Ban đêm, Tử Li cuốn chăn lăn qua lộn lại, toàn thân thấm đầy mồ hôi, nóng chết được! Tức giận đá văng chăn ra, chỉ chốc lát sau lại cảm thấy trên người lạnh đến mức nổi da gà. Cứ như thế giằng co một trận, thật sự là khó chịu, liền đơn giản xốc chăn ngồi dậy. Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, gió lạnh từng trận.

Liếm liếm đôi môi khô sáp, Tử Li xuống giường tự mình rót chén nước, nước trà thằng nhập hầu, thân mình nhịn không được run run vài cái! Sờ sờ tay chân, cuộn cánh tay về với ổ chăn không phải thực ấm áp.

Hôm sau, Minh Nguyệt đánh giá thời gian Tử Li tỉnh lại, cùng đám người Xuân Lam bưng nước ấm nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng Tử Li, xốc lên sa liêm, thấy Tử Li vẫn toàn bộ lui ở trong chăn ngủ đến thực sâu, chỉ lộ ra một nắm tóc dài mềm tán ở trên gối đầu.

“Điện hạ, điện hạ? Nên rời giường !”

Người trên giường không hề sở động.

“Điện hạ, đã là giờ Thìn (7h-9h) !” Minh Nguyệt lại thăm dò nói, nhưng Tử Li vẫn còn không có phản ứng, nếu là ngày thường, cho dù y không muốn dậy cũng sẽ trở mình nói nhỏ đem bản thân chôn ở dưới gối đầu tiếp tục ngủ, còn chưa từng giống hôm nay im lặng như vậy.

“Là bị bệnh sao?” Xuân Lam ở phía sau cũng buông chậu để sát vào thình lình nói.

Minh Nguyệt đại mi hơi nhíu, tiến lên xốc lên chăn đắp quá đầu Tử Li, quả nhiên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt đôi mày hai má đỏ hồng không bình thường, tay sờ lên trán gần như bị phỏng!

“Mau truyền ngự y, người khác thông tri bệ hạ nói điện hạ bị bệnh!”

Minh Nguyệt vắt khăn lau đi mồ hôi trên mặt Tử Li, lại giặt sạch một lần đắp lên trên trán y.

Đợi một hồi lâu mà cũng không nhìn thấy ngự y, nhưng Hoành Húc thì đã cấp tốc vội vã chạy đến. Vừa rồi hắn còn ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, vừa nghe thấy bẩm báo từ thị nhân Hạ Hà cung liền lập tức bỏ xuống công tác ngập đầu chạy lại đây. Không nhìn đến nô tài quỳ một phòng, Hoành Húc lập tức đi đến bên giường, nhìn thấy Tử Li thần tình đỏ bừng không biết là vựng hay là ngủ , cúi người sờ sờ gương mặt nóng bỏng của y , trong lòng không khỏi căng thẳng, chính mình chẳng qua rời đi một ngày liền biến thành bộ dáng như vậy , bảo bối nhi, ngươi thật đúng là khiến người không được sống yên ổn a!

“Truyền ngự y chưa?” Hoành Húc cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Đã truyền !” Minh Nguyệt vội vàng trả lời.

“Đến đây, đến đây ——” Ngự y thở hổn hển đỡ quan mạo thất tha thất thểu chạy tới quỳ rạp xuống đất, thấp thỏm bất an dập đầu, “Thần, tham kiến bệ hạ!”

Ai, hôm nay như thế nào tới lượt hắn làm nhiệm vụ nha! Gần đây ngự y quán của bọn họ thật sự là chịu đủ tinh thần tra tấn, Bắc Linh điện hạ vừa có chút gió thổi cỏ lay thì bọn họ phải vũ trang đầy đủ, chịu chết ra trận, bởi vì bọn họ cũng không biết khi nào thì bệ hạ sẽ thình lình phun ra cái câu”Tha ra ngoài chém!” Ngày ngày bọn họ trôi qua thật là nơm nớp lo sợ, cứ như đứng trên miếng băng mỏng!

Hoành Húc rất không vui bởi hắn chậm chạp, “Được rồi, nhanh lên chẩn bệnh đi!”

“Dạ, dạ!”

Tử Li cảm thấy đầu giống như có tảng đá đè nặng trịch, yết hầu vừa khô vừa rát, thân mình cũng nóng đến bốc hỏa, tứ chi mệt mỏi đến ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy nổi. Cái chăn áp trên người áp tới khó thở, mồ hôi đầm đìa!

……

“Nha, điện hạ giống như rút gân!” Không biết là ai thét lên một tiếng kinh hãi! Tiếp theo cước bộ hỗn độn truyền tới.

“Đồ vô dụng, tiểu bệnh phát sốt thương hàn cho ngươi trị hai ngày cũng không trị khỏi, ngươi làm ngự y là không phải kiếm cơm ăn sao?”

“Thứ . . . . . . thứ tội, bệ hạ!”

“Người tới, tháo xuống ô sa mạo của hắn, trục xuất khỏi kinh thành, trọn đời không được hành y!”

“Bệ hạ. . . . . . ”

“Các ngươi còn thất thần làm gì, đi truyền ‘ Thánh dược thủ ’!”

Cảm giác được một đôi tay hữu lực vuốt ve tứ chi của mình, Tử Li thống khổ rên rỉ vài tiếng, tiếp theo ý thức trầm xuống, lâm vào hôn mê. . . . . .

——— —————— ——————

“Ta nói ngươi như thế nào dốt nát như vậy a!” Thích ý bắt chéo chân ngồi ở trên thạch đắng (ghế đá) dưới tàng cây, “Thánh dược thủ” bưng lên ly trà thiết Quan Âm thượng đẳng nhẹ hớp một ngụm, nhìn Mặc Thủ ở bên kia đang vội vàng tẩy dược phơi dược nói, “Thu ngươi làm đồ đệ ngươi còn không vui, càng muốn ở nơi quỷ quái này làm trâu làm ngựa!”

“Đa tạ hảo ý của ngài, chính là, dựa theo quy củ trong cung, chúng ta không thể một mình học y!” Mặc Thủ ngừng việc trong tay, nghiêm túc nhìn nam tử đầu đội hắc mũ sa đối diện nói. Từ sau khi chuyện mình trộm dược bị bại lộ, bị Lí thái y đuổi đến nơi này làm khổ sai, mỗi ngày phân dược, tẩy dược, phơi dược, thu dược, thẳng đem hắn làm mệt đến gục xuống! Mà nam tử kỳ quái đối diện này không biết từ đâu nhảy ra, kiên quyết muốn mình làm đồ đệ của hắn!

“Không nên nhiều quy củ như vậy! Chỉ cần ngươi đáp ứng làm đồ đệ của ta, những chuyện khác sẽ không thành vấn đề, như thế nào? Khó có được ta thật hăng hái muốn thu đồ đệ, nói cho ngươi biết bên ngoài có bao nhiêu người đang cầm trọng kim (số tiền lớn) để van cầu ta mà ta cũng không làm, hiện tại miễn phí dạy ngươi, ngươi còn không muốn? Thật sự là không đạo lý!”

“Đa tạ hảo ý của ngài! Chính là. . . . . . ta là người mang tội, không dám hy vọng xa vời!”

“Ta nói đầu ngươi có phải làm bằng gỗ hay không ? Đều theo như ngươi nói mấy thứ này không đáng giá nhắc tới! Chỉ cần ta đến trước mặt tên nam nhân nóng nảy kia nói vài câu, được rồi, tuy rằng lúc trước giữa chúng ta có chút nho nhỏ xích mích, nhưng chỉ cần hắn còn muốn ta ở lại sẽ không thể đối với ta như thế nào, cho nên tội ở trên người của ngươi chỉ là việc rất nhỏ!” Vì bắt cóc tiểu tử này, hắn thật đúng là lãng phí không ít nước bọt! Nếu còn không đáp ứng, hắn sẽ phải trực tiếp trói người ! Ai kêu tiểu tử này tư chất kinh người như vậy a! Tuy nói có ngốc một chút, nhưng ở phương diện y học này tiềm lực thật đúng là bất khả hạn lượng (không thể giới hạn)! Bị chính mình đào được tuyệt đối không thể buông tha!

Thấy Mặc Thủ vẫn đang một bộ dáng ngơ ngác, “Thánh dược thủ” liền tức không có chỗ tiết, đang muốn nói ra để tỉnh y vài câu, bỗng nhiên một tên tiểu thái giám thở không ra hơi chạy tới, một đầu đầy mồ hôi khom người nói: “‘ Thánh dược thủ ’ đại nhân, bệ hạ cho mời, điện hạ chúng ta bị bệnh!”

“Ta một không lấy bổng lộc của hắn, hai cũng không phải ngự y của hắn, dựa vào cái gì luôn bắt ta làm cu li! Hắn dưỡng nhiều ngự y như vậy đều là dùng để khoe khoang sao?”

“Tiểu nhân đáng chết, thỉnh đại nhân bớt giận!” Cho là ngôn từ của mình va chạm vị nhân vật mà bệ hạ phân phó đối đãi như khách quý này, tiểu thái giám đã sợ tới mức phác thông một tiếng quỳ rạp xuống đất liên tục lạy nói.

Mặc Thủ nghe được Tô đại ca của y lại bị bệnh, trong lòng không khỏi một trận lo lắng, từ khi y bị lột bỏ thân phận dược thị biếm đến nơi đây liền vẫn không thấy mặt Tử Li , lúc trước đã nghe nói Tử Li trúng độc hôn mê bất tỉnh, thật vất vả mới hảo lên, thế nhưng hiện nay lại bị bệnh!

“Được rồi, được rồi, ta không phải quan không phải chủ tử ngươi, không cần phải hướng ta dập đầu!”

“Cầu xin đại nhân đi nhìn điện hạ chúng ta một cái đi! Cầu xin đại nhân đi nhìn điện hạ chúng ta một cái đi. . . . . . ” tiểu thái giám bất khuất vẫn liên tiếp dập đầu, rất có khí thế hắn không đáp ứng sẽ không đình chỉ !

“Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn, chủ tử nô tài đều tử triền lạn đả (bám dai =]) giống nhau! Dẫn đường đi!” “Thánh dược thủ” bất mãn nói.

Tiểu thái giám vừa nghe mừng rỡ, vội vàng nhảy lên lĩnh hắn tiến đến.

Đợi đến khi “Thánh dược thủ” đi đến Hạ Hà cung, Tử Li đã đình chỉ bệnh trạng co rút. Hoành Húc thấy Thánh dược thủ” chậm rãi đi tới cửa, rất có xúc động muốn tiến lên đá gã mấy cú, nhưng lý trí nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể! Cho nên, Hoành Húc bình khí: “Y sốt đã hai ngày, cũng ăn xong dược, nhưng lại không thấy hiệu!”

“Thánh dược thủ” bước đi thong thả đến bên giường Tử Li, dò xét trán của y, lại lật nhãn bì (da mắt) của y nói: “Đây không phải là phát sốt bình thường? Là bệnh trạng nổi thủy đậu!” (=..=)

“Nổi thủy đậu?” Hoành Húc nhíu mày, “Đây không phải là bệnh tiểu nhi mới có sao?”

“Vậy cũng không hẳn! Ngươi nhìn cổ và thân thể của y, có phải có rất nhiều điểm đỏ nhỏ hay không ?”

“Nha? Thật sự có!” Minh Nguyệt thở nhẹ nói. Lúc trước vẫn không lưu ý, tưởng rằng phát sốt cho nên lấy chăn đắp đến nghiêm nghiêm (kín mít = =)!

“Vậy làm thế nào?”

“Nổi thủy đậu thôi, không chết người được! Bất quá không thể để cho người bệnh trúng gió, phương diện ăn uống nhất định phải nhẹ, khi nổi thủy đậu thì trên người sẽ ngứa, phòng ngừa y loạn trảo (cào, gãi) là được!” “Thánh dược thủ” khinh miêu đạm tả nói.

Bọn hạ nhân không đợi phân phó đã đem cửa sổ chung quanh đóng kỹ.

“Vậy phải lúc nào mới có thể hảo?”

“Mười ngày sau liền khỏi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play