“Lam đế bệ hạ, quốc sư đại nhân đến.”

“Ha hả, Đế Luyện Tà rốt cục cũng đến rồi? Ta chờ hắn đã lâu rồi a.” Nghe thấy tin Đông Lăng quốc sư tới chơi, Tây Lam Thương Khung cười thật vui vẻ làm đám Nhã Cơ trong Tây Ngô cung không khỏi mờ mịt.

Theo lý mà nói, Tây Lam Thương Khung hiện tại hẳn phải rất chán ghét Đế Luyện Tà mới đúng, dù sao những chuyện mà nam nhân kia làm với bảo bối của y đủ để y giết chết hắn nha.

Chính là, nhìn biểu tình trên mặt Lam đế lúc này thì hoàn toàn không có ý như vậy.

Đương nhiên, này không thể không nói tới nguyên nhân vì sao Tây Lam Thương Khung lại cao hứng đến vậy. Tất cả còn không phải tại tiểu quỷ chết tiệt lúc nào cũng bám dính lấy Huân nhi, thậm chí ngay cả y cũng không thể tới gần sao.

Cũng không biết từ đâu sinh ra tư tưởng, thế nhưng lại bám dính lấy Huân nhi không buông. Hài đồng kia đối với Huân nhi thì hồn nhiên ngây thơ như oa nhi mới sinh, nhưng đối với những người có ý muốn tới gần Huân nhi thì tiểu quỷ kia lập tức hóa thành ác lang hung tàn, làm Tây Lam Thương Khung mấy ngày nay đều buồn bực không thôi.

Huân nhi đi đâu nó cũng đi theo, cứ nắm chặt ống tay áo Huân nhi một tấc cũng không rời, thậm chí lúc y cùng Huân nhi tắm rửa, yêu đồng kia cũng ôm lấy thân hình mềm mại bóng loáng của Huân nhi, chiếm hết tiện nghi làm Tây Lam Thương Khung hận đến nghiến răng.

Mà đáng hận nhất chính là mỗi khi bọn họ đi ngủ, tiểu quỷ đáng giận kia thế nhưng còn muốn nằm giữa bọn họ!

Chuyện thế này Tây Lam Thương Khung sao có thể cho phép!

Vì thế mỗi khi Huân nhi quay về tẩm cung chuẩn bị nghỉ ngơi thì hài đồng kia cũng nhanh chóng chạy tới leo lên giường, gương mặt tuấn mỹ của Tây Lam Thương Khung lập tức đen xì, đưa tay túm lấy cổ áo hài đồng, một cước đá nó ra khỏi tẩm cung, đóng cửa!

Sau đó y quay người ôm Huân nhi đi về phía giường lớn xa hoa trong tẩm cung.

Nhẹ nhàng thả Huân nhi lên giường lớn xa hoa, nam nhân vươn ngón tay thon dài chậm rãi nâng chiếc cằm bóng loáng, một khắc này ánh mắt Tây Lam Thương Khung thoáng chốc trở nên âm u nguy hiểm, bên trong cũng tràn đầy dục vọng với tuyệt mỹ yêu dị thiếu niên.

Nhìn đôi tử mâu mông lung lóe sáng ba quang óng ánh nước, Tây Lam Thương Khung liền vô thức cúi xuống cho thiếu niên một nụ hôn sâu triền miên làm người ta hít thở không thông. Mà lúc nam nhân rời môi đi, quả nhiên có thể thấy đôi môi anh đào của thiếu niên đã sưng đỏ, lóng lánh ướt át.

Mà bên khóe môi thiếu niên là một sợi chỉ bạc như ẩn như hiện tràn ngập hơi thở tục tĩu chảy xuống cần cổ mảnh khảnh tuyết trắng, cuối cùng biến mất dưới lớp cung trang hoa lệ.

Nhìn thiếu niên sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt mông lung thở hổn hển bị thân hình cường tráng của mình đè lên, giờ phút này Tây Lam Thương Khung sao có thể nhẫn nhịn dục vọng mãnh liệt đang kêu gào của mình.

Vùi đầu vào cổ Huân nhi mạnh mẽ liếm mút, lưu lại những dấu hôn chi chít, Tây Lam Thương Khung một tay đẩy vạt áo trước ngực Huân nhi, lộ ra bả vai non nớt trắng nõn, tay còn lại bất tri bất giác đã vói vào trong y phục, không ngừng dao động trên thân thể xinh đẹp bóng loáng của Huân nhi, làm bé phát ra từng trận thở gấp.

Thuận theo cần cổ thon dài xinh đẹp một đường đi xuống, môi nam nhân cuối cùng lưu luyến ở bả vai thiếu niên không ngừng gặm cắn.

Mà bàn tay dày rộng rắn chắc vì hàng năm tập võ cầm kiếm nên có vài vết chai trượt theo thắt lưng thiếu niên chậm rãi vói vào khe mông, làm thiếu niên đột ngột phát ra một trận thở dốc cùng giãy dụa.

Thiếu niên tựa hồ rất muốn đẩy nam nhân cường tráng thở ồ ồ trên người mình ra, nhưng bất đắc dĩ toàn thân lại mền nhũn, căn bản không thể dùng lực, chỉ có thể tùy ý để ngón tay thon dài có vết chai của nam nhân mang tiến vào trong cơ thể mình.

Dị vật đột nhiên chen vào làm dũng đạo mềm mại có chút khó chịu, lại bị ngón tay thô ráp ma xát gợi lên một trận mãnh liệt khác thường, làm thiếu niên trên giường vô thức nâng thắt lưng, nhích tới gần nam nhân hơn.

Bất tri bất giác, y phục trên người thiếu niên đã hoàn toàn không thấy đâu, trên giường lớn lúc này chỉ còn nhân nhi xinh đẹp có chút khó nhịn cuộn ngón chân, bắp đùi thon dài tuyết rắng không ngừng ma xát sàng đan trắng tinh dưới thân.

Nhìn tuyệt mỹ nhân nhi hấp dẫn như vậy lại uyển chuyển thở gấp dưới thân mình, ánh mắt Tây Lam Thương Khung trở nên u ám.

Nhất là cảm giác được thân mình Huân nhi không ngừng ma xát chính mình, bàn tay non nớt mảnh khảnh lại vô thức ôm lấy cổ, thân mình nhẵn nhụi kia cũng không ngừng vùi vào lòng ngực mình, nam nhân không khỏi gầm một tiếng, mạnh mẽ mở hai chân thiếu niên, sau đó trong nháy mắt đã tiến nhập vào trong cơ thể nhân nhi.

Bỡi vì cự vật của nam nhân quá thô to, hơn nữa còn tiếng vào trong nháy mắt, thân mình Huân nhi vì đau đớn bị xé rách không khỏi co rút, sau đó thiếu niên bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Tuy thân thể thiếu niên đã được Tây Lam Thương Khung dạy dỗ, có thể tiếp nhận dục vọng mãnh liệt hơn người bình thường rất nhiều của y, nhưng thân thể thiếu niên dù sao vẫn còn quá non nớt, hoan ái quá thô bạo vẫn làm thiếu niên cảm thấy đau đớn.

Bất quá tình huống này Tây Lam Thương Khung sao có thể cho phép phát sinh.

Cảm giác Huân nhi đau đớn vì mình tiến vào mà không ngừng giãy dụa, Tây Lam Thương Khung liền cúi người nhanh chóng hôn lên đôi môi anh đào của bé.

Một tay cố định chặt chẽ thiếu niên dưới thân, tay còn lại nặng nhẹ khiêu khích hai thực quả đỏ rực trên lồng ngực trắng nõn, làm trong cơ thể thiếu niên lại dâng lên một trận tình dục mãnh liệt.

Từ cánh môi nhỏ xinh xắn, cần cổ thon dài mảnh khảnh đến xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng gặm cắn quả anh đào mê người trước ngực thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không chút buông tha bất cứ nơi nào trên thân thể Huân nhi, không ngừng để lại dấu vết chỉ thuộc về mình.

Hơi thở tục tĩu mê loạn tràn ngập trên giường lớn hoa lệ, phía sau lớp màn che là bóng dáng thiếu niên đang rên rỉ cùng nam nhân thở ồ ồ đang giao triền cùng một chỗ, thực làm người ta mơ màng.

Mà nửa người dưới quấn quít lấy nhau của hai người trên giường cùng mùi tình dục nồng đậm trong không khí đều biểu lộ rõ dục vọng mãnh liệt của nam nhân cùng trận hoan ái này kịch liệt cỡ nào.

Nhưng ngay trong lúc hoan ái phóng đãng này, Tây Lam Thương Khung đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời được dũng dạo mềm mại nóng rực của Huân nhi cất chứa dục vọng bản thân, lúc vô tình dư quang khóe mắt thoáng liếc qua thì Tây Lam Thương Khung lắp bắp kinh hãi phát hiện, không biết từ khi nào bên cạnh chiếc giường mà y cùng Huân nhi đang giao hoan có một bóng dáng nho nhỏ lẳng lặng đứng ở đó, trong mắt tràn đầy ngây thơ cùng mờ mịt nhìn y cùng Huân nhi đang giao triền cùng một chỗ trên giường.

Lúc này, sắc mặt Tây Lam Thương Khung lập tức đen xì.

Tuy biết hài đồng vừa có linh hồn tân sinh, nhưng linh hồn kia dường như tỉnh tỉnh mê mê hệt như oa nhi mới sinh, hẳn không biết y cùng Huân nhi đang làm gì, chính là Tây Lam Thương Khung hoàn toàn không thích lúc mình cùng Huân nhi giao hoan lại có một kẻ như hổ rình mồi đứng xem ở bên cạnh.

Vì thế, lúc Tây Lam Thương Khung nghe cung nhân bẩm báo Quốc sư đại nhân cầu kiến ngoài Tây Ngô cung, có thể hiểu tâm tình của nam nhân vui sướng cỡ nào!

“Tuyên hắn vào.”

Nhìn yêu đồng vẫn như cũ vùi mình vào lòng bảo bối của y, Tây Lam Thương Khung thực nhàn nhã đợi quốc sư tới.

Những người khác tới Tây Ngô cung, tỷ như nhóm Nhã Cơ, Hắc Nguyệt, biểu tình lúc nghe Đế Luyện Tà tới biến đổi thế nào thì không nằm trong phạm vi quan tâm của Tây Lam Thương Khung.

Nhã Cơ rất hận Đế Luyện Tà, nhưng Đế Luyện Tà chưa từng gặp qua Nhã Cơ, vì thế không ai lo lắng Đế Luyện Tà sẽ làm gì nàng.

Còn Hắc Nguyệt từng là tộc nhân Đế Luyện, thậm chí là ảnh vệ của Đế Luyện Tà, cũng vì dịch dung nên hiện giờ hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng vốn có.

Vì thế, cho dù lúc Đế Luyện Tà tiền vào thấy nhóm đệ tử Tây Diệp La học viện có mặt ở chỗ Lam đế bệ hạ cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao, trận thi đấu trao đổi lần này Tây Diệp La học viện có thể nói là đã giành được toàn thắng. Trừ bỏ trận cuối Hắc Nguyệt bị thương, hơn nữa suýt chút nữa đã chết trong tay Thần nhi thì thực lực của Tây Lam quốc thực sự cao đến kinh người.

Nhưng mà hiện tại, chuyện Đế Luyện Tà quan tâm nhất chính là Thần nhi, con rối oa nhi xinh đẹp của hắn. Những người khác tự nhiên sẽ không làm hắn quá chú ý.

Vì thế lúc Đế Luyện Tà tiến vào Tây Ngô cung, nhìn thấy trừ bỏ Lam đế cùng Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ thế nhưng còn có những người khác, hắn cũng hơi chú ý nhìn lướt một chút, sau đó ánh mắt liền đặt lên người Thần nhi đang nằm trong lòng tuyệt mỹ hoàng tử.

Thần nhi, con rối xinh đẹp của hắn thế nhưng đã mất khống chế? !

Điều này làm Đế Luyện Tà cảm thấy khủng hoảng, giống như mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột làm hắn không kịp chuẩn bị. Hơn nữa, chuyện ngày đó quả thật làm hắn khiếp sợ.

Đế Luyện Tà không thể nào ngờ, Thần nhi của hắn thế nhưng lại mở miệng nói chuyện, lại còn kêu người khác là ca ca, điều này sao có thể?

Nhưng mặc kệ hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lúc Đế Luyện Tà hồi phục tinh thần sau phút khiếp sợ, Thần nhi đã bị Lam đế bệ hạ mang về Tây Ngô cung.

Tuy lúc ấy Đế Luyện Tà thực muốn tới Tây Ngô cung mang Thần nhi về địa cung bộ tộc, hảo hảo kiểm tra thân thể Thần nhi xem rốt cục đã xảy ra vấn đề gì, thế nhưng lại thoát khỏi sự khống chế của mình.

Nhưng cuối cùng, Đế Luyện Tà vẫn nhịn xuống.

Hắn nghĩ tới ánh mắt tràn ngập giết chóc cùng lạnh lẽo lúc Thần nhi nhìn về phía mình. Trước khi tra rõ vấn đề gì xuất hiện trên người Thần nhi cùng tình huống hiện tại của yêu đồng, hắn tuyệt đối không thể mang hài đồng kia trở về.

Vì thế, lúc cuộc thi đấu trao đổi ở Úc Thu Lan học viện còn chưa chấm dứt, Đế Luyện Tà đã vội vàng rời đi. Nhanh chóng trở về bộ tộc Đế Luyện, hắn phải lập tức tới địa cung.

Nơi đó, có ghi chép liên quan tới luyện chế con rối của thí luyện thượng cổ.

Chờ đến lúc Đế Luyện Tà trở lại cũng đã là vài ngày sau. Mà thời gian mấy ngày này, Tây Lam Thương Khung có thể nói là suốt ngày đều mang vẻ mặt âm trầm, làm nhóm cung nhân hầu hạ trong Tây Ngô cung kinh hồn táng đảm một phen.

Mà hiện tại, Đế Luyện Tà rốt cục nhịn không được tìm tới.

“Lam đế bệ hạ, Cửu hoàng tử điện hạ vạn an.”

Đi vào Tây Ngô cung, ánh mắt Đế Luyện Tà chỉ thoáng liếc nhìn nhóm người Tây Diệp La học viện, sau đó hành lễ với Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

Lúc Đế Luyện Tà ngẩng đầu lên, ánh mắt nam nhân cũng lộ rõ.

Tuy Đế Luyện Tà có chút khó hiểu đối với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng cừu hận của nhóm Tây Diệp La học viện nhưng nam nhân vẫn không lộ ra chút biểu tình nào.

Lúc thấy nữ nhân thành thục bộ dáng diễm lệ kia thế nhưng tràn đầy địch ý nhìn mình, mà ánh nhìn của những người khác cũng tràn đầy dò xét hoặc phẫn hận, Đế Luyện Tà cũng chỉ cho rằng bởi vì trong trận cuối cùng, đệ tử Tây Diệp La học viện suýt chút nữa đã bị Thần nhi giết chết nên mới ghi hận mình như vậy.

Đối với những ánh mắt tràn đầy địch ý này, Đế Luyện Tà chỉ mắt điếc tai ngơ.

Hiện giờ hắn chỉ để ý đến Thần nhi—— con rối yêu dị trong lòng Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ.

“Đế Luyện quốc sư, không biết ngươi tới Tây Ngô cung có chuyện gì?”

Cứ việc Tây Lam Thương Khung đã sớm biết mục đích của Đế Luyện Tà đến lần này là mang hài đồng kia về bộ tộc, nhưng lúc nhìn thấy đối phương, trên mặt Tây Lam Thương Khung vẫn lộ ra biểu tình lạnh nhạt.

“Lam đế bệ hạ, ấu đệ của ta đã mạo muội ở đây quấy rầy vài ngày, vì thế ta tới đón Thần nhi trở về.” Đối với vị Tây Lam Lam đế này, Đế Luyện Tà vẫn thực cố kỵ.

Dù sao, cường giả vĩnh viễn làm người ta kính sợ.

“Ha hả, sao có thể chứ Đế Luyện quốc sư, trẫm thực thích hài đồng này. Hơn nữa, hoàng nhi của trẫm tựa hồ rất có duyên với nó.” Cứ việc lúc nói những lời này, giọng điệu của Tây Lam Thương Khung có chút nghiến răng nghiến lợi, bất quá Đế Luyện Tà không nhìn ra chút gì dị thường từ gương mặt lạnh như băng của y.

“Quả thực, bộ dạng của Cửu hoàng tử điện hạ quý quốc rất giống Thần nhi. Khó trách Thần nhi vừa nhìn thấy đã gọi Cửu hoàng tử điện hạ là ‘ca ca’.”

Bộ dáng của vị tuyệt mỹ hoàn tử được sủng ái bậc nhất Tây Lam quốc này tựa hồ có liên hệ nào đó với Thần nhi, làm Đế Luyện Tà không khỏi cảm thấy yêu dị dị thường.

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay thật sự, Đế Luyện Tà thế nhưng cảm thấy câu nói vừa nãy của Lam đế tràn đầy ý tức cảnh cáo. Hệt như y biết rõ mình đã làm gì Thần nhi.

“Lam đế bệ hạ, ngô vương mời người ngày mai cùng tới thưởng thức thánh vật.”

Áp chế cảm giác quái dị trong lòng, Đế Luyện Tà nhìn nam nhân tuấn mỹ cường đại như một vị thần kia, không khỏi trầm giọng nói.

Mà nói đến cùng, Tây Lam Thương Khung vẫn để Đế Luyện Tà mang hài đồng kia đi. Dù sao, hài đồng kia trên danh nghĩa vẫn là đệ đệ Đế Luyện Tà, y không có bất cứ lí do nào lưu lại hài đồng kia. Tây Lam Thương Khung cũng không muốn tiểu quỷ cứ bám dính lấy Huân nhi cả ngày ở lại.

Chẳng qua không biết rốt cuộc trong lòng Tây Lam Thương Khung nghĩ gì.

Nhìn theo bóng dáng Đế Luyện Tà rời đi, bên khóe môi nam nhân rõ ràng có một mạt châm biếm.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play