Bệnh của Tử Li tới
nhanh mà đi cũng nhanh, Hoành Húc còn chưa có về tới thì hắn đã từ từ
chuyển tỉnh. Trợn mắt thấy cả phòng cung nữ thái giám nơm nớp lo sợ còn
Hoành Khánh thì khó có được biểu tình nghiêm túc mà ngồi ở một bên.
“Khụ khụ.” Miệng đầy mùi máu tươi làm cho Tử Li ngẩn người, lập tức mới nhớ
tới chuyện mình té xỉu phát sinh trước đó.
Hoành Khánh thấy Tử Li tỉnh lại, biết đã không còn đáng ngại, hắn tiến lên đè lại
Tử Li đang giãy giụa muốn ngồi dậy: “Chớ lộn xộn, ngươi hiện tại thân
thể rất yếu!”
Lời hắn vừa dứt cũng làm cho Tử Li nhớ
tới mình vì sao cả người đau nhức không chịu nổi, đặc biệt chỗ hạ thân
vừa động lại có chất lỏng kỳ quái chảy ra!
“Ta không cần ở chỗ này, ta muốn quay về Minh Dương Cung.”
“Nhưng ngươi hiện tại không nên đi lại! Trước hết ở nơi này nghỉ ngơi đi?”
“Không cần, ta muốn quay về Minh Dương Cung, ta muốn quay về Minh Dương Cung,
ta muốn quay về Minh Dương Cung, ta muốn quay về Minh Dương Cung, ta
muốn quay về Minh Dương Cung, a —— ta muốn quay về Minh Dương Cung ;” Tử Li hữu khí vô lực vận dụng cái cổ họng đau rát tối hôm qua liên tiếp
không ngừng kêu lên, rất có tư thái không đạt được mục đích quyết không
bỏ qua, mạch máu trên cổ giương lên mãnh liệt làm cho người ta thoạt
nhìn vừa đau lòng lại đáng thương!
“Hảo hảo hảo hảo!
Đừng kêu, ta lập tức đưa ngươi trở về!” Hoành Khánh chống cự không nổi
vội vàng đáp ứng yêu cầu của hắn. Sau đó phân phó các cung nữ đem nhuyễn cáng nâng đến.
Tử Li vừa thấy chỉ thị kia liền giật
mình, vốn sẽ không muốn cho người khác biết chuyện phát sinh tối hôm
qua, hiện tại lại muốn hắn nằm lên như đi dạo phố trở lại Minh Dương
Cung, vậy không phải tương đương với khua chiêng gõ trống bố cáo khắp
chốn sao? Hắn tình nguyện chết cũng không làm!
“Không cần, ô —— ta không cần như vậy trở về, ô ——” Tử Li lập tức một phen nước mũi một phen lệ khóc ròng nói.
“Hảo hảo hảo, không như vậy, không như vậy!” Hoành Khánh thật sự là lớn đầu
còn chưa từng thấy ai khó hầu hạ như vậy. Nhưng nhìn thấy người đang ở
trên giường khóc sướt mướt đến rối tinh rối mù liền lập tức thỏa hiệp
!”Không chịu dùng cáng, ta đây ôm ngươi trở về được không?”
Tử Li thút tha thút thít chuyển hướng hắn nói: “Không được.. không được để người ta nhìn thấy là được!”
Vì thế, Hoành Khánh dùng chăn giường gói kỹ lưỡng Tử Li chỉ lộ ra một cái
mũi dùng để hô hấp, sau đó ôm lấy đòn bông lớn thi triển khinh công nhảy lên mái ngói xanh hướng Minh Dương Cung lao đi.
Rốt
cục khi Tử Li về tới Minh Dương Cung chẳng những không có xíu cảm giác
hưng phấn, ngược lại còn cảm thấy ủy khuất vạn phần! Đặc biệt khi nhìn
thấy vẻ mặt lo lắng của Minh Nguyệt, cảm giác ủy khuất trong lòng lại
càng thêm mãnh liệt.
Minh Nguyệt thực sự lo lắng cho
Tử Li một đêm chưa về, lại đột nhiên thấy Cửu vương gia từ trên trời
giáng xuống, trong lồng ngực còn ôm một đòn chăn bông, trong lòng không
khỏi kinh ngạc, vừa định tiến lên hành lễ thì lại thấy từ trong cuộn
chăn bỗng nhiên chui ra một cái đầu nhỏ, tả hữu chớp mắt sau đó ủy ủy
khuất khuất nhìn mình.
A, này không phải là điện hạ sao!
Khả Minh Nguyệt còn chưa kịp cao hứng, liền thấy điện hạ của các nàng đột nhiên ” Oa” một tiếng khóc lớn lên.
“Điện hạ, ngài, ngài đây là làm sao vậy? Nha, dưới áo điện hạ vì sao có máu?
Có phải bị thương hay không?” Minh Nguyệt cuống quít hỏi.
“Ô ô —— Minh Nguyệt!”
“Vào nhà nói sau đi, hắn cần nghỉ ngơi!” Hoành Khánh nói.
“Đem ta buông, ngươi, ngươi có thể đi rồi, ta, cũng không muốn nhìn thấy ngươi!”
Tử Li rên một tiếng trừng mắt nhìn Hoành Khánh, cho rằng hắn cùng chuyện
này cũng thoát không khỏi liên quan, cho dù hắn không can hệ tới chuyện
này thì ai bảo hắn họ Hoành làm gì? Dù sao Tử Li hiện tại đối với những
thứ gì phàm là cùng Hoành Húc dính tới quan hệ đều xem không vừa mắt.
Hoành Khánh có chút vô tội nhìn Tử Li nói: “Được rồi, vậy ngươi hảo hảo dưỡng bệnh, ngàn vạn lần không nên nổi giận, ta đi trước, ngươi nếu có chuyện gì cứ việc sai người đến vương phủ tìm ta.” Nói xong lại từ trong lòng
ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ đặt ở trên bàn rồi nói tiếp, “còn có,
đây là Ngưng thần hoàn Lí thái y cấp, ngươi phải nhớ kỹ mỗi ngày dùng!”
Thật vất vả mới chờ được Hoành Khánh rời đi, Tử Li lập tức dỡ xuống biểu
tình cứng rắn trên mặt hướng tới Minh Nguyệt nức nở đáng thương: “Ta
muốn tắm rửa!”
“Hảo, hảo, điện hạ, Minh Nguyệt chuẩn
bị cho ngài ngay.” Biết Tử Li không muốn nhắc tới, Minh Nguyệt đành phải thu hồi nghi vấn chuyên tâm đi chuẩn bị vật dụng tắm rửa.
Chỉ chốc lát sau, một cái thùng gỗ lớn đã được đổ đầy nước ấm đặt ở trong
phòng Tử Li, sau đó hướng hắn nói: “Điện hạ hiện tại tựa hồ không nên
tắm rửa trong bồn tắm, cho nên Minh Nguyệt cho người đưa đến dục dũng,
điện hạ ngài ở trong này tắm đi.”
“Ân, ta đã biết, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta tự mình tới là được .”
“Dạ, điện hạ.”
Đợi bọn hắn đều lui ra ngoài, Tử Li mới gạt đi nước mắt, “Tê tê” hút một
ngụm lãnh khí từ trên giường chậm rãi đứng lên, vịn vào mép bàn đi đứng
như nhũn ra chậm rãi lết đến bên dục dũng, sau đó chịu đựng miệng vết
thương bị xé rách nâng chân lên bước vào, đợi đến khi hoàn toàn ngồi
xuống, trên trán Tử Li đã là đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn cắn cắn
cánh môi tái nhợt nâng tay đi tẩy trừ bên trong thân thể, cúi đầu nức nở nhìn bạch dịch nhè nhẹ tiêu tán ở trong nước.
“Ta, ta nhất định phải rời đi nơi này! Ô ô ——”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT