Trong Hạ Hà cung, hà
bích diệp (lá sen) mãn trì giữa mùa chuyển giao dần dần tiêu phai nhan
sắc, lục bình thẫm đậm giống như lớp ngoài của xác ve mùa hạ, mỏng manh
mà thanh thúy, gió thổi qua liền nghe thấy thanh âm “Tốc tốc” toái diệp
tách khỏi cành rơi trên mặt nước, hóa nhập thủy lưu . Trên mặt ao trơ
trọi chỉ còn sót lại một cành sen thon nhỏ với đài sen no đủ.
Nhìn đài sen lớn bằng nắm tay tự nhiên thối nát, không người hỏi thăm, Tử
Li buồn chán lập tức gọi người làm ra một cái bè tre, hưng trí bừng bừng chống cây gậy trúc đi ra hồ sen hái liên tử (hạt sen)! Bên bờ, vài thị
nữ mang theo tiểu trúc lam (giỏ trúc ) cũng vui đùa ầm ĩ cúi xuống với
tới đài sen, tiếng cười lả lướt hòa tan bầu không khí đặc biệt hiu quạnh của mùa thu.
Bè tre không nghe sai bảo ở trong ao
đánh chuyển, Tử Li ngốc ngốc thao túng phương hướng, thật vất vả mới tạo ra khoảng cách năm sáu thước với bờ.
Minh Nguyệt ở
bên bờ đi theo bè tre rất lo lắng hướng về y hô: “Điện hạ, coi chừng một chút a! Ai u, ngươi vẫn là trở về đi, để bọn nô tỳ hái cho ngươi được
không?”
“Được rồi, Minh Nguyệt, nước cạn như vậy
không chìm chết người, ngươi cũng đừng quan tâm !” Tử Li nâng tay áo lau đi mồ hôi trên trán nói.
“Thật là, Minh Nguyệt tỷ tỷ ngươi nghỉ một lát đi!” Xuân Lam ở một bên dùng nhánh cây câu lấy đài
sen vui cười nói, “Khó có được điện hạ hảo hưng trí như vậy, ngươi đừng ở đây sát phong cảnh!”
“Ngươi nha đầu này, nhìn xem
nơi này gió lạnh, không nói trước ao này là sâu hay là cạn, hôm nay là
ngày cuối thu, nếu xuất mồ hôi bị gió thổi qua nhiễm bệnh thương hàn
không phải bị tội sao?”
“Ta có yếu như vậy sao? Nghĩ
đến lúc trước ta còn ở trong mùa đông mặc áo ba lỗ chơi bóng rỗ, về nhà
còn tắm nước lạnh nha, sau lại còn không phải ngay cả nhảy mũi cũng
không nhảy sao?” Tử Li không cho là đúng kéo lấy đài sen kế tiếp lấy tư
thế một tay ném rổ ném đến giỏ trúc ở một bên!”Nhẹ nhàng, hắc hắc, đêm
nay chúng ta sẽ có đại thực hội hạt sen, Minh Nguyệt, xuất ra bản lĩnh
sở trường của ngươi, dùng hạt sen làm mãn hán toàn tịch (một trong những bữa tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và trong lịch sử Trung Hoa)
xuất hiện đi!”
“Hảo a, hảo a!” Thị nữ ở một bên nghe vậy cao hứng vỗ tay kêu lên.
“Tiểu Du nhi ta tới rồi ——” Người chưa thấy thanh âm đã tới trước, không cần nghĩ cũng biết là ai đến đây!
Hoành Khánh ba bước hợp thành hai giành đi ở đằng trước Hoành Húc, nghĩ rằng
Tử Li ở bên trong phòng, nhưng vừa định nhấc chân sải bước lên bậc thang liền bị tiếng cười bên kia hồ sen hấp dẫn, thân hình chợt lóe, phi thân qua liền nhìn thấy Tử Li mặc bạch sam chèo bè tre ở trong ao hái sen
cùng thị nữ ở bên bờ vui cười đùa giỡn, bộ dáng rất náo nhiệt, “Da? Hái
hạt sen? Này chơi thật vui, ta cũng tới!”
Nói xong
chỉ thấy hắn bậc nhẹ dưới chân, giẫm lên mặt nước nhảy đến trên bè tre
của Tử Li, bỗng nhiên thả người lên làm cho bè tre mất trọng tâm bắt đầu tả hữu lắc lư, Tử Li hoảng hốt lắc lắc lay lay, thân hình thoáng không
xong mắt thấy sẽ hướng vào trong nước mà ngã, Hoành Khánh chạy nhanh
tiến lên đưa y chặn ngang kéo lên.
Hoành Húc theo sau tới thấy người trên bè tre tựa cùng một chỗ, bạch quang nơi đáy mắt bỗng chốc lướt qua.
Bọn thị nữ thấy Hoành Húc cùng Hoành Khánh đã đến, vội vàng thu lại tứ ý
đùa giỡn mới vừa rồi, có chút sợ hãi quỳ xuống đất khấu kiến.
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, Khánh vương gia!”
“Chủ tử không hiểu chuyện, chẳng lẽ các ngươi cũng không hiểu chuyện? Y thân thể yếu đuối, gió thổi trúng phong hàn thì làm sao? Nô tài vô dụng lưu
trữ có gì dùng?” Hoành Húc trầm mặt nói.
“Bọn nô tỳ đáng chết, thỉnh bệ hạ thứ tội!” Thị nữ hoảng sợ dập đầu cầu xin tha thứ.
Tử Li bất mãn vì Hoành Húc xoá sạch bầu không khí vui vẻ, y tránh khỏi tay Hoành Khánh hướng Hoành Húc hô: “Chuyện này không liên quan đến các
nàng, là ta cố ý muốn hái sen, ngươi muốn mắng liền mắng ta đi!”
Vốn Hoành Húc chỉ là muốn mắng hai câu, cũng không thực tính toán thế nào,
nhưng lời nói của Tử Li không thể nghi ngờ là ở trước mặt mọi người hạ
mặt mũi của hắn, lại nhìn bộ dáng y cùng Hoành Khánh vẫn đang thân mật
tựa vào cùng nhau, cơn giận không có chỗ phát. Chỉ thấy hắn sắc mặt biến đen, vung tay áo xoay người rời đi!
Những người khác đều sợ tới mức không dám hé răng.
Tử Li bĩu môi than thở: “Người này như thế nào nhỏ mọn như vậy!” Vứt bỏ đài sen trong tay, sau đó hướng Hoành Khánh ở bên cạnh nói: “Ta không
chơi nữa, mang ta đến trên bờ được không?”
Hoành
Khánh thần tình mất mác, như thế nào mình vừa tới còn chưa có ngoạn đến
thì đã tan vỡ ! Nhưng nhìn thấy Tử Li vẻ mặt không vui, vẫn là theo lời
ôm vai y phi thân lên trên bờ.
Tử Li đi vào trong
phòng, phát hiện Hoành Húc căn bản là không có vào, chẳng lẽ đi rồi? Từ
lúc bọn họ cùng trụ tới nay, Hoành Húc sau khi xong xuôi công sự vẫn đều tới đây cùng mình ăn cơm trưa, sau đó ôm mình ngủ ngủ trưa một chút
nha, chẳng lẽ chỉ vì một câu vừa rồi của mình mà hắn bước đi ? Như thế
nào vừa rồi lời mình nói thực làm người giận sao? Y chẳng qua là ăn ngay nói thật mà thôi!
“Ai” gục xuống bàn mất mác thở dài.
Hoành Khánh xoa xoa đầu, không biết nên nói cái gì cho phải! Chỉ có thể ngồi ở đối diện, cười ha hả nói: “A, hôm nay thật sự là cuối thu khí sảng! Rất nhanh sẽ tới ngày đi săn bắn!” liếc mắt nhìn Tử Li một cái, phát hiện y bộ dáng thiếu hưng trí, lại ra sức suy nghĩ nói, “A, tiểu Du nhi,
ngươi có gặp qua người giống nhau như đúc chưa, ta cho ngươi biết nga,
hôm nay ta ở trên đường cái nhìn thấy hai người giống nhau như đúc, tuy
rằng quần áo rách chút, nhưng bộ dáng lại rất dễ nhìn, bất quá không
biết vì cái gì bọn họ lại đuổi theo ngựa của ta.”
Tử
Li nháy mắt mấy cái ngẩng đầu, sửng sốt một chút hỏi: “Bọn họ có phải là nam hài ước chừng mười một mười hai tuổi? Lớn lên giống như tiên đồng?”
Hoành Khánh suy nghĩ trong chốc lát nói: “Hình như là như vậy, da? Làm sao
ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi cũng gặp qua bọn họ?”
“Thật là tiểu Công tiểu Thụ! Như thế nào chậm như vậy, kém tới hai
tháng hiện tại mới đến!” Tử Li thì thào tự nói, tiếp theo quay đầu đối
Hoành Khánh nói, “Bọn họ là huynh đệ sinh đôi, ca ca kêu Lâm Tồn Công,
đệ đệ Lâm Tồn Thủ, đoạn thời gian ta trốn. . . . . . Khụ, ta đi ra ngoài thì nhận thức, bọn họ lên kinh là vì cáo ngự trạng thay cha bọn họ lật
lại bản án! Nếu lần sau thấy bọn họ, liền giúp đỡ bọn hắn được không?”
“Ách, nếu là bằng hữu của tiểu Du nhi, Hoành Khánh ta tự nhiên phải giúp!
Không thành vấn đề, việc này giao trên người của ta đi!” Hoành Khánh vỗ
vỗ bộ ngực cam đoan.
——— ————————
Xem ra Hoành Húc thật sự sinh khí!
Đợi không thấy hắn đến ăn cơm trưa, đợi không được hắn đến ăn cơm chiều,
chờ đến khi một cái trứng tròn vàng óng ẩn giấu nửa bên mặt ở phía sau
nóc nhà thì Tử Li liền cho ra một kết luận như vậy!
Vô tình ngồi ở trên cánh cửa, Tử Li chống cằm hướng lên tịch dương, làm
cho hà quang quất hồng sắc (ánh chiều màu da) phủ đầy toàn bộ khuôn mặt.
“Điện hạ, ăn trước vài thứ đi, Minh Nguyệt dùng hạt sen sáng nay hái làm canh hạt sen, điện hạ nếm thử chút được không?” Minh Nguyệt đi đến bên người Tử Li khuyên nhủ.
Tử Li lắc lắc đầu, y hiện tại
không có tâm tình ăn cái gì! Y muốn chờ cái tên nam nhân keo kiệt kia
trở về cùng nhau ăn cơm!
“Điện hạ, ngươi ngọ thiện
không ăn, vãn thiện còn chưa đụng, đói đến phá hư thân mình là thứ nhất, nếu như thế này bệ hạ lại đây nhìn thấy, chúng ta lại phải bị mắng!”
Minh Nguyệt thấy khuyên giải không xong đành phải sử dụng chính sách ai
binh! Ai ngờ chiêu số luôn luôn hiệu quả lúc này lại không thể dùng. .
Chỉ nghe Tử Li nói lầm bầm hai tiếng nói: “Ai nói hắn liền nhất định sẽ đến đây? Nói không chừng bây giờ người ta đang ở nơi nào đó phong lưu khoái hoạt đi?” Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Tử Li bị một trận đè
ép!
Hoàng đế háo sắc, hậu cung nhiều mỹ nữ phi tử như vậy, hiện tại hắn nhất định tả ủng hữu ôm cật (ăn) hương hát lạt (uống
cay)! Hừ hừ!
“Này, điện hạ, có thể bệ hạ có sự vụ cần xử lý cho nên trì hoãn, bệ hạ như thế nào không để ý tới điện hạ, ở nơi nào phong lưu khoái hoạt chứ?” Minh Nguyệt có chút lo lắng không yên
nói. Tuy rằng trong khoảng thời gian này Hoành Húc đối với Tử Li quả
thực là che chở tới cực điểm, nhưng tâm tư đế vương bọn họ cũng không
dám đảm bảo!
“. . . . . .”
“Kia, điện hạ không bằng đi tìm bệ hạ nhận lỗi không phải được sao, có lẽ như vậy cơn giận của bệ hạ liền tiêu !”
“Hừ hừ, buồn cười! Ta lại nói đúng làm gì phải đi tìm hắn nhận lỗi? Nam
nhân keo kiệt, muốn giận thì để hắn giận cho no đi, ta làm gì phải
chịu ảnh hưởng của hắn mà không ăn cơm nha! Chẳng ra làm sao! Ta đói
bụng, ăn cơm, ta muốn ăn tạc long thịt (thịt rồng bạo nộ)!” (= =|||)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT