Cảm nhận được ánh mắt Đông Lăng vương đặt lên người mình, Đế Luyện Tà lập tức hiểu ý. Hẳn là lão muốn mình nghĩ cách cam đoan Đông Lăng đạt được thắng lợi trong trận đấu cuối cùng với Tây Lam.
Nhìn thiếu nữ sắc mặt tái nhợt ngồi dưới khu nghỉ ngơi, lại nhìn đệ tử Tây Diệp La, Đế Luyện Tà không khỏi lắc đầu.
Vô luận nhìn thế nào thiếu nữ kia cũng không phải đối thủ của Tây Lam quốc a! Nếu bảo nàng ta lên đài thì Đông Lăng thua là không thể nghi ngờ.
Tuy lần trao đổi này Đông Lăng thắng hay thua Đế Luyện Tà cũng không để tâm, nhưng nếu đã là ý của Đông Lăng vương, Đế Luyện Tà không thể mặc kệ.
Dù sao, hiện giờ lão cáo già giả dối kia vẫn ngồi trên vương vị Đông Lăng quốc.
Vì thế, liếc mắt nhìn xuống hội trường nào nhiệt một cái, Đế Luyện Tà không khỏi đứng lên hành lễ với Tây Lam Thương Khung ngồi trên cao nói: “Lam đế bệ hạ, Tây Lam quốc thực sự là lắm nhân tài a, lần này nhóm thiếu niên tham gia thực sự rất lợi hại, làm ta nhìn mà không nén nổi xúc động. Không biết Lam đế có thể đáp ứng cho ta chọn một đệ tử trong tộc dự thi trận cuối để thỉnh giáo tinh hoa võ học của Tây Lam quốc hùng vĩ hay không?”
“Ha hả, Đông Lăng vương, ngươi có ý gì đây, chẳng lẽ Đông Lăng quốc không còn người sao? Thế nhưng phải phái người của bộ tộc Đế Luyện ra giúp Đông Lăng tỉ thí trận này a.”
Tây Lam Thương Khung còn chưa đáp lời, Bắc Tang quốc vương ngồi cạnh đã mở miệng. Bất quá lời nói tràn ngập ý tứ trào phúng cùng châm biếm, thậm chí là vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi…”
“Bắc Tang quốc vương nói vậy là sai rồi. Tộc của ta chính là người của Đông Lăng, sao có thể nói là giúp Đông Lăng quốc cơ chứ. Hơn nữa, tứ đại gia tộc của Đông Lăng đều có thể nói là hậu duệ của gia tộc thượng cổ, trong thân thể bọn họ có huyết mạch cổ xưa không thể khinh thường. Tỷ như Sát Lục tướng quân của Đông Lăng, tin rằng Bắc Tang quốc vương cũng không lạ. Như vậy sao có thể nói là không có người tài.”
Không đợi Đông Lăng vương bị lời Bắc Tang quốc vương chọc giận, Đế Luyện tà đã nhanh chóng tiếp lời.
Tôn nghiêm này nọ của Đông Lăng quốc, Đế Luyện Tà không để tâm, nhưng này không biểu thị hắn chấp nhận người khác châm chích, thậm chí là vũ nhục khinh thường mình.
Dù sao, Đông Lăng quốc hiện giờ chính là hòn đá lót đường của hắn. Đá càng cao thì càng chứng tỏ hắn càng có lợi, tiếp cận mục tiêu càng gần.
“Ngươi…”
Đối với lời Đế Luyện Tà, Bắc Tang quốc vương tuy có ý muốn phản bác nhưng bất đắc dĩ lại không tìm ra từ nào. Hơn nữa nói tới Sát Lục tướng quân của Đông Lăng, Bắc Tang quốc vương quả thật có chút sợ hãi nam nhân tràn ngập sát khí cùng huyết tinh kia.
Nam nhân kia thật sự là một kẻ làm người ta cảm thấy uy hiếp từ tận đáy lòng.
“Ha hả, Lam đế bệ hạ, ta thật sự muốn kiến thức thực lực của bộ tộc Đế Luyện. Nghe nói bọn họ là truyền nhân của gia tộc thượng cổ, nhất định có lưu lại rất nhiều vũ kỹ thần bí xa xưa đi. Nếu tộc tưởng Đế Luyện đã nói vậy, ta tin tưởng hắn sẽ cho chúng ta một kinh hỉ.”
Nam Khê Ám hoàng vẫn thờ ơ ngồi bên cạnh lúc này không khỏi cười khẽ nói.
Nhìn vị tộc trưởng trẻ tuổi Đế Luyện Tà này, Ám Thiên Thích Lâu thật ra có chút hứng thú quan sát diễn biến tiếp theo. Dù sao, chỉ cần liên quan tới gia tộc thưởng cổ, hắn đều có hứng thú rất sâu.
Mà hiện giờ không phải một cơ hội tốt sao!
Chẳng qua, xưng hô tộc trưởng Đế Luyện chứ không phải Đông Lăng quốc sư mà Nam Khê Ám hoàng dành cho Đế Luyện Tà, thực sự đáng để suy nghĩ.
“Nếu Ám hoàng bệ hạ cùng Bắc Tang quốc vương đều có hứng thú biểu hiện của bộ tộc Đế Luyện, kia Tây Lam tự nhiên sẽ không làm mọi người mất hứng. Quốc sư đại nhân, ngô đồng ý đề nghị của ngươi, trận kế tiếp cứ để tộc nhân bộ tộc Đế Luyện tiến hành. Tin tưởng sẽ rất phấn khích a.”
Tây Lam Thương Khung quay đầu nhìn về hướng Đế Luyện Tà, biểu tình trên mặt thực bí hiểm làm người ta đoán không ra tâm tư.
“Như vậy, thỉnh Lam đế bệ hạ, Ám hoàng bệ hạ cùng Bắc Tang quốc vương chờ mong.”
Lui xuống, Đế Luyện Tà xoay về phía đấu trường, sắc mặt bình thản, sau đó thản nhiên gật đầu với thị vệ phía sau. Sau đó chỉ thấy thị vệ kia sau khi được tộc trưởng phân phó thì nhanh chóng biến mất.
Không bao lâu sau, thị vệ kia lại vô thanh vô tức trở về bên cạnh Đế Luyện Tà, đồng thời hướng hắn ra hiệu đã mang người tới.
Mà lúc này, dưới đài thi đấu cũng đang tiến hành trận đấu giữa Nam Khê cùng Bắc Tang.
Mặc kệ kết quả trận này thế nào, lúc này nhóm đế vương thân phận tôn quý đang ngồi trên đài cao đã không còn tâm tư quan sát, ánh mắt đều tập trung vào hội trường, tầm mắt dao động chăm chú nhìn những nhân tài xuất chúng trong các trận trước.
Tỷ như Phong Vô Kỳ của Tây Lam quốc, nam nhân kia đúng là nhân tài đáng chiêu mộ.
Bất quá đang tiếc, hắn là người Tây Lam, mặc khác tay chân của những quốc gia khác tạm thời chưa vươn xa đến vậy, hơn nữa bọn họ cũng tự nhận không có thực lực cường hãn để cướp người dưới mí mắt Lam đế.
Bất quá nói đến Phong Vô Kỳ, tầm mắt Nam Khê Ám hoàng cùng Bắc Tang quốc vương không khỏi chú ý tới thiên niên ngồi bên cạnh.
Thiếu niên Mạc Lạc Nhật kia tuy không lợi hại như Phong Vô Kỳ, không làm linh hồn cùng thị giác người ta rung động mãnh liệt, cũng không có khí thế tràn ngập mãnh liệt, nhưng ánh mắt mọi người vẫn không khỏi chú ý tới hắn, còn có…
Còn có… thanh kiếm trên người thiếu niên.
Thanh kiếm sắc bén kia lóng lánh sắc tím tỏa ra khí tức cổ xưa làm người ta cảm giác rất hoa lệ, đồng thời cũng chứa đựng sức mạnh cường đại.
Lại nói tiếp, ánh mắt Ám Thiên Thích Lâu cũng không khỏi chú ý, trên người nam tử Phong Vô Kỳ kia tựa hồ cũng có một thanh kiếm cổ xưa.
Hàn quan mấp máy, vừa nhìn đã biết là danh khí.
Ngay cả những người xem thường hành động cướp đoạt cũng không khỏi vì thanh kiếm kia mà có chút động tâm.
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, Ám Thiên Thích Lâu lại cảm thấy danh kiếm trong tay thiếu niên Mạc Lạc Nhật cùng Phong Vô Kỳ cộng hưởng lẫn nhau.
Hệt như phân thành thư hùng, liên tưởng tới người cầm kiếm thì không khỏi cảm thấy bọn họ có quan hệ phu thê.
Nhìn bảy người bảy phong thái dưới khu nghỉ ngơi của Tây Lam, ánh mắt Ám Thiên Thích Lâu không khỏi quỷ dị.
Mà lúc này, trận đấu giữa Nam Khê và Bắc Tang cũng chấm dứt. Mà trận tiếp theo cũng chính là Hắc Nguyệt của Tây Lam cùng tộc nhân Đế Luyện mà Đông Lăng vừa thay đổi.
Bất quá lúc nhìn thấy tộc nhân Đế Luyện lên đài thi đấu, vô luận là Nam Khê Ám hoàng, Bắc Tang quốc vương hay Tây Lam Thương Khung, Huân nhi, thậm chí là quần chúng dưới khán đài đều cảm thấy choáng váng, vẻ mặt khiếp sợ vô cùng.
Ngay cả Đông Lăng vương vốn rất tin tưởng quốc sư, sắc mặt lúc này cũng không tốt đẹp chút nào. Thậm chí có thể nói là suýt chút nữa lửa giận đã bốc cao ba trượng, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
“Ha ha, Đông Lăng vương, đây là người mà Đông Lăng quốc cử ra thi đấu trận này sao?”
Nhìn tộc nhân Đế Luyện đứng trên đài, biểu tình của Bắc Tang quốc vương nhìn Đông Lăng vương có thể nói là vô cùng quỷ dị.
Chẳng lẽ Đông Lăng quốc thật sự hết người rồi à, thế nhưng lại phái một hài đồng nhỏ như vậy lên chịu chết?
“Tộc trưởng Đế Luyện chọn người thật thú vị a!”
Nhìn hài đồng sắc mặt không chút biểu tình, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng lẳng lặng đứng trên đài thi đấu, Ám Hoàng Thích Lâu cũng không khỏi khó hiểu.
Xem ý tứ của Đế Luyện Tà vừa nãy, hắn hẳn rất nắm chắc trận này. Nhưng hiện giờ trên đài lại là một hài đồng non nớt tinh tế thế kia, sao có thể…
Mái tóc ngân sắc dài chấm đất phấp phới tung bay theo gió, đôi tử mâu không chút cảm xúc, còn có dung nhan lạnh băng như tuyết, vô luận nhìn thế nào thì hài đồng yêu dị này cũng chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng biểu tình trên mặt nó lại rất dị thường.
Chẳng hề có chút biểu tình nào của nhân loại.
Chẳng lẽ hài đồng yêu dị này lại chính là bảo bối của Đế Luyện Tà?
Mà giờ phút này, người xúc động mãnh liệt nhất chỉ sợ ngoài Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi ngồi trên đài cao thì chỉ còn đám Hắc Nguyệt ở khu nghỉ ngơi Tây Lam.
Đám Phong Vô Kỳ, Mạc Lạc Nhật, Man Sát chưa từng gặp Huân nhi tiền thế, tự nhiên không biết yêu đồng đứng trên đài là ai, nhưng Hắc Nguyệt, Nhã Cơ, thậm chí là Hoắc Đặc Lý đạo sư đã từng gặp qua hài đồng yêu dị kia, oa nhi yêu dị không hề có linh hồn kia chính là thân xác của Huân nhi hiện tại, Thần nhi tiền thế.
Con rối bị Đế Luyện Tà khống chế.
“Thần nhi…”
Nhìn yêu đồng bất quá chỉ mới bảy tám tuổi kia, Nhã Cơ cùng Hắc Nguyệt đều không khỏi toát ra bi thương. Mà ngẩng đầu nhìn lên tộc trưởng Đế Luyện, hiện giờ là Đông Lăng quốc sư đang ngồi trên đài cao lại tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận.
Đế Luyện Tà, ngươi sao có thể đối xử với Thần nhi, đệ đệ ruột của mình như vậy?
Cho dù trong lòng Hắc Nguyệt cùng Nhã cơ đều biết rõ, Thần nhi hiện giờ tốt lắm, linh hồn đã được chuyển thế, tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chính là cơn giận trong lòng không thể nào buông xuống.
“Đứa nhỏ kia…”
Ngay từ lúc yêu đồng lạnh băng kia xuất hiện trên đài, Tây Lam Thương Khung đã không khỏi chăm chú quan sát phản ứng của Huân nhi.
Quả nhiên, lúc nhìn thấy con rối oa nhi bên dưới, sắc mặt Huân nhi thoáng chốc tái nhợt.
“Huân nhi…” Cúi đầu, có chút lo lắng gọi bảo bối của mình, lúc này Tây Lam Thương Khung hận không thể để kẻ làm Huân nhi thương tổn nhanh chóng biến mất.
Ôm chặt tuyệt mỹ thiếu niên vào lòng, trên Tây Lam Thương Khung tỏa ra khí tức ầm trầm lạnh như băng, làm Đông Lăng vương, Nam Khê Ám hoàng, thậm chí là Đế Luyện Tà đều nhìn qua.
Lam đế tức giận? Vì cái gì?
Chẳng lẽ Lam đế cảm thấy Đế Luyện Tà đang trêu chọc mình, thế nhưng lại phái một tiểu quỷ xuất trận, chẳng lẽ hắn xem thường Tây Lam quốc sao? Chính là cũng có vẻ không phải a.
Ám Thiên Thích Lâu suy đoán tâm tư Tây Lam Thương Khung, đồng thời ánh mắt lại không khỏi chú ý tới dị thường của thiếu niên đang bị Lam đế ôm chặt trong lòng.
Huân nhi sao vậy, sao sắc mặt đột nhiên lại tái nhợt?
Ám Thiên Thích Lâu không khỏi lo lắng, nhưng theo tình huống lúc này, hắn không nói gì mà quyết định che dấu tâm tư bản thân.
Bất quá đối với Đông Lăng vương mà nói, sắc mặt khó coi của Tây Lam Lam đế không khỏi làm lão lo sợ.
Vì thế, Đông Lăng vương bị dồn vào thế khó xử không khỏi quay đầu, sắc mặt âm trầm nhìn Đế Luyện Tà, lão tin tưởng quốc sư, kỳ vọng người này có thể nói ra một lý do chính đáng, không làm Đông Lăng quốc bị người ta cười nhạo.
“Quốc sư!”
“Ngô vương bệ hạ, Lam đế bệ hạ, Ám hoàng bệ hạ, Bắc tang vương bệ hạ, Thần nhi là ấu đệ của ta, thực lực không thể xem thường.”
Không chỉ không thể xem thường mà còn làm người ta e ngại.
Một câu này của Đế Luyện Tà hiển nhiên làm sắc mặt Đông Lăng vương dịu lại, tuy không hết hẳn là hoàn toàn hết nghi ngờ nhưng cũng làm cơn tức của lão cáo già này nguội lạnh.
Nếu quốc sư của lão đã tự tin với yêu đồng kia như vậy thì hẳn cũng là nhân vật rất lợi hại. Tuy nhìn niên kỉ thì thật sự không sức thuyết phục chút nào.
Bất quá, gương mặt yêu dị của hài đồng làm người ta vô ức e ngại, hẳn nó có thực lực rất cường đại đi.
Tuy Đông Lăng vương vẫn khá bất mãn vì Đế Luyện Tà phái một hài đồng nhỏ như vậy thi đấu, bất quá hắn đã cam đoan thì lão cũng an tâm một chút.
“Nếu quốc sư đã nói vậy thì chúng ta liền dõi mắt chờ xem đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT