Hài đồng nhỏ bé cứ vậy lẳng lặng đứng trên đài thi đấu, trên mặt không có chút biểu tình, trong mắt cũng không có cảm xúc dao động, không nói tiếng nào, cũng không khẩn trương cùng luống cuống khi bị nhiều người quan sát như những đứa nhỏ khác, thậm chí hệt như một bức tượng băng tuyết đầy yêu dị không hề có sinh mệnh.
Nhất là mái tóc ngân sắc chói lóa kia thực sự làm người ta có cảm giác quỷ dị dị thường.
Những sợi tóc ngân sắc lóng lánh kia hệt như có suy nghĩ, không hề có ngọn gió nào nhưng vẫn phiêu động quanh thân thể hài đồng xinh đẹp, thoạt nhìn phá lệ mê người, cũng vì thế mà phá lệ tăng thêm chút sức sống cho yêu đồng băng tuyết.
Bất quá lúc này, ánh mắt Bắc Tang quốc vương không khỏi dao động giữa hài đồng yêu dị kia cùng thiếu niên tuyệt sắc khuynh thành bên cạnh Tây Lam Lam đế.
Bộ dáng bọn họ thoạt nhìn…
“Lam đế bệ hạ, hài đồng bên dưới không phải cũng là hoàng tử của ngươi đi, thoạt nhìn giống hệt như Cửu hoàng tử bên cạnh ngươi.”
“Bắc Tang vương thực thích nói đùa, hoàng tử của trẫm sao có thể xuất hiện ở Đông Lăng. Hơn nữa trẫm không nhớ rõ mình tới Đông Lăng khi nào mà còn để lại huyết mạch hoàng tộc Tây Lam. Huống chi, kia lại còn là ấu đệ của tộc trưởng Đế Luyện.”
Đối với lời nói nghi vấn thoạt nhìn chỉ là lời nói đùa của Bắc Tang quốc vương, Tây Lam Thương Khung vẫn bình thản hồi đáp.
“Cũng đúng, xem ra ta thật sự già đến hồ đồ rồi, sao có thể nghĩ ấu đệ tộc trưởng Đế Luyện là hoàng tử của Lam đế bệ hạ a.” Bất quá, hài đồng băng tuyết kia thật sự rất giống tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh Lam đế.
Không riêng gì dung mạo tuyệt mỹ, còn có cảm giác. Nhất là mái tóc ngân sắc bóng mượt như tơ, còn có đôi tử mâu tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở nhân loại.
Này, chẳng lẽ là trùng hợp?
Nghe thấy lời nói có vẻ như vô tình của Bắc Tang quốc vương, Đông Lăng vương, thậm chí là Đế Luyện Tà cũng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Tây Lam cửu hoàng tử điện hạ thật sự có quan hệ bí ẩn nào đó với hài đồng bên dưới?
Ánh mắt dao động giữa Tây Lam Cửu hoàng tử cùng Thần nhi, sắc mặt Đế Luyện Tà cũng không khỏi trầm xuống.
Nếu nói Thần nhi là nhi tử Lam đế, Đế Luyện Tà tuyệt đối không tin tưởng.
Bởi vì chuyện của Thần nhi Đế Luyện Tà biết rõ nhất. Kia dù sao cũng là hài đồng hắn nhìn từ nhỏ đến lớn.
Bất quá Thần nhi cùng vị Tây Lam Cửu hoàng tử kia quả thực có tồn tại quan hệ bí ẩn gì đó, làm trong lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an.
Chẳng lẽ vấn đề từ người mẫu thân của Thần nhi? Hay là, mẫu thân của Thần nhi có quan hệ gì đó với hoàng tộc Tây Lam?
Đế Luyện Tà chỉ có thể nghĩ như vậy, bởi vì mẫu thân của Thần nhi chính là một tai họa ngầm trong lòng hắn.
Mà đối với lời của Bắc Tang quốc vương, Đông Lăng vương không khỏi bực tức.
Chẳng lẽ Đông Lăng quốc của lão không thể sinh ra một hài đồng tuyệt sắc yêu dị sao? Bất quá, Đông Lăng vương cũng không lộ ra mà đặt nó trong lòng.
Nhìn hài đồng yêu dị xinh đẹp bên dưới, lúc này sắc mặt Đông Lăng vương cũng có chút biến đổi. Mà đồng thời, theo Hắc Nguyệt của Tây Diệp La bước lên, ánh mắt mọi người lại bị đài thi đấu hấp dẫn.
Nhìn thanh niên Tây Lam quốc chậm rãi bước lên, đi tới trước mặt hài đồng, mọi người trên khán đài đều ngừng thở.
Trong lòng bọn họ, kết quả không thể nghi ngờ chính là thanh niên kia giành chiến thắng.
Dù sao, thực lực song phương quá cách biệt, mặc kệ là hình thể hay niên kỷ, một hài đồng không tới tám tuổi sao có thể là đối thủ của một nam tử trưởng thành khỏe mạnh? Tuy dáng người Hắc Nguyệt cũng không cường tráng chút nào, nhưng dù sao vẫn hơn một hài đồng trói gà không chặt đi.
Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía hài đồng xinh đẹp không khỏi tràn ngập đồng tình. Đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ cùng xấu hổ thay cho kẻ lòng dạ hiểm độc nỡ bắt đứa nhỏ đáng yêu như vậy tham gia thi đấu nguy hiểm.
Hài đồng này còn không có lực sát thương bằng thiếu nữ nhu nhược ban nãy. Vì thế, ánh mắt của mọi người nhìn về phía lão viện trưởng Úc Thu Lan tràn ngập khinh thường cùng chỉ trích.
Mà lão viện trưởng Úc Thu Lan tựa hồ chọc tức nhiều người như vậy hiện giờ đang gãi gãi mũi, cảm thấy mình thật oan ức.
Ta vô tội a, thực oan quá mà, tiểu hài đồng kia đâu phải ta gọi lên a!
Bất quá này cũng chỉ là tiếng lòng của lão viện trưởng, không thể nào lớn tiếng thanh minh.
Bất quá, Đông Lăng vương bệ hạ rốt cuộc có ý gì, sao lại phái một hài đồng nhỏ như vậy lên đài?
Nhìn đối thủ lần này của Đông Lăng quốc là một thanh niên sắc mặt thực khó coi, thậm chí có thể nói là sát khí đằng đằng, lão viện thầm cảm thấy nhất định lại thua.
Mà ý tưởng này, chỉ sợ cũng là suy nghĩ của đại gia số quần chúng, trừ bỏ người đã biết thực lực của hài đồng yêu dị kia, còn số người biết Đế Luyện quốc sư làm vậy khẳng định nắm chắc phần thắng.
Bởi vậy, lúc có kết quả cuối cùng của trận đấu, có thể nói là làm người ta kinh ngạc đến rớt cằm.
Bất quá lúc này, Hắc Nguyệt trên đài thi đấu đã không còn chú tâm tới biểu tình cùng suy nghĩ của người khác, ánh mắt chỉ đặt lên người Thần nhi ở đối diện.
Không, không thể nói yêu đồng không có linh hồn kia là Thần nhi, đó chỉ là một khối thân thể không có linh hồn, lại còn là con rối bị Đế Luyện Tà thao túng.
Đế Luyện Tà, mình tuyệt đối không thể tha thứ.
Cứ việc Hắc Nguyệt biết rõ Thần nhi hiện giờ đã biến thành Tây Lam Cửu hoàng tử, Thần nhi chưa chết, thậm chí còn sống rất tốt. Hơn nữa hiện giờ Thần nhi là hoàng tử có thân phận cao cao tại thượng, là vị thần cao quý xinh đẹp tuyệt mỹ mà người ta phải bảo hộ.
Nhưng lúc hắn chân chân chính chính đối mặt với thân xác tiền thế của Thần nhi, Hắc Nguyệt vẫn không thể khống chế oán hận mãnh liệt đang dâng trào trong lòng.
Đế Luyện Tà, sao ngươi có thể vô tình như vậy? Ngươi cướp đi vị trí tộc trưởng vốn thuộc về Thần nhi, còn cướp luôn tính mạng, hại Thần nhi phải đóng băng trái tim cùng trải qua vô tận tra tấn trong luyện ngục huyết trì.
Hiện giờ, thế nhưng ngay cả thân xác Thần nhi ngươi cũng không buông tha? !
Trận đấu giữa Hắc Nguyệt của Tây Diệp La Tây Lam quốc cùng Đế Luyện Thần của Úc Thu Lan Đông Lăng quốc chính thức bắt đầu.
Mà theo đó, mọi người trên đài quan sát cũng không khỏi trợn mắt há hốc, đồng thời trong thoáng chốc hiểu ra một điều.
Đó chính là, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Đừng thấy hài đồng kia nhỏ tuổi, bộ dáng hệt như tát một cái cũng bay mà xem thường, một khi bắt đầu vào trận thì thật sự lợi hại vô cùng.
Không làm thì thôi, ra tay một cái thật sự làm người ta kinh ngạc a!
Nhìn không ra tốc độ hài đồng kia rốt cuộc nhanh cỡ nào, những người có thực lực yếu kém thậm chí không thể nhìn ra hài đồng di chuyển thế nào. Hơn nữa, ngươi không thấy thanh niên của Tây Diệp La học viện đã bị đánh đến không ngừng thối lui, không thể cản nổi sao?
Đương nhiên, này cũng vì người trước mắt là Thần nhi nên Hắc Nguyệt mới khoanh tay chịu đòn không phát huy thực lực bản thân.
Chính là Huân nhi hiểu rõ, cho dù Hắc Nguyệt dốc toàn lực cũng không phải đối thủ của hài đồng yêu dị kia.
Hài đồng kia cường đại hơn Hắc Nguyệt.
Cứ việc lúc chăm chú nhìn hài đồng kia Huân nhi cảm thấy thực quái dị nhưng đó vẫn từng là thân thể của bé a!
Tuy lúc tỉnh lại từ băng quan vạn năm, bộ dáng thân thể kia cũng trở nên yêu dị dị thường. Mà lúc đó Huân nhi vẫn còn bị Đế Luyện Tà khống chế nên bé không hề để tâm tới thân thể bị thu nhỏ hay dung mạo biến đổi của mình.
Hiện giờ, từ một góc độ khác nhìn thân thể không có linh hồn bị người ta khống chế bên dưới, trong mắt Huân nhi khó tránh phức tạp.
Đã qua hơn mười năm, chính mình hiện giờ gặp lại bản thân tiền thế, bản thân yếu ớt mang đầy tuyệt vọng kia.
Mà ngay lúc Huân nhi cảm thán, Tây Lam Thương Khung cũng đang lo lắng nhìn bé thì đột nhiên nghe thấy bên dưới truyền tới tiếng kêu sợ hãi.
Chờ Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung ngưng mắt nhìn qua, chỉ thấy tình huống trên đài thi đấu khá nguy hiểm.
Thực lực của Hắc Nguyệt trong nhân lại tuy có thể xem là khá lợi hại, nhưng đối mặt với hài đồng yêu dị không có cảm giác không có suy nghĩ, thậm chí còn là mình để ý nhất ở tiền thế, Hắc Nguyệt hệt như đang lấy trứng chọi đá.
Vì thế, lúc giao thủ với yêu đồng, Hắc Nguyệt dần dần chống đỡ hết nổi.
Mà lúc đối mặt với công kích không chút lưu tình của hài đồng, trên người Hắc Nguyệt đã bắt đầu xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ làm người ta cảm thấy màn huyết tinh trước mắt thực khủng bố. Đám người Diệp Tây La vốn nhàn nhã ngồi xem cũng vì thế mà bật dậy, ngay cả Nhã Cơ cùng đám Hoắc Đặc Lý đạo sư cũng không khỏi trẩn trương nhìn tình huống trên đài, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Mà giống như xác minh bất an trong lòng đám Nhã Cơ cùng Hoắc Đặc Lý đạo sư, mọi người thấy Hắc Nguyệt đột nhiên lảo đảo, sau đó bị con rối oa nhi kia một chưởng đánh bay xuống đất.
Nhìn Hắc Nguyệt té ngã xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lại khó khăn giãy dụa bò dậy, nhóm Nhã Cơ, Hoắc Đặc Lý đạo sư, Hồn Quy không khỏi kinh hô một tiếng, vẻ mặt lo lắng nhìn Hắc Nguyệt.
Bọn họ biết tình huống của Hắc Nguyệt hiện giờ khẳng định không ổn.
Nội thương nghiêm trọng không nói, chủ yếu là người gây ra thương tổn chính là hài đồng yêu dị không chút cảm xúc kia.
Mà nhìn hài đồng lạnh như băng tuyết tổn thương Hắc Nguyệt, nói thật, Nhã Cơ cũng cảm thấy rất khổ sở. Dung mạo của hài đồng kia rõ ràng chính là Thần nhi mà trước kia mình từng biết. Chính là hiện giờ gặp lại thì đã cảnh còn người mất.
Cái này bảo sao Nhã Cơ không khó chịu, hài đồng kia chính là cháu nàng a!
Gương mặt Nhã Cơ không khỏi lộ ra thống khổ, con ngươi đau thương nhìn chằm chằm hài đồng trên đài thi đấu.
Mà lúc này trên đài, bóng dáng yêu đồng kia đột nhiên biến mất.
Nhưng sau đó mọi người lại thấy yêu đồng có mái tóc ngân sắc dài chấm đất kia một lần nữa xuất hiện trước mặt Hắc Nguyệt đang bị thương, hơn nữa còn vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn dày đặc hàn khí kia, ngay trước mắt mọi người dùng sức giữ chặt cổ Hắc Nguyệt.
Mà tay kia thì thong thả nâng lên.
Chỉ nháy mắt sau đó, phần móng trên những ngón tay thon gầy đẹp như bạch ngọc kia đột nhiên dài ra như lưỡi dao sắc bén đâm về phía ngực Hắc Nguyệt.
Mà khoảnh khắc cấp bách này, ai cũng không thể ngăn cản công kích trí mạng của hài đồng kia, cho dù là Đế Luyện Tà ám mắt âm trầm ngồi trên đài cao cũng không được.
Thần nhi tuy là con rối bị hắn khống chế, nhưng Đế Luyện Tà cũng không thể điều khiển dễ dàng như cử động ngón tay. Huống chi hiện tại, Đế Luyện Tà còn ẩn ẩn cảm thấy Thần nhi tựa hồ đã mất khống chế.
“Không…”
Nhóm Nhã Cơ, Hồn Quy nhìn thấy móng tay sắc bén của hài đồng đánh úp về phía Hắc Nguyệt nhưng chỉ đành bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay lúc mọi người đều nghĩ thanh niên trên đài kia phải chết không thể nghi ngờ thì chỉ thấy Huân nhi đang ngồi cạnh Tây Lam Thương Khung đột nhiên lên tiếng nói với con rối oa nhi kia.
“Dừng tay!”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu niên khuếch tán cả đấu trường.
Nhưng ai cũng không ngờ ngay lúc lời Huân nhi vang lên, bàn tay lạnh băng đang vươn về phía Hắc Nguyệt của hài đồng cũng đột nhiên ngừng lại, chỉ cách lồng ngực Hắc Nguyệt không tới một li.
Đầu móng tay lóe lên quang mang sắc bén, chỉ cần hài đồng kia dùng lực thêm chút nữa thì hoàn toàn có thể moi tim Hắc Nguyệt.
Hiện trường thoáng chốc tĩnh mịch.
Mọi người thở phào một hơi, sau đó đồng loạt dời ánh mắt về phía đài cao.
Nơi đó, một thiếu niên thanh lệ tuyệt sắc như thần chi đang lạnh lùng nhìn bọn họ. Con ngươi mộng ảo liễm diễm kia tựa hồ ẩn chứa bão tố.
Thiếu niên cứ vậy lẳng lặng đứng trên cao, ánh mắt hờ hửng nhìn xuống nhân loại nhỏ bé nhưng vẫn như cũ làm lòng người rung động. Mái tóc ngân sắc rũ sau người, dù không có gió nhưng vẫn phiêu động yêu dị.
Cung trang hoa lệ phiêu dật càng làm thiếu niên hệt như không nhiễm chút bụi trần.
Mà đôi tử mâu kia giờ phút này càng như bao quát vạn vật, tràn ngập mê ly cùng hấp dẫn, làm người ta thất thần thật lâu. Phối với vòng trang sức tinh mỹ trên trán, thiếu niên lúc này hệt như một vị thần đầy sức quyến rũ lại cao cao tại thượng không thể với tới, chỉ có thể ngước nhìn.
Một khắc này, tuyệt mỹ thiếu niên trong mắt mọi người vừa xinh đẹp, cao quý, lại còn thần bí đến không thể tiếp cận.
Bất quá lúc mọi người sững sờ, một chuyệt đột ngột phát sinh lại càng làm Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung khiếp sợ hơn.
Chỉ thấy không biết vì nguyên nhân gì, hài đồng yêu dị vừa nghe thấy lời Huân nhi đã dừng lại kia lại đột nhiên biến mất trên đài thi đấu, một khắc sau đã xuất hiện ngay trước mặt Huân nhi.
Hơn nữa trước lúc Huân nhi kịp phản ứng, yêu đồng bị mọi người xem là con rối kia lại đột nhiên bổ nhào vào lòng Huân nhi, dịu ngoan hô: “Ca ca!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT