oOo

Tiếng còi cảnh báo chói tai từ ngân hàng trung ương Trung Quốc vang lên, phá vỡ thời gian yên tĩnh giữa trưa.

Trong ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, bức tường bằng đá hoa cương quanh ngân hàng lại theo một tiếng nổ vang đột nhiên vỡ ra một lỗ lớn, đá vụn bắn ra như mưa tạo kéo theo hàng loạt tiếng kinh hô.

Ngay sau đó, một chiếc xe xích lô cũ nát vượt tường mà ra, lăng không bay xa mấy chục mét, sau đó vững vàng rơi xuống đất.

Cơ hồ đồng thời, hơn mười chiếc xe cảnh sát từ cuối đường chạy như bay đến, giống như thủy triều mãnh liệt lướt qua phố dài.

Nhưng so với bọn họ còn nhanh hơn, chiếc xe xích lô kia vừa chạm đất đã phát động motor chạy như bay, để lại một làn khói đen khiến đám người đằng sau ho sù sụ.

- Thành công rồi! Thành công rồi!
Nhìn thấy xe cảnh sát đã càng ngày càng xa, bốn đứa nhóc ngồi trên xe xích lô không khỏi hoan hô đập tay nhau ăn mừng.

Một tiểu loli béo mập tóc buộc cao lên thành một chỏm, mút lấy ngón cái hưng phấn hô:
- Huân tỷ tỷ, lần này chúng ta cướp nhiều như vậy chắc là đủ mua mấy trăm cái kem rồi chứ?

- Ừm! Đại khái có thể mua mấy ngàn cái đi!
Nhìn ba bao tải lớn đựng đô la, Huân Nhi nghĩ nghĩ rồi chần chờ trả lời.

Ngồi một bên, hai bé trai sinh đôi mũm mĩm trắng hồng đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng loạt trợn mắt lên, thần thái y hệt Trần Mặc nói:
- Đồ ngốc! Vậy mới nói phụ nữ đều là đồ ngốc, chẳng lẽ trong mắt họ chỉ có kem thôi sao? Dù thế nào cũng phải đi mua mấy món đồ chơi Transformers chứ, thứ đó mới có giá trị!

- Hai đứa mi mới là đồ ngốc!
Nghe nói như thế, tiểu loli quay đầu lại đánh vào tay mỗi đứa một cái, thở phì phì oán trách nói:
- Nếu không có chị, hôm qua hai đứa mi đã bị ba ba phạt phải làm bài tập rồi… Hừ hừ! Nếu không nhờ chị lôi kéo Ngu a di xin giúp…

- Biết rồi, cứ nhắc mãi!
Bị nhắc tới chuyện tình xấu hổ, hai thằng nhóc chỉ có thể hậm hực nói sang chuyện khác:
- Biết gì chưa? Ngày hôm qua nghe mụ mụ nói, Gia Địch mụ mụ tìm được một trận pháp, hình như có thể khiến Mộc Vân mụ mụ hoàn toàn biến thành người, hình như là tìm thấy trong di tích gì đó!
(Hai đứa sinh đôi con của Diệp Dung rồi ;)) )

- Chị đã biết từ lâu rồi!
Tiểu loli dương dương tự đắc ưỡn ngực, chỉ chỉ nồi cơm điện bên cạnh:
- Hôm qua Oa Oa cùng với Nặc Nặc còn nói là ba rốt cuộc không cần ngẩn người với xương cốt nữa rồi, cuối cùng có thể chơi xếp hình… Nhưng mà Oa Oa ơi, xếp hình là ý gì?

- Việc này…
Thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, Oa Oa quyết định đem quyền giải thích giao cho đồng bạn:
- Ca cảm thấy từ ngữ chuyên môn này giao cho Nặc Nặc giải thích là tốt nhất, hắn nghiên cứu rất sâu vấn đề này!

- Thật thế sao?
Bốn đứa nhóc đã bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn phía Nặc Nặc.

Nặc Nặc đáng thương màn hình nhấp nháy liên tục, thoạt nhìn tựa hồ gấp đến muốn phụt cả ốc ra ngoài:
- Việc này… Cái gọi là xếp hình tức là vẽ ra một vòng tròn, sau đó tiếp tục vẽ một cái dùi cui, sau đó trong vòng tròn có dùi cui, ngoài dùi cui là vòng tròn, cứ thế trong trong ngoài ngoài không ngừng nghỉ, tức là…

Đã không còn biết mình nói cái gì, Nặc Nặc bắt đầu bốc phét loạn lên, chuyển sang giải thích bằng triết học.

Bản Bản kiên nhẫn nghe xong thật lâu, rốt cục thật cẩn thận hỏi:
- Nếu không để ca bật một đoạn cho tụi nó xem?

- Cấm!
Mấy đồ điện lập tức đồng thời quát, ngay cả Xa Xa đang chạy như bay cũng nhịn không được xoay đầu lại.

Đương nhiên, xe xích lô trả giá bằng mất phương hướng lảo đảo lệch khỏi đường, đâm thẳng vào một cửa hàng bách hóa.

Trong tiếng nổ vang, theo sau bụi mù tràn ngập, hàng trăm hàng ngàn tờ tiền giấy giống như là pháo hoa bay lên không rồi rơi lả tả xuống đất.

Mà trong hỗn loạn, thanh âm của Bản Bản còn từ từ truyền đến:
- Ca đột nhiên nhớ ra, bộ phim cuối cùng cũng đã bị Dung tỷ xóa rồi… Đúng rồi, Dung tỷ còn nói —— Mặc có bốn mỹ nữ bọn ta, mi còn lưu loại phim này làm gì?

- Hắt xì!
Trên một hòn đảo nhỏ tít ngoài xa Biển Đông, một thanh niên trẻ đang bận nấu ăn bỗng dưng hắt hơi một cái:
- Sao thế nhỉ, cảm giác như có người nói xấu sau lưng mình, chẳng lẽ là…

Hoài nghi quay đầu đi, hắn nhìn về phía bờ cát đang được trải một lớp nắng cuối chiều óng ánh như dải lụa vàng… Giống như nhận ra ánh mắt dịu dàng của hắn, bốn cô gái đang nói cười trò chuyện với nhau cùng quay đầu trông lại, khe khẽ phất phất tay:
- A Mặc, đến giờ đón đám nhỏ về nhà rồi này!

- Ngất! Tại sao lại là anh!
Bỗng khịt khịt mũi ngửi thấy mùi gì là lạ, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy… Đột nhiên cảm thấy… Cái gì nhỉ, cơm khêêêêêêêê!

Cho nên nói, hiện thực luôn tàn khốc hơn cổ tích — hoàng tử cưới công chúa chưa chắc hoàng tử đã sướng; mà đối với tiểu Mặc Mặc đáng thương mà nói, kiều thê mỹ thiếp kết quả là…

Nhân sinh a! Đây là nhân sinh!

-----The End-----

Đại Công Cáo Thành 


Cuối cùng bộ truyện đã được hoàn thành, với đoạn kết không thể viên mãn hơn cho Trần Mặc và những người thân yêu của anh.

Cảm ơn toàn thể các bạn độc giả và dịch giả 4vn đã cùng song hành trong suốt hai năm qua cho tới tận những dòng cuối cùng này. Chúc tất cả luôn vui, khỏe và hạnh phúc bền lâu bên những người thân yêu của riêng mình, bởi như Trần Mặc đã nói: "Có lẽ, trên thế giới này còn có những chuyện tốt đẹp hơn cả việc thành tiên, không phải như vậy sao?".

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play