Cổ Kiếm Viện có một tòa đại hình Truyền Tống Trận, Lý Cường cáo biệt mọi người rồi được truyền tống đến Thiên Đình Tinh.
Sau khi tới Thiên Đình Tinh, Lý Cường phát hiện, nơi này là sa mạc hoang vu, tòa Truyền Tống Trận ẩn trong đám loạn thạch rậm rạp, không chú ý thì rất khó phát hiện ra. Nơi này không phải là vị trí của Truyền Tống Trận đầu tiên khi từ Hỏa Tinh đi đến Thiên Đình Tinh, ban đầu hắn cứ nghĩ đã truyền tống sai chỗ, sau lại nghĩ là không có khả năng, Cổ Kiếm Viện là một đại môn phái, làm việc không thể nào sai lầm.
Hắn cẩn thận phân biệt phương hướng, cuối cùng cũng không còn cách nào, nghĩ thầm: " Phải tìm người hỏi thăm một chút thôi." Hắn phóng lên bay nhanh về phía trước.
Sa mạc hết sức hoang vu, đại địa màu nâu vàng bị những cơn gió khốc nhiệt thổi tốc lên những luồng cát, cuồn cuộn bay khắp không trung, thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên nhìn thấy xa xa có con chim nào đó vội vàng bay xẹt qua, tựa hồ chính nó cũng không chịu nổi đại địa thê lương hoang vu như thế này.
Cũng may Lý Cường cũng không có để ý đến cái nóng khốc liệt này trong lòng, hắn phi hành trên không trung, ánh mắt như chim ưng không ngừng quan sát mặt đất bên dưới. Bay được thời gian rất lâu, ngay cả một bóng quỷ cũng không nhìn thấy, Lý Cường không khỏi cười khổ mình lại bị lạc đường nữa.
Lại bay thêm được một hồi, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm của sắt thép. Hắn bay về hướng âm thanh đó, xa xa nhìn thấy một đoàn lạc đà, đang chậm rãi đi về hướng đông. Lý Cường vui vẻ nở nụ cười, chỉ cần tìm được thương đội là tốt lắm rồi. Hắn vừa định đáp xuống, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, nghĩ rằng tùy tiện hạ xuống như vậy, còn không hù chết những người trong thương đội hay sao, thôi thì đáp xuống phía trước để đợi họ tới vậy.
Lý Cường lặng yên bay tới phía trước đáp xuống, sau đó thay đổi quần áo của Thiên Đình Tinh. Đột nhiên nảy ra ý đùa giỡn, nằm xuống đất, mắt nhắm lại, làm ra bộ dáng như đang ngất xỉu.
Dần dần, đội lạc đà phát ra âm thanh càng ngày càng gần, có ngươi la hoảng lên: " Các ngươi nhìn kìa! Có một người chết!"
Tiếng bước chân, rồi tiếng thở dốc phát ra thành một mảnh. Lý Cường âm thầm thấy buồn cười, nghĩ rằng giả chết thật là cũng có sự thú vị.
Một thanh âm khàn đặc vang lên: " Náo loạn cái gì, tự lo cho mình đi! Tề tử, Vương lão côn theo ta đi."
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh Lý Cường, hắn hé mắt nhìn, có ba người mặc trường bào màu đen đang vây quanh, đầu lĩnh là một lão nhân, tay hắn cầm một thanh khảm đao, hắn dùng khảm đao đẩy nhẹ vào người Lý Cường, nói: " Kỳ quái! Trên người không có cát bụi, quần áo cũng rất sạch sẽ, thật là kỳ quái, ta xem giống như từ trên bầu trời rơi xuống đó!"
Trong lòng Lý Cường thầm khen, không hổ là hán tử của thương đội, kinh nghiệm đi đường phong phú, vừa nhìn đã thấy ngay chỗ sơ hở. Chỉ nghe có một người nói: " Lão chưởng tiên, hay là cho hắn uống miếng nước đi, có lẽ hắn khát quá nên hôn mê thôi…"
Một người khác nói: " Vương lão côn, chỗ có nước còn rất xa, thêm một người uống nước thì chúng ta càng khó khăn, hay là đừng động tới hắn, đi thôi.!"
Vương lão côn có chút tức giận: " Tề tử, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu, cứ dùng phần nước của ta là được rồi."
Lão chưởng tiên mắng: " Cãi cái gì, câm miệng hết đi! Vương lão côn, ngươi cho hắn uống miếng nước, đợi hắn tỉnh rồi hỏi chuyện…kỳ quái, sao lại có một người chạy đến đây chứ, trước sau gì cũng phải tốn mất mấy ngày lộ trình, qua sa mạc mà lại không có đem theo nước hay thức ăn gì cả…gặp quỷ a!"
Một mùi hơi hôi nồng xộc đến, một bàn tay đỡ lấy gáy Lý Cường, một miệng bình nước hăng hắc đút vào miệng hắn, một ngụm nước tanh tanh trào vào miệng hắn, hắn liền phun ngược ra ngoài. Hắn không dám giả bộ nữa, mùi vị này thật là quá khó chịu. Hắn làm bộ thở ra vài hơi, liên thanh đa tạ: " A…cảm ơn các vị đại ca! Cảm ơn ân cứu mạng!"
Lý Cường xoay người ngồi dậy, hỏi: " Đây là nơi nào a? Có thể nói cho ta biết được không?" Nhìn bộ dáng hắn căn bản là không có vẻ bị hôn mê mới tỉnh lại.
Ba hán tử không hẹn mà cùng lui ra sau vài bước, lão chưởng tiên nắm chặt khảm đao, hung hăng quát: " Ngươi là ai?"
Lý Cường phất tay, cười nói: " Không cần khẩn trương…là lạc đường thôi!"
Bình nước của Vương lão côn rơi trên mặt đất, hắn rút cây trường đao sau lưng chĩa vào Lý Cường, trên mặt ba hán tử đều lộ ra thần sắc đề phòng. Lý Cường lắc đầu, cảm thấy chơi không vui chút nào, hắn khom lưng nhặt bình nước trên mặt đất, nói: " Ba vị đại ca, không cần khẩn trương, ta thật sự là bị lạc đường thôi, cho ta cùng đồng hành được không?" Bộ dáng của hắn làm cho người ta có cảm giác hắn cũng không phải là kẻ cường đạo, Vương lão côn cầm lấy bình nước, nghi hoặc nói: " Tiểu huynh đệ, một mình ngươi làm sao đi đến nơi đây?"
Lý Cường cười nói: " Ai, ta đã nói rồi, là lạc đường đó, xin hỏi con đường trước mặt là đi đến nơi đâu a?"
Lão chưởng tiên nói: " Được, nếu ngươi thật sự lạc đường thì ta nói cho ngươi hay..theo phương hướng này mà đi, nhanh thì năm ngày, chậm thì mười ngày thì có thể tới được lục châu tiểu xuyên. Tiểu huynh đệ lai lịch không rõ, đà đội chúng ta không dám thu lưu ngươi, xin mời đi đi."
Tề tử nói: " Đúng vậy, ngươi tự mình đi đi. Đà đội chúng ta không thu lưu người không rõ thân phận."
Vương lão côn lại nói: " Như vậy thật là không hay, hắn chỉ có một mình, lại không biết đường, lại không có thức ăn nước uống, ở sa mạc như vậy thì sẽ chết chắc thôi…"
Tề tử cắt đứt lời hắn: " Hắn chết hay không chết liên quan gì tới ngươi? Đà đội không có dư thực vật và nước uống, vạn nhất có tình huống gì xảy ra, mang theo hắn chỉ làm liên lụy."
Vương lão côn tựa hồ rất quật cường, hắn thu hổi trường đao, nói: " Ta mang theo hắn là được rồi, thức ăn nước uống do đà đội của ta phân cho hắn, không cần mọi người xuất ra!"
Tề tử kêu lên: " Lão chưởng tiên, ngươi xem, ngươi xem! Lão quang côn lại vừa phạm luật, ta mặc kệ, dù sao ta cũng không cho hắn một giọt nước nào đâu!"
Lão chưởng tiên thở dài nói: " Vương lão côn, cái tình tình kỳ cục này của ngươi…thôi quên đi, ngươi muốn mang theo hắn thì cứ mang theo."
Nói xong hắn cùng với Tề tử quay đầu đi về hướng đà đội.
Lý Cường nguyên lai muốn hỏi xong phương hướng rồi tự mình đi, căn bản là hắn không nghĩ đà đội sẽ thu lưu mình lại, không ngờ sự hào sảng của Vương lão côn đã làm cho hắn gặp khó khăn. Hắn suy nghĩ một chút, đành quyết định sẽ đi theo họ một đoạn đường rồi đợi đến buổi tối sẽ lặng lẽ rời đi. Hắn đa tạ: " Lão ca, cảm ơn!"
Vương lão côn cười cười thân thiết, nói: " Tiểu huynh đệ, đi theo ta!"
Đà đội đã tiếp tục tiến bước, bọn họ không thể vì một người xa lạ mà làm chậm trễ hành trình. Vương lão côn dẫn Lý Cường đi tới bên đà đội của mình, nói: " Tiểu huynh đệ, ngươi cũng nên hỗ trợ một tay, hãy xem chừng con đà mã này đi."
Con đà mã cao lớn này cũng tương tự như lạc đà, cũng có cái bướu, ở bên trên có để một cái giá gỗ, mỗi con đều có buộc những cái túi bằng dây thừng cỏ, chia làm hai bên cài vào giá gỗ. Lý Cường hỏi: " Lão ca, đây là loại hóa vật gì a?"
Vương lão côn nói: " Nham Diêm Khối, còn có một chút đặc sản của Sở tộc."
Đà đội này do bảy tiểu đà đội liên hợp tạo thành, có hơn hai trăm đà mã, hơn ba mươi người, bọn họ luôn vận chuyển nham diêm từ trong Sở tộc. Con đường này trước kia vốn rất khó đi, thiếu nước, càng chủ yếu là có rất nhiều cướp đường, gần đây mới có chút yên tĩnh, vì vậy đà đội mới vận chuyển lần hóa vật này.
Vương lão côn có một tiểu đà đội, hắn chỉ có hơn bốn mươi con đà mã, người phụ việc chỉ có sáu người, dường như rất thiếu hụt, Lý Cường vừa gia nhập thì lập tức đã được phân việc làm. Đối với việc này hắn không có chút ý kiến, hắn hăng hái cầm dây cương hưng phấn dắt nó đi.
Những người giúp việc trong đà đội đều rất nghèo khó, không còn cách nào kiếm sống mới gia nhập đà đội. Loại cuộc sống lưu lãng này, khổ cực thì không cần phải nói, sự an toàn tính mạng cũng không được đảm bảo, gặp bão cát, thiếu nước uống, lạc đường hay bệnh tật đều phải xem thiên mệnh, nếu gặp phải cướp đường, vậy thì càng không may, sống không thấy người, chết không thấy xác cũng là chuyện rất bình thường, cho nên thường thì nếu còn có con đường sống nào khác thì sẽ không ai đi theo đà đội cả.
Lý Cường bắt chuyện với mấy người giúp việc trong đà đội, mấy người đó cũng không nói lời nào, chỉ gật đầu ra ý chào, gương mặt ngăm đen lộ ra nụ cười, xem rất hiền lành. Lý Cường ngạc nhiên hỏi: " Lão ca, sao họ không nói lời nào?"
Vương lão côn giải thích: " Khí trời nóng, nước uống có hạn, mọi người đều cũng tận lực nói ít một chút, nơi này nếu không có nước, thì sẽ chết người." Đây là kinh nghiệm của hắn.
Sắc trời hạ dần, có một rặng mây đỏ chìm vào cuối chân trời làm cho sa mạc càng tăng thêm một tầng sắc thái vũ mị.
Đà đội đi phía trước truyền hạ mệnh lệnh dừng lại nghỉ ngơi, ngày mai lên đường. Đà đội lập tức trở nên bận rộn. Lý Cường không biết nên làm gì, bèn nói: " Lão ca, có chuyện gì cần làm cứ gọi ta, ta không biết phải làm gì a."
Mấy người giúp việc đều nở nụ cười, mệt nhọc suốt cả ngày, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi ăn cơm, tâm tình của bọn họ cũng đã trầm tĩnh lại.
Đà mã đã được chia làm năm vòng tròn, bọn giúp việc cũng đã bắt đầu nhóm lửa. Trại nghỉ chân nhất thời loạn thành một mảnh, cùng với tiếng tê hô của đà mã, tiếng kêu réo của người giúp việc, tất cả vang lên cùng một chỗ, xem ra náo nhiệt phi phàm. Sáu người giúp việc, Vương lão côn và Lý Cường, bỏ hết hóa vật trên lưng đà mã xuống đất, loại thể lực này người bình thường vốn không thể làm nổi. Vương lão côn nhìn thấy bộ dáng Lý Cường có vẻ văn nhược, nên để cho hắn giữ đà mã, còn lão thì mang theo bọn tiểu nhị bỏ đồ vật xuống. Liên tiếp bỏ hết đồ trên mười con đà mã thì hơi thở của họ đã dồn dập, mồ hôi tuôn ướt đẫm. Hóa vật trên thân một đà mã phải chừng sáu trăm cân, liên tục khuân vác làm cho họ cảm thấy kiệt sức.
Trong đám giúp việc có một người dường như gầy yếu, hắn thở hào hển dồn dập, nói: " Vương đại thúc…cấp cho một ít nước…khát..khát quá.." Những người khác cũng nhìn Vương lão côn, nhìn ra bọn họ cũng đã khát gần chết. Vương lão côn lau mồ hôi, nói: " Tế, ngươi nói nhiều quá, kêu khổ cái gì, ngươi xem những đà đội khác, hàng hóa đã hạ gần hết rồi, ráng làm thêm chút nữa rồi ta cho mỗi người uống nước."
Vương lão côn lại đi tới một đà mã, nói: " Nào, đến đây, nhanh lên một chút!" Hắn đem dây cương đưa cho Lý Cường.
Người tên Tế loạng choạng đi tới, thân thể gầy yếu lảo đảo như muốn té xuống, Lý Cường thật sự chịu đựng không nổi nữa, nói: " Tiểu huynh đệ, ngươi tới đây cầm dây cương, để cho ta tới thử xem."
Vương lão côn chỉ cầu có người khiêng vác, còn là ai cũng không trọng yếu. Hóa vật đè ép trên người đà mã suốt cả một ngày, nếu không nhanh bỏ xuống, làm cho chúng được nghỉ ngơi, lỡ như làm một con bị mệt chết, thì coi như hóa vật phải bỏ hết, vì không có ai vác được hóa vật trên lưng đi qua nổi sa mạc.
Biểu hiện của Lý Cường làm cho Vương lão côn giật mình cực kỳ, đừng xem bộ dáng hắn văn nhược như thế, vậy mà chỉ một mình hắn cũng đã khiêng được hàng hóa trên người đà mã xuống đất. Hắn để cho đám giúp việc nâng giá gỗ còn mình thì dỡ hàng hóa trên đó đặt xuống đất. Rồi lại dời sang chỗ khác, lại tiếp tục nhấc hàng bỏ xuống. Nhìn hắn nhấc hàng hóa làm người ta có cảm giác như lượng hàng nặng nề đó chỉ nhẹ như hoa. Vương lão côn và bọn giúp việc trong lòng đều hiểu được, một túi hàng nặng chừng một trăm năm mươi cân. Rất nhanh, hóa vật trên người các đà mã đều đã được bỏ xuống, mấy người giúp việc sửa sang lại hàng hóa rồi lại mở bao cỏ đem tới cho chúng ăn.
Tế ngồi giữa trung ương của vòng đà mã, nơi đống lửa. Vương lão côn vỗ vào lưng Lý Cường, cười nói: " Huynh đệ thật sự là có khí lực thật lớn a, thật nhìn không ra đó."
Thanh âm của hắn cũng đã khàn đục, đó là do cơn khát cháy cổ. Lý Cường cười nói: " Chuyện nhỏ thôi." Đối với hắn mà nói chuyện này đúng là chuyện nhỏ, bằng vào tu vi tu chân của hắn, vác những hóa vật như thế cũng chẳng là gì.
Trong tay Vương lão côn cầm lấy bình nước uống, con mắt của bọn giúp việc đều nhìn chằm chằm vào nó. Vương lão côn đặt mông ngồi cạnh đống lửa, cất giọng khàn đục: " Đem ly tới đây." Bọn giúp việc đều đưa ra một cái cốc như hồ lô, động tác thật là đều nhịp làm Lý Cường không nhịn được nở nụ cười.
Vương lão côn cẩn thận cấp cho mỗi người nửa chén nước, hắn hỏi: " Tiểu huynh đệ, ngươi có cái gì đựng nước hay không?"
Lý Cường thò tay ra sau lưng lấy từ trong thủ trạc ra một cái chén trà, nói: " Ta có!" Hắn cũng không rõ mình đang làm chuyện náo nhiệt gì a.
Tế kêu lên: " Ai yêu, loại chén này trong suốt quá, nhìn thật đẹp mắt a."
Vương lão côn cấp cho Lý Cường hơn phân nửa chén nước, nói: " Mọi người từ từ mà uống, chúng ta còn tới sáu, bảy ngày hành trình, trên đường không có nước uống, bây giờ chúng ta lại có thêm một người, các ngươi cũng đã nhìn thấy vị huynh đệ này…nga, được rồi, ngươi tên là gì?"
Lý Cường cười nói: " Ta họ Lý, Lý Cường, mọi người hãy chiếu cố."
Vương lão côn nói: " Lý huynh đệ vừa rồi vác hàng hóa các ngươi cũng đã nhìn thấy, thật là có khí lực. Tế, thực vật và nước uống của ngươi cần phải giảm ít một chút, chuyện của ngươi hôm nay đều là Lý huynh đệ làm đó. Mẹ kiếp! Ngươi đừng cau mày, luật lệ trong đà đội là phải dựa vào sức lực của mình. Đi! Mau đem đồ ăn tới."
Vẻ mặt của Tế đau khổ, không dám cãi lời Trong đà đội đều là do đương gia định đoạt, người giúp việc nào không nghe theo thì kết quả sẽ rất thảm, xử phạt lợi hại nhất là bị bỏ lại sa mạc không ai quan tâm đến.
Tế cúi đầu, uống từng ngụm nhỏ phần nước của mình, môi của hắn cũng đã khô nứt như muốn tứa máu. Vương lão côn cũng uống một ngụm, hồi lâu mới nuốt chậm xuống, xem bộ dáng như không nỡ. Lý Cường cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, một chén nước lại trân quý đến như thế. Tế từ trong túi lấy ra một túi bánh, một tay cẩn thận bưng chén nước, một tay nâng túi bánh, nói một câu: " Bánh tới đây..ai nha!" Hắn vấp một cái, liền ngã xuống.
Chén nước nọ văng ra, một ít nước đã thấm nhanh vào trong đất cát. Tế nhất thời ngây người, đặt mông ngồi trên mặt đất, bật khóc. Vương lão côn nhịn không được mở miệng mắng to: " Ngươi là bổn đản a, cố tình chọc tức ta phải không! Con mẹ nó, nếu ai cũng giống như ngươi vậy thì làm sao mà qua khỏi sa mạc, dám đem sự sống của mình làm rơi đi..mau tỉnh táo lại!" Những người giúp việc khác không dám lên tiếng, chỉ ngồi nghe Vương lão côn đại phát tính tình.
Lý Cường chịu không nổi nữa, hắn đi tới bên người Tế, đưa chén trà trong tay mình ra, nói: " Tiểu huynh đệ, cho ngươi, đừng khóc nữa.."
Tế khó thể tin nhìn Lý Cường, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua người nào hòa thiện đến như vậy. Vương lão côn thở dài nói: " Lý huynh đệ, bỏ đi, ngươi cho hắn vậy ngươi uống cái gì? Tế, lại đây, đại thúc cho ngươi một chén nữa, ai…" Thật ra Vương lão côn là một người rất mềm lòng, bằng không cũng sẽ không thu lưu Lý Cường.
Còn lại mấy người kia cũng đang nhìn Lý Cường, cử động của hắn thật quá đặc biệt, đem nước của mình cho người khác, điều này cũng có ý nghĩa là tự sát không muốn sống, kẻ ngu như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ mới nhìn thấy. Nhưng cử động này của hắn cũng làm cho bọn họ sinh ra hảo cảm. Tế cầm chén trà trả lại cho Lý Cường: " Đại ca, cảm ơn ngươi, ta không thể uống phần nước này của ngươi."
Vương lão côn cầm túi bánh trên mặt đất lên phủi sạch đất cát rồi phát cho mỗi người hai cái bánh. Lý Cường cầm trên tay nhìn, là loại bánh chỉ dày cỡ hai ngón tay, cứng như đá. Tế lại lấy ra một ít gia vị đưa cho mọi người. Lý Cường cầm lấy bánh, trong lòng buồn cười, mình vốn không cần ăn gì cả, hơn nữa còn muốn đi nhanh, cũng không cần dấu diếm làm gì, cần gì phải tranh thức ăn của đám người khổ sở này.
Tế nói: " Đại ca, ngươi ăn đi, nếu không ngày mai sẽ đói đó." Lý Cường vừa rồi đưa nước cho hắn làm cho hắn nghĩ Lý Cường thật là một người tốt. Lý Cường đưa chén nước cho hắn, rồi đưa ngón tay lên miệng ra dấu, ý bảo hắn không nên cự tuyệt. Tế vô cùng kinh ngạc, nước mắt chảy xuống, hắn thật sự là quá khát rồi.
Vương lão côn nói: " Tối nay gác đêm vẫn theo quy tắc cũ, lần này là tới phiên các ngươi, Lý huynh đệ thì đến ngày mai bắt đầu."
Lý Cường cười nói: " Hôm nay ta sẽ gác đêm cho, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi."
Vương lão côn lắc đầu: " Không được, không thể phá hủy quy củ."
Lý Cường cười cười, không hề yêu cầu.
Đống lửa dần dần ảm đạm xuống, đêm đã khuya.
Nhìn thấy mọi người đã ngủ say, Lý Cường chuẩn bị rời đi. Hắn vừa mới rời đi, thì Tế chợt tỉnh, hỏi: " Đại ca, ngươi đi đâu?"
Lý Cường hỏi: " Sao ngươi còn chưa ngủ, nếu không ngày mai không có sức mà đi tiếp đó, mau ngủ đi."
Tế nói: " Ta ngủ không được, đại ca, ngươi là người ở nơi nào? Tại sao lại tới sa mạc?"
Lý Cường biết như vậy sẽ đi không được, không cách nào khác ngồi xuống hỏi: " Tế, ngươi ba nhiêu tuổi rồi?" Hắn bắt sang chuyện khác.
Tế nói: " Sắp được mười sáu tuổi."
Lý Cường nói: " Ngươi vẫn còn là một đứa nhỏ, tại sao lại chạy đến đà đội làm khổ lực."
Trên mặt Tế toát ra vẻ khổ sở, nói: " Trong nhà gặp hỏa tai( cháy nhà), không ai còn sống, Vương đại thúc thương cảm cho ta, nên đưa ta vào đà đội kiếm cơm ăn." Hắn liếm môi, còn nói: " Chỉ là đi đường khát lắm, còn những chuyện khác đều hoàn hảo, bánh ăn cũng no."
Lý Cường lấy ra chén trà, bỏ hai quả thủy cầu mua tại Thản Bang đại lục, đập vỡ trong lòng bàn tay "hoa" một chén nước trong đầy tràn, hắn đưa cho Tế, nói: " Uống đi."
Tế quả thật không dám tin tưởng, hắn cảm thấy Lý Cường đang làm trò ảo thuật. Hắn uống một ngụm, nước này thật trong suốt, không một tia tanh hôi nào. Hắn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lý Cường, kích động nói: " Đại ca, cái này làm sao mà làm ra được, biến ra sao? Dạy cho ta được không?"
Lý Cường cười lắc đầu nói: " Đây không biến ra được, mau uống rồi ngủ đi."
Tế ôm chén trà uống từng ngụm, từng ngụm xuống.
Một trận gió thổi qua, Lý Cường mơ hồ nghe được tiếng sấm vang trầm muộn, thanh âm rất yếu. Hắn ngạc nhiên nói: " Sao lại có tiếng sấm, chẳng lẽ nơi này có trời mưa."
Tế nói: " Tiếng sấm…không có khả năng, nơi này cho tới bây giờ không hề có một giọt mưa."
Hắn đưa chén trà lại cho Lý Cường, Lý Cường nói: " Ta không nghe lầm đâu, nhất định là tiếng sấm. Ân, cái này tặng cho ngươi đó."
Tế vui vẻ nói: " Đưa cho ta? Ai! Cảm ơn đại ca."
Một lát sau, lại một trận gió thổi tới, so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn, làm đất đá bay tung lên. Đã có thể nghe thấy tiếng chấn động trầm muộn, đà mã cũng đã lớn tiếng tê hống lên. Vương lão côn xoay người ngồi dậy, hắn nghiêng tai lắng nghe. Lý Cường hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"
Vương lão côn mắng to một câu, vội kêu người giúp việc, doanh địa nghỉ chân nhất thời loạn thành một đoàn. Lý Cường nhìn chằm chằm phương hướng có tiếng sấm vang, Vương lão côn kêu lên: Lý huynh đệ, mau lại đây giúp một tay, bão cát tới rồi."
Lý Cường vội vàng đi qua, vài người dưới sự chỉ huy của Vương lão côn, đã đem đà mà làm thành cái vòng tròn nhỏ, lấy hóa vật vây quanh bên ngoài thành một tầng. Một trận náo loạn, bảy tiểu đà đội tạo thành bảy tổ, đã làm thành bảy vòng tròn.
Tiểu đội của Vương lão côn do có Lý Cường hỗ trợ đã hoàn thành trước nhất. Hắn khẩn trương nói: " Khi bão cát tới, mọi người phải rúc sâu bên dưới, không nên đứng dậy, không nên chạy loạn, có biết không?"
Trong sự rối loạn, sắc trời dần dần sáng lên, tiếng sấm xa xa lại dần dần nhỏ xuống, gió cũng yên lặng dừng lại, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Lý Cường đột nhiên nói: " Đây không phải là bão cát!"
Vương lão côn nghi hoặc nói: " Có điểm không đúng, kỳ quái!" Bọn giúp việc cũng đang bàn luận. Tế đột nhiên kêu lên: " Mọi người nhìn xem! Oa! Thật là đẹp a!"
Vương lão côn kêu lên: " Mọi người mau cúi xuống, đó là tiên nhân đang đấu pháp!"
Lý Cường đã sớm phát hiện có hai nhóm người tu chân đang đấu kiếm, hắn hỏi: " Các ngươi thường xuyên có thể nhìn thấy sao?"
Vương lão côn nói: " Ta đã nhìn thấy hai lần, lần trước là hai đại tiên đánh nhau ở trên trời làm cho chúng ta sợ hãi, may là họ không để ý đến chúng ta."
Trong lòng Lý Cường thầm giật mình, không biết Thiên Đình Tinh xảy ra chuyện gì mà lại có nhiều người tu chân tranh đấu đến như vậy. Chẳng lẽ là thần khí xuất thế? Hắn ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy bảy, tám người tu chân đang vây công hai tu chân cô nương, có thể thấy được tu vi của hai cô nương này không thấp, nhưng vì người của đối phương đông hơn, nên có chút khó phòng bị. Người tu chân đang đánh nhau từ từ chuyển dần tới trên bầu trời phía trên đà đội, tiếng sét cuồng bạo vang khắp sa mạc rộng lớn.
Tế cả kinh kêu lên: " Bọn họ xuất lôi điện! Bọn họ xuất lôi điện!"
Vương lão côn bịt miệng hắn, nhẹ giọng mắng: " Ngươi không muốn sống nữa sao, không cho lên tiếng."
Lý Cường đột nhiên phát hiện ra một người quen, đó là Tiềm Kiệt Tinh Lôi Thiên Tiếu, là tên từng truy đuổi mình điên cuồng, hắn vẫn như trước mặt Thiên Vũ chiến giáp, một thanh phi kiếm màu bích lục đang bay tán loạn. Lý Cường không khỏi nhịn được trở nên khẩn trương.
Trong cuộc loạn chiến, một đạo âm sét đánh thẳng xuống giữa đám đà mã, theo một tiếng ầm ầm bạo hưởng, máu thịt đà mã nhất thời bay tứ tung. Vương lão côn run giọng nói: " Lão Thiên! Là đội đà mã của Tề Tử..ai nha…!"
Hắn nhìn thấy một đạo âm lôi màu xanh đang hướng tới thẳng ngay đà đội của mình bay tới, nhịn không được lớn tiếng la hoảng lên. Lý Cường mắng: " Thứ hỗn đản!"
Tay hắn xuất ra một đạo Diệt Ma Thần Lôi đánh thẳng vào âm lôi đang bay tới, tiếng nổ giữa không trung làm cho tất cả mọi người cũng đều chấn động.
Lý Cường dương tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, đeo Huyễn Dương Hoàn, tung người nhảy lên không trung quát to: " Hỗn đản! Không nhìn thấy phía dưới có người sao?" Hành động này của hắn đã làm cho hồn phách Vương lão côn bay mất, hắn không ngừng niệm thao: " Tội quá a, tội quá! Ta dám ra lệnh cho đại tiên làm việc…tội quá!"
Tế càng kích động, hắn cảm thấy Lý Cường không phải người thường, bây giờ thì đã chứng thật. Hắn ôm chén trà Lý Cường đã cho, trong miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lôi Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Lý Cường, thiếu chút nữa là nhìn không ra hắn, nghe được tiếng quát mắng của hắn mới tỉnh ngộ lại, hắn âm trầm sâm sâm nói: " Ta còn tưởng là ai, tiểu tử thúi, ngày đó ngươi rất oai phong a, bây giờ để nhìn xem ngươi làm sao mà chạy!" Hắn nào biết đâu rằng, Lý Cường bây giờ không còn là một thiếu niên khờ khạo mới bước vào Thiên Đình Tinh khi xưa nữa, đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Lý Cường cười nhạt nói: " Lần này bỏ chạy không nhất định là lão tử!" Trên người hắn toát ra sự tự tin cực độ và uy thế cường đại. Trong lòng Lôi Thiên Tiếu cảm thấy cả kinh, có chút kỳ quái, cảm giác Lý Cường cho hắn hoàn toàn khác hẳn trước kia, không còn giống như xưa nữa, đó là khí thế chỉ có tu chân cao thủ mới có.
Bên cạnh hắn có một người tu chân không biết sống chết mắng: " Để cho ta tới thu thập tiểu tử này, Lôi lão, ngươi giúp tiểu đệ áp trận!"
Hai vị cô nương tu chân kia tò mò nhìn Lý Cường nửa đường xuất hiện, thì thào vài câu với nhau rồi cười cười nhìn náo nhiệt.
Người tu chân kia thân mặc bộ chiến giáp màu xám đen, ngón tay điều khiển một đạo phi kiếm màu hoàng lục bay tới. Lôi Thiên Tiếu cố tình nhìn một chút thực lực bây giờ của Lý Cường, hắn đứng ở phía sau nói: " Cẩn thận một chút!"
Hấp Tinh kiếm vụ của Lý Cường xuất ra, kiếm vụ giữa ánh sáng ban mai chiếu xuống như mộng như ảo, tỏa ra quang điểm màu tím bạc lấp lánh. Lôi Thiên Tiếu chấn động, quát to: " Cẩn thận! Là Chân Huyễn kiếm khí!"
Lý Cường cười lạnh nói: " Không còn kịp rồi!"
Phi kiếm của người nọ chạm vào Chân Huyễn kiếm khí, tựa như phát hỏa, vang ra vài tiếng thanh thúy rạn nứt, vỡ ra thành những ngôi sao lửa, rơi xuống dưới. Lý Cường đánh ra hai đạo Diệt Ma Thần Lôi, người nọ căn bản là không kịp kháng cự. Diệt Ma Thần Lôi là thủ pháp thường dùng nhất của Phật tông, nếu vận dụng thuần thục, tâm niệm vừa động à có thể đánh ra, nhanh đến vô cùng.
" Oanh! Oanh!...bá…" Người nọ bị Diệt Ma Thần Lôi nổ bay trở về, chiến giáp tan nát thành mảnh nhỏ bay đầy trời như mưa hoa, nhìn thật đẹp mắt.
Một chiêu đánh cho người nọ sống chết chẳng biết, Lôi Thiên Tiếu quả thật không dám tin tưởng chính con mắt của mình, tiểu tử thúi này làm thế nào lại trở nên lợi hại như vậy?