm Pháp, vòng quanh nửa vòng tròn, Vô Phong kiếm đồng thời truyền lại một luồng nội lực sang.

Lập tức, bảo kiếm của thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái kia, thoáng biến thành màu đỏ, đạt đến một nhiệt độ cực cao.

Thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái, chỉ cảm giác thấy trên tay mình giống như đang cầm một chiếc bàn ủi nóng bỏng, tay đau đớn không ngừng, thả lỏng ra hơn, Tô Bằng lại đón lấy lực trường Vô Phong kiếm, kéo lấy bảo kiếm đối phương cuộn một vòng, lập tức thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái không túm chặt được bảo kiếm, kiếm vọt ra ngoài.

Tô Bằng thì tiến lên một bước, tay phải cầm kiếm của mình đồng thời chụp lấy bả vai đối phương, sau đó tay trái luân phiên, hai tay đồng thời ra tay, đã cho vị thiếu hiệp kia bốn cái bạt tai.

Đánh xong bốn cái bạt tai, vị thiếu hiệp kia đã hoàn toàn trở thành cái đầu heo, nước miếng dính máu phun đến bên miệng, còn rơi ra hai chiếc răng gãy.

Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, ném hắn ra phía sau, người kia loạng choạng ngã xuống, lại thêm đầu óc cháng váng bị kéo căng cứng, trong lúc nhất thời không thể đứng lên được.

“Đánh ngươi để cho ngươi tỉnh táo một chút, ta phát hiện người Thục Sơn Kiếm Phái các ngươi có một đặc điểm, chính là nếu có người đánh thắng các ngươi, các ngươi sẽ không nhìn thấy người thắng các người là ai, chỉ lo giội xuống chậu nước bẩn lên người hắn, nói là đối phương hèn hạ đánh lén?”

“Mặt khác chuyện Đinh Hoành Vũ, các ngươi chỉ cần điều tra một chút thì sẽ có thể phát hiện, Đinh Hoành Vũ ở trong mật thất phủ hội trưởng Thiên Phủ hội, hành hạ đến chết lượng lớn dân thường, bây giờ nói không chừng còn có thể nhìn thấy hài cốt của những người chết oan kia, người này chết chưa hết tội, ta không tin Thục Sơn không có người đến thành Dương Đức, trở về nghe ngóng thử xem bọn họ nói thế nào đi.”

“Còn có, Thục Sơn Kiếm Phái các ngươi không nhìn thấy điểm yếu thắng người khác, phải sửa chữa, nếu như các ngươi không cảm thấy chịu phục, ta hiện tại chính điện đối đầu với khiêu chiến của các ngươi, một người lên hay là cả đám xông lên cũng không sao cả, ta ngược lại muốn xem thử, người Thục Sơn Kiếm Phái các ngươi, chính diện đối kháng, có thể có mấy người còn sống sót.”

Tô Bằng cười lạnh, nói với người Thục Sơn Kiếm Phái.

Lý Ngọc Quỳnh nghe thế, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm giác mình giống như là bị người tát cho một bạt tai.

Đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái bên cạnh hắn, cũng cảm giác nhận lấy sỉ nhục rất lớn, nói với Lý Ngọc Quỳnh:

“Lý sư huynh, chúng ta cùng liều mạng với hắn!”

Lý Ngọc Quỳnh ngược lại cũng liều chết với Tô Bằng, nhưng mà suy nghĩ một lát kiếm thuật quỷ thần khó lường của đối phương, mới rùng mình một cái, trong lòng có ý lùi bước.

Chỉ là không muốn thừa nhận loại sợ hãi này với Tô Bằng, mắt hắn chớp chớp, chợt nhìn thấy Phùng Thiết đã ngất xỉu kia, trong lòng giống như đột nhiên thoải mái, hắn mở miệng nói:

“Các vị sư đệ! Ta cũng muốn liều mạng cùng với người này, nhưng mà... Phùng Thiết trưởng lão sống chết còn chưa biết, Phùng trưởng lão là tiền bối tinh anh của Thục Sơn chúng ta, quyết không thể để cho hắn bởi vì bị thương nặng không được chữa trị, mà chết ở nơi này, chúng ta nhẫn nhục làm trọng, đem Phùng trưởng lão đưa đi chữa trị trước mới là chuyện quan trọng!”

Nghe Lý Ngọc Quỳnh nói như thế, hai đệ tử Thục Sơn còn lại, lập tức im lặng lại.

“Không đánh? Ta đi đây, các vị không cần tiễn.”

Tô Bằng thấy đối phương không có ý tiếp tục ra tay, đút Vô Phong kiếm vào trong vỏ lại, quét mắt liếc nhìn đám người Lý Ngọc Quỳnh, xoay người đi vào trong tửu lâu.

Hắn ngược lại không thèm nghĩ cách giết chết hết đám người Thục Sơn Kiếm Phái này ở đây.

Dù sao nơi này nhiều người chứng kiến như vậy, nhìn thấy mình và bọn người Phùng Thiết Lý Ngọc Quỳnh xung đột, trừ phi giết chết hết những người này, bằng không hoàn toàn không có hiệu quả giết người diệt khẩu.

Những người kia không oán không thù với Tô Bằng, Tô Bằng thật sự không muốn động thủ đối với bọn họ, mặt khác mâu thuẫn giữa hắn và Thục Sơn Kiếm Phái, vẫn chưa đến mức ngươi chết ta sống. Cho đối phương một bài học là được rồi, không cần phải giết người.

Nếu như Thục Sơn Kiếm Phái vẫn dây dưa không rõ, tiếp tục quấy rầy, Tô Bằng có thể sẽ thật sự tức giận, thậm chí đám người ở trước mắt kia... hay là bỏ đi, vẫn nên khoan dung đôi chút với diễn viên hài.

Các thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái, cũng không tiếp tục dây dưa, bên ngoài tửu lâu này lại đẩy đến một chiếc xe ngựa chở hàng, các thiếu hiệp ném hàng hóa trên xe xuống, khiêng Phùng Thiết lên trên, lại kéo thêm đồng môn cũng bị Tô Bằng đánh cho hôn mê, ném cho chủ nhân xe ngựa chở hàng này một ít bạc, sau đó bỏ đi.

Tô Bằng không để ý tới bọn họ, tiến vào trong tửu lâu, chỉ thấy rượu và thức ăn đã được bày sẵn, thái độ tiểu nhị tốt đột ngột, chỉ là không dám tiến lại gần mình trong vòng mười bước, những tửu khách cùng người giang hồ khác cũng không dám nhìn thẳng vào mắt mình, bản thân nhìn sang, bọn họ đều cúi đầu, không để cho mình chú ý tới bọn họ.

“Điệu bộ này, còn giống như thật sự xem mình như ma đầu...”

Tô Bằng nhìn thấy, không khỏi im lặng một hồi, cảm giác hơi chán nản, bèn kêu thêm món ăn, sau đó cầm lương khô lão bản tửu lâu chuẩn bị xong, đi ra khỏi khách điếm.

Bên ngoài có vài con tuấn mã, Tô Bằng để ý yên ngựa, chỉ thấy trên yên ngựa có mấy vài hoa văn trên vỏ kiếm của thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái, có lẽ là ngựa của đám người Thục Sơn Kiếm Phái này, Tô Bằng cũng không khách khí, trực tiếp tháo xuống dây cương của một con tuấn mã, nhanh chóng đi về hướng Nam Ninh...

...

Bởi vì chuyện thành Dương Đức cùng Thục Sơn Kiếm Phái, Tô Bằng gia tăng tốc độ đi đường của mình, như thế lại thêm năm ngày nữa, Tô Bằng rốt cuộc đi điến châu Nam Vân.

Tiến vào địa giới châu Nam Vân, Tô Bằng phát hiện trên đường đi thôn trại nhiều hơn, châu Nam Vân phần lớn là dân tộc thiểu số, cho dù là phục sức dân tộc hay là chỗ ở đều có nhiều điểm đặc sắc, chỉ là Tô Bằng không có quan tâm thưởng thức, trực tiếp lên đường đi đến Nam Ninh.

Tô Bằng lúc trước cùng bọn A Triết nói chuyện qua điện thoại, biết chỗ ở của bọn họ, chính là ở châu Nam Vân, nhưng Tô Bằng sốt ruột đi thành Nam Ninh tìm kiếm danh kỹ đệ nhất thiên hạ Linh Mị Nhi, lại thêm còn có ước định gặp mặt với Đỗ Thu, vì vậy không nôn nóng tìm kiếm bọn A Triết trước, mà là đi thẳng đến Nam Ninh.

Trải qua đi đường một ngày nửa đêm, Tô Bằng rốt cuộc đi tới Nam Ninh.

Nam Ninh, là trung tâm châu Nam Vân, nơi này thời tiết thật sự chính là bốn mùa đều như mùa xuân, cuộc sống của những người ở đây, phần lớn là dân tộc thiểu số mà ở Lương Châu không thể nhìn thấy, những dân tộc thiểu số này mọi người hết sức nhiệt tình, có rất nhiều phong tục tập quán kỳ dị, nếu chỉ là ngắm nhìn phong cảnh, thể nghiệm một chút phong thổ nơi đây, Nam Ninh ngược lại là một địa phương rất tốt.

Có điều ngược lại, Nam Ninh cũng có một chút tin đồn tương đối không hay, chẳng hạn như các nhóm người bí mật đặc biệt tu luyện cổ thuật, độc thuật, giáng đầu thuật trong truyền thuyết, cũng ở Nam Vân, Nam Ninh vô cùng phát triển, cổ sư, độc sư, giáng đầu sư tu hành tà thuật ở nơi này đặc biệt nhiều.

Thậm chí ngay cả một vài người bình thường của bản địa, đều có thể biết một vài bí thuật giống như cổ thuật, trên giang hồ có người nghe đồn, nếu như nhìn thấy một cô nương phi thường xinh đẹp ở nơi này, hơn nữa nàng thoạt nhìn có tình ý đối với ngươi, như vậy tuyệt đối không được ăn đồ ăn hoặc nước uống mà nàng đưa cho ngươi, nếu không rất có thể trong lúc không biết gì đang diễn ra ngươi sẽ trúng tình cổ của nàng, khiến ngươi cả đời này một lòng chung thủy với nàng, làm nô lệ của nàng.

Tóm lại, nơi này chính là vùng đất thần kỳ như vậy.dòng

Tô Bằng cưỡi tuấn mã thượng hạng, lúc đi vào trong thành, thì bị các cô nương xinh đẹp dân tộc thiểu số to gan liếc mắt đưa tình không ít, ánh mắt nóng bỏng bắn thẳng tới trên người Tô Bằng.

Chỉ là bản thân Tô Bằng còn có chuyện, không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên cũng chỉ bớt nhiệt tình nhìn lại, khiến cho những cô nương kia không khỏi tức giận người này sao lại không hiểu phong tình như thế.

Mà Tô Bằng, lại tìm một người dân bản xứ hỏi đường, vào trong một tửu lâu nổi tiếng thành Nam Ninh, đi tìm Đỗ Thu đã giao hẹn với mình trước đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play