"Biết rõ còn hỏi!" Bộ dáng Hoàng Nghê Thường ‘cao cao tại thượng’, thờ ơ nhìn Tô Khả cực kỳ tiều tụy, thế nhưng tâm tình của cô ta cực kỳ tốt.
Cô ta tìm đến Tô Khả, bởi vì ngoài việc bây giờ trạng thái Tô Khả rất dễ dàng mất con, thì càng bởi vì tâm tình cô ta rất không tốt, mà cô ta
muốn làm tâm tình Tô Khả càng không tốt, cho nên đến đây.
Vốn là lễ đính hôn của cô ta vào ngày thứ bảy nhưng ông cụ Tô lại chết,
làm hại lễ đính hôn của cô ta không thể không lùi lại, cả ngày tháng cụ
thể cũng không có. Theo ý của bố cô ta thì mối hôn sự này rất có khả
năng thất bại, bởi vì ông cụ Tô chết rồi, thế lực nhà họ Tô đúng là tổn
hại hơn phân nửa. Quan hệ thông gia mà nói thì khẳng định nhà bọn họ lấy được ích lợi không lớn hơn lúc trước.
Cho nên, cô ta cực kỳ khó chịu, sau đó ông cụ Tô lễ nhập liệm cũng không đến, bởi vì theo ý cô ta thì chính là cuối cùng do ông cụ Tô hại hy
vọng cô ta tan biến. Cho nên, cô cũng chạy tới bên Tô Khả lắp kín lòng
cô ta lại.
"Bốp ——" Trong lúc đó Tô Khả đứng dậy, một cái tát vô cùng nhanh, "Hoàng Nghê Thường, hôm nay tôi cũng nói cho cô biết, cút! Cách xa thật xa
chồng của tôi, nếu không tôi không ngại kiện cô lên tòa án quân sự, kiện cô phá hoại quân hôn!"
Hoàng Nghê Thường không thể tin nhìn Tô Khả, gương mặt đau rát nói cho cô ta biết, Tô Khả thật sự tát cô ta một cái.
Cô ta sờ sờ má của cô ta, liên tục cười lạnh, "Thế nào? Sợ à? Nói cho cô biết, mẹ cô thực sự chết rồi. Còn Cẩm Niên sẽ rất nhanh kết hôn với
tôi. Nói cho cô biết, mặc dù ông nội anh ấy chết rồi nhưng trước khi
chết ông nội anh lập di ngôn. Nội dung di chúc chính là muốn anh ấy lấy
tôi, sau đó mới được tài sản nhà họ Tô." (di ngôn: di chúc miệng)
Tô Khả giận đến toàn thân run rẩy, một ngón tay chỉ ra cửa, "Cô cút nhanh lên cho tôi! Cút!"
Rõ ràng mẹ của cô còn sống rất tốt! Tiện nhân này! Tiện nhân! (tiện nhân : kẻ bỉ ổi)
"Cút mau cho tôi! Cút đi!"
Hoàng Nghê Thường hừ lạnh một tiếng, "Cô gọi vỡ cổ họng cũng vô dụng!
Tôi cho cô biết, Tô Cẩm Niên, chỉ có thể là của tôi! Anh ấy, sẽ chỉ lấy
tôi!"
"Binh ——" Tô Khả trực tiếp ném giỏ trái cây bên cạnh tủ giường tới Hoàng Nghê Thường, "Mẹ nó!" Ném một giỏ trái cây Tô Khả không hết giận, tiếp
theo tất cả tạp vật đều hướng tới trên người của Hoàng Nghê Thường mà
chào hỏi, "Tôi dễ để cho bắt nạt à! Tiện nhân! Tôi và Tô Cẩm Niên đã kết hôn, cô còn vô liêm sỉ líu ríu! Tôi để cho cô nguyền rủa mẹ tôi à! Tôi
để cho ngươi nói hưu nói vượn sao!"
Hoàng Nghê Thường tránh né không kịp nên trên người bị mười mấy loại
trái cây đập trúng, đồ đạc lộn xộn cũng theo nhau mà đến. Trên người cô
đau đớn từng trận làm cho lòng cô ta sinh ra tức giận, hướng Tô Khả mà
đánh qua, khí thế hung dữ mạnh mẽ.
"Dám đánh tôi!"
Lúc này Hoàng Nghê Thường hoàn toàn mất hết hình tượng công chúa cao cao tại thượng, cô ta chỉ biết mới vừa bị Tô Khả tát một cái, hiện tại lại
bị cô dùng trái cây đập trúng, tượng đất cũng có ba phần nóng nảy, huống chi là cô ta.
"Binh ——" Một cái chân tới từ một bên ——
Hoàng Nghê Thường bị đá bay ra ngoài, quay đầu lại thì cô ta mới phát hiện, mặt Doãn Lạc Phong đang tối sầm nhìn cô ta.
"Tiện nhân, cút!"
Ba chữ lạnh lẽo làm cho mặt của Hoàng Nghê Thường một hồi xanh đen một hồi đỏ, "Doãn Lạc Phong! Anh chờ đó cho tôi !"
"Haizz, chỉ bộ dạng tiện nhân này của cô lại muốn hy vọng có được Tô Cẩm Niên? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem đức hạnh của cô." Doãn Lạc Phong lạnh lùng chế giễu.
Bởi vì Hoàng Nghê Thường mới vừa bị giỏ trái cây trúng nên bộ dáng lúc
này thực sự có chút nhếch nhác khó coi, vừa bị Doãn Lạc Phong nói như
thế thì ánh mắt của cô ta nhìn Tô Khả càng thêm tức giận: "Hèn nhát!"
Tô Khả nắm chặt quyền, "Hoàng Nghê Thường, còn Trịnh Duyệt, Tần Phi! Ba người các ngươi chờ đi, tôi sẽ không để yên đâu!"
Doãn Lạc Phong vỗ vỗ sống lưng Tô Khả, lại lạnh lùng nhìn Hoàng Nghê Thường, "Còn không mau cút ra khỏi phòng này một chút!"
Hoàng Nghê Thường bị đau đứng dậy, sửa sang dung mạo của cô ta thật tốt, mắt lạnh nhìn Doãn Lạc Phong, "Có điều là anh không nên tranh thủ người đáng thương, tôi so với anh, mạnh hơn!"
"Cút! Tôi không phải là không đánh phụ nữa." Doãn Lạc Phong cười lạnh, mắt phượng khép hờ giống như là một con sói hung ác.
Doãn Lạc Phong một cước đá văng Hoàng Nghênh Thường, “Thức thời thì đừng líu ríu cho ông! Om sòm!”.
Sau đó, Doãn Lạc Phong rất nhanh tìm được hình, xóa đi toàn bộ từng tấm một.
“Ha ha, tiện nhân vẫn là tiện nha, vì chụp chút ảnh nude giường chiếu lại không tiếc mọi giá làm cho Cẩm Niên hôn mê, khâm
phục”.
“Hừ!” Hoàng Nghênh Thường không có một chút dáng vẻ “Ít vu oan
đi! Anh cố ý nói như vậy còn không phải là vì để cho tiện nhân Tô này yên lòng sao! Nói cho anh biết, tôi và Cẩm Niên là không
kìm lòng được, hơn nữa trong bụng của tôi cũng có đứa con của
anh ấy!”.
Tô Khả lạnh lùng nhìn Hoàng Nghênh Thường, “Lời nói dối kém
chất lượng như vậy thì cũng chỉ có loại người da mặt dày
không sợ bị vạch trần của người đàn bà như cô mới nói ra
miệng”.
Doãn Lạc Phong cười lạnh, “Quá nhiên đủ đê tiện, thì ra là
nước Mĩ trở về nên trí thức hiện đại càng hít càng đê tiện,
cả lòng hổ thẹn cơ bản nhất của dân tộc Trung Hoa chúng ta
cũng đã ném ra ngoài chín tầng mây”.
Sắc mặt của Hoàng Nghênh Thường đã như sắt đen.
Bố caủa Tô Khả cũng đã trở lại, sau khi ông nhìn thấy một
mảnh hỗn độn trên đất, lại thấy một phụ nữ xa lạ, hơn nữa
dáng vẻ xốc xếch thì không nhịn được cau mày.
Bố Tô Khả hét lớn một tiếng, “Bây giờ mẹ con còn đang nghỉ
ngơi! Chuyện lớn nhất của cô ấy là gì con còn không biết sao,
nếu là cháu ngoại chúng ta mất thì sao! Con xem bố không đánh
con một trận à! Lạc Phong, mau đi gọi bác sĩ”.
Ông xoay người rời khỏi phòng bệnh đi tới hành lang, ngồi chồm
hổm, im lặng nức nở: “Nho..... Anh nhớ em..... Nho..... Làm thế
nào đây, anh muốn tới tìm em..... Em chờ anh một chút..... Anh
thay em nhìn cháu ngoại của chúng ta, anh sẽ tới tìm em.....
Nho.....”
Doãn Lạc Phong nhìn bố Tô Khả hơi cúi người thì trong lòng ê ẩm.
Tô Cẩm Niên bưng hũ tro cốt, dưới sự hướng dẫn của người đạo
sĩ, chậm rãi đặt vào phần mộ huyệt, sau đó trồng cây bách
xanh mơn mởn lên. (Đạo sĩ ở đây là người hướng dẫn giống đạo
tì trưởng vậy, vì nhà anh là quân nhân nên không theo đạo).
Ông nội của anh, cứ như vậy mà hóa thành một dốc đất vàng,
chỉ có cây bách xanh tươi này, nói cho anh biết ông nội anh vẫn
cứng cỏi như ngày trước.
Xin an tâm. Ông nội!
Trên đường trở về, Tô Cẩm Niên không nói một lời.