Hóa ra người đó là Vân Phi!

Trong khi Hàn Lăng nhìn kỹ nàng, nàng cũng ngẩng mặt nhìn lại, âm thầm đánh giá Hàn Lăng và Liễu Đình Phái, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, dò xét.

Hàn Lăng nhẹ nhàng đi tới, khom lưng, gỡ miếng vải bịt miệng nàng ta xuống.

Miệng vừa được tự do, Vân phi lập tức giận dữ gào lên, “Các ngươi là người phương nào? Còn không mau cởi trói cho bổn cung?”

Bốp! Bốp

Hàn Lăng vung tay lên, tát mạnh vào má Vân phi, khiến cho mọi người sửng sốt.

Khiến cho khuôn mặt diễm lệ của Vân Phi hằn đỏ lên mấy ngón tay.

“Lớn mật! Ngươi là ai? Dám ra tay với bổn cung?” Vân phi lấy tay che mặt hét lên. Cũng khó trách, bình thường chỉ có nàng mới ra tay với người khác, mà hôm nay lại…

“Không phải ngươi thích nhất là được ra tay với người khác sao? Thấy thế nào? Tư vị bị người khác đánh thế nào?” Hàn Lăng nhếch miệng cười khẩy, mặt nghiêm lại, đôi mắt lạnh như băng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vân Phi kinh ngạc nhìn thân ảnh như đã từng quen này, đôi mắt kia… và đặc biệt là nụ cười kia… làm nàng không tự chủ được mà run lên.

Hàn Lăng không nói gì nữa, cầm miếng vải nhét vào miệng Vân phi không một chút khách khí.

“Ngô, ngô….” Vân Phi khó khăn phát ra tiếng gì đó không rõ, ánh mắt mở to, không ngừng giãy dụa phản kháng.

Hàn Lăng liếc nhìn lại lạnh lùng, rồi ra hiệu cho Đình Phái, cả hai người cùng đi ra ngoài, Vân Phi lần nữa lại bị nhốt lại bên trong phòng tối mà không thể mở miệng.

“Ngươi bắt nàng ta tới đây bằng cách nào?” Hàn Lăng vừa khoá cửa ngự thư phòng vừa hỏi.

“Ngươi từng nói, Lý Ánh Hà vô cùng yêu thương Vân Phi, bởi vậy ta muốn lợi dụng Vân phi bắt Lý Ánh Hà phải tự động đầu hàng và giao lại ngôi hoàng đế cho Vi Phong” Liễu Đình Phái theo sát phía sau nàng, đi tới bên ghế dựa ngồi xuống.

“Không sai, thực tế mà nói, chúng ta không thể địch lại Trương Văn Trùng, nên phải dùng mưu!” Hàn Lăng cũng trở lại phía sau án thư, ngồi lên ngai vàng ngồi xuống, không ngờ Liễu Đình Phái lại có cùng ý nghĩ với nàng, “Tình trạng Dụ Trác hoàng triều giờ thế nào?”

“Tiểu hoàng đế căn bản chỉ là con rối, là đồ vật nằm trong tay Trương Văn Trùng. Ý đồ dùng tiểu hoàng đế để trực tiếp xưng vương của hắn ngày càng rõ, có một số đại thần đã nhìn thấy mưu đồ đó và bắt đầu biểu hiện bất mãn. Người nhà của các phi tần ở hậu cung cũng hy vọng Vi Phong có thể kế vị.”

Hàn Lăng gật đầu, “Những cổ nhân này có quan niệm phong kiến rất sâu đậm, bọn họ đã sớm nhận định Vi gia là người chưởng quản thiên hạ, đối với tên khác họ Trương Văn Trùng, họ dĩ nhiên sẽ không công nhận. Như vậy thật phù hợp với mục đích của chúng ta”.

“Vậy ngươi có phong tỏa tin tức Vi Phong tự sát trong hôn lễ hôm đó không?”

“Ân, ta lo Trương Văn Trùng nhất định sẽ cho người lùng sục hắn, nói không chừng đã tìm được manh mối gì đó ở Xinh Tươi quốc, cho nên ta đã cảnh cáo mọi người không được tiết lộ nửa câu về chuyện ngày hôm đó”. Nhớ đến buổi hôn lễ đó, trong tâm Hàn Lăng dâng lên một cảm giác áy náy, “Đình Phái, hôm đó… xin lỗi!”

Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Liễu Đình Phái bỗng chốc ảm đạm, hắn chăm chú nhìn nàng một hồi lâu rồi nói sang chủ đề khác “Được, vậy kế tiếp ngươi dự định làm thế nào? Là ngươi tự mình gửi thư cho Lý Ánh Hà? Hay là để cho Vi Phong…”

Hiểu được hắn đang cố ý tránh né đề tài, nên Hàn Lăng cũng thôi, tạm thời gác lại chuyện này, chú ý tới việc hắn đang nói, “Để hắn làm đi.”

“Ngươi đi nói cho hắn hả?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn đi?” Hàn Lăng không đáp, hỏi ngược lại.

Liễu Đình Phái sững người, ánh mắt rung động một hồi.

Hàn Lăng hít một hơi thật sâu, rồi trịnh trọng nói: “Đình Phái, việc hắn bị soán ngôi là do ta, dân chúng Dụ Trác hoàng triều giờ đang bất an, xét cả công và tư thì ta đều phải giúp hắn.”

“Ân!” Liễu Đình Phái lúng túng gật đầu.

“Còn nữa, bất luận là hiện tại hay tương lai, Lạc Lạc là quan trọng nhất với ta, hắn là niềm vui sống của ta, ta muốn sống vui vẻ cùng hắn, còn tình yêu thì ta không hề quan tâm nữa, cũng không muốn đụng chạm! Mà ta và Vi Phong thì càng không có khả năng!”

“Hàn Lăng .. “

“Đình Phái, ngươi tạm thời không muốn đối diện với quan hệ của chúng ta, OK, không thành vấn đề. Tuy nhiên, ta phải nói cho ngươi điều này, mặc kệ thế nào, vị trí ngươi ở trong lòng ta sẽ không thay đổi.”

Vị trí của hắn trong lòng nàng… Vị trí… Kỳ thật, hắn rất muốn hỏi, đó là một vị trí như thế nào, nhưng hắn không dám vì sợ nghe được đáp án…

Hàn Lăng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, rồi dẫn bước, “Trời tối rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi”.

Liễu Đình Phái đứng lên, yên lặng đi theo sau nàng, cùng đi ra ngự thư phòng.

Lúc bọn họ đi tới đại sảnh, thì cũng vừa lúc Vi Lạc từ tẩm phòng đi ra, khi thấy Đình Phái, như một phản xạ, hắn đưa tay dụi mắt còn đang ngái ngủ, sau đó vừa chạy nhào về phía hắn vừa hô to, “Phụ thân, ngài đã trở về, rốt cục ngài đã trở về!”

Liễu Đình Phái cánh tay dài giang ra, nhấc bổng Vi Lạc, xoay tròn mấy vòng.

“Mụ mụ, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Ta đã tỉnh ngủ hẳn chưa?” Vi Lạc đáng thương thường xuyên nằm mơ thấy Liễu Đình Phái, giờ Liễu Đình Phái chân chính xuất hiện ngày trước mặt hắn, hắn vẫn không tin được.

Hàn Lăng âu yếm cốc nhẹ vào đầu hắn bảo, “Không phải con nằm mơ đâu, phụ thân thật sự đã trở về!”

“Oa, thật tuyệt vời!” Vi Lạc cuối cùng cũng thực sự tin.

“Hai cha con” đã lâu mới được gặp lại, họ cứ mải chơi đùa cười nói với nhau, đến khi cung nô vào bẩm dùng bữa, mà họ vẫn chưa thôi.

Lúc này, Cốc Thu cùng Ti Thải cũng mới trở về, thấy Liễu Đình Phái, hai người nhất tề sửng sốt.

“Các ngươi làm sao vậy? Mau mau rửa tay vào ăn cơm luôn!” Hàn Lăng cười nhắc nhở hai người.

“Dạ! Vâng! Vâng!” Cả hai hoàn hồn, cười gật đầu chào Đình Phái rồi cùng nhau đi về phía phòng tắm.

Phòng ăn trước đây vốn an tĩnh, chiều nay lại có vẻ náo nhiệt khác thường, nơi nơi tràn ngập tiếng vui đùa.

Vi Lạc không ngừng hỏi tới Đình Phái một vài chuyện, Đình Phái yêu thương chiều chuộng hắn, kiên nhẫn giảng giải hết những thắc mắc của hắn.

Hàn Lăng cũng vui vẻ cười nói suốt bữa ăn, trái với Cốc Thu và Ti Thải chỉ thi thoảng mỉm cười, còn lại đều ngồi lẳng lặng ăn cơm.

Sau bữa cơm chiều, Vi Lạc còn đòi ngủ với Đình Phái.

Tất cả mọi việc đều lọt vào mắt Cốc Thu và Ti Thải.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hôm sau, sau Hàn Lăng sau khi hạ triều liền đi tới chỗ ở của Tiễn Cẩm Hồng.

“Nương nương bệ hạ!” Hàn Lăng đột nhiên xuất hiện khiến cho chúng nhân rất ngạc nhiên và vô cùng vui mừng.

“Chủ tử của các ngươi đâu?” Hàn Lăng tiếng nói bình tĩnh, dõng dạc.

“Hồi bệ hạ, Hoàng thượng đang ở trong phòng!” Tiễn Cẩm Hồng dẫn nàng đi vào tẩm phòng.

Đến cửa, Hàn Lăng bảo hắn dừng lại, rồi một mình đẩy cửa đi vào.

Thấy Vi Phong mắt nhắm nằm trên giường, Hàn Lăng hơi do dự.

Có cảm giác có người tới,Vi Phong chậm rãi mở mắt, nhận ra Hàn Lăng, mắt hắn sáng lên mừng rỡ.

Hàn Lăng ho nhẹ một tiếng, nói, “Vân Phi hiện tại đang ở trong tay ta, ngươi hãy viết một phong thư, phái người đưa cho Lý Ánh Hà, dùng Vân Phi trao đổi ngôi vị hoàng đế.”

Vi Phong vừa nghe, trong tâm chấn động nhưng cũng không lên tiếng.

Hàn Lăng thấy thế trong lòng tức thì không vui, ánh mắt căm tức trừng trừng nhìn hắn.

Cả gian phòng hào khí đột nhiên trở nên căng thẳng, cuối cùng lại là Hàn Lăng nói phá vỡ trầm mặc, “Uy, ngươi thấy thế nào!”

“Thả nàng!” Cuối cùng, Vi Phong nhàn nhạt cũng ứng lại một câu.

Hàn Lăng càng thêm tức giận, Liễu Đình Phái không ngại mạo hiểm, thiên lý xa xôi đưa Vân Phi trở về, hắn lại muốn nàng thả người!

“Tại sao?” Nàng cảm giác bản thân sắp giận điên lên, nhận ra hắn lại im lặng, nên cao giọng nói to “Chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra phương pháp phục quốc tốt hơn?”

Vi phong nhìn nàng, tiếp tục không lên tiếng.

“Ngươi….”

“Ta không muốn phục quốc!”

“Cái gì?” Hàn Lăng khó tin, “Ngươi…. Ngươi.. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm giao cơ nghiệp của tổ hoàng đế để lại vào tay người khác? Chẳng lẽ ngươi yên tâm giao cả giang sơn cho Trương Văn Trùng?”

“Không sao cả!”

“Tốt, ngươi không sao cả, thế còn dân chúng? Ngươi mặc kệ được sao?”

“Núi cao hoàng đế ở xa, ai là hoàng đế đối với bọn họ mà nói thì đều như nhau cả thôi.”

“Thật hàm hồ! Hoang đường! Đình Phái nói chẳng những triều định trở nên hỗn loạn, mà ngay cả dân chúng cũng hoảng sợ, có nhiều nhân sĩ chính nghĩa đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị khởi nghĩa.” Hàn Lăng tức giận đến mức dậm mạnh chân, hận không dẫm nát cái vẻ bình chân như vại đó của hắn.

Phải nghe cái tên mà không hề muốn nghe, Vi Phong hừ lạnh một câu, “Không sai! Người thắng sẽ làm vui!”

“Ngươi… quả thực không còn gì để nói!” Hàn Lăng trừng mắt nhìn hắn, rồi phất tay áo đi ra.

“Hoàng thượng…” bọn Cẩm Hồng chạy vào, lúc nãy ở ngoài cửa bọn họ cũng mơ hồ nghe được cuộc cãi vã giữa Hàn Lăng và Vi Phong, đại khái cũng biết được nội dung, sau khi thấy Hàn Lăng nổi giận đùng đùng rời đi, bọn họ mới đi vào.

“Đi ra ngoài!” Vi Phong rống to.

Mọi người đều run sợ, định đi ra, nhưng liều chết thưa, “Hoàng thượng, nếu nương nương đã chủ động muốn giúp ngài, vì sao ngài lại không chấp nhận?”

“Hoàng thượng, thuộc hạ chưa từng thấy nương nương nổi giận như vậy bao giờ, ngài hãy mau đồng ý với nương nương đi ạ.”

“Đúng vậy, Hoàng thượng, nói không chừng thừa dịp này ta có thể vãn hồi tâm nương nương!”

Tất cả mọi người nhao nhao, vừa khẩn cầu vừa khuyên bảo.

Vi Phong vẫn cắn chặt môi, tuấn dung một mảnh âm u, đôi mắt lạnh như băng, lồng ngực không ngừng phập phồng.

“Hoàng thượng…”

“Tất cả đi ra ngoài!” Vi Phong lại lần nữa gào lên.

Chúng nhân đành ôm một bụng lo lắng ngậm ngùi đi ra.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Suốt ba ngày, Vi Phong sắc mặt đen sì, bọn Cẩm Hồng căng thẳng chờ đợi ở bên, muốn an ủi, muốn khuyên giải cũng không dám mở miệng.

Rốt cục Dạ không nhịn được, nói: “Hoàng thượng, tiểu hoàng tử có lẽ là có việc nên mới không tới thăm ngài.”

“Không phải! Thuộc hạ ngày hôm qua lén chạy qua tẩm cung của nương nương, thấy tiểu hoàng tử một mực ở cùng tên họ Liễu đó, bọn họ đang chơi đùa rất vui vẻ!” Cao bất bình nói ra sự thật.

“Cao…” Cẩm Hồng tức giận, trợn mắt liếc hắn.

“Ta nói có gì sai sao?” Cao bộ dáng vô tội nói, lúc phát hiện chúng nhân đang không ngừng nháy mắt ra hiệu, hắn mới hoảng hốt hiểu ra, vội vàng giải thích, “Hoàng thượng, thuộc hạ vừa rồi bị sét đánh trúng, lời nói không mạch lạc, kỳ thật tiểu hoàng tử…”

Cao còn chưa giải thích xong thì một người không thể dự đoán được giá lâm.

Lý Ánh Cúc bước vào phòng, đầu tiên là nhìn chúng nhân một lượt, cuối cùng nhìn vào chỗ Vi Phong, “Thánh Tông quân, ta muốn nói chuyện riêng với ngài.”

Vi Phong sững người, nhìn kỹ nàng một hồi, rồi mới bảo mọi người đi ra.

Bên trong phòng chỉ còn lại nàng và Vi Phong, Lý Ánh Cúc nhẹ nhàng nói, “Nghe Hàn Lăng nói, Thánh Tông quân bị gian nhân làm hại, khiến cho ngôi vị hoàng đế bị soán. Nàng còn nói đã tìm ra được biện pháp giúp người phục quốc.”

Lý Ánh Cúc thoáng dừng lại, thấy hắn không nói gì, tiếp tục nói: “Rất khó để được Hàn Lăng và Đình Phái hỗ trợ…”

Vi Phong sắc mặt đột nhiên đại biến, trầm giọng cắt ngang lời nàng, “Nữ vương nếu vì chuyện này mà đến, mời hãy trở về đi!”

“Ngôi vị hoàng đế do nhiều thế hệ Vi gia lưu truyền từ xưa đến nay, giờ giang sơn Vi gia bại trong tay người, chẳng lẽ ngươi không tự thấy hổ thẹn với Vi gia liệt tổ liệt tông? Đặc biệt là phụ hoàng của người?” ngữ khí Lý Ánh Cúc cực kỳ nghiêm túc.

“Nữ vương không cảm thấy bản thân đang xen vào việc của người khác sao?” Vi Phong thoáng nhìn qua nàng, sau đó nhắm mắt lại, nhất quyết không muốn nghe nàng nói nữa.

Nhìn hắn một hồi, Lý Ánh Cúc thở dài, rồi nhẹ nhàng bỏ tấm sa che mặt xuống, gọi lên cái tên mà nàng đã gọi rất nhiều lần trong giấc mơ: “Phong nhi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play