Mặt trời mọc lên ở phương đông, ánh nắng trải ra xa làm những nấc ruộng bậc thang cùng các nông trại đang bị bao phủ trong sương dần trở nên rõ ràng. Trong cái sân rộng đổ một đống thóc vàng óng, bên cạnh là một cô gái trong bộ đồ màu hồng phấn, khuôn mặt thanh nhã, vô cùng thanh lệ đang thành thạo cầm cái cào chuẩn bị mở thóc ra phơi.

“Hàn Lăng, Lăng…” nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu, nàng thấy một nữ tử chạy tới, tay giơ lên chiếc bánh ngô nóng hổi, đưa cho nàng: “Mau ăn đi, đây là do Nhị Cẩu Na đưa cho.”

Hàn Lăng cầm lấy bánh cười nói: “Cốc Thu, ngươi lại đi phiền Nhị Cẩu Đồ hả?”

“Phiền cái gì chứ? Là hắn tự cho ta mà.” Cốc Thu cầm lấy một cái bánh ngô khác cho vào miệng, cắn một cái.

Hàn Lăng cũng bắt đầu ăn bánh.

Cốc Thu để hai cái bánh ngô trong tay xuống, “Lăng, ta hôm nay muốn đi trấn lý giúp nương ta mua thuốc, một mình ngươi phơi thóc nha.”

“Được rồi, ngươi đi đi. Nhớ cẩn thận.”

“Được.” Nói xong, Cốc Thu xoay người chạy đi.

Nhìn nhân ảnh nhỏ xinh dần dần rời đi, Hàn Lăng im lặng, trầm tư khua cái cào.

Hai năm trước, nàng vốn là một sinh viên đại học năm thứ hai, một hôm ra cổng trường mua đồ thì đột nhiên bị một tên cướp cướp mất ví. Vì bên trong có giấy tờ quan trọng, nàng liền đuổi theo, đuổi một mạch đến trường học phía sau núi thì bất cẩn rơi xuống khe núi. Lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã ở một thôn trang nhỏ lạc hậu mà người đầu tiên gặp chính là Cốc Thu.

Thực sự nàng không thể ngờ chỉ vì đuổi theo tên cướp mà vô tình xuyên qua, đến Dụ Trác hoàng triều, một triều đại không hề được ghi lại trong lịch sử. Để tránh rắc rối, nàng nói với Cốc Thu rằng mình ở một nơi rất xa, trên đường mưu sinh lưu lạc tới đây. Cốc Thu không nghi ngờ gì, đưa nàng về nhà.

Cốc Thu là một nữ tử lương thiện, nhanh mồm nhanh miệng, phụ thân mất sớm, chỉ để lại mấy gian phòng ốc cùng vài mẫu ruộng, mẫu thân thì yếu ớt bệnh tật, trăm sự đều một mình Cốc Thu gánh vác.

Nàng an tâm ở lại nhà Cốc Thu, ban ngày hai người cùng nhau làm việc, đêm đến cùng ngủ trên cái giường duy nhất trong nhà. Hai năm qua đi, mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng lại vui vẻ. Các nàng tình cảm như tỷ muội, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.

Gió thu mang theo mùi thơm của hoa màu từ các mảnh nông trại. Cảnh vật nơi đây, sương sớm ban mai, vạt nắng hoàng hôn hay những ánh sao đêm, tất cả đã vô tình khiến nàng dần dần yêu thích cuộc sống nơi này.

Ngày tàn, màn đêm buông xuống. Lương thôn dần dần yên tĩnh trở lại.

“Lăng, hôm nay ta đi trấn lý có nghe được một tin tức.” Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng Cốc Thu.

“Ân?” Lăng không chút để ý trả lời. Cả ngày vất vả làm nàng mới đặt lưng xuống đã muốn ngủ.

“Hoàng cung phái người đến huyện ta chọn lựa cung nữ. Ta… ta nghĩ sẽ đi tham gia!”

Hàn Lăng lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn Cốc Thu qua ánh trăng rọi vào khung cửa sổ.

“Mẹ ta bệnh ngày càng nặng, hôm nay đi trấn lý mua thuốc, đại phu nói phải chữa trị nhanh một chút. Ta nghe nói làm cung nữ bổng lộc hàng tháng rất nhiều, có tiền là mẹ ta có thể trị hết bệnh.”

“Cái chính là hoàng cung không thể so với nơi khác, rất là phức tạp.” Lịch sử ghi lại, trong ti vi cũng có chiếu, đều cho thấy hoàng cung là một nơi hung hiểm, ăn thịt người không nhả xương.

“Ta đi ba năm sẽ về. Đến lúc đó, có tiền, chúng ta sẽ mua nhà mới, cùng nhau sống vui vẻ.”

Đúng vậy, có tiền, cái gì cũng có thể làm. Hàn Lăng cũng biết, căn phòng này đã cũ nát lắm rồi, mỗi lần trời mưa phải bày chậu la liệt trong phòng, khi mưa tạnh lại phải khổ cực nện lại mặt đất.

“Lăng, ta nguyện đem bản thân đi, để ngươi ở lại chăm sóc, chiếu cố cho mẹ ta. Nhưng là, ta rất sợ, cái gì ta cũng không hiểu không biết, cho nên ta muốn ngươi đi cùng ta.”

“Muốn ta đi cùng?”

“Ngươi thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện, có ngươi ở bên cạnh ta, ta mới không sợ.”

“Nhưng…”

“Lăng, chúng ta là tỷ muội tốt! Huống hồ, ta không muốn xa ngươi lâu như vậy. Chúng ta đi cùng, có được hay không ? Xong ba năm, chúng ta trở lại ngay.”

“Cốc Thu, để ta suy nghĩ đã nhé.” Vào hoàng cung đâu phải là trò đùa. Cửa cung cấm sâu tựa biển, không phải nói vào là vào, nói ra là ra. Nàng thật sự muốn cân nhắc kỹ lưỡng.

“Được. Ngươi suy nghĩ hai ngày. Ngày kia huyện nha lý cử hành sơ thí, ngươi nhất định phải quyết đinh trước đó nha.”

“Trong phòng yên tĩnh trở lại, rất nhanh truyền ra tiếng thở đều đặn của Cốc Thu. Hàn Lăng không còn buồn ngủ, nằm trằn trọc, nghĩ ngợi không biết có nên cùng Cốc Thu sâm tuyển hay không.

Qua hai ngày suy nghĩ, Hàn Lăng quyết định cùng Cốc Thu sâm tuyển.

Nàng đã biết ở triều đại này, vì bảo trì tôn nghiêm và đặc quyền quý tộc, hậu cung phi tần đều là con gái của các quan lại, cho nên những nữ tử từ dân gian tuyển nhập làm cung nữ, căn bản sẽ không thể “hóa phượng hoàng”, trừ phi được hoàng đế nhìn trúng, nếu không hết kỳ hạn đều trở về quê nhà. Đương nhiên, cũng có người tự nguyện ở lại.

Cho nên, Hàn Lăng dự định, ở trong cung sẽ an phận thủ thường, qua ba năm lập tức rời cung.

“Lăng, sao lại nhiều người như vậy!” Đứng cạnh Hàn Lăng, Cốc Thu thấp giọng nói.

“Ta cũng không rõ lắm. Chắc đều do bổng lộc mà đến. Hàn Lăng không nhúc nhích, chỉ quét mắt ra xung quanh nha môn rộng rãi, nhìn một loạt nữ tử đến sâm tuyển.

Đột nhiên, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nương theo tiếng bước chân vang dội, một trung niên nam tử trong trang phục quan viên đi đến. Hắn nhất định là do triều đình phái tới, có trách nhiệm chọn lựa cung nữ.

Sau đó các nữ tử phải trải qua kiểm tra ngũ quan, thanh âm, chiều cao, thể trọng, đào thải chọn lựa, chỉ còn hai mươi người có tư cách tiến cung.

Đêm đó nằm trên giường, lại là Cốc Thu phá vỡ sự yên tĩnh : “Lăng, ngươi ngủ rồi sao?”

“Ân!” Hàn Lăng mơ mơ màng màng trả lời. Không cần biết là hiện đại hay cổ đại, nàng đều dễ dàng ngủ như vậy. Cứ như là heo đầu thai vậy. (định nói là lợn, nhưng thấy hơi sao sao ý, nên thôi.)

“Ta ngủ không được.” Thấy Hàn Lăng im lặng, Cốc Thu gác lên người nàng.

Cảm giác được sức nặng trên người, Hàn Lăng hé mí mắt nặng trĩu, nhẹ giọng than, “Cốc Thu, ngươi lật qua lật lại cả buổi tối, không mệt sao?Bôn ba cả một ngày, tinh thần vẫn còn tốt như thế!”

“Được, ta sẽ nói cho ngươi nghe chuyện tuyển cung nữ hôm nay.” Cốc Thu đã ngồi dậy.

“Không phải như ngươi mong muốn sao? Còn muốn nói gì nữa?” Hôm nay, nhờ vào bề ngoài xuất sắc cùng tính tính dịu dàng, Hàn Lăng và Cốc Thu đều được chọn. Kỳ thật, Hàn Lăng thiếu chút nữa thì bị đào thải, đơn giản bởi vì hai năm trước nàng từ nơi xa đến, nhập tịch nhà Cốc Thu chứ không phải người ở đây, may mắn là có Huyện lệnh đại nhân giúp đỡ, hơn nữa nhìn nàng lại thanh lệ nên vượt qua bài kiểm tra.

“Lăng, ngươi nói hoàng cung là nơi như thế nào? Nghe nương ta nói, nơi đó rất lớn rất đẹp, có rất nhiều nữ nhân cao quý, mỹ lệ.”

“Đâu chỉ là đẹp, là nguy nga lộng lẫy!” Nàng thường xem trên ti vi, hoàng cung đều rất xa hoa, không biết Dụ Trác hoàng triều này có như thế hay không. “Những nữ nhân này là hậu cung tần phi của hoàng đế. Hoàng để chỉ có một thê tử, gọi là hoàng hậu; còn chúng ta, là phi tử của hoàng đế, các nàng cũng phân chia cấp bậc.”

Cốc Thu nghe, ánh mắt lộ rõ sự tò mò cùng sùng bái. “Lăng, ngươi thật là lợi hại, làm sao ngươi biết những điều này?”

“Ta…”

“Mau nói cho ta biết một ít chuyện về hoàng cung đi.” Cốc Thu lay Hàn Lăng, nhẹ giọng năn nỉ.

“Ta đại khái chỉ biết như vậy, còn cụ thể thì phải chờ tiến cung mới biết được!” Ở từng triều đại, luật lệ và quy định không giống nhau, mà Dụ Trác hoàng triều sử sách lại không hề ghi chép lại, Hàn Lăng không dám nói bừa.

Hai mắt Cốc Thu tràn ngập hy vọng, nhìn bóng đêm bao phủ bên ngoài khung cửa sổ. “Sau ba năm, chúng ta sẽ mang theo rất nhiều bạc cùng áo gấm về nhà, mẹ ta cũng sẽ hết bệnh. Đến lúc đó, chúng ta có thể ở trong phòng lớn, mặc xiêm y lộng lẫy, càng không cần phải nhìn mặt người khác mà sống…”

Hàn Lăng xúc động nhìn Cốc Thu. Mới mười tám tuổi, Cốc Thu còn chưa trải sự đời, lại chỉ sinh hoạt tại vùng thôn quê nhỏ bé vô tranh này, căn bản không biết được sự hiểm ác nơi hoàng cung.

Tuy vậy, Hàn Lăng không nỡ dội gáo nước lạnh lên lòng hăng hái bừng bừng của Cốc Thu. Huống hồ, bệnh tình Lương đại thẩm đúng là cần tiền điều trị dứt khoát, tiến cung chính là phương pháp khả dĩ nhất. Vượt không gian thời gian, ở nơi xa lạ có thể sống yên ổn là vì có Cốc Thu làm bạn, cho nên bất luận như thế nào, Hàn Lăng cũng muốn bảo vệ nàng.

Nằm trên giường, hai người đều trôi theo suy nghĩ riêng, không thể ngủ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play