"Lý Tổng, điện thoại của ngài, là của ông tổng Tằng từ công ty Toàn Thông gọi."

Bí thư Tiểu Ngọc không hề hiểu tại sao Tổng giám đốc kinh doanh (Tổng kinh lý) Lý Cường của mình thông minh là vậy mà lại thích đi cùng gã tổng họ Tằng này. Công ty Toàn Thông ấy là một công ty có danh không thực điển hình, còn lão tổng Tằng Vũ Quang là một ma vương hỗn thế. Tiểu Ngọc thở dài nghĩ: "Chuyện của ông tổng không phải người có chức nhỏ như chúng ta nên hỏi." Nghĩ xong ả lắc đầu, quay về công tác của chính mình.

Tổng kinh lý Lý Cường đã khiến những người làm công trên dưới đều bội phục. Y là người mạnh dạn đi đầu, dùng tiền túi để gầy dựng công ty mậu dịch này, từ không có gì phát triển thành công ty có hàng trăm vạn đồng vốn chỉ bằng thời gian sáu năm. Điều này dù đã khiến cho rất nhiều người vừa đố kỵ, nhưng cũng không khỏi khiến họ bội phục y có nhãn quang độc đáo, dám nghĩ dám làm.

Lý Cường năm nay hai mươi chín tuổi, là người thấp bé da đen thùi. Từ nhỏ y có gia cảnh bần hàn, dựa vào sự thông minh của cá nhân và sự tương trợ của bằng hữu mà vượt qua bốn năm đại học. Do bản tính thích giao lưu trời sinh, người lại trượng nghĩa hào sảng, nên y kết giao rất nhiều bằng hữu.

"Ậy, Vũ Quang đó à, có chuyện gì vậy, lát nữa tao còn phải khai hội... Cái gì? Có chuyện cần gặp mặt bàn à... Thôi rồi, ngày nào mà không được? Ngày mai tôi mời anh dùng cơm, hôm nay... Không được a, cái gì... Chuyện cần bảo đảm à, chà... Được rồi, tôi đi liền!" Sắc mặt của Lý Cường tái nhợt, bỏ điện thoại xuống ngẩn ngơ nói: 'Tiểu ngọc, hội nghị chiều này huy, cô thông tri cho Bành Tử Đông và Kiếm Tử đến khách sạn Hilton đặt trước phòng 403, nhanh lên!"

Lý Cương nóng lòng như lửa đốt lái xe đi đến khách sạn Hilton, sau khi xuống xe đã gấp rút lấy phòng lên lầu, Tằng Vũ Quang đã chờ ở cửa. Thấy Lý Cường đến, y nói: "Cường ca, anh đừng nóng, chuyện này cần phải tính kế dài lâu..."

"Chuyện An Thăng công ty là như thế nào?"

"Ài, công ty đó bị lão tổng họ Thiệp lừa đảo đã lấy một số lớn tài sản rồi chuồn, mấy công ty bảo chứng cho công ty đó đều rúng động. Những công ty bị lừa đã kiện lên pháp viện, tôi báo trước một tiếng để anh khỏi trở tay không kịp." Lại nói: "Lúc đầu tôi đã nhìn sai rồi, ai! Cường ca, cũng tại vì tôi không tốt, không nên khuyên anh đảm bảo cho công ty của hắn."

"Hiện giờ không phải là lúc xin lỗi, chuyện này vẫn còn phải làm cho rõ." Lý Cường đã bình tĩnh lại, đôi mắt nhỏ xíu lộ tinh quang, hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?"

Tằng Vũ Quang đối với sự bình tĩnh của Lý Cương thầm kinh hãi, đáp: "Đại khái đã ba ngày rồi, tôi vừa mới biết đã điện thoại cho anh hay ngay."

"Cường ca", "Cường ca", hai tên nhân viên đứng ở xa kính chào sếp của mình.

"Được, Vũ Quang, tôi đi trước, có chuyện gì anh nhớ điện thoại liên hệ." Lý Cường dẫn theo hai nhân viên đi xuống lầu. Đến đại sảnh, Lý Cường lập tức bố trí Kiếm tử đi điều tra, hắn cần phải nắm rõ mọi tình huống; rồi lại sai Bành Tử trở về công ty chiêu tập bộ phận kinh doanh, chờ hắn trở về lập tức mở cuộc họp.

Lý Cường ngồi trên xe hơi, cho tài xế nổ máy. Hắn biết lần này đã gặp phiền phức lớn, lại không nắm được mấu chốt gì, liền lấy điện thoại cầm tay gửi điện báo cho bạn gái, nhắc nhở cho đối phương những điều quan trọng.

Lý Cương cảm thấy lòng phiền loạn không có lý do.

Tài xế lên tiếng: "Lý tổng, đến công ty rồi." Vừa rời khỏi xe, điện thoại chợt reo. Nghe xong điện thoại sắc mặt của Lý Cường càng trắng nhợt, nói: "Quay lại, lập tức quay lại khách sạn Hilton."

Lý Cường quay lại phòng 403 của khách sạn Hilton, đứng ngoài cửa, nghe hết mọi âm thanh quen thuộc trong phòng, có cả tiếng cười của bạn gái của hắn.

"Tiểu quang ca, lần này lấy được một số tiền lớn, anh mang em cao chạy xa bay nha. Nếu để A Cường phát hiện, thì phiền lắm đấy... Hi hi, anh thiệt là xấu mà."

"Ai, cẩn thận đừng có nói lung tun, lại đây, tiểu bảo bối của anh..."

Đứng sững ngoài cửa, Lý Cường cảm thấy mọi thứ chung quanh đều biến thành lạ lẫm, một thứ nhiệt huyết cuồng loạn chảy lên đầu.

Hắn lảo đảo đi tìm phục vụ của lầu, nhờ y mở của phòng. Do phòng này là hắn thường bao, chuyên môn tiếp đãi bằng hữu, nên phục vụ viên rất quen thuộc với hắn.

Bước vào phòng, Lý Cường lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trần truồng trên giường, không nói không rằng để họ lính quýnh mặc y phục vào. Tằng Vũ Quang ấp úng nói: "Cường... Cường ca, anh nghe tôi... giải thích..."

Lý Cường nhìn hắn như nhìn một con chó, vô cùng bình tĩnh nói: "Trước đây khi tao còn nhỏ còn nghèo, từng có người làm nhục tao, khi phụ tao, mày đoán được kết quả như thế nào không?" Tằng Vũ Quang hy vọng Lý Cường la to hét lớn, như vậy hắn dù sao vẫn đỡ sợ hơn. Nhưng khi thấy hắn lạnh lùng như băng tuyết như thế, lòng hắn không khỏi phát run.

"Cường ca... Tôi... Tôi..."

"Báo cho mày biết, những lúc đó tao đều nhịn hết. Mày có biết không, rồi đến một ngày, tên khi phụ tao đã gặp phải một người bạn rất quan tâm đến tao, ngươi có đoán là ai không?" Mặt Lý Cường chợt đanh lại, rút một con dao gọt trái cây từ sau lưng ra, đâm mạnh vào bụng của Tằng Vũ Quang.

"Ngươi cũng giống như hắn vậy, đều bị ta chém một đao!" Lý Cường kề tai Tằng Vũ Quang nói.

Bạn gái của Lý Cường kêu lên chói lói.

Tằng Vũ Quang không dám tin nhìn con dao ở bụng mình. Hắn lợi dụng nhược điểm thích giao du, hào sảng của Lý Cường, trong một năm trời qua đã bày mưu tính kế, trước hết là đăng ký tên An Thăng công ty, rồi dùng công ty của Lý cường làm đảm bảo để lừa lọc khắp nơi, kế đó dựa vào vẻ đẹp trai anh tuấn, biết nói biết chiều lôi kéo bạn gái của Lý cường vào vòng tay, để cả hai cùng liên thủ lừa Lý Cường. Hắn không thể ngờ Lý Cường lại nhanh chóng phát hiện ra nhanh đến như vậy, lại dùng đao đâm hắn.

Lý Cương bỏ tay ra, thảm não nói: "Lý Cường ta bằng hữu vô số, nhưng gặp ngươi ta coi như mù mắt."

Không thèm nhìn bạn gái của mình lấy một cái, Lý Cường xoay người bước thẳng ra khỏi phòng, lòng như bị hàng trăm hàng nghìn mũi đao xuyên qua. Thứ cảm giác đau đớn đến tận linh hồn ấy khiến hắn sống không bằng chết.

Lý Cường cho tài xế về, tự mình lái xe chạy như bay trên đường.

Dừng xe lại, Lý Cường phát hiện đã ra đến khu hồ nước ở ngoại ô. Hắn không khỏi thở dài một tiếng, đây là chỗ hắn thường cùng bạn gái đến đây. Điện thoại đột nhiên reo, khi bấm nút nghe thì: "Chào, còn nhớ tôi không? Tôi là Phó Sơn."

Lý Cường lập tức nhớ lại đó là bạn vào năm năm về trước, là một người phi thường thần bí, sau khi gặp mặt đã yêu cầu Lý Cường đi cùng y. Lúc đó Lý Cường đang trù định cho kế hoạch kinh doanh, nên cuối cùng cự tuyệt. Khi y đi, có nói với Lý Cường rằng, 5 năm sau tôi sẽ lại kiếm anh, lúc đó anh sẽ cần đến tôi giúp đỡ. Không biết vì sao mà y đã gây một ấn tượng rất mạnh lên Lý cường, qua mấy năm rồi, ký ức đó vẫn còn như mới.

Một trận kinh hãi thoáng qua đầu, Lý Cường đáp: "Nhớ rõ."

"Cần tôi giúp anh không?"

"Làm sao giúp? Anh ở đâu?"

"Ở sau lưng anh."

Lý cường kinh hãi quay người lại, một thân ảnh to lớn xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn định thần nhìn Phó Sơn, thấy y mặc một bộ đồ tây màu đen bó sát thân thể, cà vạt hoa văn màu xanh, lộ ra thân thể cường tráng, tóc dài đen mượt tiêu sái chải hớt về phía sau, hai con mắt sâu trầm dưới hai hàng mi rậm, bắn ra mục quang thâm trầm hữu lực, có thể xuyên thấu tâm can con người. Y tựa hồ đang ở lứa tuổi ba mươi, nhưng đôi mắt ấy đã trải qua nhiều đau thương tang tóc, khiến không thể xác định được tuổi y chính xác là bao nhiêu.

Lý Cường nhất mực không biết y làm nghề gì, chỉ cảm thấy y là một con người phi thường thần bí. Năm năm không gặp, y vẫn như ngày nào, không có điểm gì biến thành già cỗi.

"Phó đại ca, sao anh biết tôi ở đây?"

Phía xa chợt truyền tới tiếng còi xe rú rít. Phó sơn quay đầu lại nhìn, cười nói: "Dường như cảnh sát đang tìm anh."

Chuông điện thoại lại reo, Lý Cường mở ra nghe, dường như nghe được chuyện rất đáng mừng, to tiếng cười lớn, rồi vứt điện thoại xuống hồ, quay lại hỏi Phó Sơn: "Anh giúp tôi bằng cách nào? Anh đi đi, tôi không muốn làm liên lụy anh, chỗ này bị bao vây rồi."

Phó Sơn cười hì hì nhìn Lý Cường, nói: "Tôi vẫn lặp lại câu nói cũ, anh có nguyện ý đi cùng với tôi không?"

Lý Cường cảm thấy Phó Sơn có điểm quấy rối khó buông, lớn tiếng quát: "Tôi nguyện ý! Con mẹ nó, như vậy thì có ích gì chứ!"

Bốn phía truyền lại từng tiến người chạy, có tiếng loa phóng thanh vang lên: "Người trong đó đứng yên đừng nhúc nhích, đưa tay lên trên xe, không được đề kháng vô ích."

Phó Sơn cười lớn, nói: "Được, cuối cùng thì anh cũng đồng ý, ha ha ha, ha ha ha..."

Có rất nhiều cảnh sát đang trờ tới.

Lý Cường nhìn Phó Sơn đang cười ha hả, có chút bi ai, nhưng không muốn làm liên lụy đến y. Phó Sơn tựa hồ rất hân thưởng nhe răng cười lớn với hắn. Lý cường chợt thấy từ hàm răng trắng nỏn lóe ra một luồng bạch quang, thấy các cảnh sát trờ tới đều đưa tay che mắt lại. Chờ họ mở mắt ra thì hai người đã vô ảnh vô tung, chỉ để lại chiếc xe của Lý Cường nằm đơn độc bên cạnh hồ.

Lần ra đi này của Lý Cường là cất bước trên con đường Phiêu miểu. Hắn có mộng cũng không ngờ rằng những ngày tháng sau này lại phong phú đến như vậy, lại kinh tâm động phách và bất khả tư nghị đến như vậy.

"A a, đến rồi."

Phó Sơn nhìn chiến trường thông thoáng không người, cười hi hi nói.

Lý Cường kinh ngạc không dám tin, nhìn Phó Sơn như nhìn một con quái vật. Điều này đơn giản là không thể xảy ra, hắn cảm giác chẳng đến một giây, cảnh vật xung quanh đều hoàn toàn biến đổi. Mọi thứ vừa rồi, bao gồm cả cảnh sát đang nhào tới, chớp mắt đã biến mất toàn bộ. Cảnh sắc nơi này trông giống như sa mạc vậy.

"Huynh đệ, ta biết anh vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng chờ ta cải tạo xong thân thể của anh, rồi giải thích cho anh hiểu hết, như vậy anh sẽ dễ dàng tiếp thụ hơn." Phó Sơn ôn hòa nói.

Lý Cường cả kinh nhìn Phó Sơn, chỉ thấy thân thể của y từ từ phát ra một luồng kim quang, hai tay lóe lên một luồng ánh sáng tím, người từ từ bay lên khỏi mặt đất, dáng vẻ vô cùng thần thánh. Trong lòng Lý Cường hiện giờ chỉ có một ý niệm duy nhất: "Không biết y có phải thượng đế hay là đại tiên, nhưng khẳng định y không phải là người. Ta giao lưu với vô số người, không ngờ còn có bằng hữu như vậy, quả thật là kỳ quái."

Dần dần, đoàn tử quang màu tím đó lóe ra hào quang đẹp mắt, thoát khỏi tay Phó Sơn bay đến đỉnh đầu Lý Cường. Một cổ lực lượng không biết là gì kéo Lý Cường từ mạt đất nhập vào trong luồng tử quang. Lý Cường thoải mái thở dài, nhắm hai mắt lại, cảm giác thật rõ một dòng chảy ấm áp và mạnh mẽ thuận chảy từ đầu đến chân. Dòng chảy ấm này từ chậm chuyển thành nhanh, càng lúc càng nóng, khi Lý Cường chịu không nổi định la lên, thì phát hiện bản thân mình không còn làm được gì nữa, không kêu được tiếng nào, mắt cũng không thể mở ra, cảm giác của thân thể càng lúc càng rõ ràng. Đau a, giống như có người dùng một luồng lửa đang nơớng chín lực phủ ngũ tạng của hắn vậy.

Mỗi lần Lý Cường nhịn không được muốn bỏ xuôi tất cả, thì có một cổ lực lượng mát mẻ lập tức trợ giúp hắn. Không biết qua bao nhiêu lâu, sự đau đớn từ từ giảm nhẹ, cảm giác thư thái từ từ quay lại.

"Được rồi, cuối cùng thì cũng hoàn thành. A a, quả thật là hoàn mỹ." Phó sơn yên tâm nói, "A, đúng rồi, quên báo cho anh biết, lực lượng của 'Tử Viên Tâm' sẽ cải biến ngoại hình của anh, chờ một lúc nữa anh tự soi kiếng mà xem." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Tử viêm tâm? Đó là thứ gì vậy?"

Một cảm giác thoải mái vô pháp hình dùng truyền từ đầu đến chân hắn rồi tuôn cả ra ngoài. Lý cường đứng trên đất thoải mái vặn eo bẻ chân, tiếng rắc rắc từ trong xương cốt nổi lên như rang đậu. Lần vươn vai vặn eo này khiến từ đầu đến chân của Lý Cường chợt nổi vồng to lớn hẳn ra.

Lý Cường bị giật mình kinh sợ, đầu tiên không dám nhìn vào mắt mình, ngay cả núi nón cực xa thế mà cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn lên trời có thể thấy rõ từng cái lông chim ưng. Gío thổi qua mặt đất mang lên những tiếng rít khẽ, tiếng chim hót xa xa, tiếng ngựa hý cách xa như thế mà cũng nghe rõ mồn một. Có điểm ngạc nhiên, Lý cường cúi đầu, vừa nhìn lại hoảng hốt thêm. Áo quần nguyên rất hợp với thân của hắn giờ ngắn đến buồn cười, ống quần kéo lên tận đầu gối. Trong lúc hoảng hốt ấy, Lý Cường đột nhiên hiểu rõ, bản thân hắn đã cao lớn hơn nhiều.

"A a, Tử Viêm Tâm là pháp bảo tu chân mà ta tu luyện, chuyên môn dùng để tạo Trúc cơ, thể chất và nhân phẩm của ngươi rất hợp với nó." Phó Sơn mỉm cười giải thích.

Lý Cường há miệng, nhưng không nói được tiếng nào, điều này quả thật là lạ chẳng còn gì có thể lạ lùng hơn.

"Đây là bước đầu trên con đường tu chân của ngươi. Ta chỉ cấp cho ngươi chuẩn bị sẳn cơ sở, còn cần phải hấp thu và vận dụng hoàn toàn lực lượng của 'Tử Viêm Tâm', tu luyện ra lực lượng của bản thân, đạt đáo cảnh giới tu chân cao thủ nữa, hắc hắc, tiểu tử, con đường còn dài lắm." Phó Sơn kinh ngạc vì Lý Cường lại nhanh chóng dung hợp "Tử Viêm Tâm" đến như vậy. Tuy chỉ mới hấp thu không tới 1% lực lượng của "Tử Viêm Tâm", nhưng thứ chân lực này khiến Phó Sơn kinh ngạc không ít, không khỏi tự khen 5 năm trước mình đã nhìn trúng người này.

Rất khó khăn để lấy lại bình tĩnh, Lý Cường có rất nhiều điểm chưa minh bạch: "Phó đại ca, anh là thần tiên à?" Với tri thức và lịch duyệt của Lý Cường, hoàn toàn không có cách gì lý giải những hành động của Phó Sơn.

"Cái gì là thần tiên, thần tiên là cái gì?" Phó Sơn cười hỏi ngược lại.

"Cái đó... cái này.... Tôi tưởng thần tiên thì cái gì mà khôn glàm được, thần tiên là trường sinh bất lão, thần tiên... Dù sao thần tiên chưa được ai thấy qua, đúng ra là... Ai... Có thần tiên thì sẽ có diêm vương, vậy bồ tát cũng có a, thương đế, ạ?! Thượng đế làm cái gì à?" Lý cường càng nói càng loạn, nói tới nói lui rồi bản thân cũng hồ đồ luôn.

Nhìn Lý Cường nói nhăng nói cuội như thế, Phó Sơn nhịn không được bật cười ha hả: 'Lão đệ, ta không phải là thần tiên trong tưởng tượng của ngươi đâu. Ta là người tu chân, nhưng nếu nói về năng lực thì cũng có thể đã tiếp cận thần tiên như ngươi nói rồi đấy." Phó Sơn nhìn Lý Cường vẫn còn mù tịt giảng tiếp: "Ta là người địa cầu, còn là ngơời Hán thuộc Trung quốc, nhưng ta là người thời Tây Hán bị 'người dẫn đường' của ta mang khỏi địa cầu. Hiện tại, năng lực của ta có thể đã thành người 'Lĩnh lộ nhân' của ngươi rồi. Lần này từ Phong Duyên tinh đến địa cầu là vì tìm kiếm người có khả năng dung hợp năng lượng của 'Tử Viêm Tâm'. Ta ở địa cầu đã tìm kiếm hết chín năm, năm thứ 4 mới tìm thấy ngươi. Ha ha, rất tiếc là ngươi không muốn theo ta, công phu không phụ người có lòng, cuối cùng cũng chờ đựơc đến lúc lão đệ người đồng ý."

Lý cường cảm thấy bản thân mình như là một tên ngốc, dù gì cũng là người tốt nghiệp đại học, lấy được học vị học sĩ, sao lại nghe không hiểu lời của Phó Sơn. Nhưng dù sao Lý Cường cũng nghe hiểu được vài điểm, Phó Sơn này chính là người địa cầu. Y là người ở thời Tây Hán, ly khai khõi địa cầu, là một kẻ tu chân gì đó. Hay nói khác hơn là cho dù mình có tin hay không, y cũng đã hơn nghìn tuổi rồi, ngoài ra bản thân hắn là người có khả năng dung hợp cái gì là "Tử viêm tâm" ấy nữa.

Trong thoáng chốc, Lý Cường chợt kích động hẳn lên. Người tên Phó Sơn này là từ hành tinh khác đến, y nhất định là mang mình ra khỏi địa cầu. Lý cường hiện giờ cảm thấy tâm hôi khí lạnh rồi, chỉ cần tới đâu hay tới đó, li khai thật xa chỗ làm hắn thương tâm và phẫn nộ ấy. Lòng hắn đột nhiên có hai nỗi buồn vui lẫn lộn, đột nhiên vừa cười điên cuồng: 'Oa.... ha ha... ha ha... chi..." Cười mà lệ cứ tuôn rơi.

Phó Sơn bị hắn khóc cười ba trợn của hắn giật mình: "Ai, lão đệ... Lời ta nói rất đáng cười sao?"

"Không, không có, Phó đại ca, trước mắt chúng ta làm gì a?" Lý Cường khe khẽ chùi nước mắt, vội vả chuyển đề tài. Một khí trong lòng đã hạ quyết tâm, thì Lý Cường cảm thấy cả người như nhẹ hẳn đi.

"Ầy, chúng ta còn ở tại địa cầu này khoảng hai chục ngày nữa mới li khai, thời gian còn sớm, nhưng cũng nhanh đến thôi. Lão đệ, chúng ta cần đến một thành thị lớn nào đó trước." Trong tay Phó Sơn chợt xuất hiện một bộ quần áo mới, thậm chí cả vớ và giày da đều có: "Lão đệ, thay đổi y phục trước, hình dạng hiện giờ của ngươi không thể gặp ai đâu."

Lý Cường tiếp lấy áo quần mặc vào, lúc này mới phát hiện toàn thân đều là đồ hiệu, ngay cả vớ cũng là hàng tốt nhất trên thế giới.

"Ha ha, quả thật là người đẹp nhờ lụa, không ngờ lão đệ ngươi diện vào phong lưu tiêu sái đến như vậy." Phó sơn tán.

Lý Cừơng cảm thấy mặt nóng rang, lớn người như thế rồi mà từ đó tới giờ chưa ai khen hắn là phong lưu tiêu sái cả. Hắn cười khổ nói: "Lão ca à, tiểu đệ tự nhỏ đã có ngoại hiệu, mọi người đều kêu là 'Địa lão Thử' (con chuột chù), phong lưu tiêu sái ư?! Không có phần của đệ đâu, lão nhân gia người đừng có chơi tôi như vậy."

Phó Sơn lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Không ai ngờ lực lượng cường đại như Tử Viêm Tâm như thế khi hắn mang trên người lại có biến hóa khó tin đến như vậy. Đây có thể được coi là pháp bảo khó luyện nhất của Trọng Huyền phái chúng ta. Hắn đã biến đổi từ tướng mạo như con dê biến thành kinh người như thế, không biết sao này ra sao, quả là khiến người ta chờ đợi."

Nhìn toàn thân đồ hiệu, Lý Cường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Lão ca, tôi không thấy huynh mang hành lý gì, nhất mực chỉ tay không, những y phục giày dép này huynh để ở đâu?" Phó Sơn chìa cánh tay trái ra, trên ống tay từ từ xuất hiện ba vòng đeo tay có màu sắc rất kỳ quái, vừa đen vừa trắng bạc, hoa văn mờ ảo lóe lên những hào quang ngân sắc thần bí, từ từ chuyển động xung quanh các vòng đeo tay.

"Trời ạ, đẹp quá đi mất, đây là vòng xuyến gì thế?" Lý Cường ngạc nhiên vạn phần, hỏi.

Cái này gọi là 'Nạp giới thủ trạc', là vật phẩm chuyên dụng của cao thủ tu chân, chuyên môn dùng để chứa đồ vật. cái 'Nạp giới thủ trạc' này là thứ tốt nhất, tốn nhiều năm mới tìm được một cái. A, ta còn có cái nữa, là thứ thay ra sau khi có cái Nạp giới này, cho ngươi nè." Bàn tay của Phó Sơn như làm ảo thuật, lộ ra một cái vòng xuyến khác.

Lý Cường đưa cái vòng mới đặt vào tay lên xem, cái vòng này có màu xanh lam, không phải kim gỗ hay là đá, cũng không biết dùng cái gì chế ra. So với Nạp giới thủ trạc thì rộng hơn gấp đôi, rìa của vòng có những hoa văn quái dị không theo quy tắc nào, nhìn kỹ thì là nơi những tia màu lam chiếu ra, trong màu lam li ti ấy có điểm sáng bạc chuyển động.

"Thứ vòng tay này gọi là 'Đàm Bác Thủ Trạc', là thứ vòng tay giữ đồ tốt nhất, ngươi mang vào thử coi." Phó sơn cười nói: "Trong vòng xuyến ấy là những thứ ta không dùng nữa, coi như là tặng cho ngươi làm lễ kiến diện."

Lý Cường mạng thủ trạc lên, lập tức minh bạch điều kỳ ảo bên trong. Tuy hắn không rõ nó tạo thành từ nguyên lý gì, nhưng để dùng như thế nào thì không khó khăn mấy: trong tay hiện ra một tập tiền giấy, tiêu thất, lại hiện ra một viên kim cương to bằng trứng gà. Lý cường kỳ quái kêu lên: "Trong vòng này có nhiều thứ quá, a, còn viên kim cương này, cái này, cái này là... Mẹ ơi... là trường đao a!" Những thứ xuất hiện trong tay của Lý Cường chẳng mấy chốc lại biến mất.

Phó Sơn nhìn Lý Cường nói: "Phải lên đường rồi! Mấy thứ trong vòng đó là của ngươi hết, sau này từ từ coi."

Rồi y nhẹ tiếp: "Đi thôi!"

Bạch quang lóe lên, trên mặt đất không còn bóng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play