Bầu không khí trong nháy mắt ngưng trệ, dường như vô hình giương cung bạt kiếm nổi lên nảy lửa.

Đôi con ngươi đen láy của Hiên Viên Triệt hơi co rút, vui buồn khó phân biệt. Hắn nghiêng đầu ngắm nhìn Đường Bách, cũng không hé răng. Hắn không muốn tranh cãi trước mặt con trẻ.

Đường Phong Hoa chớp mắt một cái, giở giọng đều đều: “Bách nhi là con của ta và người chồng đã mất, xin Hiên công tử đừng đùa kiểu này.”

“Người chồng đã mất?” Giọng Hiên Viên Triệt khàn khàn đi vài phần, cổ họng nghèn nghẹt. Hắn cười như không cười, như tự trào phúng nhếch môi.

“Chồng trước của ta là sư huynh đồng môn, đáng tiếc sau khi thành thân không bao lâu thì mất vì bệnh, chỉ để lại một giọt huyết mạch là Bách nhi đây.” Đường Phong Hoa nói một mạch không vấp từ nào, ánh mắt trong veo
nhưng lạnh lẽo, không có dấu hiệu chột dạ hay thiếu tự tin.

Hiên Viên Triệt cúi đầu ngắm Đường Bách, thấy đôi mắt lấp lánh hiếu kỳ của cậu đáp trả. Trong lòng hắn có một dòng chảy nóng hổi kỳ quái chảy qua, giống như trong ngày đông giá rét được uống một ly trà nóng, dòng nhiệt ấm áp thâm nhập vào chân tay cùng xương cốt.

Khuôn mặt trẻ con đáng yêu như ngọc thạch này, lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã đặc biệt hợp ý. Tuy rằng đường nét gương mặt cũng không giống hắn cho lắm, thế nhưng biểu cảm thỉnh thoảng cau mày của cậu bé làm hắn cảm thấy như đang nhìn khuôn mặt quen thuộc qua gương.

“Bách nhi năm nay mấy tuổi?” Hiên Viên Triệt ngước mắt, thần sắc trấn tĩnh nghiêm nghị, không nhanh không chậm hỏi thăm, “Sinh khi nào, có đủ tháng hay không?”

“Những điều đó liên quan gì đến ngươi?” Đường Phong
Hoa hất hàm, tiếng nói thanh lạnh như sương sớm: “Ta với ngươi vốn là người xa lạ, con trai của ta đương nhiên cũng là người lạ với ngươi. Cho dù ngươi muốn nhận nó làm con nuôi, ta cũng không muốn trèo cao.”

Bắt đầu từ khi hắn đâm nhất kiếm kia, thì nàng và hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Khổ cực mang thai mười tháng là
một mình nàng chịu đựng, dốc lòng nuôi dưỡng con nhỏ
sáu năm cũng là một mình nàng dồn toàn bộ công sức vào. Hắn đã làm được gì?

“Sau tai Bách nhi có một cái bớt màu đỏ.” Hiên Viên Triệt không hề cao giọng nhưng càng nói càng trầm thấp và uy lực: “Cái bớt lớn bằng đồng tiền, hình dạng như trăng rằm, là ấn ký đặc biệt của gia tộc Hiên Viên.”

Hắn nghiêng người sang, vén tóc mai lên, để lộ ra một cái bớt màu đỏ sau tai.

Đường Bách ngây ngốc nhìn, không khỏi “Ồ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Giống của con như đúc!”

Nhưng Đường Phong Hoa mặt không biến sắc, lãnh đạm nói thẳng: “Vật còn giống nhau huống chi là con người. Chỉ là một cái bớt có gì đáng ngạc nhiên?”

Vẻ mặt kiên quyết lạnh lùng của nàng giống như một tảng băng đá không cách nào dễ dàng đập tan. Hiên Viên
Triệt nhếch môi mỉm cười, không hề dùng lời nói tấn công nữa. Hắn chậm rãi đến trước mặt Đường Bách, xoa
đầu cậu nhóc, dùng giọng nói nhẹ nhàng bày tỏ: “Cho dù
con không phải là con trai ruột của ta, ta cũng rất vui được gặp con.”

Đôi mắt đen đặc sâu thăm thẳm mà tràn đầy tình cảm ôn nhu trìu mến của hắn, làm Đường Bách ngẩng đầu nhìn mê mẩn. Cậu nửa tỉnh nửa mê mở miệng: “Vâng... Đệ... Con cũng rất vui...”

Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, Đường Bách cũng không biết bản thân vui cái gì, nhưng trong lòng thực sự có cảm giác vui mừng nhảy nhót. Nam nhân chững chạc cao lớn này là cha của cậu sao? Cha rốt cuộc là cái gì? Giống như mẹ sẽ dạy cậu đọc sách hay luyện công sao? Hay là giống sư phụ tiểu Hoa, cùng cậu leo trèo chơi đùa ư?

Suy nghĩ ngây ngốc một lúc, cuối cùng cậu cũng được khai sáng, cậu nghĩ “cha” hẳn là không giống như trên.
Sư phụ tiểu Hoa từng kể câu chuyện về danh tướng thời cổ - Nhạc Phi. Con trai của Nhạc Phi được cha dạy dỗ, bồi dưỡng, sau đó cũng trở thành một tướng quân dũng mãnh. Cho nên, “cha” cần phải có sự uy nghiêm và cũng giỏi đánh trận, phải không nhỉ?

Trong đầu Đường Bách tưởng tượng đến cảnh vó ngựa tung bay cát bụi chốn xa trường, không khỏi buột miệng hỏi: “Huynh sẽ đi đánh trận chứ?”

Hiên Viên Triệt kinh ngạc nhíu mày: “Con biết ta sẽ đi đánh giặc?”

Đường Bách rất kinh ngạc trợn tròn hai mắt, so với lúc thấy vết bớt khi nãy còn to hơn, như muốn rớt tròng mắt ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Huynh đúng là cha của ta à...”

Ánh mắt Hiên Viên Triệt phát sáng, ngọn lửa tự hào
cùng thỏa mãn bùng cháy trong lồng ngực. Không cần hoài nghi thêm nữa, cậu nhóc nhất định là con trai của hắn! Là người thừa kế sự nghiệp chinh chiến cả nửa đời người của hắn!

“Huynh đánh nhau lợi hại không?” Đường Bách tiếp tục hỏi.

“Rong ruổi sa trường công thành chiếm đất, không thành vấn đề!” Hiên Viên Triệt ngạo nghễ trả lời.

“Woa!” Đường Bách vỗ tay bôm bốp, đôi mắt to tròn phát sáng long lanh, đầy vẻ ngưỡng mộ sùng bái. Giống
như cậu đang được thấy danh tiếng uy phong trong truyền thuyết. Hình tượng của Hiên Viên Triệt trong mắt cậu thoáng cái đã cao lớn vĩ đại hơn rất nhiều.

Đường Phong Hoa nghe cuộc đối thoại của hai người, chân mày chau chặt lại. Lẽ nào đây là cái mà người ta gọi là tình cảm cha con máu mủ ruột thịt không thể nào cắt đứt?

Hai người lớn cũng không hiểu tư duy kỳ quái của trẻ nhỏ, đều tự suy nghĩ lệch lạc hết cả. Lại nghe Đường Bách lòng dạt dào chờ mong nói: “Lần sau ra chiến trường cũng mang con đi nhé? Không phải có câu nói, ra trận cha con cũng không rời hay sao?”

Hiên Viên Triệt nghe thế càng vui hơn, cất cao giọng
cười nói: “Được! Được! Khá khen cho một câu ra trận cha con cũng không rời!” Đôi tay vươn ra, chụp lấy cơ thể Đường Bách. Hắn tung cậu bé lên cao, chọc Đường Bách cười khanh khách không ngừng.

Hàng lông mày của Đường Phong Hoa đã nhíu lại thành
đường thẳng, muốn ra tay phá tan cái cảnh “cha con thân thiết” này, nhưng rồi lại thầm sinh một chút không đành lòng. Ngay cả khi Hiên Viên Triệt đã làm chuyện không thể tha thứ, nhưng Bách nhi lại vô tội.

Đúng lúc Đường Phong Hoa nảy sinh chút mềm lòng hiếm thấy, thì một giọng nói hiên ngang hào sảng từ ngoài phòng truyền vào: “Đứa bé nào đây? Cho ta mượn chơi chút đi!”

Với mái tóc đỏ như ánh lửa phập phồng, cùng hàng lông
mày rậm nhếch lên, kéo dài đến tận tóc mai, người đó chính là Trấn quốc đại tướng quân kiêu ngạo, ngông
cuồng Diễm Liệt.

“Ồ?” Đường Bách đang cưỡi trên vai Hiên Viên Triệt, quay đầu nhìn sang, ngạc nhiên nói: “Yêu quái tóc đỏ?”

“Phì!” Diễm Liệt bước vào phòng, nhổ nước bọt lên mặt
đất, lớn tiếng nói: “Tên nhãi không hiểu biết nhà ngươi
kia! Cha mày là hậu duệ có dòng máu Âu vực cao quý, cái gì mà yêu quái tóc đỏ?”

Đường Bách rụt cổ lại, nhỏ giọng nói thầm: “Ta mới tìm được cha, ngươi mới không phải cha ta.” 

Hai hàng lông mày Diễm Liệt càng nhếch lên cao, rất hiếu kỳ hỏi thăm: “Cha ngươi là ai?”

Đường Bách giơ ngón tay trỏ bé nhỏ chỉ thẳng vào Hiên Viên Triệt đang thả cậu bé xuống mặt đất.

“Cái gì?!” Diễm Liệt chấn động không thôi, kêu la quang
quác, “Ngươi là con của hắn? Hắn từ khi nào lại có con lớn như vậy? Có con với ai?”

“Đương nhiên là với mẹ ta rồi.” Đường Bách đặc biệt lễ
phép, ai hỏi gì đáp đó. Ngón tay bụ bẫm lại một lần nữa chuyển hướng, chỉ Đường Phong Hoa.

Đường Phong Hoa đưa tay xoa bóp trán, gần như muốn than trời rồi. Lòng dạ đàn bà quả nhiên không được rồi. Việc này bị Diễm Liệt biết được thì sợ rằng càng thêm
dây dưa không dứt.

Quả nhiên, Diễm Liệt đổi tầm nhìn. Ánh mắt tựa như phóng thẳng sang đây, giở giọng điệu hùng hổ gây sự nói: “Ngươi quả nhiên là Đường Phong Hoa! Ngươi có thể không thừa nhận thân phận của mình, nhưng đứa bé
này là hoàng tử Kim Triều, ngươi há có thể tư tàng?”

Đường Phong Hoa nheo mắt, khuôn mặt được phủ một lớp khí lạnh lẽo, âm thanh như tiếng nước suối mát trong chảy qua khe suối róc rách: “Trẻ con nói năng sao có thể cho là thật được? Con trai của ta không liên quan đến chủ nhân của ngươi, càng không can hệ gì đến hoàng thất Kim Triều.”

Bầu không khí ngọt ngào vừa mới đây trong tích tắc lại đông cứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play