Một đêm xuân tiêu trôi qua, ngày thứ hai tỉnh lại Hoành Húc tất nhiên là thần thanh khí sảng, nhưng Tử Li bị giằng co một đêm đã không thể còn mệnh tốt như vậy! Vốn chuyện Tử Li lấy thân nam nhi đi hầu hạ như thân nữ tử đã là đau đến kêu cha gọi mẹ, chính là đối phương chẳng những không biết kiềm chế ngược lại đem khổ hình này kéo dài một lần lại một lần thẳng đến canh ba ngày hôm sau mới dừng lại! Hậu quả của việc miệt mài như vậy chính là —— Tử Li giống như người tụt hết khí nằm bẹp ở trên giường không thể động đậy!

Hoành Húc đang được cung nữ hầu hạ thay triều phục quân vương, quét mắt sang Tử Li vẫn đang mê man trên giường, không chút biểu tình phân phó: “Đi thỉnh Lí thái y lại đây nhìn thương thế của Bắc Linh điện hạ.”

“Dạ, bệ hạ.”

Cuối cùng lại phân phó thêm một câu “vệ sinh sạch sẽ, dùng các loại dược tốt nhất” liền bãi giá vào triều.

Tử Li từ nãy giờ vẫn nhắm chặt hai mắt lúc này mới mở lớn hung tợn dõi theo bóng dáng của hắn.

“Điện hạ ngài tỉnh? Để nô tỳ thay người tẩy trừ thân thể một chút?”

“Cút, ai muốn ngươi chạm vào ta?” Tối hôm qua bị hắn mạnh mẽ chà đạp như vậy, Tử Li đã là phẫn uất trong lòng, hiện tại lại thấy cả phòng cung nữ thái giám bị hắn phái tới giống như là muốn thu thập tàn cục, Tử Li lại cảm thấy được xấu hổ lẫn phẫn hận khó có thể chịu được.”Cút, cút, cút, đều cút ra ngoài cho ta.” Tử Li rúc ở trong chăn hổn hển hướng bọn họ quát.

Mấy người cung nữ thái giám kia đều là thị cận bên người hoàng đế, mặc dù không phải đại nhân chủ tử gì, nhưng đối với phi tử quý nhân hậu cung luôn muốn được Hoàng Thượng sủng ái mà nói, cũng là nghĩ muốn tất cả biện pháp nịnh bợ lấy lòng bọn họ, lâu ngày cũng dần hình thành một loại tâm lý “Ta cũng không phải là cung thị bình thường, dù là chủ tử cũng phải nhượng ta ba phần”. Hiện tại bọn họ vẫn luôn cho bản thân cái cảm giác ưu việt bỗng nhiên bị một chất tử nước khác không hề có chút thế lực kêu gào mắng chửi, trong lòng tất nhiên là nén không được lửa giận thiêu đốt.

Cho nên khi Tử Li hướng bọn họ tiết khí hô to, chỉ thấy một gã cung nữ tiến lên từng bước khinh miệt nhìn Tử Li, hừ lạnh nói: “Đừng tưởng rằng được bệ hạ sủng hạnh một lần thì đã xem mình là chủ tử chân chính. Thành thật nói cho ngươi biết, loại giống như ngươi nếu có năng lực thì cũng không có khả năng sinh con như nữ nhân, luận về tư sắc cũng không so được với những nam thị hậu cung, bệ hạ chẳng qua là nhất thời hứng trí thích thứ mới mẻ, nói không chừng qua mấy ngày đã quên đi. Hừ, đến lúc đó ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo thế nào.” (nô tì mà bày đặt chảnh~khoai lang mà tưởng là nhân sâm)

Lời nói này hèn mọn đến cực điểm, trong ý tứ chẳng những lấy hắn ra so sánh cùng nam sủng, lại còn miệt hắn thị sủng mà kiêu! Mặc kệ loại ý tứ nào thì cũng đều là châm vào tử huyệt của Tử Li không thể nghi ngờ, vốn tức giận đã tích tụ từ trước, hiện tại lại bị người chỉ thẳng vào mũi mắng ra lời khó nghe đến mức này, ý nghĩ của Tử Li bỗng chốc mờ mịt, lồng ngực một trận huyết khí bốc lên.

Những cung nữ thái giám khác chợt thấy hai mắt Tử Li đăm đăm, sắc mặt xanh trắng, không khỏi thầm kêu không ổn, quả nhiên, chỉ thấy hắn co rút một cái nôn ra một ngụm huyết lớn, bọn họ vội vàng tiến lên đỡ lấy nửa thân mình Tử Li đã muốn trượt ra khỏi giường.

“Không tốt, mau giúp hắn cầm máu.”

“Chớ để động, làm cho hắn nằm ngửa.”

“Các ngươi ai mau đi thúc giục Lí thái y đến nhanh đi!”

Tử Li từng ngụm từng ngụm huyết nôn ra, trên cằm, trên cổ, trên ngọc chẩm (gối), hồng tích (vết đỏ) một đường kéo dài lên chăn nệm thoạt nhìn thật là làm cho người ta sợ hãi.

Cung nữ kia cũng hoảng đến không biết như thế nào cho phải, này, người vừa mới còn lớn tiếng rống to như thế nào bị mình nói mấy câu liền nôn nhiều máu như vậy? Nàng bất an thầm nghĩ, tuy nói người này không phải chủ tử lợi hại gì, nhưng dù sao cũng là người được bệ hạ mới phân phó phải hảo hảo săn sóc, nếu vừa quay đầu lại đã thấy hắn thành bộ dáng như thế, vậy chính mình còn yên ổn sao? Vẫn là mau mau đem hắn chữa khỏi quan trọng hơn. Nghĩ vậy nàng vội vàng đáp: “Các ngươi coi chừng, ta đi thúc giục Lí thái y.”

Ai ngờ vừa mới chuyển thân liền đánh thẳng vào một bức tường thịt lớn. Chỉ thấy Hoành Khánh xoa huyệt Thái Dương vẻ mặt khó chịu đang tiến vào, ách thanh (khàn giọng) hỏi: “Ta nói đám người các ngươi cũng thật không ra thể thống gì, mới sáng sớm ở đây nháo cái gì? Làm cho ta muốn ngủ cũng ngủ không được . Còn có ngươi, sao giống con ngựa hoang chạy loạn vậy hả?”

Người trong phòng thấy hắn vội vàng hành lễ nói: “Kiến quá Cửu vương gia, Vương gia thiên tuế!”

“Được rồi, được rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hồi, hồi bẩm Vương gia, là Bắc Linh điện hạ, hắn nôn ra máu !” Nàng thấy không ai dám trả lời, đành phải tự mình kiên trì hồi đáp.

Hoành Khánh vừa nghe lập tức trừng lớn hai mắt, hắn bước nhanh đi đến bên giường một phen xốc lên trướng mạn (màn che) đang rũ xuống, nhìn thấy Tử Li nằm ở bên trong đã hoàn toàn chết ngất nhưng vẫn đang không ngừng trào ra huyết, Hoành Khánh vội vàng vạch trần chăn ở trên người Tử Li điểm liên tiếp mấy chỗ huyệt vị, lại vận công tham nhập chân khí dẫn đường cho hơi thở trong cơ thể đang tán loạn chung quanh trở về vị trí cũ.

Những cung nữ thái giám khác đều không lên tiếng ở một bên không dám hoạt động nửa phần, chỉ sợ chính mình không cẩn thận làm cho Vương gia đang vận công xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ước chừng một khắc, Hoành Khánh rốt cục thu hồi chưởng thế, hắn đem Tử Li đã đình chỉ nôn ra máu nhẹ nhàng đặt lên trên giường nằm xuống, tầm mắt thoáng dừng trên ngực bị che kín dấu vết ứ đọng của máu, sau đó mới dịch lại chăn quay đầu trầm giọng hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì? Bắc Linh điện hạ tại sao lại đột nhiên khó thở công tâm đến nỗi hộc máu?”

Bình thường thấy Cửu vương gia này tùy tiện, tựa hồ chuyện gì cũng không để bụng, nhưng khi thật sự tức giận thì khí thế kia cùng với bệ hạ bọn họ đều đồng dạng làm cho người ta sợ hãi!

Cho nên lúc này, bọn cung nữ thái giám tất cả đều nơm nớp lo sợ cúi thấp đầu, thở mạnh cũng không dám.

Ánh mắt của Hoành Khánh ở trên mặt bọn họ nhất nhất đảo qua, bỗng nhiên một thị nữ hoảng loạn quỳ xuống, thần tình tái nhợt ô ô khóc ròng nói: “Vương gia, nô tỳ đáng chết, là, là nô tỳ nói..nói mấy câu, sau đó Bắc Linh điện hạ liền nôn ra máu .”

“Nói mấy câu? Nói nghe thật nhẹ, nếu chỉ là nói mấy câu, người đang hảo hảo lại như thế nào tức giận đến hộc máu?”

“Nô tỳ, nô tỳ,Vương gia tha mạng a, nô tỳ biết sai rồi, thỉnh Vương gia tha nô tỳ đi, Vương gia ”

Hoành Khánh không nói được lời nào nhìn chằm chằm vào nàng, thẳng đến khi nàng bị ánh mắt của hắn làm sợ tới mức thu lại tiếng khóc. Vừa định nói chuyện, bỗng nhiên thấy thị nữ dẫn Lí thái y cùng một gã dược thị đi đến.

“Hạ quan kiến quá Cửu vương gia!”

“Không cần đa lễ! Lí thái y mau tới thay Bắc Linh điện hạ chẩn trị.”

Nghiêm mạch cẩn thận xong, Lí thái y vuốt vuốt râu hình chữ bát nói: “Bắc Linh điện hạ lần này nôn ra máu không chỉ là do khó thở công tâm dồn nén. Kỳ thật, nếu là người bình thường cũng sẽ không dễ dàng nôn ra máu như vậy, chính là Bắc Linh điện hạ lần trước bị trúng tên chịu tổn hại, bệnh căn bên trong không dứt, gặp được chuyện quá bi hay quá hỉ đều sẽ dễ dàng xảy ra sự cố. Nếu muốn dứt hoàn toàn phải trừ tận gốc, hiện tại hạ quan chỉ có thể khai chút dược an tâm dưỡng thần trước. Mặc Thủ, đem Ngưng thần hoàn của ta tới cho Bắc Linh điện hạ ăn.” Quay đầu lại phát hiện dược thị kia đang ngẩn người nhìn Tử Li trên giường, Lí thái y không vui khụ một tiếng.

“Nga, dạ” Mặc Thủ chạy nhanh mở ra cái hòm thuốc xuất ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, mở nắp vừa định đi qua đút cho Tử Li.

Hoành Khánh tiến lên phía trước nói: “Ta đến.” Sau đó lấy qua bình dược đổ ra một viên thuốc màu trắng mang một cỗ mùi đặc thù đưa vào miệng Tử Li, viên thuốc gặp nước dần dần hòa tan, chỉ chốc lát sau Tử Li đã hoàn toàn ăn vào .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play