Hộc máu trả giá năm mươi cái kem, bao lớn bao nhỏ xách về chẳng khác nào culi, Ryan cuối cùng cũng hoan hỉ nhìn thấy Huân Nhi chịu xoay người dẫn đường.
Men theo con đường đá đi một hồi từ khu náo nhiệt đến một mảnh đất trống, nhìn thấy những ngọn đèn xung quanh ngày càng thưa thớt, Ryan nhịn không được hỏi: - Cô bé, cháu xác định là nơi này?
- Huân Nhi chưa bao giờ nói dối! Huân Nhi thấy bị nghi ngờ, cái miệng nhỏ thở phì phò, lập tức bãi công không đi nữa.
Trong lòng Ryan nguyền rủa mấy trăm lần, có điều phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ôn tồn an ủi hồi lâu.
Phải đến khi hắn đồng ý mua thêm ba mươi cái kem, Huân Nhi mới miễn cưỡng dẫn đường, chỉ vào bồn hoa phía trước nói: - Chú à, chú xem bên đó…
- Ừ? Nhìn theo ánh mắt Huân Nhi, Ryan sắc mặt hoan hỉ, ngay cả bả vai cũng không thể khống chế được run lên.
Thượng Đế a! Trong cái bồn hoa toàn bùn đất đen kịt kia, chiếc ba lô nửa bị vùi lấp nửa lộ ra, xung quanh còn rơi mấy quả bom.
Sau nháy mắt hưng phấn, Ryan không hề do dự nhào lên, nhưng hắn lại đột nhiên dừng lại, gương mặt tươi cười quay đầu lại nói: - Bé con à! Cháu chờ chú một chút, chú còn có món quà này muốn tặng cho cháu…
- Vâng ạ! Nghe thấy có quà, Huân Nhi đang định rời đi liền ngẩn ra, lập tức cười hì hì gật đầu.
Ryan thầm tà ác nhìn mấy lần, nghĩ bụng quà thì là quà thôi, chỉ không biết ai sẽ trở thành “quà” của ai.
Hắn mang theo nụ cười thầm, khoái chí bước vào bồn hoa, vươn tay nắm lấy ba lô kéo ra ngoài…
- Lạ thật? Sao kéo mãi không nhúc nhích? Vài giây sau, Ryan đột nhiên mê mang đẩy gọng kính.
Thoạt nhìn chiếc ba lô được chôn không quá sâu, không hiểu tại sao kéo mãi không được.
Hắn hơi nghi ngờ, kéo thêm mấy cái nữa, vẫn không hề suy suyển, giống như chiếc ba lô đã mọc rễ xuống đây vậy.
Đến khi mặt đỏ bừng bừng, Ryan bất lực lau mồ hôi, hung tợn chửi bới: - Con mẹ nó! Tên khốn nào lại chôn chiếc ba lô chặt như vậy!
- Có cần giúp đỡ không? Một tiếng nói vang lên cắt đứt sự oán hận của Ryan.
Sau vài giây kinh ngạc, hắn lại lập tức tươi cười như không có chuyện gì, quay đầu nói: - Không cần! Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng tôi nghĩ tôi có thể…
Nói còn chưa dứt câu, Ryan đang tươi cười bỗng nhiên cứng người lại như là thấy được Phù Dung tỷ đang múa cột.
Nhưng hiện tại còn đáng sợ hơn vậy, cách đó năm sáu mét có một vật bằng đồng thau đang dựa một bên vào cạnh bồn hoa, rất tò mò nhìn hắn kéo cái ba lô lên.
- Ặc… Ryan nhất thời hóa đá, nếu không phải một lần đi với sếp từng gặp ma thì giờ phút này hắn đã co giò bỏ chạy rồi.
Nhưng dù như vậy thì nếu so với yêu quái, món đồ bằng đồng thau đang nhảy qua nhảy lại này còn khiến người ta khó tin hơn.
Gần như run rẩy mấy chục giây, đến khi đồ vật bằng đồng thau ấy nhảy đến trước mặt, Ryan mới hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, lắp bắp hỏi: - Mày ... Mày là cái gì?
- Thằng ngu! Rất khinh thường nhìn hắn, đồ vật bằng đồng thau dương dương tự đắc dạo qua một vòng: - Nói cho mi biết, ta chính là Tứ Dương Phương Tôn trong truyền thuyết, được tôn là sản phẩm đồng thau mang nghệ thuật huy hoàng nhất trong nền văn minh Trung Hoa… À mà thôi, nói với mi mấy cái này cũng vô dụng, mi đang làm gì đấy?
- Tôi… Nhìn thấy một đồ vật đồng thau tự kỉ như vậy, Ryan vẫn chưa hoàn hồn, sợ run hồi lâu mới theo bản năng lôi kéo ba lô: - Ba lô của tôi bị chôn xuống đây, ta muốn kéo nó lên!
- Là vậy sao? Tứ Dương Phương Tôn nhảy quanh một vòng, ngoe nguẩy như không có việc gì.
Trước khi Ryan thở một hơi dài nhẹ nhõm, nó lại đột nhiên mở miệng nói: - Tốt lắm! Vậy mi tiếp tục kéo đi! Nhưng có phải trước tiên nên nộp phí bảo kê không?
- Phí bảo kê? Ryan há to mồm ngạc nhiên, mê mang nhìn bốn phía… Đây không phải nơi công cộng sao? Lại còn muốn thu phí bảo hộ?
Hơn nữa coi như thu đi, lại để cho một đồ vật bằng đồng thau đến thu. Chẳng lẽ Trung Quốc đề xướng các chủng tộc ngang hàng, ngay cả đồ vật bằng đồng thau cũng được hưởng quyền công dân?
- Đương nhiên! Tứ Dương Phương Tôn tức giận nhìn hắn, làm bộ hung tợn: - Nói cho mi biết nhé! Cái bồn hoa này là của ta, toàn bộ những thứ trong đó đều là của ta! Cho nên nếu mi muốn lấy thứ đó phải nộp phí bảo hộ… Không đắt, năm trăm đồng là được!
- Năm trăm đồng? Còn không đắt? Ryan nhìn ví, nhịn không được nhảy dựng lên, chỗ này so với chợ đen còn đen tối hơn. (500 NDT khoảng >1,7tr VNĐ)
- Kêu la cái gì? Ta vốn muốn thu một ngàn! Tứ Dương Phương Tôn hừ lạnh một tiếng, nhảy bộp một cái lên bàn chân Ryan: - Nhìn mi là bè bạn quốc tế đến nên mới giảm còn một nửa đấy!
Rơi lệ đầy mặt! Ryan ôm chân nhảy lên, hắn đột nhiên thực cảm động phát hiện, thì ra nhân dân Trung Quốc đối xử với bạn bè quốc tế tốt đến chết mất thôi.
Vì vậy để báo đáp lại, Ryan cũng quyết định hết lòng "đối xử tử tế" với món đồ đồng thau này… Vài giây sau, một khẩu súng lục giơ lên không trung: - Phí bảo kê? Tao cho mày một cơ hội… lập tức cút ngay, bằng không tao sẽ cho mày đến bãi thu mua phế phẩm!
- Thật là nổi nóng rồi sao? Nhìn thấy họng súng tối đen sâu hoắm, Tứ Dương Phương Tôn lập tức cứng người, hình như đã bị hù dọa rồi.
Có điều không đợi Ryan bóp cò, nó lại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả: - Uy hiếp ca? Chú dê nhỏ, mi mà cũng dám uy hiếp ca hả? Các anh em tiến lên!
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng hô lên, mười mấy món đồng thau và đồ gốm sứ từ trong bụi cỏ nhảy ra, như ong vỡ tổ lao qua.
Ryan hoàn toàn cứng họng, hắn thấy một đám cổ vật cười đầy âm hiểm, đột nhiên hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không.
Sau đó, tựa như khiêu chiến thần kinh của hắn, một cái Tư Mẫu Mậu đại phương đỉnh nhảy dựng lên, đạp nát mấy tảng đá: -Con bà nó! Đánh cướp, nhắc lại lần nữa, đây không phải diễn tập!
Rất tốt, rất hung hãn! Vài giây sau, ý thức được súng lục không thể có tác dụng, Ryan lập tức sáng suốt lựa chọn hợp tác.
Hắn vạn phần bất đắc dĩ, rút năm trăm nhân dân tệ đưa tới trước mặt Tứ Dương Phương Tôn, còn cố nặn ra một nụ cười tội nghiệp.
Nhưng ngay sau đó, Tứ Dương Phương Tôn lại không thèm liếc mắt, vênh váo hét lên: - Chỉ có năm trăm, thế là thế nào, mấy tảng đá bị vỡ vụn lúc nãy, tính ra ít nhất cũng phải bồi thường năm nghìn đồng!
Hộc máu, Ryan hoàn toàn hộc máu mồm ra!
Nhìn thấy mấy khối đá vụn kia, hắn rất vô tội giải thích: - Đợi một chút, mấy khối đá này cũng không phải do tôi phá vụn. Hơn nữa mấy tảng đá ấy mà tính năm nghìn, chẳng lẽ đến mấy cây hoa nhánh cỏ tôi đạp lên cũng phải bồi thường sao?
- Uầy, mi không nói thì ta cũng quên mất! Được Ryan nhắc nhở như vậy, Tứ Dương Phương Tôn như bị lay cho tỉnh ngộ: - Vậy thì toàn bộ hoa cỏ đều tính một lượt, mi đưa ra một vạn là được… Nhìn cái gì mà nhìn, nếu mi hợp tác, mấy tảng đá của ta có phải vỡ vụn thế không?
Già mồm cãi cùn mà! Quả là già mồm át cả lẽ phải!
Ryan đến ngay cả hơi sức để giải thích cũng không có, nhìn thấy một đám đồ cổ ưa bạo lực, chỉ có thể miễn cưỡng than thở nói: - Tôi nộp, tôi nộp là được chứ gì? Nhưng tôi không có nhiều tiền mặt đến vậy, trên người chỉ có năm nghìn đồng thôi!
- Chi phiếu! Tứ Dương Phương Tôn rất có phong phạm của Oa Oa, câu thoại kinh điển này cũng học rất giống: - Để di động lại, thẻ ATM, chi phiếu đều đưa ra đây, cả tài khoản QQ và mật khẩu cũng phải giao ra đây!
Còn có thể nói được gì đây? Vì kế hoạch đánh bom của ông chủ, Ryan chỉ có thể chịu nhục, giao ra toàn bộ đồ đạc đáng giá.
Sau mấy phút, một đám cổ vật thỏa mãn rời đi, hắn nhìn túi tiền mình trống không như vừa rửa, đột nhiên muốn khóc lớn.
Chỉ là nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhìn thấy cái ba lô còn đang vùi trong bùn đất, Ryan sốc lại tinh thần nằm gai nếm mật, vội vàng nhào đến, ra sức kéo.
Chắc là do tiềm lực bạo phát, ba lô lần này lôi ra rất dễ dàng, nhưng Ryan lại dùng sức quá mạnh nên ngã bổ ngửa trên mặt đất.
- Thượng Đế a! Bất chấp đau đớn đằng sau lung, Ryan tranh thủ ôm ba lô vào lòng như ôm được người thân, lệ rơi đầy mặt: - Trung Quốc thật là đáng sợ! dù cho Bin Laden đến đây ...
- Ê! Bên này! Một tiếng nói đột nhiên vang lên khiến Ryan lần thứ hai ngẩng mặt lên.
Hắn kinh ngạc nhìn thấy một cái Dương Chi Tịnh Bình đang từ tán cây nhảy xuống: - Nhìn ta đây! Trong không trung lộn hai vòng rưỡi, rồi nghiêng mình tiếp đất…
- Cốp! Động tác nhảy hoàn mĩ còn chưa thực hiện xong, Dương Chi Tịnh Bình và cái trán của Ryan liền thân mật tiếp xúc.
Sau đó, lúc Dương Chi Tịnh Bình xuất hiện một vết nứt, Ryan đáng thương chỉ kịp hự nhẹ một tiếng liền quay tròn mắt hôn mê bất tỉnh.
Nhìn vết nứt trên thân mình, Dương Chi Tịnh Bình bi thương thở dài: - Quả nhiên mình không thích hợp với mấy trò bạo lực này, sau này còn phải cố gắng nhiều hơn!
Không đợi nó nói xong, đám đồng thau và đồ gốm sứ vừa biến mất lại vọt ra.
Tứ Dương Phương Tôn nhảy lên phía trước, hung tợn kêu lên: - Cởi, cởi, cởi ra! Lão đại nói tất cả những đồ dùng có giá trị, đến cả quần lót cũng lột sạch…
- Vâng! Một đám cổ vật cội vàng vâng lời, trong nháy mắt vây lấy Ryan.
Vài giây sau, chuyên gia đánh bom đáng thương bị biến thành lõa thể, ngay cả quần lót cũng bị lột mất, cho dù có vừa tắm rửa cũng không sạch đến vậy.
Vẫn còn chưa thỏa mãn, Tứ Dương Phương Tôn cùng Dương Chi Tịnh Bình thở dài, bất đắc dĩ nói: - Thôi vậy, vốn đang muốn cạo nốt tóc của nó, nhưng ai bảo chúng ta lại lương thiện đến vậy… Kết thúc công việc! Kết thúc công việc!
Hô hoán lên một cái, toàn bộ cổ vật đều lập tức nghe lời, bọc lấy một đống đồ lỉnh kỉnh rời khỏi vị trí.
Nhưng mấy cái đồng thau trước khi đi lại nhìn chiếc ba lô đen xì, do dự không biết có nên mang thứ này đi không.
Tứ Dương Phương Tôn nghĩ một chút, chần chừ nói: - Mang đi đi! Lão đại nói đây là pháo hoa... Để ăn mừng chúng ta lần đầu tiên đánh cướp thành công, đợi lát nữa tìm một chỗ phóng!
- Ấy? Ta còn lâu mới bỏ pháo hoa lại! Một đám triển lãm phẩm rất hưng phấn ngoe nguẩy, thầm nghĩ đợi chút nữa phóng lên sẽ rất rực rỡ.
Mây phút sau, bồn hoa vốn rất náo nhiệt đã bình tĩnh trở lại.
Chỉ là trong tiếng kêu rên của Ryan, Dương Chi Tịnh Bình lại đột nhiên chạy lại, phun nước bùn lên người hắn, viết một hàng chữ.
Dưới ánh trăng sáng, hàng chữ này cực kì rõ ràng: “Đánh cướp, là một môn nghệ thuật!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT