Thời buổi rối loạn Tô Cẩm Niên nói chuyện với ông nội anh rất lâu, cuối cùng mới đứng dậy tính rời đi.

Tần Phi đi theo Tô Cẩm Niên ra ngoài, Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Tần Phi, "Bà muốn làm gì?"

Tần Phi nhìn bộ dạng cảnh giác của Tô Cẩm Niên như vậy thì trong lòng thoáng qua một chút không vui, "Mẹ cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện thật tốt."

"Tôi không cảm thấy tôi và bà có gì có thể nói."

Tần Phi thở một hơi thật dài, "Haizz, tùy con, tùy con."

Tô Cẩm Niên nhíu mày nhìn Tần Phi, "Bà lại muốn giở trò gì?"

Tần Phi lộ ra vẻ mặt đau lòng, "Mẹ đã già. Cuối cùng con vẫn là con mẹ, chẳng lẽ mẹ sẽ hại ncon."

"Cả cháu trai của bà mà bà cũng có thể xuống tay thì sẽ còn cái gì không làm."

Gương mặt Tần Phi lúc trắng lúc xanh, nhìn rất bối rối, "Con nghe ai nói vậy?"

"Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình không làm." Tô Cẩm Niên nói xong, xoay người rời đi. Chỉ là trong nháy mắt, anh chợt cảm thấy cánh tay tê rần, loại cảm giác quen thuộc. . . . . .

Anh không thể tin quay đầu lại, nhìn mẹ ruột của anh, "Bà. . . . . ."

Mặt của Tần Phi tối tăm, nhìn Tô Cẩm Niên chậm rãi ngã xuống đất, Tần Phi tiếp được Tô Cẩm Niên. Còn Trịnh Duyệt lại đưa tay ra tới Tần Phi, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Tô Cẩm Niên, cười nói với Tần Phi: "Bác gái, cám ơn nhé."

Sắc mặt Tần Phi u ám nhìn Trịnh Duyệt, "Tốt nhất cô không nên làm ra những trò khác."

Trịnh Duyệt cười híp mắt, "Không có, nói thế nào thì bác cũng là mẹ chồng tương lại của tôi. Bác yên tâm, chỉ cần tôi đến được với Cẩm Niên thì mấy đồ của bác trên tay tôi, tôi sẽ vứt bỏ. Bác nhìn tôi lớn lên từ nhỏ mà còn chưa hiểu rõ cách làm người của tôi sao."

Mà trong lúc hai người bọn họ nói lời này thì vừa lúc bị Hoàng Nghê Thường ra ngoài nghe được.

Sắc mặt Hoàng Nghê Thường u ám, sau đó trốn vào trong một phòng bệnh, nhìn Tần Phi trở về phòng bệnh của ông cụ Tô lại chậm chậm theo sát Trịnh Duyệt đi về một phòng bệnh trống không.

Trong lòng Hoàng Nghê Thường cười lạnh, xem ra đều đã lập kế hoạch tốt rồi.

Ha ha, sao cô ta có thể để cho bọn họ được như ý.

*

Trịnh Duyệt tự cho là làm vô cùng tinh tế, trong nháy mắt chuyển Tô Cẩm Niên đến trên giường, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ si ngốc, "Cẩm Niên, anh đừng trách em, bởi vì em yêu anh."

Nói xong, tay cô ta lột từng cái quần áo trên người anh.

Áo sơ mi trắng, quần jean. . . . . . Đến lúc lộ ra một thân hình vô cùng vô cùng hoàn mỹ. . . . . .

Trịnh Duyệt kìm lòng không được xoa lên thân thể, đôi tay yêu thương vuốt ve qua lại, "Cẩm Niên, anh biết em nghĩ về anh nhiều lắm không? Cẩm Niên, Cẩm Niên. . . . . . Ạnh nhất định không biết, mỗi đêm em đều muốn anh. . . . . ."

Hoàng Nghê Thường ở ngoài cửa thấy mà vô cùng buồn nôn, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, "Vương Quân à? Đúng, mau gọi điện thoại cho người lần trước làm gián điệp giúp cho cậu đi. Ừ, nói cho hắn biết, Tô Khả vẫn còn đứa nhỏ."

Đứa nhỏ của Tô Khả vẫn tồn tại là hoàn toàn do Hoàng Nghê Thường tự suy đoán ra.

Cô ta và Trịnh Duyệt không sai biệt lắm, chỉ là Trịnh Duyệt nhìn chằm chằm Tần Phi, còn cô ta lại cử người nhìn chằm chằm Trịnh Duyệt. Biện pháp tốt nhất để nhìn chằm chằm Trịnh Duyệt chính là cô ta trực tiếp cử cấp dưới đến bên người của Trịnh Duyệt. Dĩ nhiên, khi cấp dưới đi xác thực, vừa nhìn Tần Phi, vừa trò chuyện với Trịnh Duyệt, sau khi biết được hành động của Trịnh Duyệt, người đó sẽ nói những tin tức này cho cô ta biết.

Hắn cũng nói với cô ta, bác sĩ nói đứa nhỏ của Tô Khả đã phá nhưng mà theo tính cách của Tô Khả thì không có lý do gì mà đưa nhỏ mất rồi vẫn có thể vô cùng tỉnh táo tiếp tục đi làm bệnh viện.

Từ đó cô ta biết được đứa nhỏ trong bụng Tô Khả vẫn còn ở đó.

Dĩ nhiên, mặc kệ còn hay không thì cô ta cũng không hy vọng đứa bé này biến mất, như vậy dĩ nhiên biện pháp tốt nhất là lợi dụng Trịnh Duyệt rồi.

Bởi vì cô ta biết chắc Trịnh Duyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

*

Lúc này Trịnh Duyệt còn đắm chìm trong sắc đẹp của Tô Cẩm Niên thì điện thoại di động của cô ta reo lên.

Trịnh Duyệt không vui nhíu mày, sau đó nhận điện thoại, "A lô?"

"Đúng rồi, chị Duyệt, lần trước chị vừa bảo em làm chuyện kia á, em hỏi thăm được cô ấy còn mang thai á."

Trịnh Duyệt nhíu mày, "Ừ, tôi biết rồi."

Mặc kệ Tô Khả mang thai hay là không có mang thai, cô ta đều sẽ tiếp tục ‘thêm dầu vào lửa’, cho nên người đó cung cấp tin tức này cũng không dùng một chút nào.

"Vậy. . . . . ."

"Yên tâm, tôi sẽ gửi cho cậu một ngàn."

"Ha ha, cám ơn chị Duyệt." Nói xong thì người nọ cúp điện thoại.

Trịnh Duyệt liếc nhìn Tô Cẩm Niên, nghĩ tới tạm thời chắc chắn anh vẫn chưa tỉnh lại nên đứng dậy, định bảo người giúp một chuyện, dù sao bây giờ Tô Khả đang ở đồn cảnh sát.

*

Trịnh Duyệt rời khỏi Tô Cẩm Niên, còn Hoàng Nghê Thường lại bước một bước đầu tiên vào phòng này, hơn nữa còn khóa cửa lại, nhìn thân thể Tô Cẩm Niên hoàn mỹ như ngọc, Hoàng Nghê Thường cũng tấm tắc khen ngợi.

Cô ta cũng không phải là xử nữ, chuyện tình nam nữ, này lúc ở Mĩ thì cô ta bắt đầu chơi rồi, cho nên lần này cởi bỏ quần áo của cô ta cũng dễ dàng.

Rất nhanh, cô ta bày xong nhiều tư thế, sau đó dùng máy ảnh chụp lại cảnh ái muội nhất, sau khi chụp xong, hôn gương mặt Tô Cẩm Niên một cái, nhìn sắc môi anh, miệng Hoàng Nghê Thường nhẹ đi trên gương mặt anh, từ từ muốn hôn lên.

Vậy mà Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, đầu khẽ giật giật, Hoàng Nghê Thường bị sợ đến không hôn tiếp.

Biết anh nhanh tỉnh, Hoàng Nghê Thường nhanh chóng mặc quần áo của cô ta, sau đó, mặc từng cái quần áo thay Tô Cẩm Niên, sau đó nữa chính là đánh thức Tô Cẩm Niên.

Hoàng Nghê Thường vỗ vỗ gương mặt Tô Cẩm Niên, đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng thùng thùng.

Tới rất nhanh.

*

Trịnh Duyệt nói chuyện điện thoại xong, sau khi dặn dò tốt tất cả công việc thì định tiếp tục chuyện vừa rồi cô ta chưa hoàn thành, nhưng kết quả cửa lại không mở được.

Trong lòng cô ta sinh ra dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc này thì Hoàng Nghê Thường đi ra, mở cửa.

Trịnh Duyệt nhướng mày, "Cô ở đây làm gì?"

"Tôi theo chồng chưa cưới của tôi, cô tới đây làm gì?"

Nhìn bộ dạng đang giả bộ của Hoàng Nghê Thường như vậy, Trịnh Duyệt nổi giận, "Hai ta cũng đừng làm bộ."

Hoàng Nghê Thường nhún nhún vai, "THEN?"

"Tô Cẩm Niên là của tôi."

"Ha ha, ý nghĩ của cô thật là kỳ lạ." Hoàng Nghê Thường nhún nhún vai, "Nhưng anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, ngày mai chính là lễ đính hôn của tôi và anh ấy, hoan nghênh cô tới tham gia."

"Ha ha, lễ đính hôn của cô và anh ấy, tôi nghĩ là không có cơ hội cử hành."

Hoàng Nghê Thường nhún nhún vai, "Chỉ những chứng cứ đó mà cô có thể uy hiếp được Tần Phi sao? Cô cho rằng có ích không?"

Trịnh Duyệt kinh ngạc, "Tôi không hiểu cô ở đây nói gì nữa."

"Đều là người thông minh, nói trắng ra, rốt cuộc Tô Cẩm Niên về người nào thì dựa vào bản lĩnh của mình." Hoàng Nghê Thường kiêu ngạo ngẩng đầu,

“Quên nói một cau, cô có, tôi cũng có. Ngươi không có, tôi vẫn có.”

“Lời này của cô có ý gì!”

“Nói sao ý vậy. Ý chính là cô mới vừa muốn làm mà không thành.” Hoàng Nghê Thường cười nhạt một cái, sải bước rời đi. Đi chưa được mấy bước thì nói với Trịnh Duyệt: “Đúng rồi, Tô Cẩm Niên tỉnh nhanh thôi.”

Lần này nói xong thì Hoàng Nghê Thường thật sự nửa bước cũng không có dừng lại, rời khỏi văn phòng này.

Trịnh Duyệt nhìn bóng lưng Hoàng Nghê Thường, trong lòng cũng biết đây không phải là một nhân vật đơn giản, không khỏi nheo mắt lại.



Tô Cẩm Niên giùng giằng tỉnh lại, nhìn thấy chính là trần nhà. Nghiêng đầu, đập vào mắt chính là người phụ nữ ghê tởm Trịnh Duyệt.

Trịnh Duyệt xoay người, dĩ nhiên là nhìn thấy Tô Cẩm Niên tỉnh lại. Lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, chạy tới Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên nhìn thấy Trịnh Duyệt, lại nhớ lại tại sao anh ngất đi, sau đó nhìn thấy Trịnh Duyệt, trong nháy mắt hiểu đây tất cả đều là âm mưu của mẹ anh và Trịnh Duyệt, không khỏi cười lạnh liên tục: “Thật đê tiện.”

Trịnh Duyệt nghe Tô Cẩm Niên nói như vậy thì mới nhớ tới câu nói sau khi Hoàng Nghê Thường rời đi là có ý gì.

“Tô Cẩm Niên tỉnh nhanh thôi.” Ý tứ chính là, nếu như tỉnh lại mà nhìn thấy cô ta, như vậy dùng đầu ngón chân để suy nghĩ nghĩ cũng biết đây là tiết mục do cô ta và mẹ anh thông đồng, như vậy đến lúc đó thì muốn làm vợ của anh cũng khó khăn.

Cô được đấy Hoàng Nghê Thường!

Trịnh Duyệt ăn ám khuy này, trong lòng càng ghét Hoàng Nghê Thường, nhất định cô ta sẽ tìm một cơ hội, sau đó giết chết Hoàng Nghê Thường! (ăn ám khuy: bị thiệt thòi)

Tuyệt đối!

*

“Cẩm Niên, anh nói em sao?’

“Trịnh Duyệt đừng giả bộ.” Tô Cẩm Niên chẳng muốn giả bộ với Trịnh Duyệt, trước kia ngại vì là hàng xóm, hơn nữa Trịnh Duyệt cũng không làm chuyện gì khiến anh khó chịu. Bây giờ, không cần thiết nữ.

“Cẩm Niên, chúng ta là bạn bè hai mươi mấy năm! Anh nói như vậy thì trái tim em rất băng giá.”

Tô Cẩm Niên đứng dậy, phát hiện thân thể anh vẫn có chút tê dại, chỉ có thể duy trì ngồi trên giường chờ đợi thuốc hết tác dụng.

Trịnh Duyệt ở bên kia suy nghĩ kỹ nhiều câu nhưng mỗi lần gần mở miệng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên thì đều nói không ra, chỉ có thể lặp lại, “Cẩm Niên, có phải anh hiểu lầm em cái gì rồi không?”

Tô Cẩm Niên nhắm mắt dưỡng thần. (dưỡng thần: cân bằng trạng thái của cơ thể)

Trịnh Duyệt nói: “Lúc em mới vừa tới thì thấy Hoàng Nghê Thường từ đây đi ra ngoài, em cảm thấy kỳ lạ, vì vậy tới xem một chút, em muốn chờ anh tỉnh lại mà, nhưng tại sao anh dùng thái độ này đối với em.” Đột nhiên Trịnh Duyệt vì cách diễn tả của cô ta mà hưng phấn.

Hoàng Nghê Thường, tôi chết cũng phải kéo cô theo đệm lưng.

Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, nhìn Trịnh Duyệt.

Trong lòng Trịnh Duyệt sợ hãi, hoàn toàn không biết trong lòng Tô Cẩm Niên nghĩ cái gì. Nhưng dù sao lời cô ta mới vừa nói có một nửa là thật, cô ta cũng không sợ nhìn anh.

Tô Cẩm Niên không nhìn Trịnh Duyệt nữa, dù sao mặc kệ Trịnh Duyệt nói thế nào thì trong lòng anh cũng biết, hai người phụ nữ này đều không phải loại tốt gì.

Trịnh Duyệt thấy Tô Cẩm Niên không truy cứu nữa thì cũng yên tâm thoải mái.

*

“Mẹ, con ở Cục cảnh sát.” Giọng nói của Tô Khả hơi khàn khàn.

Chỗ cảnh sát này không hỏi phải trái, vừa nói cô là trộm, hơn nữa bởi vì cô ‘trộm’ gì đó có giá trị cao, cho nên nhất định hình phạt sẽ vô cùng nghiêm khắc.

Tô Khả thật không biết làm sao, cô liên tục nhấn mạnh cô không phải, cô bị hãm hại, bọn họ liền lặp đi lặp lại nói nhân chứng vật chứng đều ở dây, hơn nữa để cho cô có bản lĩnh thì tự tìm ra chứng cớ.

Cô thật muốn vung một cái tát lên mặt bọn họ, nếu cô có thể tự tìm ra chứng cớ thì còn cảnh sát làm gì. Quả nhiên đều là một đám bất tài.

“Bảo bối, sao con ở cục cảnh sát?”

Tô Khả rất bất đắc dĩ, “Mẹ…” Sau đó, Tô Khả kể đầu đuôi gốc ngọn cho mẹ cô.

Mẹ Tô Khả vô cùng tức giận, một hồi lâu, “Mẹ lập tức tới đó, đó là cảnh sát gì, phá án không bền chắc vững vàng như vậy! Nếu con gái của mẹ là trộm thì cả thế giới đều là trộm! Nhà ta cũng không phải không có tiền, lại coi trọng những thứ lộn xộn đó à.”

Tô Khả lập tức an ủi mẹ cô, “Mẹ, đừng kích động.”

“Con chờ mẹ, mẹ tới đón con, nếu bọn họ dám không thả con ra ngoài thì mẹ sẽ đưa ánh sáng truyền thông.”

Tô Khả nói: “Mẹ, đừng hành động theo cảm tính.”

Chuyện này rõ ràng là có người nghĩ làm hại cô, cho nên cảnh sát ở đây mới có thể không phân tốt xấu như vậy, lại muốn xử lý cô.

Sau khi Tô Khả cúp điện thoại mẹ Tô Khả thì lại đi vào giữa phòng thẩm vấn.

Một người cảnh sát bên kia liền nói với Tô Khả: “Trước mặt cô chính là biên bản phạm tội của cô, cô ký tên đi.”

“Không ký.”

“Cô đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

“Thế nào, còn muốn bắt chước ngày xưa tới bức cung.”

“Không hẳn là không thể, đừng thách thức sự nhẫn nại của chúng tôi. Nếu cô nói thật sớm thì chúng tôi sẽ xử lý rộng rãi.”

Tô Khả không nhìn bọn họ nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Tất cả mấy người bọn họ thở phì phò, một người trong đó vỗ mạnh lên bàn, “Rốt cuộc cô có ký hay không?”

“Giết chết tôi thì cũng không ký.” Ánh mắt Tô Khả cũng lạnh lùng nhìn người kia, “Tô Khả tôi không làm chuyện đó thì tôi sẽ không thừa nhận, nói cho người phía sau các người có bản lĩnh đặc biệt gì thì cùng chị đây giành chồng, đừng làm nhiều chuyện trộm cắp lén lút, Cẩm Niên nhà tôi ghét cô ta lắm.”

Đám người kia đưa mắt nhìn nhau.

Tô Khả liên tục cười lạnh, “Giả bộ, các người tiếp tục giả vờ đi! Đối với cảnh sát các người, tôi cũn không có kiên nhân nhiều đâu.”

“Mẹ nó! Lời này của cô là có ý gì! Đây là trần trụi phỉ báng, chú ý chúng tôi kiện cô!” Một người khó chịu nhìn chằm chằm Tô Khả.

“Vậy thì kiện đi, thật sự cho rằng tôi sợ các người à. Nói cho các người biết, tiền đi kiện của nhà tôi vẫn lo được.”

Đám người kia không nói gì, Tô Khả này đúng là cố chấp, mềm không được cứng không xong.

*

Sau khi Tô Khả và mẹ cô từ bốt cảnh sát đi ra thì một cảnh sát nói: “Chúng tôi chỉ cho cô trở về hôm nay, hi vọng ngày mai cô phối hợp một chút, tự chủ động tới đây, không thì…”

Lời nói uy hiếp khiến mẹ Tô Khả hết sức khó chịu, “Tôi nói các người là có ý gì! Con gái của tôi không có làm thì chính là không có làm, các người còn muốn áp đặt tội danh, cảnh sát là làm như vậy sao? Hả?”

Cảnh sát kia không vui liếc nhìn mẹ Tô Khả.

“Nhìn cái gì!” Mẹ Tô Khả nổi giận, “Tòa án cũng không còn thẩm phán sao? Hả? Muốn làm cho con gái tôi vào phòng giam, các người đang đùa gì thế! Khả Khả, chúng ta đi!”

Cảnh sát kia nhìn chằm chằm bóng lưng hai mẹ con, chỉ có thể cảm thán, thật là hai người đàn bà chanh chua.

Mẹ Tô Khả vỗ vỗ tay Tô Khả, “Yên tâm, mẹ ở đây, sẽ không để cho con vào đâu.”

Tô Khả cười gật đầu, “Mẹ, con biết ngay mẹ là tốt nhất.”

Ngã tư đường, đèn xanh sáng lên.

Tô Khả và mẹ Tô Khả đi qua, đột nhiên, một chiếc xe hơi, giống như là mất khống chế, tốc độ cực nhanh đâm tới Tô Khả, mẹ Tô Khả mắt tinh, đột nhiên trái tim ngừng đập, con ngươi co lại, trong nhá y mắt đẩy con gái bà trở lại…

“Mẹ ---”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play