Mảng lớn mảng lớn màu đỏ dần dần chảy lan ra, màu đỏ diêm dúa lẳng lơ tùy tiện chảy ra, trong nháy mắt trên đất chảy đầy đau thương. Đường nhựa đen giống như là một bản vẽ, lúc này bị người dùng sơn màu đỏ giội lên, phủ lên một bút dày đặc.

"Khả Khả. . . . . ."

Trời đất quay cuồng, Tô Khả lạnh cả người, vô lực ngã trên mặt đất, bụng căng lên đau nhức, cô không có cảm giác. Tất cả xe cộ và người đi đường đều ngừng lại.

Chu vi người tụ lại càng lúc càng nhiều, tiếng động lớn làm rầm rĩ vang vọng trong không gian.

Ánh mắt của cô gắt gao nhìn chằm chặp mặt đất, đầu óc trống không.

"Khả Khả. . . . . ."

Âm thanh yếu ớt mà rõ ràng từ đằng xa nhẹ nhàng tới, vọng trên đầu Tô Khả, một tiếng lại một tiếng rõ ràng, một tiếng lại một tiếng vang dội.

"Mẹ. . . . . ." Miệng Tô Khả lẩm bẩm, từ từ bò tới bên cạnh mẹ Tô Khả.

"Khả Khả. . . . . ."

Khóe môi mẹ Tô Khả nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tay đầy máu tươi, dáng vẻ vô cùng vặn vẹo nằm trên mặt đất, nhưng ngón tay càng không ngừng động lên, làm như muốn sờ sờ gò má của Tô Khả.

Tô Khả "Oa ——" khóc thành tiếng, "Mẹ!"

Nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, dần dần hòa thành một với màu đỏ tươi .

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Khả từ khóc lóc như bệnh tâm thần đến khóc nứt nở không tiếng động . . . . . .

Cảnh sát cũng rất nhanh chạy tới, dù sao nơi này cách tổng cục cảnh sát cũng không xa, trong nháy mắt tên tài xế gây chuyện bị bắt giữ, dẫn vào đồn cảnh sát để ghi chép.

"Mau tránh ra, mau tránh ra, xe cứu thương tới. . . . . ."

Trong đám người, không biết là người nào phát ra một tiếng, quần chúng vây quanh nhường ra một lối đi.

"Khả Khả. . . . . ."

Mẹ Tô Khả cố hết sức mở mắt, nhìn Tô Khả, "Chăm. . . . . . sóc. . . . . . cháu ngoại. . . . . . . . . . . . mẹ tốt. . . . . ."

"Mẹ!"

Tô Khả vẫn khóc, bác sĩ y tá đã tới bên cạnh, một số người kéo Tô Khả, một số người đặt mẹ Tô Khả lên băng ca.

Tô Khả khóc nhìn mình mẹ, nắm tay nhuộm đầy máu tươi của bà, từng tiếng kêu, "Mẹ. . . . . ." "Khả Khả. . . . . . bố con . . . . . nói với. . . . . ."

Đôi mắt Tô Khả đã đẫm lệ nước mắt, "Mẹ, nmẹ không cần nói. . . . . . Chúng ta đi bệnh viện. . . . . ."

"Nói cho anh ấy biết. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Còn có. . . . . . Mẹ. . . . . ."

. . . . . .

"Mẹ ——"

Tâm Tô Khả thảm thiết, ngẩng đầu lên nhìn trời, nước mắt ra sức chảy xuống.

*

Tô Cẩm Niên vốn định trở lại bên cạnh Tô Khả, nhưng bệnh tim của ông nội anh lại một lần nữa tái phát, bố của anh gọi anh lại, cho nên tối hôm nay anh chỉ có thể chờ ở bệnh viện.

Chỉ là chuyện này nhất định anh phải nói một tiếng với Tô Khả. Vì vậy khi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại thì mới phát hiện, điện thoại di động của anh đã vì không có pin mà tắt máy.

Anh thở dài, dùng điện thoại bố anh gọi, tiếc rằng, Tô Khả vẫn không nhận điện thoại.

Trong lòng anh dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng ông nội anh vẫn còn ở phòng cấp cứu, cho nên anh chỉ có thể gấp đến độ đi vòng quanh. Nghĩ thật lâu, anh gọi điện thoại cho Đàm Thụ, nhưng điện thoại Đàm Thụ không gọi được, sau đó anh gọi cho Trịnh Diệu Đông, nhờ anh ấy giúp đến trường đón Tô Khả một lần.

Trịnh Diệu Đông gật đầu đồng ý, nhưng lúc định đi thì em gái Trịnh Duyệt của anh lại ‘âm hồn bất tán’ theo sát bên cạnh anh. Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể gửi tin nhắn cho Thẩm Đường.

Thẩm Đường trả lời tin rất nhanh, nói là bây giờ anh ấy cũng không ở thành phố B, để cho anh gọi Doãn Lạc Phong.

Trịnh Diệu Đông nhớ Doãn Lạc Phong đi công việc ở thành phố S, hình như vẫn chưa về, nhưng mà Thẩm Đườngnói như vậy thì chắc chắc Lạc Phong đã trở lại.

Vì vậy, Trịnh Diệu Đông liền gửi tin nhắn nói cho Doãn Lạc Phong.

*

Lúc này Doãn Lạc Phong đang lái xe, hai bên cửa sổ thủy tinh đều hạ xuống, gió mát thổi vào làm rối tóc anh.

Anh nhìn di động, cùng với một búp bê gái vô cùng to, rõ ràng búp bê này chính là được tạo ra theo hình dáng của Tô Khả.

Mặc dù Tô Khả đã gả cho Tô Cẩm Niên nhưng lòng anh vẫn muốn bảo vệ cho cô.

Ừ, vài ngày rỗi bọn họ có gọi điện thoại, sau đó Doãn Lạc Phong đeo tai nghe, đẩy sổ điện thoại của Tô Khả, tiếc rằng, bên kia vẫn là âm thanh tút tút.

Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, cũng vào lúc đó, âm báo tin nhắn của điện thoại di động của anh vang lên, anh tùy ý liếc một cái, hai chữ "Tô Khả" phía trên làm mắt anh đột nhiên sáng lên.

Người gửi tin nhắn là Trịnh Diệu Đông, phía trên là tin tức ông nội Cẩm Niên bị bệnh tim phát bệnh cấp bách, Tô Khả ở trường, Cẩm Niên không có cách đón cô ấy, Tô Khả mang thai nên về một mình có chút không an toàn, Lạc Phong cậu đi đón cô ấy đi.

Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, xe chạy đến chỗ giao lộ thì đánh tay lái, chạy đến đại học X.

Sau khi Doãn Lạc Phong tới trườngTô Khả thì nhìn thấy một nhóm người vây bảng thông báo, anh cũng không để ý, chỉ là vừa lúc đi ngang qua thì đối thoại của hai người bay vào tai của anh.

"A, ban đầu cảm thấy thành tích của cô ta rất tốt, không ngờ lại làm chuyện trộm cắp này. Bây giờ suy nghĩ một chút, may mà lúc đầu mình không theo đuổi cô ta, nếu không mặt cũng mất hết rồi."

"Đúng vậy, bề ngoài thật đúng là không nhìn ra Tô Khả là người như vậy, thật là bi kịch nhân tính mà."

Doãn Lạc Phong nhíu mày, sau đó liền đi tới xem bảng thông báo.

Chỉ thấy tờ thông báo xử phạt dán trên đó.

Doãn Lạc Phong chỉ vội vàng nhìn lướt qua thì nhìn thấy trên đó viết: Tô Khả lớp y học lâm sàng XX01, bởi vì trộm chuỗi vòng ngọc, không tuân theo điều 17 nội quy kỷ luật trường học, xử phạt khai trừ học tịch.

Đột nhiên đôi mắt Doãn Lạc Phong rất sâu, trực tiếp xé tấm giấy. Sinh viên đang xem náo nhiệt liếc mắt xem thường nhìn Doãn Lạc Phong.

Ánh mắt liếc qua, không chỉ phát hiện thông báo xử phạt chính thống của trường mà còn có nội dung về Tô Khả những người khác dán lên.

Doãn Lạc Phong giận dữ, trực tiếp xé, sau đó xoay người hỏi, "Người nào làm?"

Học sinh kia bị Doãn Lạc Phong "hung thần ác sát" dọa, "Sao chúng tôi biết!"

Doãn Lạc Phong vo giấy thành một cục trong nắm trong lòng bàn tay, trong khi đó trên mặt là một mảnh sát khí. Những người xem náo nhiệt, liếc mắt từng cái một nhìn Doãn Lạc Phong, lặng lẽ rời đi.

Một vài nữ sinh kinh ngạc vì tướng mạo của anh cũng không nhịn được bĩu môi thảo luận: "Thật là đáng tiếc, dáng dấp đẹp như thế mà lại là cái kẻ ngốc."

Doãn Lạc Phong ném đống giấy vào thùng rác, trực tiếp gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tô Khả - Kiều Nhạc.

Rất nhanh thì anh biết được rõ ràng. Đồ ngốc Tô Khả lại có thể bị người ném đá dấu tay như vậy!

Anh hỏi Kiều Nhạc là Tô Khả đang ở đau, Kiều Nhạc cũng không có tin chính xác, bởi vì hình như Tô Khả cũng không trở về túc xá.

Doãn Lạc Phong trực tiếp đi tìm viện trưởng viện y học, tất nhiên viện trưởng biết Doãn Lạc Phong, cho nên thái độ không tồi chào hỏi Doãn Lạc Phong.

Doãn Lạc Phong đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện này Tô Khả bị oan uổng, tôi hi vọng ông có thể xóa bỏ xử phạt."

Viện trưởng tự nhận là là một người bề trên, coi như quen biết với anh, nhưng anh là người vai dưới, kết quả vừa ra khỏi miệng chính là khẩu khí ra lệnh, viện trưởng khó chịu, "Tôi cũng là theo phép tắc, nếu như bên đồn cảnh sát nói cô ấy là bị oan thì chắc chắn chúng tôi sẽ rút về, cũng nói xin lỗi."

Doãn Lạc Phong nhíu mày, thấy thái độ viện trưởng cũng rất kiên quyết, vẻ mặt là thái độ ‘tôi chính là làm việc công’, anh cũng không còn biện pháp, trực tiếp đứng dậy, "Được."

Sau khi Doãn Lạc Phong đi ra ngoài từ phòng làm việc viện trưởng thì nghĩ xem rốt cuộc Tô Khả sẽ đi chỗ nào.

Hết cách rồi, chỉ có thể gọi cho chị Doãn Lạc Hàm của anh, kết quả Doãn Lạc Hàm nói chị ấy không biết, bởi vì Tô Khả không tới bệnh viện.

Doãn Lạc Phong không biết làm sao, lái xe không mục đích, nhìn xung quang trái phải, hy vọng có thể nhìn thấy Tô Khả.

Khi xe Doãn Lạc Phong lái đến một ngã tư đường thì nhìn thấy bên kia vây quanh không ít người, bảy miệng tám lời đang thảo luận, mà cảnh sat nhân dân cũng đang cầm vở ghi chép.

Bên cạnh là một chiếc Santana bể tan tành, anh chỉ liếc mắt nhìn, cũng biết nhất định chỗ kia mới vừa xảy ra tai nạn xe cộ.

Phía trước đèn đỏ sáng, xe của anh dừng lại, vừa đúng có thể nhìn thấy mặt đất phía bên phải có rất nhiều máu tươi, chảy ngoằn ngoèo.

Doãn Lạc Phong nhíu mày, cuối cùng thì tốc độ phải nhanh cỡ nào thì có thể đụng người bị thương nhiều máu tươi như vậy. Xem ra, người bị thương bị đưa đi bệnh viện.

"Tôi cảm thấy được người bị thương kia không sống được. . . . . .Haizz. . . . . . Thật đáng tiếc. . . . . . Con gái bà ấy khóc đến thật đáng thương. . . . . ."

Những lời này nhẹ nhàng bay vào tai Doãn Lạc Phong.

Đèn xanh sáng lên, Doãn Lạc Phong lái xe, tiếp tục tìm kiếm Tô Khả. . . . . .

*

Tô Khả nằm trên giường ngủ thiếp đi, khóe mắt đầy nước. Lúc này, tay của cô đang gắn ống truyền nước biển, một giọt một giọt. . . . . .

Hồi lâu sau, cô mới tỉnh lại.

Nhìn màu trắng xa lạ, đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra trên tay của cô còn đang truyền nước biển, cô nghĩ tới mẹ của cô. Nghĩ như vậy, Tô Khả lập tức đứng dậy, muốn rút kim châm nước biển trên tay mình, muốn đi tìm mẹ cô.

"Cô đừng cử động." Một y tá tiến vào, lập tức ngăn cản Tô Khả, "Cô có biết hay không, cô mang thai đây, thiếu chút nữa cũng mất rồi."

Tô Khả chớp mắt, không nhịn được khóc thành tiếng.

Bụng vẫn còn căng lên đau, cô cúi đầu nhìn những vết máu đỏ tươi trên váy.

Có của mẹ cô, cũng có của bảo bảo cô. . . . . .

Y tá thấy Tô Khả không vùng vẫy nữa thì thở nhẹ, dùng ánh mắt vô cùng thương xót nhìn Tô Khả, "Chồng của cô đâu?"

Tô Khả nhìn y tá, "Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi như thế nào?"

Ánh mắt y tá có chút tránh né, "Cô có biết không? Lúc cô tới, phía dưới đã chảy không ít máu, lần này động thai rất mạng. Bác sĩ nói cô phải nằm trên giường ít nhất hai tháng. Nếu như cô còn muốn đứa bé, ngàn vạn lần không được đi lung tung."

Tô Khả há hốc mồm, "Mẹ tôi như thế nào?"

Y tá giả vờ không hiểu trả lời, "Mẹ cô? Tôi không rõ lắm."

Tô Khả khóc thút thít, "Có phải treo nước biển cho tôi hay không, cũng có thể đi nhìn mẹ tôi?"

Một bác sĩ đi vào, nhìn thấy Tô Khả khóc đến như ‘hoa lê đẫm mưa’, "Bây giờ cô không nên đi lại."

Tô Khả khóc.

Y tá và bác sĩ đành chịu nhìn Tô Khả, bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra cho Tô Khả một lần nữa, thở dài, "Cơ thể của cô vẫn rất yếu ớt, đứa bé này. . . . . . Haizz. . . . . . Tôi cảm thấy. . . . . ."

"Tôi nhất định sẽ giữ lại đứa bé này!" Tô Khả kiên định nói.

Bác sĩ gật đầu, "Cô đã muốn giữ lại đứa bé, như vậy chuyện kế tiếp cô phải nghe theo tôi đấy. Cô đã động thai khí mấy lần rồi, lần này lại chảy máu, nếu như cô còn không chịu nằm trên giường nghỉ ngơi thì khẳng định không giữ được đứa bé này."

Tô Khả rơi nước mắt, gật đầu, "Nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi."

Bác sĩ không để ý Tô Khả, cất xong đồ kiểm tra thì rời khỏi phòng bệnh, còn y tá ở lại an ủi, "Aiya, đừng lo lắng, người hiền có trời phù hộ."

"Ừ, nhất định mẹ cô sẽ không có chuyện gì. Chỉ là cô nên gọi người nhà cô qua đi." Y tá cười nói với Tô Khả, Tô Khả gật đầu.

Y tá đi ra ngoài, trong lòng lại là líu lưỡi không nói nên lời, mặc dù lừa gạt cô như vậy là không được, nhưng nếu khôngổn định cô thì đứa bé trong bụng của cô cũng sẽ có vấn đề.

Haizz, đã không có mẹ, nếu không có con thì cô nên làm cái gì bây giờ.

Sau đó y tá nghĩ tới lúc bọn họ được xe cứu thương đưa tới, khi đó, hơi thở của mẹ cô cũng đã mong manh, còn cô ra khỏi xe cứu thương thì hôn mê bất tỉnh, giữa hai chân rất nhiều máu tươi.

Mẹ của cô trải qua một phen cấp cứu, vẫn không có hiệu quả, bác sĩ tuyên bố chết não. Sau đó thi thể lại đưa vào nhà xác rồi, hiện tại quan trọng nhất là mau để cho người nhà của cô tới đây nhận lãnh.

Aiya, thật là tổn thọ. Thường thấy sinh ly tử biệt, y tá chỉ có thể thở dài trở lại vị trí của cô ấy.

*

Sau khi y tá ra ngoài, Tô Khả vươn tay lấy điện thoại, nhìn thấy trên điện thoại di động của mình chằng chịt cuộc gọi nhỡ, có mấy số điện thoại lạ, còn có một là điện thoại của Doãn Lạc Phong.

Tô Khả gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên trước, vẫn làm người ta căm hận "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã đóng."

Tô Khả hận không thể nện cái điện thoại di động này trên tường, không ngừng khóc: Cẩm Niên, anh đang ở đâu!

"Tút tút ——" điện thoại di động lại một reo lên, Tô Khả cúi đầu nhìn, là Doãn Lạc Phong.

Tô Khả nhận điện thoại, "Hu hu ——"

Lòng Doãn Lạc Phong hoảng sợ, "Khả Khả, em làm sao vậy?"

"Lạc Phong. . . . . ." "Trước tiên em đừng khóc, đừng khóc, nói cho anh biết, anh lập tức đến tìm em. . . . . ."

"Lạc Phong. . . . . . Hu hu. . . . . ."

"Ngoan, Khả Khả, nói rõ ràng nào. Em đang ở đâu, anh tới tìm em."

"Em ở bệnh viện. . . . . . Mẹ em. . . . . . Mẹ em. . . . . ."

Tô Khả khóc đến thở không ra hơi, "Em ở bệnh viện. . . . . ."

Phía bên kia, Doãn Lạc Phong gấp như ‘kiến bò trên chảo nóng’, "Em ở bệnh viện, em ở bệnh viện nào? Đừng khóc, Khả Khả, đừng khóc, anh sẽ qua với em."

"Em không biết. . . . . . Em không biết. . . . . ." Tô Khả khóc, "Mẹ ảy ra tai nạn. . . . . . Em. . . . . ."

Đúng lúc này, Doãn Lạc Phong nhớ lại lúc nãy chứng kiến một màn ở ngã tư đường, cùng với tiếng thảo luận vô cùng rõ ràng: "Tôi cảm thấy được người bị thương kia không sống được. . . . . . Hiazz. . . . . . Thật đáng tiếc. . . . . . Con gái bà ấy khóc đến thật đáng thương. . . . . ."

Hồi lâu, Doãn Lạc Phong hỏi Tô Khả, vô cùng không xác định mà joir, "Có phải ngã tư đường XX hay không?" "Ừm. . . . . ."

Tô Khả khóc trả lời, "Mẹ em. . . . . ."

"Em chờ anh!"

Doãn Lạc Phong cúp điện thoại, đạp chân ga, quay mạnh tay lái trở về làn xe chạy, sau đó cấp tốc đi về phía trước.

Bên kia cảnh sát vẫn còn đang viết, chụp hình, mặt của Doãn Lạc Phong từ từ trở nên vô cùng tái nhợt.

Tim của anh đập rất nhanh , không tới vài phút thì anh thắng gấp, anh dừng ở một bên chỗ đậu xe, sau đó chạy đến bên cảnh sát nhân dân, "Chào anh, tôi muốn hỏi, người bị thương gặp chuyện không may cùng với con gái của bà đi bệnh viện nào?"

"Bệnh viện nhân dân." Cảnh sát trả lời.

Doãn Lạc Phongcó được câu trả lời thì nhanh chóng chạy tới xe, lại khởi động xe, bay thẳng đến bệnh viện nhân dân.

Trong lòng anh cầu nguyện, mẹ Tô Khả ngàn vạn lần không thể có chuyện.

Nhưng là, càng cầu nguyện thì câu kia: "Tôi cảm thấy được người bị thương kia không sống được. . . . . . Hiazz. . . . . . Thật đáng tiếc. . . . . . Con gái bà ấy khóc đến thật đáng thương. . . . . ." không ngừng vang vọng trong đầu anh.

"Tiểu Phong Phong, đây là bánh trứng bác trai con làm đấy, nếm nhiều một chút."

"Tiểu Phong Phong, nếu sau này Khả Khả chúng ta có thể gả cho con, bác yên tâm một trăm."

"Tiểu Phong Phong, ai ui, con thật hợp mắt bác đấy, nhìn một cái cũng biết là làm con rể của bác."

". . . . . ."

Bất tri bất giác, Doãn Lạc Phong chảy nước mắt.

Thật ra thì thời gian ở cùng mẹ Tô Khả cũng không dài, nhưng anh vô cùng thích mẹ Tô Khả. Nhưng nếu quả thật mất đi, anh sẽ thật khó chịu thật khó chịu .

Cái loại đau đớn hít thở không thông đó giống như là người thân nhất rời đi.

Anh không muốn!

Tốc độ xe chạy cục nhạn, hai bên đều là đường vẽ cảnh vật trống không.

Âm thanh động cơ vang tận mây xanh.

Bệnh viện nhân dân, vẫn như cũ, thật nhiều người, bước chân vội vã.

Doãn Lạc Phong đậu xe xong liền nhanh chóng đi đến quầy phục vụ hỏi, có lẽ là bởi vì hôm nay chỉ có một người là mẹ Tô Khả xảy ra tai nạn xe cộ vào cho nên rất nhanh Doãn Lạc Phong hỏi được rồi.

Khi người kia nói với Doãn Lạc Phong, "Bây giờ thi thể ở nhà xác, xin bớt đau buồn." Lúc đó, lòng của Doãn Lạc Phong đau biết bao.

Thật sự mất rồi. . . . . .

Một người tốt, cứ đi như vậy.

Trong nháy mắt ánh mắt của Doãn Lạc Phong trở nên đỏ bừng.

Anh theo bác sĩ đi nhà xác.

Không khí lạnh lẽo làm người ta rợn tóc gáy.

Doãn Lạc Phong đi theo sau bác sĩ, bác sĩ kéo một hộc tủ, mẹ Tô Khả cứ bình thản nằm ở đó. Mặc dù mặt đã sưng vù, biến thành màu xanh đen nhưng anh vẫn thấy được nụ cười nhàn nhạt của bà . . . . . .

"Bác. . . . . ."

Nước mắt Doãn Lạc Phong lại xông ra một lần nữa.

"Bác. . . . . ."

Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Doãn Lạc Phong, "Bớt đau buồn."

"Bác. . . . . ."

Doãn Lạc Phong ngồi xổm người xuống, nhìn mẹ Tô Khả, "Bác, con sẽ chăm sóc Khả Khả, con sẽ không để cho Khả Khả bị thương, bác yên tâm. . . . . . Bác. . . . . ."

. . . . . .

Khi Doãn Lạc Phong lau khô nước mắt, theo bác sĩ đi tới phòng bệnh Tô Khả thì anh đứng ngoài cửa rất lâu. Cho đến khi điều chỉnh tốt tâm trạng của mình thì anh mới đẩy cửa phòng bệnh ra.

Tô Khả ngồi trên giường, ngẩn người nhìn bình truyền nước biển phía trên, bên khóe mắt vẫn còn nước mắt.

"Khả Khả. . . . . ."

Tô Khả mới quay đầu lại thì nhìn thấy Doãn Lạc Phong đến, nước mắt Tô Khả chảy ra, "Lạc Phong. . . . . . Mẹ. . . . . ."

Doãn Lạc Phong ngồi ở bên cạnh Tô Khả, vỗ vỗ vai Tô Khả, "Khả Khả, không có việc gì, bác gái không có sao."

"Thật không?" Đôi mắt Tô Khả đẫm nước mắt nhìn Doãn Lạc Phong.

Doãn Lạc Phong nặng nề gật đầu một cái, "Chỉ là trước tiên em phải bồi dưỡng thật tốt. Vì bảo bảo trong bụng em mà suy nghĩ một chút, có được hay không?"

Tô Khả nín khóc mỉm cười, thở nhẹ một hơi, "Mẹ không có việc gì là tốt."

Doãn Lạc Phong gật đầu, "Anh đi xem bác, bác còn đang ngủ, cho nên em cũng phải ngoan ngoãn, đừng hơi một tí là sẽ khóc, đây cũng không phải là Tô Khả mà anh biết."

Tô Khả gật đầu, "Vậy lúc mẹ em tỉnh lại, anh nói với mẹ em một tiếng, em sẽ nghe bà, đemchăm sóc cháu ngoại bà thật tốt, bà an tâm nghỉ ngơi chữa vết thương."

Doãn Lạc Phong gật đầu.

"Đúng rồi, điện thoại của Cẩm Niên em không gọi được." Chân mày Tô Khả nhíu lại, "Anh ấy đang ở bệnh viên quân khu, anh giúp em nói với anh ấy nói một tiếng."

Doãn Lạc Phong gật đầu, "Những chuyện em đừng động vào, anh sẽ chuẩn bị tốt, em phụ trách sinh con nuôi bảo bối là được rồi."

Tô Khả cười hì hì gật đầu, "Được."

Doãn Lạc Phong nhìn nước mắt trong nụ cười của Tô Khả, lòng chua xót chua, đứng dậy, không đành lòng nhìn lại, nếu lời nói dối bị vạch trần sự thật, anh không biết cô có thể hận anh hay không. . . . . .

"Khả Khả, anh ra ngoài hút điếu thuốc." Anh đứng dậy, chật vật rời đi.

"Không phải là anh không thể nào hút thuốc lá sao?" Tô khả nghi hoặc liếc nhìn Doãn Lạc Phong.

"Học được khi làm ăn." Thật ra thì đây chẳng qua là anh lấy cớ muốn tạm thời rời phòng bệnh này thôi, anh sợ anh nán lại một phút thì lời nói dối của anh cũng sẽ bị ánh mắt sáng rỡ của cô nhìn thấu.

. . . . . .

Trên hành lang…

Doãn Lạc Phong gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, làm người ta nghiến răng nghiến lợi "Thật xin lỗi, sô máy quý khách vừa gọi đã tắt" làm cho anh chửi má nó, sau đo, anh gọi điện thoại cho Trịnh Diệu Đông.

Trịnh Diệu Đông bắt máy, "Sao vậy, đón được Tô Khả chưa?"

"Đã xảy ra chuyện." Giọng nói của Doãn lạc Phong rầu rĩ.

Ttrong lòng Trịnh Diệu Đông cũng thoáng qua một cảm giác không lành, "Sao vậy?"

"Xảy ra chuyện lớn."

"Cậu lại nói đi."

"Khả Khả cô ấy. . . . . ." Doãn Lạc Phong muốn nói, trái tim lại đau đến không thở nổi.

"Khả Khả thế nào?"

"Khả Khả, mẹ cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ." Đè nén đau thương, Doãn Lạc Phong nói.

"Mẹ Khả Khả xảy ra tai nạn xe cộ sao?" Giọng nói Trịnh Diệu Đông không thể tin được.

"Ừ. Hơn nữa. . . . . . Cấp cứu không có hiệu quả. . . . . ." Doãn Lạc Phong ngẩng đầu nhìn len trời, đã hoàng hôn rồi, sắc trời vẫn xanh thẳm.

"Qua đời rồi." Trịnh Diệu Đông nói tiếp lời Doãn Lạc Phong.

"Ừ."

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Trịnh Diệu Đông lại nói, "Khả Khả có sao không?"

"Cô ấy động thai khí rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói, lúc xuống xe cứu thương xuống thì cô ấy liền hôn mê bất tỉnh, thấy máu đỏ. . . . . ."

Trịnh Diệu Đông thở dài, "Đứa bé này đúng là gặp nhiều tai nạn."

"Haizz, cho nên bây giờ mình đang lừa gạt Tô Khả, nói mẹ cô ấy còn sống. . . . . . Làm thế nào. . . . . . Mình sợ mình không gạt được. . . . . . bác gái, bà ấy là người rất tốt. . . . . ."

Hồi lâu, Trịnh Diệu Đông nói, "Cẩm Niên bên này. . . . . . Mình nghĩ cũng không đi được . . . . . ."

"Sao vậy?"

"Ông nội Cẩm Niên lúc nãy vừa. . . . . . Qua đời."

"Ông nội Tô? Qua đời sao?"

"Ừ." Trịnh Diệu Đông thở đai, "Cậu biết ông nội Tô có ý nghĩa với Cẩm Niên như thế nào mà."

Doãn Lạc Phong im lặng không lên tiếng, đúng vậy, Cẩm Niên là một tay ông cụ Tô nuôi lớn, bây giờ ông nội Cẩm Niên cũng qua đời rồi. . . . . .

Trong lòng Doãn Lạc Phong có chút khó chịu, thoáng cái hai bậc trên anh vô cùng có cảm tình đều đã mất, đây là sắp trở trời sao?

"Vẫn nói với Cẩm Niên đi." Suy nghĩ hồi lâu, Trịnh Diệu Đông cảm thấy mẹ Tô Khả là mẹ vợ của Cẩm Niên, mẹ vợ qua đời, nhất định là không thể gạt .

Doãn Lạc Phong gật đầu, "Cậu nói với anh ấy đi."

"Được." Trịnh Diệu Đông thở dài, "Khả Khả bên kia giao cho cậu."

*

Lúc Trịnh Diệu Đông tìm được Tô Cẩm Niên thì hốc mắt anh vẫn đỏ.

Lúc ban ngày, thân thể ông nội vẫn là tốt, thậm chí còn trò chuyện bên cạnh ông nội Trịnh Duyệt, nhưng cũng không lâu lắm thì bệnh tim tái phát, thậm chí thế tới ào ào, lúc đẩy tới phòng phẩu thuật, ra sức cấp cứu, không ngờ vì tuổi tác quá lớn, cấp cứu không hiệu quả nên tử vong.

"Khả Khả như thế nào rồi?" Thấy Trịnh Diệu Đông đến, Tô Cẩm Niên liền hỏi.

Trịnh Diệu Đông nhìn đôi mắt đỏ của Tô Cẩm Niên, "Đã xảy ra chuyện."

Trong nháy mắt lòng của Tô Cẩm Niên xoắn lại.

"Mẹ Khả Khả xảy ra tai nạn xe cộ, qua đời rồi."

Tô Cẩm Niên lập tức ngây ngốc, thẫn thờ. *

Bệnh viện nhân dân…

Tô Cẩm Niên gần như là bay như tên bắn mà đến, đến bệnh viện, chuyện đầu tiên chính là đi xem di thể của mẹ Tô Khả.

"Mẹ ——"

Hốc mắt Tô Cẩm Niên đỏ lên, nhìn mắt mẹ Tô Khả khép chặt, nhìn thân thể đã cứng ngắc của bà, Tô Cẩm Niên khó chịu một trận.

"Xin bớt đau buồn." Bên cạnh bác sĩ vẫn chỉ có thể an ủi như vậy, loại chuyện như vậy thì ông thấy quá nhiều.

Tô Cẩm Niên quỳ xuống, thật lâu thật lâu.

"Mẹ, mẹ yên tâm, Khả Khả, con sẽ chăm sóc thật tốt. Nhất định!"

*

Khi Tô Cẩm Niên từ nhà xác đi ra ngoài, trên mặt vẫn một mảnh đau xót.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng xa tới trước cửa phòng bệnh của Tô Khả, Doãn Lạc Phong đứng trên hành lang, lưng dựa vào tường ngây ngốc.

Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

"Anh đã muộn." Doãn Lạc Phong cứ ba chữ như vậy.

Tô Cẩm Niên không cãi lại.

"Khả Khả ở bên trong." Doãn Lạc Phong nói lần nữa, "Tôi nói với cô ấy bác gái còn âng khám bệnh. . . . . ."

Hai tay Tô Cẩm Niên nắm chặt thành quyền, gật đầu.

Doãn Lạc Phong thở dài, tiếp tục nhìn đi xa.

*

Tô Cẩm Niên đẩy cửa vào.

Tô Khả đang nằm trên giường, nghe thấy am thanh, quay đầu, nhìn thấy hốc mắt Tô Cẩm Niên đỏ.

"Thật xin lỗi, Khả Khả. . . . . . Anh đã tới muộn.

Tô Khả lắc đầu một cái, “ Ông nội như thế nào rồi? ”

“ Ông nội mất rồi. ” Giọng nói Tô Cẩm Niên đau đớn.

Tô Khả nhíu mày, nhìn Tô Cẩm Niên nhíu chặt lông mày, lấy tay xoa nhẹ, “ Anh đừng khó chịu. ”

Tô Cẩm Niên nghe thấy lời này thì ôm chặt Tô Khả, cằm đặt trên đầu Tô Khả, “ Khả Khả, anh chỉ còn lại em thôi. ”

Tô Khả nghe được đau đớn trong lòng Tô Cẩm Niên thì trong lòng cùng rất đau xót.

“ Chúng ta còn có bảo bảo ... ”

“ Đúng, chúng ta còn có bảo bảo. ” Tổ Cẩm Niên nhìn trần nhà, ông nội mất, mẹ vợ qua đời, đứa bé cũng mất ... Tại sao nhiều chuyện đau khổ như vậy lại xảy ra ở trên người của anh?

Trong lòng thật khó chịu, giống như là bị một tảng đá nặng đè lên, không thở nổi.

Tô Khả dựa vào ngực Tô Cẩm Niên, “ Đừng buồn. ”

........

*

“ Đã chết? ” Trịnh Duyệt cau mày.

“ Đúng vậy, kẻ ngốc này, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên gia tăng chân ga, rõ ràng tôi nói với hắn chỉ cần hơi va chạm một chút là tốt rồi, thế nhưng ngu ngốc lại đụng chết người! ”

“ Lúc cảnh sát hỏi, hắn nói thế nào? ”

“ Tôi đã thông qua với hắn, chỉ cần hắn kiên trì nói thắng xe không ăn, không phải cố ý thì chúng ta sẽ cố gắng bảo vệ hắn ra ngoài. ”

“ Được, chuyện này nhất định cậu phải làm sạch sẽ một chút cho tôi. ” Trịnh Duyệt nói xong liền cúp điện thoại.

Chết người? Thật xui xẻo!

Nhưng mà cũng tốt, bây giờ nhất định là lúc phòng tuyến tâm lý của Tô Khả yếu đuối nhất, tùy tiện làm cô tức giận, nhất định đứa bé cũng sẽ mất.

Hoàng Nghê Thường, lần này thì nhìn cô ta rồi.

Nghĩ như vậy, Trịnh Duyệt cười híp mắt gọi điện thoại cho Hoàng Nghê Thường.

*

Hôm sau.

Đồn cảnh sát gọi tới điện thoại của Doãn Lạc Phong, “ Theo điều tra thì trước mắt việc xảy ra là tai nạn, hoàn toàn là sự cố tự nhiên. ”

Doãn Lạc Phong trầm mặc thật lâu, im lặng không nói gì.

“ Nếu như các anh bằng lòng ý quyết riêng bằng lời nói thì giải quyết riêng một chút đi, không đồng ý nói chuyện thì có thể nâng lên tố tụng. ”

“ Kiện lên trên đi. ” Doãn Lạc Phong nói.

Thở dài, Doãn Lạc Phong nhìn hai chữ “ Tô Bình ” trên điện thoại di động anh.

Vợ chồng bọn họ ân ái, anh nhìn thấy trong mắt, bây giờ mẹ Tô Khả qua đời, anh thật sự không biết làm sao nói với bác trai về người vợ yêu như mạng sống ấy/

Doãn Lạc Phong rất đau khổ, đấu tranh một ngày, nên tới thì vẫn phải tới. Cho nên anh vẫn nhấn phím gọi.

Bên kia Tô Bình nhận điện thoại. “ A lô? ”

“ Bác trai, con là Lạc Phong. ”

“ A, Tiểu Phong Phong à, nhớ sao mà gọi điện thoại đến cho bác thế. ” Giọng nói Tô Bình vẫn tùy tiện như cũ.

Trong lòng Doãn Lạc Phong rất khó chịu, trong lúc nhất thời không biết làm sao mở miệng.

“ Tại sao không nói chuyện? ” Tô Bình nghi hoặc không thôi.

Bầu không khí ngột ngạt dần dần lan ra.

“ Bác trai ... ”

“ Tiểu Phong Phong, con nói đi. ”

“ Bác gái, bác ... ”

“ Con nói Nho sao? ”

“ Dạ ” Anh biết tên thân mật giữa bố mẹ Tô Khả.

“ Không phải cô ấy ở thành phố B sao, ha ha, khoảng thời gian này không gặp cô ấy, ôi dào, rất nhớ. ” Tô Bình tự lẩm bẩm.

Doãn Lạc Phong nghe nhưng mà trong lòng lại là vô cùng khó chịu.

“ Bác trai, bác hãy nghe con nói ... ”

*

Cúp điện thoại, sắc mặt của Doãn Lạc Phong có chút tái nhợt.

Lúc này Tô Cẩm Niên theo bác sĩ qua bên kia nhận tới không ít thuốc, chạy hai bên nên Tô Cẩm Niên đã gầy đi không ít. Anh nhìn thấy vẻ mặt Doãn Lạc Phong như vậy thì không chịu được nói, “ Cảm ơn cậu, Lạc Phong. ”

“ Không cần cảm ơn tôi ... tôi là vì Khả Khả. ”

“ Mặc kệ như thế nào, tôi đều muốn cảm ơn cậu. Ngày mai, tôi cũng sẽ không ở bên cạnh Khả Khả được, hi vọng cậu có thể ở cùng với cô ấy ... ”

Doãn Lạc Phong gật đầu, “ Là muốn đưa tang ông nội Tô sao? ”

Bởi vì mẹ Tô Khả là tai nạn giao thông nên đợi đội cảnh sát giao thông kết thúc xử lý tai nạn thì đứa đến nhà tang lễ.

Tô Cẩm Niên gật đầu.

“ Tôi mới vừa gọi điện thoại báo cho bác trai. ”

Sắc mặt Tô Cẩm Niên tái nhợt, mẹ vợ tới chăm sóc đứa nhỏ trong bụng Tô Khả, nhưng mà không chỉ đứa nhỏ mất mà mẹ vợ cũng qua đời, anh thật sự là không còn mặt mũi nhìn bố vợ anh.

Tô Cẩm Niên gật đầu.

Doãn Lạc Phong nhìn Tô Cẩm Niên, “ Ừ ... ”

*

Bố của Tô Khả tới rất nhanh, hầu như là khóc liên tục trên đường, lảo đảo mà đến, nhìn thấy người của ông còn tưởng rằng ông là người điên.

Khi bố Tô Khả nhìn thấy vợ trong nhà xác thì khóc đến càng thêm không ra hình dạng nữa, nước mắt nước mũi chảy ra, bác sĩ yên lặng đứng bên cạnh ông, hốc mắt cũng có nước mắt.

“ Nho ... Nho ... ” Tô Bình ôm thi thể đã cứng ngắc của mẹ Tô Khả, khóc ...

Doãn Lạc Phong trầm mặc đứng thẳng bên ngoài.

Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời đã u tối, làm như lại sắp đổ mưa.

Thẩm Đường đã đứng bên cạnh Doãn Lạc Phong, nói với Doãn Lạc Phong, “ Tai nạn này xảy ra, mình đã xem màn hình giám sát rồi, xem ra không có gì không may. ” Ý chính là, xem ra không phải là do người tạo nên.

“ Còn gì nữa không? ”

“ Một người nhà của tài xế gây chuyện đến đó, nói chuyện với hắn hơn một giờ. ” Thẩm Đường tiếp tục nói.

“ Ngoài ra? ”

“ Ông ta cùng Vương Phẩm gặp mặt. Vương Phẩm cho hắn một số tiền lớn.”

“ Vương Phẩm? ”

“ Cái người thích Trịnh Duyệt rất lâu. ”

Hai tay của Doãn Lạc Phong nắm rất chặt, “ Mình biết rồi. ”

Trịnh Duyệt, Vương Phẩm! Tôi nhất định sẽ làm các người trả giá thật lớn vì hành vi này.

*

Ban đêm.

Bên ngoài mưa đã tí ta tí tách rơi xuống, giống như là người ta đang nói thì thầm.

Tô Khả gắn ống truyền nước biển, một tay đặt trên bụng của cô: “ Bảo bảo, không biết bà ngoại con có tốt hay không. ”

“ Cola ........ ” Bố của Tô Khả - Tô Bình một đường nước mắt một đường nước mũi đi tới phòng bệnh của Tô Khả.

Tô Khả ngẩng đầu lên thấy bố như vậy thì trong lòng khó chịu lan ra, nước mắt cũng chợt rớt ra ngoài, “ Bố ... Ô ô ... Mẹ ..... ”

Trong lòng Tô Bình khó chịu muốn chết, nhưng khi nhìn thấy con gái ông như vậy thì có đau khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng. Bởi vì trong bụng Khả Khả còn có hy vọng nhiều năm của ông và Nho, anh không muốn vừa mất vợ thì sẽ lập tức mất luôn cháu ngoại.

“ Cola ...... ” Tô Bình rất khổ sở, “ Cola ... ”

“ Bố ........ ”

Hai bố con ôm nhau mà khóc.

Doãn Lạc Phong đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Tô Cẩm Niên cũng bi thương.

“ Tụt tụt ____ ” Điện thoại di động Tô Cẩm Niên kêu lên.

Là bên kia gọi điện thoại qua.

Doãn Lạc Phong vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, “ Anh qua đó đi. ”

Tô Cẩm Niên nhìn tình hình bên trong phòng.

“ Tôi sẽ nói, Tô Khả cũng biết ông nội Tô ... ”

Tô Cẩm Niên vẫn không nói lời nào, xương gò má trên mặt cũng đã lộ ra, có thể biết anh gầy đi rồi.

Mấy ngày nay, ông nội Tô qua đời, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều là anh lo.

Bố của anh bận khóc lóc, mự của anh tỏa ra tiếp đón quyền quý. Chuyện phiền phúc vụn vặt, tất cả rơi xuống đầu anh, hơn nữa bên này Tô Khả còn xảy ra chuyện này, đi đồn cảnh sát, an ủi Tô Khả ...

Doãn Lạc Phong tiếp tục nói, “ Giúp tôi dập đầu cho ông nội Tô mấy cái. ”

Tô Cẩm Niên gật đầu.

Doãn Lạc Phong phải đi nhìn di thể của ông cụ Tô, nhưng bên này, anh còn quá nhiều việc bận, thật sự là không thể phân thân. Cảm giác bao nhiêu chuyện thoáng cái chen chúc cùng một lúc làm người ta vội đến ‘ sức đầu mẻ trán ’.

Tô Cẩm Niên thở dài, rời đi.

Doãn Lạc Phong lấy một điếu thuốc ra, đốt, hít một hơi, nhìn ánh sáng màu đỏ của nó sáng rõ rồi tắt dần, vẫn cháy.

.........

*

“ Cola, phải sinh đứa bé ra thật tốt. ” Tô Bình lau khô nước mắt, lại đưa tay lau nước mắt của Tô Khả.

“ Bố, con biết rồi. ” Tô Khả gật đầu, sau đó lại hỏi, “ Mẹ như thế nào rồi? ”

Tô Bình vừa nghe Tô Khả nhắc tới vợ của ông lần nữa thì nước mắt lại muốn chảy ra, “ Mẹ con không có sao, bố mới đi xem cô ấy. Cô ấy đang ngủ thật ngon. ”

Tô Khả gật đầu, “ Nói cho mẹ, con rất nhớ mẹ. ”

“ Ừ. ”

*

Hôm sau.

Đưa tang ông cụ Tô, đài truyền hình và phương tiện truyền thông không ngừng phát hình ra, toàn bộ tầng lớp cao cấp đều tham gia lễ truy điệu này.

Tô Khả xem đưa tang trực tiếp trên TV, cô nhìn thấy Tô Cẩm Niên gầy đi, mặc bộ trang phục màu trắng, giữa trán là vẻ cô đơn đau thương.

Lòng của Tô Khả có chút đau, trong lòng lặng lẽ nói: ông nội, lên đường bình an.

Tô Bình đứng dậy, “ Bố đi chuẩn bị nước nóng cho con. ”

Tô Khả gật đầu.

Doãn Lạc Phong đi theo, “ Khả Khả, nhìn kỹ bình nước muối của em, đừng giống như lần trước vậy, máu cũng chảy ngược mà em còn không có cảm giác. ”

Tô Khả gật đầu, “ Em biết rồi. ”

Hai người còn chưa đi ra ngoài bao lâu thì phòng bệnh Tô Khả có người đến gõ cửa.

“ Mời vào. ”

Chỉ thấy Hoàng Nghê Thường mặc một bộ váy dài màu trắng nhạt, đeo mắt kính, mười phần giống như kiểu nữ hoàng mà xuất hiện trước mặt của Tô Khả.

Tô Khả nhíu mày, hình như cô và Hoàng Nghê Thường còn chưa có giao thủ chính diện, nhìn bộ dáng của cô ta thì cô cũng biết là người đến không có ý tốt.

“ Chào cô. ” Hoàng Nghê Thường mở miệng trước tiên.

Tô Khả gật đầu.

“ Tin rằng chúng ta cũng không cần tự giới thiệu chứ. ”

“ Cho nên? ”

“ Tôi tói chính là nói cho cô biết, cách xa chồng chưa cưới của tôi một chút. ”

Tô Khả cười lạnh, “ Tôi không thì sao? ”

“ Lần trước đứa bé trong bụng cô ..... ” Hoàng Nghê Thường cười.

Tô Khả nhíu mày, chớp mắt, đôi mắt sắc bén: “ Là cô? ”

Hoàng Nghê Thường đưa một đầu ngón tay, “ No! ”

“ .............. ”

“ Chẳng qua tôi có thể nói cho cô biết là ai nhé. ” Bỗng chốc Hoàng Nghê Thường cười nhạt, “ Thậm chí tôi có thể nói cho cô biết, kẻ chủ mưu tai nạn xe lần này. Nhưng cô phải đồng ý với tôi, cô rời Cẩm Niên đi! ”

“ Là ai? ” Nghe hai chữ tai nạn, đột nhiên lòng của Tô Khả căng thẳng.

Thật ra thì sau đó Tô Khả cũng nghĩ tới, bởi vì rõ ràng chiếc xe kia lái đến hướng của cô, là mẹ của cô vì cứu cô nên mới bị đụng xe.

“ Là Trình Duyệt? ” Đột nhiên lúc đó Tô Khả thốt lên. Hoàng Nghê Thường đến như vậy thì có thể biết người sau lưng không phải là cô ta, như vậy, chỉ còn lại Trình Duyệt.

Hoàng Nghê Thường kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Khả, “ Sao biết được? ”

Trong giây lát, Tô Khả cười ra tiếng, nước mắt cũng chảy ra, “ Quả nhiên là cô ta, quả nhiên là cô ta! ”

Hoàng Nghê Thường sờ sờ tóc dài của cô ta, “ Cô chỉ đoán đúng phân nửa. ”

“ ............ ”

“ Đứa bé trong bụng cô, ngay cả người ‘ ném đá dấu tay ’ cũng đều không phải cô ta. ”

“ Vậy là ai? ”

“ Tần Phi. ” Hoàng Nghê Thường cũng không giấu giếm.

Con ngươi Tô Khả chợt co lại, “ Bà ấy? ” Mẹ Cẩm Niên.

Hoàng Nghê Thường cười, “ Tần Phi bà ấy cũng không hy vọng cháu của bà ấy chảy trên người máu của cô, tôi tin cô hiểu mà. ”

Hai tay của Tô Khả nắm thật chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong thịt, “ Lại có thể là bà ta .... Lại là bà ta ... ” Trong lòng cô lại nghĩ tới, nếu Tần Phi biết cô có đứa cháu rồi thì có thể vui vẻ tiếp nhận bọn họ hay không, quả nhiên đều là cô mơ mộng hão huyền.

“ Cô cũng không cần đau lòng khổ sở, bởi vì không phải cô không ưu tú, mà là Cẩm Niên quá ưu tú. ” Hoàng Nghê Thường hất cằm lên, “ Cho nên người xứng với anh ấy, chỉ có tôi. ”

“ Cút! ”

“ Thế nào, cô muốn quỵt nợ? ”

“ Quỵt nợ? Tôi xỏ lá cái gì? ” Tô Khả thờ ơ nhìn Hoàng Nghê Thường.

“ Mới vừa nói rồi đó, tôi nói sự thật cho cô biết, cô rời khỏi Cẩm Niên. ” Sắc mặt của Hoàng Nghê Thường cũng lạnh như băng.

Tô Khả cười lạnh, “ Tôi có đồng ý không? ”

Hoàng Nghê Thường giận quá hóa cười: “ Ha ha, không sao, cô không đồng ý cũng phải đồng ý. ” Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, trực tiếp cho Tô Khả xem hình.

Một tấm lại một tấm, tất cả đều là giường chiếu của hai người.

Sau đó Hoàng Nghê Thường sờ sờ bụng cô ta: “ Nói cho cô biết, trong bụng của tôi cũng có đứa con của anh. Chỉ có đứa con của tôi mới có thể được Tần Phi thừa nhận. Cho nên thức thời thì mau tự đi đi! Dù sao cô cũng phải lùi, không lùi cũng phải lùi. Bằng không. Đến lúc đó thì không phải chỉ có mẹ cô chết đơn giản như vậy! ”

Con ngươi Tô Khả phóng đại, sắc mặt tái nhợt không thể tin: “ Cô lặp lại lời nói lần nữa! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play