“Phong thúc thúc, sao ngài không nói gì? Có phải là vết thương vẫn đau không?” Vi Lạc giơ tay định để lên ngực Vi Phong.

Hàn Lăng bước vào thấy thế thì thấp giọng mắng, “Lạc Lạc, chớ có vô lễ!”

“Mụ mụ, ta đây không phải không lễ phép, ta là quan tâm Phong thúc thúc!” Lạc Lạc không quay đầu lại, cũng không có dừng tay, rất nhanh đã đặt lên lớp gạc băng bó vết thương của Vi Phong.

Vi Phong kêu lên một tiếng.

“Rất đau sao?” Vi Lạc trông cũng vô cùng khổ sở, “Phong thúc thúc đừng sợ, ăn cá sống sẽ giúp vết thương nhanh khôi phục!”

Nói xong, hắn đứng lên, nhìn về phía Hàn Lăng, “Mụ mụ, ngài làm canh cá cho Phong thúc thúc ăn đi!”

Hàn Lăng đột nhiên chấn động, không lên tiếng, trợn mắt nhìn Vi Phong.

“Mụ mụ!” Thấy nàng không phản ứng, Vi Lạc dùng sức lắc lắc cánh tay nàng.

“Lạc Lạc, cám ơn ngươi! Không cần làm phiền mẹ của ngươi !” Vi Phong nói.

“Đây không phải phiền phức!” Vi Lạc lập tức ngắt lời hắn, “Mụ mụ từng dạy ta, phải lấy việc giúp người làm niềm vui!”

“Thúc thúc bị dao đâm như vậy, chỉ có rịt thuốc mới có thể khỏi được!” Vi Phong nhẹ nói

“Có lần ta nghịch dao làm đứt tay, mụ mụ nấu canh cá cho ta, nói ta uống vào sẽ mau khỏi!” Vi Lạc tiếp tục giải thích.

Vi Phong á khẩu, nhìn qua phía Hàn Lăng, yên lặng chờ đợi phản ứng của nàng.

“Mụ mụ…” Vi Lạc gấp gáp nói.

Hàn Lăng hít sâu một hơi, nhặt con diều trên đất lên, dắt tay Vi Lạc, “Lạc Lạc, không phải ngươi vừa nói mặt trời sắp lặn rồi sao? Nào, mụ mụ đi thả diều với ngươi.”

“Không phải! Còn lâu mặt trời mới lặn!” Vi Lạc lắc lắc tay, nói: “Mụ mụ, ngài vẫn chưa trả lời ta!”

“Ngươi muốn mụ mụ trả lời thế nào?” Hàn Lăng bất đắc dĩ.

“Làm thuốc cho Phong thúc thúc uống! Còn nữa, ngài hôm nay rất không lễ phép, lại không chào hỏi Phong thúc thúc!”

Hàn Lăng thiếu chút nữa thì xỉu! Có lúc, nhi tử bảo bối của nàng giống như một tiểu đại nhân trưởng thành vậy, có lúc lại ngây thơ như đứa trẻ. Nhìn nhìn, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ hắn…

Nhất định là như vậy! Tiểu tử này, mấy hôm trước còn nói sẽ không nhúng tay vào, để nàng tự lựa chọn, giờ lại đứng sang phía tên hỗn đản kia!

Không biết tại sao, Vi Lạc tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn cảm thấy ánh mắt mụ mụ nhìn hắn không bình thường, làm hắn chột dạ.

“Lạc Lạc, mụ mụ nhớ ra có một văn kiện quan trọng cần xử lý. Ngươi cứ ở đây, đợi lát nữa Cốc Thu a di tới đưa ngươi đi thả diều!”

“Không cần, ta chỉ muốn chơi với mụ mụ!” Vi Lạc rất nhanh túm trụ tay Hàn Lăng, không cho nàng đi.

“Lạc lạc không nghe lời sao? Là ai đã nói muốn giúp mụ mụ yên tâm làm việc?”

Vi Lạc nghe thấy thì lộ vẻ do dự, hơi chu miệng lên.

“Lạc Lạc, thúc thúc đi trước! Hẹn gặp lại!” Đột nhiên, Vi Phong đi tới bên Lạc Lạc, ôn nhu cười với hắn, sau đó đi ra ngoài, không hề nhìn sang Hàn Lăng.

Dạ cúi đầu cáo từ Hàn Lăng rồi cũng bước nhanh đuổi theo Vi Phong.

Nhìn thân ảnh Vi Phong dần dần xa, Lạc Lạc càng thêm thất vọng, buồn bã.

Tầm mắt Hàn Lăng cũng nhìn chằm chằm theo bóng lưng ngày càng xa, đầu óc trống trơn…

(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Mụ mụ, còn bao lâu nữa? Có cần cho thêm củi không?” Tiếng Vi Lạc truyền khắp cả phòng bếp.

“Lạc Lạc, ngươi đã hỏi cầu này N lần rồi, có thấy phiền không vậy!” Hàn Lăng gắt nhẹ, nhìn sang hắn, phát hiện khuôn mặt tươi cười của hắn dính bụi nhọ nhem, không khỏi thở dài.

Không biết tại sao nàng lại đáp ứng thỉnh cầu của hắn, tự mình nấu canh cá cho Vi Phong.

Nàng vốn định bảo cung nhân chọn mua loại cá ngon, dạy cách cho bọn họ nấu nhưng Vi Lạc lại muốn nàng phải tự mình xuống bếp, còn nói như vậy mới có thành ý, như vậy thì “giúp người” mới thấy vui vẻ nhất.

Vui vẻ! Vui vẻ! Nàng là tự mình chuốc lấy cực khổ. Lần xuống bếp này lại làm nàng khẳng định cổ đại lạc hậu này đúng là không phải chỗ cho người ở. Khói đặc cuồn cuộn, lại đang là mùa hè nóng bức, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi.

“Mụ mụ, sao còn chưa được thế!” Vi Lạc lại nói.

“Được rồi, đừng có vội, một chút nữa là được!” Nhìn hắn mồ hôi đầy mặt, Hàn Lăng đau lòng không thôi, vội vàng kéo hắn ra khỏi bếp, cởi áo cho hắn, lau mặt, lau người cho hắn rồi thay vào một bộ quần áo ngắn mát mẻ.

“Ngươi đừng vào phòng bếp, mụ mụ làm là được rồi.”

“Nha.” Vi Lạc ngoan ngoãn đáp, ngồi ngay ngắn lên ghế.

Hàn Lăng lại trở lại bếp, một lúc lâu sau thì đi ra, trong tay cầm một phích nước nóng và một chiếc bát ngọc.

Vi Lạc nhanh chóng nhảy xuống, chạy tới bên Hàn Lăng.

“Nào, uống trước một chén đi.” Hàn Lăng ngồi xuống, thổi phù phù vào miệng bát.

“Mụ mụ, ta không ăn, ngài ăn giúp ta đi!” Vi Lạc lập tức cự tuyệt.

Hàn Lăng đặt phích nước nóng lên bàn, “Lạc Lạc, ngươi không nghe lời sao!”

Vi Lạc phụng phịu cầm lấy bát.

“Ngươi trong lòng hờn dỗi như vậy, có ăn hết cũng như không ăn!” Hàn Lăng giáo huấn hắn.

“Ân!” Vi Lạc cúi đầu đáp.

Cuối cùng sau khi uống xong, hắn ôm lấy phích nước đi ra đại sảnh.

“Thật sự không cần để cung nữ đưa ngươi qua sao?” Hàn Lăng đi theo ra cửa.

“Không cần! Mụ mụ, ta đi trước! Còn nữa, cám ơn mụ mụ!” Vi Lạc bước ra khỏi cửa, chạy nhanh đi.

Nhìn theo bóng lưng nho nhỏ hắn, Hàn Lăng bất đắc dĩ lắc đầu…

Không đầy hai khắc sau, Vi Lạc đã đến chỗ ở của Tiễn Cẩm Hoành.

“Tiểu hoàng tử, ngài đã tới!” Nhìn thấy Vi Lạc xuất hiện, chúng nhân hoan hỉ không thôi.

“Chào các vị thúc thúc! Phụ hoàng đâu?” Vi Lạc mỉm cười.

“Hoàng thượng đang ngủ trưa.” Tiễn Cẩm Hoành dẫn hắn vào tẩm phòng.

“Phụ hoàng!” Vừa bước vào phòng, Vi Lạc hưng phấn chạy đến trước giường.

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Vi Phong đang giả vờ ngủ say lập tức ngồi dậy, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Vi Lạc.

“Phụ hoàng, mau tới ăn canh!” Vi Lạc mang phích nước đặt lên giường, hồ hởi mở nắp.

Mùi cá thơm lập tức bay vào mũi Vi Phong, hắn kinh ngạc hỏi: “Lạc Lạc, canh này…”

“Là do mụ mụ nấu, mụ mụ tự mình nấu đấy. Phụ hoàng, ngài vui chứ?”

Vi Phong kích động, thiếu chút nữa không nói nên lời, “Thật… thật sao?”

“Ân! Bất quá, ta cũng có giúp đỡ!”

Vi Phong đặt phích qua một bên, vươn tay ra ôm lấy Vi Lạc, vô cùng cảm động. Bảo bối của hắn, bảo bối tri kỷ của hắn, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết nghĩ cho hắn.

Ngày hôm đó, khi Y bẩm báo rằng Hàn Lăng hẹn gặp hắn ở hậu hoa viên, hắn rất nghi hoặc. Mãi đến khi gặp Hàn Lăng, hắn mới biết là do Vi Lạc sắp đặt.

Biểu hiện của Lăng Lăng lúc đó làm cho hắn thập phần nản lòng thoái chí, nhưng thật không ngờ là lại thành công!

“Phụ hoàng, ngài uống canh trước đi!” Vi Lạc chỉ nghĩ đến việc giúp phụ hoàng mau chóng hồi phục, vội vàng nhắc nhở.

Vi Phong buông hắn ra, nhưng cũng không lập tức ăn canh mà hỏi: “Lạc Lạc, sao ngươi không gọi ta là Phong thúc thúc, mà là… mà là…”

“Hoàng thượng, trong lúc ngài hôn mê, Cốc Thu đã nói cho tiểu hoàng tử về quan hệ giữa các ngài. Hoàng thượng, xin hãy tha thứ cho sự trùng động của Cốc Thu!” Cẩm Hoành đang đứng một bên lên tiếng bẩm báo.

“Nàng là vì suy nghĩ cho trẫm, sao trẫm lại có thể trách tội được!” ngữ khí Vi Phong dị thường nhẹ nhàng.

“Hoàng thượng, có thể uống rồi!” Lúc này, Dạ cung kính đưa bát canh lại cho Vi Phong.

Vi Phong nhận lấy, đút cho Vi Lạc, “Lạc Lạc ngoan, uống chút đi!”

Vi Lạc lắc đầu, “Ta đã ăn rồi, phụ hoàng mau ăn lúc còn nóng!”

Vi Phong gật đầu, đưa thìa canh lên miệng. Lúc vừa định há mồm thì trong đầu lại hiện lên khuôn mặt quật cường của Hàn Lăng.

“Phụ hoàng?” phát hiện hắn đột nhiên im ắng, Vi Lạc nghi hoặc gọi.

Vi Phong hoàn hồn, vội vàng uống. Sau đó một bát lại một bát uống liên tiếp.

“Phụ hoàng, có ngon không?”

“Ân! Đây là món canh cá ngon miệng nhất mà phụ hoàng từng ăn!” Hắn sở dĩ nói như vậy là bởi vì đây là canh Hàn Lăng tự tay nấu, hơn nữa mùi vị đích xác không tệ, củi lửa rất đúng mức.

“Vậy lần sau ta sẽ lại bảo mụ mụ nấu cho ngài ăn!”

“Có thể chứ?” Vi Phong lại nghĩ tới dáng vẻ tức giận của Hàn Lăng.

“Đương nhiên! Có ta ra trận, đảm bảo thành công!” Vi Lạc khanh khách cười.

Vi Phong hỏi, “Lạc Lạc, ngươi không sợ mụ mụ buồn sao?”

“Phụ hoàng hãy yên tâm, mụ mụ chỉ là vẫn chưa biết lòng đã hướng về phụ hoàng thôi!” khóe miệng Vi Lạc cong lên đầy đắc ý, ghé đầu vào sát Vi Phong, khẽ nói: “Phụ hoàng, ta nói cho ngài một bí mật, ta mặt ngoài thì tỏ ra trung lập, nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm chọn phụ hoàng!”

Vi Phong thấy lòng ấm áp, ôm hắn càng chặt hơn. Thật là một hài tử thông minh nhu thuận, Hàn Lăng dạy hắn thật tốt, mà đó cũng là công lao của Liễu Đình Phái. Chẳng lẽ phương thức giáo dục hài tử ở thế giới của họ là như vậy?

Nhớ tới Đình Phái, Vi Phong hỏi: “Đình Phái thì sao? Chẳng lẽ Lạc Lạc không thích hắn?”

Vi Lạc nghe thế thì cảm thấy áy náy, sau một hồi trầm mặc mới lúng túng nói: “Kỳ thật, ta cũng rất nhớ phụ thân. Mụ mụ nói, phụ thân vì quá thương tâm nên mới bỏ đi. Phụ hoàng, tại sao mụ mụ không thể đón nhận cả ngài và phụ thân? Như vậy ta chẳng những có phụ hoàng, lại có cả phụ thân!”

Vi Phong lập tức sầm mặt, còn mơ hồ cảm thấy tức giận, nhưng trước mặt Vi Lạc, hắn lựa chọn giấu đi tức giận, làm ra vẻ thản nhiên.

“Phụ thân chẳng những thương yêu mụ mụ mà còn nấu ăn rất ngon. Ta rất nhớ món thịt kho tàu, lạnh qua sao tôm bóc vỏ, trứng sào cà chua, củ cải sào nạm bò của phụ thân làm. Còn có rất nhiều rất nhiều thức ăn phụ thân làm rất ngon, lại vô cùng dinh dưỡng.”

Phát hiện sắc mặt Vi Phong ngày càng đen, Dạ vội vàng ngắt lời Vi Lạc, “Tiểu hoàng tử thích ăn gì, ty chức cũng có thể chuẩn bị cho ngài.”

“【 Dạ 】 thúc thúc biết nấu ăn sao?” Vi Lạc tò mò.

Dạ mỉm cười gật đầu. Hắn không biết làm, nhưng biết đến tiểu lâu mua, dù sao nhất định không thể để cho Hoàng thượng khổ sở.

Nhìn hài tử trước mắt, Vi Phong quyết định tạm thời vứt bỏ những phiền muộn, hắn không muốn phá vỡ phút giây ấm áp này.

Vi Lạc ngây thơ, hăng hái bừng bừng tùy ý Vi Phong thay đổi đề tài.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Tẩm phòng lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở.

Dạ và ba tên hắc y tử sĩ cùng với Tiễn Cẩm Hoành kính cẩn đứng trước giường, tám đôi mắt nhất tề nhìn về phía Vi Phong đang dựa người vào giường, hai mắt khép hờ, vẻ mặt bình tĩnh.

Một lúc lâu sau, Cẩm Hoành không nhịn được, lên tiếng khuyên can, “Hoàng thượng…”

“Đi xuống đi!” Rốt cục, Vi Phong cũng thốt lên.

“Nhưng mà Hoàng thượng…” những người khác cũng nhao nhao lên.

“Ta nói rồi, chuyện của ta sẽ do tự ta quyết định! Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi hãy ra ngoài hết đi!” Vi Phong giọng nói vô cùng cứng rắn.

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng bất đắc dĩ rời đi.

Gian phòng tức thì yên tĩnh trở lại. Vi Phong xuống giường, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, lại nhìn xuống hồ sen xanh biếc phía trước, ánh mắt phức tạp.

Mãi đến khi chân cảm thấy như bị níu, hắn mới tỉnh lại, đồng thời kinh ngạc nhận ra hắn đã đứng như thế một canh giờ.

“Phụ hoàng, ngài làm sao vậy?” Vi Lạc ân cần hỏi.

Vi Phong thuận thế ngồi xổm xuống, bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của hắn, cảm xúc mênh mang.

“Phụ hoàng, ngài không vui đúng không?” Đây không phải là lần đầu Vi Lạc thấy phụ hoàng có dáng vẻ cô đơn như thế.

Rốt cục, Vi Phong gạt hết những tư lự sang một bên, tuấn nhan lộ ra nụ cười, sủng nịnh hỏi: “Lạc Lạc hôm nay mang gì đến cho phụ hoàng vậy?”

“Hương Dụ! Lại là ta và mụ mụ làm. Phụ hoàng mau tới nếm thử!” Vi Lạc vừa nói vừa kéo Vi Phong đến trước bàn.

Nhìn đĩa điểm tâm trên bàn, Vi Phong lại lâm vào trầm tư.

Nhờ có Vi Lạc, hắn chẳng những thường xuyên được ăn canh cá, cháo gà nàng nấu mà còn có rất nhiều món điểm tâm ngon. Thời gian phảng phất trở lại mấy năm trước, lúc mới phong nàng là Lăng chiêu nghi.

Chỉ là thân phận và hoàn cảnh đều thay đổi. Hắn không còn là hoàng đế oai phong năm đó, mà nàng cũng đã thành nữ vương tài năng cơ trí của nữ tôn quốc.

Trải qua một thời gian ngắn an dưỡng, thân thể hắn đã tốt hơn hẳn. Mấy ngày nay, bọn Cẩm Hoành bắt đầu hỏi hắn về kế hoạch phục quốc, nhưng không biết tại sao hắn lại không muốn nghĩ tới.

Hắn cảm thấy ngôi vị hoàng đế kia đã không còn quan hệ gì tới hắn. Cái gì thiên thượng, giang sơn, trách nhiệm, hắn đều không có hứng thú. Ngay cả danh xưng “Trẫm”, đai diện cho địa vị cao nhất thiên hạ kia, hắn cũng không muốn dùng lại.

Mỗi lúc đêm khuya yên tĩnh, hắn lại nhớ lại chuyện kiếp trước, rồi trằn trọc đau khổ. Hắn chán ghét Thác Bạt Phong, hắn thẹn với Triệu Lăng Nhi.

Đối với Yến Đình Phái và Vương Cảnh, hắn càng thêm tự ti mặc cảm. Yến Đình Phái chính là Liễu Đình Phái, Vương Cảnh chính là Vương Cảnh Thương, bọn họ lại là tình địch truyền kiếp của bản thân.

“Phụ hoàng, phụ hoàng…”

Tiếng gọi dồn làm Vi Phong tỉnh táo lại.

“Phụ hoàng sao vậy? Mấy ngày nay ngài luôn ngồi ngẩn người, hay là Lạc Lạc đánh bài với ngài nhé?” Vi Lạc không thể hiểu được nỗi phiền não của phụ thân, chỉ hy vọng mượn trò chơi làm phụ thân vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hài tử, Vi Phong cảm thấy áy náy vô cùng. Hắn cố gắng gạt bỏ ưu sầu, tận lực tỏ ra vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Vi Lạc cáo biệt phụ thân, ấm ức không vui trở lại chỗ ở, trực tiếp đi tới ngự thư phòng.

“Đã về rồi sao?” Hàn Lăng ôn nhu hỏi một câu.

“Mụ mụ, trò chuyện với ta đi!” Vi Lạc đã đi tới bên người nàng.

“Ân? Lạc Lạc muốn nói cái gì?” Hàn Lăng đặt bút xuống, ôm lấy hắn.

“Ta mới vừa rồi đi thăm phụ hoàng, hắn… hình như rất không vui.”

Hàn Lăng ngẩn ra, lập tức nhàn nhạt ứng một câu, “Vậy sao!”

“Mụ mụ, sao ngài lại có vẻ mặt này?” Rất rõ ràng, Vi Lạc rất bất mãn với phản ứng của nàng.

“Vậy ngươi muốn mụ mụ phải thế nào?” Hàn Lăng nghiêm túc, “Mụ mụ thương ngươi, vì không muốn ngươi buồn nên đã nấu canh, làm điểm tâm cho hắn…”

“Mụ mụ, ngài làm những việc này thật sự chỉ là vì ta thôi sao? Thật sự không chút lo lắng cho phụ hoàng sao?” Vi Lạc ngắt lời nàng.

“Ách, đương nhiên!” Hàn Lăng vội vàng hôn lên trán hắn, tựa hồ như đang tận lực che giấu, trốn tránh cái gì.

Cảm giác thất vọng dâng lên, Vi Lạc không vui trượt khỏi lòng Hàn Lăng, “Mụ mụ, ta thấy mệt, ta đi ngủ đây!”

Sự xuất hiện đột ngột của Vi Lạc làm Hàn Lăng nhất thời không phản ứng được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn bỏ đi.

Nàng ngơ ngác như thế một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, lại tiếp tục tập trung vào chính sự.

Ước chừng sau một nén nhang, cửa phòng lại bị đẩy ra, Hàn Lăng cũng không ngẩng lên, nói: “Không phải đi ngủ sao? Sao lại trở lại? Không có mụ mụ, không ngủ được sao?”

Một hồi lâu không nghe tiếng trả lời, Hàn Lăng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, đồng thời nàng còn cảm thấy một cỗ khí tức khác thường, một cỗ khí tức đặc biệt. Ngăn chặn vui mừng, nàng chần chừ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy nhân ảnh phong trần mệt mỏi kia, nàng kích động, nước mắt chảy ra.

“Đừng khóc, đừng khóc…” không biết bao lâu, hắn đã tới đến bên người nàng, nàng nhào vào trong ngực hắn.

“Đình Phái bại hoại, quỷ hẹp hòi, lần nào cũng ra đi không từ giã, lần nào cũng lại đột nhiên xuất hiện. Tại sao ngươi lại độc ác, hẹp hòi như vậy!” Hàn Lăng giơ hai tay đánh vào lồng ngực hắn, nước mắt nước mũi chảy ra áo hắn.

“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của ta, ta không nên như vậy, xin lỗi!” Liễu Đình Phái gắt gao ôm lấy nàng, nữ nhân mà mỗi lần nghĩ tới lại khiến hắn đau đớn.

“Quỷ hẹp hòi! Rõ ràng là quỷ hẹp hòi!”

“Lần này ta rời đi là có mục đích, nào, ta dẫn ngươi đi gặp một người!” Đợi nàng khóc đã rồi, Liễu Đình Phái đỡ nàng đứng dậy.

“Một người? Là ai?” Hàn Lăng nghi hoặc.

“Gặp thì sẽ biết!” Liễu Đình Phái giả vờ thần bí, đeo mặt nạ lên cho nàng, đưa nàng rời khỏi ngự thư phòng, đi tới tẩm phòng của hắn.

Đẩy cửa ra, Hàn Lăng liền phát hiện trong đó có một người, một nữ nhân, tay chân đều bị trói, đang ngồi tựa vào tường.

Sau đó, Hàn Lăng nhìn rõ khuôn mặt kẻ đó, một khuôn mặt đáng hận, ghê tởm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play