“Ca ca?” Huân nhi nhìn hài đồng làm ổ trong ngực mình làm thế nào cũng không chịu buông ra, sắc mặt không khỏi mờ mịt, đồng thời lại có chút bất đắc dĩ.

Hài đồng đột nhiên rời khỏi trận đấu vọt vào lòng mình này, Huân nhi tuy nói là quen thuộc với bộ dạng đối phương, nhưng với xưng hô ‘ca ca’ kia thì không khỏi khó hiểu.

Vốn tưởng là con rối không có linh hồn, hiện giờ lại toát ra biểu tình hồn nhiên của tiểu hài tử, thậm chí từ trong mắt đối phương, Huân nhi còn thấy được sự ỷ lại thật sâu. Hệt như bé gà con vừa mới nở liền xem người đầu tiên nhìn thấy là mụ mụ.

Bất quá, hài đồng gọi mình là ca ca? Này rốt cuộc là chuyện gì?

Đừng nói Huân nhi choáng váng không hiểu, chỉ sợ ngay cả Đế Luyện Tà cũng không hiểu nổi.

Nghĩ đến biểu tình của Đế Luyện Tà lúc nghe hài đồng yêu dị kia gọi mình là ca ca, hơn nữa còn bổ nhào tới ôm mình thật chặt, Huân nhi hiện giờ cảm thấy thực thú vị.

Trong ấn tượng của mình, Huân nhi chưa từng thấy qua biểu tình của nam nhân kia biến hóa lớn tới vậy, lại còn rất khiếp sợ.

Ngay cả Nam Khê Ám hoàng lúc ấy vẫn còn vững vàng ngồi trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh chăm chú nhìn bọn họ, lúc nghe thấy tiếng gọi của hài đồng cũng kinh ngạc, huống chi là Đông Lăng vương đang chấn động cùng bất an.

Nghĩ lại, sắc mặt Đông Lăng vương lúc ấy có thể nói là xanh mét, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đế Luyện Tà.

Không phải hắn nói hài đồng kia là đệ đệ của mình, là tộc nhân Đế Luyện sao? Sao bây giờ nó lại gọi Tây Lam Cửu hoàng tử là ca ca?

Chẳng lẽ thực sự giống như lời nói đùa của Bắc Tang quốc vương, hài đồng kia kỳ thực là tư sinh tử của Lam đế?

Nghĩ đến đây, Đông Lăng vương không khỏi cảm thấy mình bị Đế Luyện Tà lừa bịp. Mà hôm nay, Đông Lăng quốc của lão bị người ta chê cười, mất hết thể diện. Này bảo Đông Lăng vương làm sao không tức, không phẫn nộ?

Vốn vừa nãy thấy hài đồng kia lợi hại như vậy, thế nhưng có thể đánh thanh niên thực lực cường đại kia đến không thể chống đỡ, trong lòng Đông Lăng vương còn không khỏi đắc ý một phen.

Chính là hiện giờ, lão lại hận không thể phất tay áo bỏ đi.

Đã nói vì sao khi thấy hài đồng kia lão lại thấy quen mắt như vậy, hóa ra không phải hệt như vị hoàng tử tuyệt mỹ yêu dị ngồi bên cạnh sao? Cùng là tóc ngân sắc, cùng là tử mâu, ai có thể phủ nhận bọn họ không có vấn đề đây?

Bất quá đối với ánh mắt sắc bén như dao của Đông Lăng vương bắn về phía mình lúc này, Đế Luyện Tà hoàn toàn không phát hiện. Hơn nữa cho dù thấy phỏng chừng hắn cũng không để ý, hiện giờ hắn còn đang bị vây trong khiếp sợ dị thường.

Vốn Đế Luyện Tà càm thấy Thần nhi lúc nãy tựa hồ mất khống chế, trở nên rất kì lạ.

Chính là hắn hoàn toàn không ngờ, Thần nhi thế nhưng lại nghe lời Tây Lam cửu hoàng tử. Không chỉ dừng lại khi nghe Cửu hoàng tử bảo ‘dừng tay’ mà còn bổ nhào vào lòng đối phương gọi ‘ca ca’?

Chính mình mới là ca ca, là huynh đệ có huyết thống a, vì sao Thần nhi lại nhận sai?

Hơn nữa, Đế Luyện Tà dùng sức siết chặt nắm tay, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hài đồng trong lòng Tây Lam Cửu hoàng tử.

Hắn không nhìn lầm đi, ánh mắt Thần nhi thế nhưng lại sáng rực, vẻ mặt cũng thực ngây thơ tinh thuần.

Sao có thể, sao có thể như vậy, Thần nhi sao lại có biểu tình?

Thần nhi là oa nhi thị huyết mình yêu thích nhất a!

Hơn nữa, Đế Luyện Tà âm thầm vận dụng bí thuật khống chế Thần nhi, kết quả phát hiện hoàn toàn không có phản ứng. Thậm chí lúc hắn chuẩn bị tăng cường độ thì lại thấy hài đồng trong lòng tuyệt mỹ hoàn tử đột nhiên quay đầu, gắt gao nhìn mình, trong con ngươi tử sắc thoáng chốc tràn ngập huyết tinh cùng sát khí.

Thần nhi muốn giết mình? Thần nhi thực sự muốn giết mình! Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có…

Rốt cuộc là vì sao, mình hoàn toàn không thể khống chế Thần nhi?

Không để ý tới Đế Luyện Tà đã chìm vào kinh hãi, Đông Lăng vương sắc mặt khó coi, Nam Khê Ám hoàng đang xem kịch vui, Bắc Tang quốc vương vui sướng khi người gặp họa, Tây Lam Thương Khung đứng dậy mang theo Huân nhi trở về Tây Ngô cung. Tự nhiên, yêu đồng xinh đẹp bám dính lấy Huân nhi cũng đi theo.

Bọn họ có rất nhiều nghi hoặc phải giải quyết, liên quan tới thân xác Huân nhi, hiện tại chính là yêu đồng tựa hồ đã sinh ra suy nghĩ của chính mình này.

Vì thế tình huống phát sinh lúc này là hài đồng yêu dị kia bất luận thế nào cũng không chịu rời khỏi Huân nhi, vô luận sắc mặt Tây Lam Thương Khung âm trầm đáng sợ thế hào, hài đồng vẫn ôm chặt như cũ.

Ngay lúc Tây Lam Thương Khung chuẩn bị phân phó cưỡng chế kéo hài đồng kia ra khỏi người Huân nhi thì chỉ thấy thân thể mập mạp của Tang Đạt từ bên ngoài tiến vào, có chút vội vàng tới trước mặt mình.

“Bệ hạ, nhóm Tây Diệp La học viện tới Đông Lăng quốc thi đấu lần này muốn cầu kiến bệ hạ cùng Cửu điện hạ. Hiện giờ bọn họ đang ở bên ngoài.”

“Nhã Cơ cùng đám Phong Vô Kỳ đến à?”

Nghe thấy lời Tang Đạt, Tây Lam Thương Khung không khỏi có chút khựng lại. Sau khi cùng Huân nhi liếc mắt một cái, Tây Lam Thương Khung bảo Tang Đạt dẫn người vào.

Đám Nhã Cơ rốt cuộc không thể nhẫn nại nên đã tìm tới sao?

Tây Lam Thương Khung biết, nữ nhân kia nhất định rất nghi hoặc cùng lo lắng đi, dù sao cũng là chuyện liên quan đến Huân nhi, còn cả Đế Luyện Tà. Bất quá không biết Hắc Nguyệt thế nào? Ngày đó Hắc Nguyệt bị nội thương rất nghiêm trọng, thậm chí suýt chút nữa đánh mất cả tính mạng.

Không biết Hắc Nguyệt có đi cùng bọn Nhã Cơ hay không?

Nghĩ đến đây, Tây Lam Thương Khung đang nhàn nhã ngồi uống trà trong Tây Ngô cung không khỏi nhìn bóng Tang Đạt ngoài cửa cung, mà đám người Nhã Cơ, Hoắc Đặc Lý đạo sư, Phong Vô Kỳ, thậm chí ngay cả Hắc Nguyệt sắc mặt tái nhợt đi ở phía sau.

Hơn nữa, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung không khỏi ngạc nhiên nhìn người đang cẩn thận đỡ Hắc Nguyệt chính là Phong Chích Viêm, nhị đệ Phong Vô Kỳ, biểu ca của Huân nhi, người này căn bản không phải người nằm trong danh sách tới Đông Lăng thi đấu lần này.

Huân nhi tuy biết biểu ca Phong Chích Viêm khẳng định sẽ tới Đông Lăng quốc, lại còn có quan hệ tới mình, thậm chí là bộ tộc Đế Luyện, dù sao thành kiến, hay có thể nói là oán hận của Dao Cơ phu nhân đối với bộ tộc Đế Luyện đã sâu tới tận xương tủy, nàng sao có thể nhẫn nhịn.

Phải biết, nhiều năm qua Dao Cơ phu nhân đã an bài nhiều chuyện như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ. Vì thế, hiện giờ thấy Phong Chích Viêm ở Đông Lăng quốc, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung thật ra cũng không cảm thấy quái lạ.

Bất quá, biểu ca Phong Chích Viêm không phải luôn âm thầm làm việc gì đó sao, thế nên lần này không lấy thân phận người dự thi tới Đông Lăng quốc cũng vì tránh làm người ta chú ý.

Chính là hiện tại, hắn sao lại quang minh chính đại xuất hiện trước mắt mình, lại còn ở cùng nhóm Nhã di?

Phải biết, bởi vì trận đấu, nhóm người dự thi của Tây Diệp La học viện lần này rất được chú ý a! Mà đối với thân phận của Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, tiêu điểm đặt trên người bọn họ cơ bản không phải sáng bình thường a!

Bất quá ngạc nhiên thì ngạc nhiên, lúc Huân nhi thấy nhóm Nhã di tới thì không thể nghi ngờ là rất cao hứng.

“Nhã di, Hắc Nguyệt…”

Nhìn nữ tử diễm lệ bước nhanh tới, Huân nhi không khỏi gọi khẽ. Bé hiện tại cảm thấy có chút vô thố a.

Đối mặt với hài đồng bám dính trước ngực, nhìn điềm đạm đáng yêu cùng không muốn xa rời toát ra từ ánh mắt đối phương, chút ngoan độc trong tim cũng bị đánh bay.

Dù sao kia cũng là thân thể tiền thế của mình, hơn nữa nhìn đôi mắt đồng dạng cũng là tử mâu lộ ra tín nhiệm cùng ỷ lại, Huân nhi không khỏi nghĩ tới bản thân trước kia.

Dường như mình cũng từng toàn tâm toàn ý ỷ lại một người như vậy, thân nhân mà mình vẫn xem là thân cận nhất, tín nhiệm nhất, cuối cùng cũng chính người đó ruồng bỏ mình.

“Huân nhi, này rốt cuộc là sao? Vì sao hài đồng này lại gọi ngươi là ca ca, hơn nữa giống như rất nghe lời ngươi a?”

Được Tang Đạt tổng quản dẫn vào, Nhã Cơ vừa tiến vào Tây Ngô cùng lập tức nhận ra yêu đồng lúc này đang rúc vào lòng Huân nhi. Nhã Cơ không khỏi bước nhanh tới, sắc mặt ngưng trọng nhìn hài đồng.

Này là con rối oa nhi không có suy nghĩ không có linh hồn sao? Kia vì cái gì hiện giờ nó đột nhiên sống động như vậy, không còn trống rỗng cùng băng lãnh như lúc đứng trên đài thi đấu?

Hơn nữa, theo Nhã Cơ quan sát, băng tuyết chi phách cơ bản là công cụ giết chóc này thế nhưng lại rất nghe lời Huân nhi. Nhất là lúc ấy, Nhã Cơ vẫn còn đặc biệt chú ý tới biểu tình Đế Luyện Tà.

Nàng có thể lớn mật suy đoán, Đế Luyện Tà hiện giờ chỉ sợ đã không thể thao túng được thân thể Thần nhi đi. Bằng không hiện giờ cách ngày thi đấu đã vài ngày nhưng vẫn không thấy nam nhân kia đến gọi Thần nhi trở về.

“Tình huống cụ thể vẫn không rõ. Bất quá có thể khẳng định không biết xảy ra biến dị gì, thân thể tiền thế của Huân nhi hiện giờ đã có tư tưởng. Tuy vẫn cón rất yếu ớt, ngây thơ hệt như một đứa bé mới sinh. Bất quá, nó thực sự tồn tại.”

Đối với lo lắng cùng bức thiết của Nhã di, Huân nhi không nói gì, cũng là Tây Lam Thương Khung ở bên cạnh giải thích.

“Linh hồn tân sinh? Sao có thể?” Nghe thấy lời nói nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thực sự rất trầm trọng của Tây Lam Thương Khung, Nhã Cơ không khỏi khiếp sợ.

Linh hồn tân sinh, đây là chuyện chưa từng nghe nói qua a! Hiện giờ cứ vậy chân chân thực thực phát sinh ngay trước mắt? Hơn nữa lại còn là trên người cháu mình?

Nhã Cơ cảm thấy trời đất sụp đổ, vật đổi sao dời.

Những người khác cùng Nhã di tới lúc này cũng cảm thấy không thể tin nổi. Nhất là Hắc Nguyệt, hắn thực sự không thể tiếp thu.

Nếu nói hiện giờ ai phát sinh rung động lớn nhất đối với thân thể tiền thế của Huân nhi, người nọ nhất định là Hắc Nguyệt. Dù sao, chính mình suýt chút nữa đã chết trong tay Thần nhi a.

Khoảnh khắc nhìn thấy móng tay sắc bén kia đâm thẳng về phía ngực mình, Hắc Nguyệt thật sự nghĩ rằng mình sắp chết.

Về phần Phong Chích Viêm không biết từ lúc nào trở lại bên cạnh Hắc Nguyệt, hiện giờ cũng âm trầm lạnh lùng nhìn hài đồng yêu dị trong lòng Huân nhi.

Phỏng chừng nếu không phải thực lực bản thân không phải đối thủ, mà Cửu hoàng tử điện hạ cùng Lam đế bệ hạ, còn có nhóm Nhã di đang có mặt, với bụng dạ âm ngoan thâm độc của Phong Chích Viêm, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua người dám tổn thương Hắc Nguyệt.

Cho dù đó chỉ là một tiểu hài tử, thậm chí đang bị người ta khống chế.

Chỉ cần nghĩ tới tình cảnh lúc đó, sắc mặt Phong Chích Viêm liền trở nên khó coi, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo làm người ta kinh hãi.

Bất quá người ở đây đều không phải bình thường, đối với khí tức Phong Chích Viêm tỏa ra cũng chỉ thoáng chú ý một chút mà thôi.

Giờ phút này, nhóm Du Uyên theo Hoắc Đặc Lý đạo sư tới đều tập trung lên người hài đồng yêu dị đang ôm chặt tuyệt mỹ thiếu niên.

Này chính là tiền thế của Cửu hoàng tử điện hạ a! Quả nhiên vẫn làm người ta có cảm giác yêu dị như vậy.

Nhất là Hồn Quy, lúc này đang tò mò xoay vài vòng quanh hài đồng kia, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Xoay một hồi, Hồn Quy đột nhiên vươn tay muốn sờ tóc hài đồng. Mái tóc ngân sắc lóng lánh kia a. Bởi vì bên cạnh Cửu hoàng tử điện hạ có nam nhân Lam đế đáng sợ kia nên Hồn Quy tự nhiên không dám luống cuống. Nhất là thân phận của bọn họ thực sự làm hắn có chút câu nệ.

Chính là hiện tại, hài đồng yêu dị này thế nhưng cũng có mái tóc dài ngân sắc hệt như Cửu hoàng tử điện hạ, hơn nữa nếu sờ một chút cũng không có ai nhảy ra ý kiến, Hồn Quy tự nhiên lớn gan.

Bất quá thanh niên hiển nhiên đã quên một điều, những thứ xinh đẹp luôn có độc. Hơn nữa càng đẹp thì lại càng độc.

Vì thế, lúc mọi người không chú ý, khoảnh khắc tay Hồn Quy sắp chạm vào tóc hài đồng thì một quang mang sắc bén lập tức đâm về phía tay Hồn Quy.

Nếu không phải Du Uyên đứng bên cạnh chú ý dị thường, đúng lúc kéo Hồn Quy lại thì chỉ sợ hắn lúc này đã trở thành Dương Quá cụt một tay.

Mọi người nhìn nơi quang mang kia xẹt qua, bụi gỗ bay tán loạn, vụn đá cũng bắn tung tóe, không khỏi hít sâu một hơi. Nhất là Hồn Quy, lúc này đang run rẩy, ánh mắt cũng co rút.

Nếu trảo này rơi xuống người mình thì… Hồn Quy không dám nghĩ nữa. Hắn cũng không hi vọng mình cụt tay cụt chân. Hơn nữa lại còn vì một lí do kì quặc như vậy.

Bất quá đối với hài đồng trong lòng Huân nhi, mọi người đều không khỏi cảnh giác, chỉ sợ lúc nào đó hài đồng này cũng đột ngột tập kích mình.

Dù sao, ai biết hài đồng kia còn bị Đế Luyện Tà khống chế hay không.

Bất quá may mắn, sau khi nhe nanh múa vuốt với Hồn Quy, hài đồng kia lại giống như thực hưởng thụ rúc vào lòng Huân nhi, hệt như một con mèo nhỏ, thoạt nhìn vô hại nhưng lại tràn ngập dã tính.

Ngay lúc nhóm Nhã Cơ, Phong Chích Viêm chăm chú nhìn hài đồng kia, một thị nữ Tây Ngô cung đột nhiên tiến vào bẩm báo.

“Lam đế bệ hạ, quốc sư đại nhân tới.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play