Đoạn mở đầu
“A, cháy rồi, cứu mạng a!” Một tiếng thét đầy sợ hãi chói tai vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, đánh thức giấc ngủ say của mọi người dân xung quanh. Nhận thấy rõ tình hình nguy cấp, tất cả đều rời khỏi nhà, hướng theo lối thoát hiểm mà chạy.
“Chạy mau a.”
“Gọi 119.”
“Khói dày đặc quá, mau lấy khăn lông ướt che mũi lại.”
“Ô –, mẹ.”
“Lối thoát hiểm bị chặn rồi, chạy lên trên đi.”
“… .”
Cả một đám người nhốn nháo chen chúc nhau thành đường dài ở lối đi nhỏ. Ngọn lửa bốc cao hừng hực: hỏa hoạn lan từ lầu ba lên tới lầu năm, khói cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi. Không chỉ thể nhiệt độ ngày một tăng cao càng khiến những người gặp nạn đang hoang mang lo sợ giống như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi.
“Khụ khụ.” Tô Tử Ly dùng ống tay áo bịt mũi miệng lại nhằm ngăn cản bản thân hít phải khỏi độc.
Cậu còn chưa muốn chết. Cậu mới có mười bảy tuổi – cái tuổi đầy mơ mộng nhiều lí tưởng. Hôm qua cậu vừa mua đôi giày mới còn chưa kịp mang thử, chưa hết, cái lá thư tình viết cho “nàng hoa khôi” ở trường vẫn còn chưa đưa; còn nữa tờ kiểm điểm do cậu đọc lén tiểu thuyết trong giờ ông thầy chủ nhiệm vẫn chưa kịp viết mà. Còn khối chuyện phải chờ cậu giải quyết làm sao có thể chết trong biển lửa này được?
Ngọn lửa ngày một hung hãn thổi quét khắp nơi, chân cậu lại bị thương do ngã từ trên cầu thang xuống, dường như giờ đây cậu chỉ có thể buông xuôi chờ đợi tử thần đến đón đi mà thôi. Tô Tử Ly nằm sạp dưới sàn nhà nóng hừng hực lết thân mình tiến về phía trước một cách khó khăn. Một mảng không khí đen kịt không một bóng người hiện lên trước mắt càng khiến cậu thêm tuyệt vọng vô cùng. .
Thật sự sẽ chết! Ngực giống như bị một thứ vô hình nào đó đè nặng lên ép đường hô hấp , toàn thân không còn chút sức lực. Tô tử ly khẽ nhếch môi cố gắng hít lấy chút không khí còn sót lại. Giờ khắc này, Tô tử ly thấm thía nhận ra rằng sinh mạng con người thật nhỏ bé và yếu ớt.
Cũng tiếng “ẦM” nổ mạnh, Tử ly cảm thấy thân mình bị hất lên không, ngay sau đó rơi vào lốc xoáy đen thẳm…
*****
Sáng sớm, sương mù vẫn còn chưa tan hẳn, rừng cây thấp thoáng lộ dần ra dáng vẻ ẩm ướt của nó. Chốc chốc vài tiếng chim ngói kêu vang làm cho cánh rừng sâu thẳm càng
tăng thêm vẻ đáng sợ.
Và ngay chính trong bức lâm họa hoang vu,
dị thường này xuất hiện một con đường nhỏ. Mặc dù là đường tắt nhưng vì
nơi đây quá hẻo lánh nên ít ai biết đến. Tuy nhiên, lúc này đang có một
tiểu đội quân kỵ mã đi trên tiểu lộ đó, trước sau cẩn thận bảo vệ cỗ xe
dẫu không lớn nhưng vẫn rất sang trọng.
Soàn soạt.
Từ rừng rậm truyền ra tiếng động, lũ chim bị chấn động liền bay vút đi. Bọn thị vệ
lập tức dừng lại, rút gươm giáo ra nhìn chằm chằm bốn bề cây cối đầy
cảnh giác.
“Này, cái đám cẩu nô tài, vì cái gì lại đột nhiên dừng lại? Muốn đâm chết bản điện hạ sao?” Một giọng nói của một thiếu niên
chừng mười bảy tuổi. Một dáng người mở cửa xe ra, hai mắt trừng lên với
cái trán ửng đỏ, phẫn hận mà quát.
Đầu hắn đội mão nạm vàng ngọc, thân mặc áo tơ lựa màu nhũ, đeo dây đai thắt lưng màu đỏ tía, chân mang giày ánh kim rực rỡ. Nhìn qua là có thể nhận ra sự vương giả xa hoa
trong bộ dáng của thiếu niên này, chỉ là gương mặt lại đầy kiêu ngạo,
ương ngạnh khiến cho người khác không chút cảm tình.
“Điện hạ, phía trước khác thường, có mai phục.” Tên thị vệ đứng đầu cung kính đáp.
“Hàm ngôn, những lời này ngươi đã nói không dưới mười lần mà có lần nào xuất hiện phục kích đâu.” Thiếu niên nổi giận đùng đùng mắng mỏ.
“Thuộc hạ đáng chết.” Thị vệ hoảng sợ lĩnh tội.
“Ngươi đương nhiên đáng chết, nếu có thể, bản điện hạ lập tức chém ngươi. Còn không mau đi?”
“Nhưng.. điện hạ, cần phải cẩn thận thì tốt hơn. . . . .” Thị vệ ngập ngừng .
“Đúng vậy đấy, điện hạ.” Một tên khác nói bồi thêm.
“Thật to gan, các ngươi muốn kháng lệnh sao?” Vị điện hạ kia tức giận không thôi.
“Ta lệnh cho các ngươi lập tức xuất phát.” Hắn mở miệng uy hiếp lần nữa.
Hiện rõ trước mắt mọi người là hoàng tử của một quốc gia, tương lai có thể
trở thành hoàng đế. Nhưng tính khí ngỗ nghịch này lại dễ dàng đưa tới
họa sát thân. Hơn nữa, con đường rút lui này cũng chính do tướng quân
định đoạt, không còn cách nào khác, bọn thị vệ dành phải thúcc vào bụng
ngựa mà tiếp tục đi tới.
… . . . . .
Tình hình xảy ra trong chớp mắt, những sợi dây có đầu móc câu từ hai bên bất ngờ được quăng ra.
“Híiiii ——” Lũ ngựa chấn động nhấc hai móng trước lên cao, ngã ngửa về phía
sau. Một đội quân đeo vũ khí của Sở kinh quốc nhảy bổ ra , che hết cả
thân cây cối, bao vây đoàn người.
Bọn thị vệ nhanh chóng rút binh khí đồng thời tỏa đều người bảo hộ gắt gao xe ngựa bên trong.
“Lũ chậm chạp, bản điện hạ nhất định sẽ chém các ngươi… .” Tên hoàng tử
hùng hùng hổ hổ vươn đầu ra nhưng vừa thấy bên ngoài giương cung tuốt
kiếm thì sợ tới mức lập tức nín bặt, rụt lui đầu; sau đó mới nơm nớp lo
sợ nói, “Hộ– hộ giá, các ngươi mau đem bọn họ toàn bộ giết hết, bản điện hạ sẽ ban thưởng các ngươi thật nhiều bạc, còn–còn có mỹ nữ… . .”
Loảng xoảng.
Tiếng gươm giáo vang lên. Đám thị vệ đang chiến đấu hết sức căng thẳng chẳng
còn rảnh rang mà nghe những lời nói vô nghĩa từ hắn.
Tên thị vệ
đứng đầu chụp lấy vai phải của hoàng tử thiếu niên, cố gắng không phạm
thượng mà đặt lên lưng ngựa; đồng thời vừa ngăn cản mọi đường kiếm chém
tới vừa hét to với đám binh lính “Các huynh đệ, giết a—”
Trước
tình cảnh hỗn loạn này, mặt vị hoàng tử trắng bệch ra. Bên tai tiếng đao kiếm va vào nhau kịch liệt không ngừng, với một kẻ suốt ngày sống an
nhàn sung sướng như hắn hỏi sao trong lòng không khỏi run sợ?
Tuy rằng thị vệ hộ giá cho hoàng tử võ công không kém nhưng chênh lệch về
số lượng quá lớn khiến họ mau chóng rơi vào thế bất lợi.
Bất chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của vị điện hạ, đám thị vệ phía sau
liền lập tức bị khống chế chịu hàng chục lưỡi kiếm kề sát cổ. Đến lúc
này, kết cục đã rõ —- nhiệm vụ cứu giá đã thất bại!
Thế nhưng dù
bị bắt, tên hoàng tử ngược lại chẳng sợ hãi. Hắn đứng lên, khó chịu mà
nói: “Chuyện này không liên quan tới ta à, là bọn chúng nhất quyết đòi
bắt ta đi. Quay về mà nói cho Sở kinh vương của các ngươi biết rằng ta
chưa bao giờ có ý nghĩ chạy trốn”
Trong mắt tướng lĩnh Sở kinh
quốc ánh lên một tia nhìn khinh bỉ, ngay lập tức mặt không biến sắc, nói : “Thỉnh Bắc linh tam điện hạ hồi cung”
Vị hoàng tử thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi bùn đất trên người rồi đứng dậy.
Có người nói “Minh thương dịch đáng, ám tiến nan phòng* “, lời này quả
không sai, nhất là khi tất cả mọi người đang ở trong trạng thái không đề phòng. Từ bụi cây cách chỗ họ vài chục bước, một mũi tên bắn ra nhắm
thẳng vào ngực vị hoàng tử. Sự việc quá bất ngờ, đến khi mọi người định
thần lại thì mũi tên đã tiến sát đến ngực điện hạ.
Âm thanh cắm
phập vào da thịt có thể nghe rõ mồng một, sắc đỏ sẫm của máu lập tức
thấm ướt xiêm y nhũ bạch. Bạch linh hoàng tử kinh hoàng, từ từ hướng
nhìn xuống mũi tên cắm vào ngực mình, thở gấp vài cái rồi ngã nhào xuống đất….