So với Tưởng Chi Nhi, Mộc Phỉ thích Tưởng Nhứ Nhi hơn chút, ít nhất là người ta đã tới trước cửa dùng hành động bày tỏ tình cảm của mình, chứ không như Tưởng Chi nhi, chôn trong lòng không nói, còn ghen tỵ hành động lấy lòng của người ta. Nàng có thể thấy rất rõ, Tưởng Chi Nhi bổ dao vừa đúng, đáy mắt còn ánh lên vẻ phức tạp và oán độc.

Chậc chậc, người trong một đằng ngoài một nẻo như vậy tốt nhất là nàng nên tránh xa ra thì hơn, tránh một ngày nào đó sẽ bị nàng ta ngầm hại.

Nghĩ như vậy, tốc độ dưới chân của Mộc Phỉ lại càng nhanh hơn, nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt Chi Nhi, không nhìn thấy được bộ dáng dậm chân ảo não của Tưởng Chi Nhi.

Vừa chạy vừa thở hồng hộc một đoạn, khi chắc chắn rằng Tưởng Chi Nhi sẽ không còn thấy được nàng thì mới dừng lại, đôi chân cũng không chậm trễ thêm nữa, nàng phải nhanh chóng về nhà, phụ thân hẳn đã làm xong cơm trưa đợi nàng về nhà ăn.

Rất nhanh, ngôi nhà đất quen thuộc đập vào mắt, mặc dù chỉ là làm bằng đất, nhưng chung quanh đã được sửa chữa một lượt, không còn giống như vẻ muốn hỏng lúc đầu, cũng không còn mang lại cảm giác rách nát đến không chịu nổi lúc trước.

Có được những thứ này là phải cảm ơn sự khéo léo của nàng và trí thông minh của phụ thân.

Không có mùi thơm của cơm như dự đoán, Mộc Phỉ kinh ngạc bước nhanh hơn đẩy cổng rồi vào trong viện, trong khoảng khắc bước vào nhà, nàng cũng thấy bên trong nhà đang có hai bóng lưng. Từ góc nhìn của nàng, có thể thấy được một trong hai người đàn ông đó là người khiến cho tâm hồn nàng rất ấm áp.

Viêm Dục đang mặc một bộ y phục màu trắng vải thô thắt ngang hông, nhưng lại không thể che được sự phong hoa của hắn.

Bóng lưng thẳng tắp của hắn ngồi đó, như một ngọn núi lớn nguy nga, tuấn nhan mà Mộc Phỉ vô cùng quen thuộc kia đang treo một nụ cười hư ảo bên môi, ba phần lười biếng bảy phần tà khí. Đặc biệt là hơi thở tà mị tỏa ra từ người hắn, không giống như sự ôn hòa dịu dàng thường ngày, cũng không giống lúc giả bộ ngu ngốc trẻ con đáng yêu, mà là dáng vẻ quyến rũ tâm phách con người!

Nàng vẫn luôn cho rằng phụ thân của nàng rất đẹp rất có sức quyến rũ, nhưng giờ khắc này mới biết, ẩn trong hắn là sự mị hoặc chúng sanh và tà vọng nhìn xuống thiên hạ. Đôi mắt như bị luồng sáng kia hấp dẫn làm cước bộ của nàng dừng lại, đâm vào nàng như đang trong mộng.

Người như vậy, nếu khỏi bệnh rồi rời đi liệu có mang theo mình không?

Cảm giác mất mác bao lấy thân thể gầy nhỏ của Mộc Phỉ, nàng lại sinh hoài nghi với chính bản thân sao, nàng dừng chân dẫm trúng một viên đá khiến nàng hồi hồn, tự giễu cười.

Thật là càng lớn càng trẻ con rồi, Mộc Phỉ nàng là ai? Ở hiện đại là một tài nữ nổi tiếng được người người ngưỡng mộ, một thân một mình lăn lộn ngược xuôi, tự tin là bản chất của nàng, bền bỉ là phẩm chất của nàng, cho dù là ở đâu nàng cũng có thể tự tạo cho mình một vùng trời riêng. diEanIeQuysd2o2n.

Tâm tình rộng mở sáng sủa, lúc này Mộc Phỉ mới nhớ ra là còn có một người nữa ở đây, nàng cau mày trong chốc lát, trùng hợp nghe được âm thanh đang quay đầu về phía này, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt.

Liễu Thiên Sở? Đúng thật là hắn.

"Phỉ cháu gái, mau vào đi, Thiên Sở thúc thúc mang đồ ăn ngon cho con này." Liễu Thiên Sở cười híp mắt nhìn Mộc Phỉ đang đứng chôn chân ở cửa chưa vào nhà, chỉ vào mấy bao giấy dầu ở trên bàn.

Dứt bỏ khúc mắc trong lòng Mộc Phỉ tùy ý bước vào trong nhà, tầm mắt bị đồ của Liễu Thiên Sở chỉ hấp dẫn. Có sau bao giấy dầu, mỗi cái hở một góc, có thể thấy bên trong là mỗi chiếc bánh ngọt khác nhau, tương ứng với một miếng trúc nhỏ, trên đó viết tên của bánh ngọt.

Tây Mễ Cao, Thủy Tinh Quế Hoa Cao, Tùng Tử Cao, Mã Đề Cao, Xích Đậu Cao, Gia Trấp Hồng Đậu Cao, bề ngoài đáng yêu, vừa nhìn đã biết chính là hàng vừa ra lò, nhìn vào làm nước miếng không nhịn được chảy ra.

Mộc Phỉ chẳng thích thứ gì, nhưng lại thích nhất mấy loại bánh ngọt thơm ngon béo ngậy như vậy, ở hiện đại lúc rảnh rỗi hầu như nàng thích mua chút cây kẹo dừa yến mạch, hai hộp sữa, bánh trứng... Miệng thích bánh ngọt đến nghiện, xuyên đến cổ đại, lần trước đến Tương lâu ở trấn cũng gọi vài món bánh ngọt.

Thấy nhiều vật hấp dẫn khẩu vị nàng như vậy, cộng với cái bụng rỗng, Mộc Phỉ cũng không khách khí, bốc một viên cao lên lột bỏ vỏ rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành.

"Ăn từ từ thôi, đều là của con cả mà." Liễu Thiên Sở cười càng thêm rực rỡ, khóe miệng như muốn toét đến khóe mắt, hắn đẩy bọc giấy bánh ngọt về phía Mộc Phỉ, sẵn tay rót cho nàng một chén trà: "Cẩn thận nghẹn, uống chút trà cho trôi."

Vì thế nàng thổi nhẹ nước trà nóng rồi uống cạn.

Mộc Phỉ hưởng thụ sự phục vụ tận tình của Liễu Thiên Sở, trong lòng thầm tính toán, gương mặt trắng noãn mềm mại hơi ửng hồng, đôi mắt sáng trong suốt, bộ dáng hoàn toàn trở thành một cô bé đang đắm chìm trong vị ngon của thức ăn. Nhưng đôi lông mi kia thì đang rũ xuống che đi đôi mắt đang cố thu hết cử động của Viêm Dục và Liễu Thiên Sở vào mắt, trong đầu không ngừng nghĩ xem lý do Liễu Thiên Sở tới đây.

Nhìn hắn một thân trang phục hoa lệ không giấu chút thân phận quý tộc nào, trên trường sam cẩm tú màu xanh biết thêu những đường hoa văn hình mây bay nuóc chảy bằng kim tuyến, dưới động tác của hắn phập phồng sống động, tóc đen bó cao, cách nói chuyện lười biếng không đâu, bộ dáng nhẹ nhàng như một ngọc công tử.

Đương nhiên là cố ý mặc bộ trang phục này.

Ah? Đôi mắt Mộc Phỉ dừng trên tay Liễu Thiên Sở, chẳng biết tại sao cái chuôi ngọc phiến hắn vẫn thường cầm trong tay kia đã đổi lại thành chiết phiến, nàng nhận thấy cái cán vẫn là bạch ngọc, hình vẽ thêu trên mặt hai chiếc quạt giống nhau như đúc, chỉ là hình dáng cây quạt có chút biến hóa, nếu không phải lúc trước nàng cầm lên quan sát kỹ lưỡng, nàng thật sẽ cho rằng mình nhận lầm.

Chỉ là, không thể không nói, việc có thể tức thời xếp hai cây quạt lên nhau, càng thể hiện vẻ không câu chấp và bảnh bao của Liễu Thiên Sở, nhất là, cái bộ dạng cười híp mắt lười biếng phe phẩy quạt này của hắn khiến nàng rất có cảm giác muốn nhào lên xé da mặt hắn ra.

Viêm Dục nhìn bộ dáng ăn hài lòng của Mộc Phỉ, mị nhãn hơi nhếch lên, vô ý nhếch môi cười. Nhưng nghĩ lại Mộc Phỉ rất thông tuệ và nhạy cảm, Liễu Thiên Sở  đột nhiên xuất hiện có làm nàng hoài nghi gì không, đáy mắt đen thâm thúy của hắn xẹt qua tia bất mãn, cuốn lãnh khí đánh vào bên người Liễu Thiên Sở.

Tốt nhất là nên nói chuyện có suy nghĩ, nếu khiến nữ nhi hoài nghi, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Khụ, Liễu Thiên Sở đang đang phe phẩy chiết phiến trong tay, đắm chìm trong cảm giác đã thu được cảm tình của Mộc Phỉ thì đột nhiên nhận thấy ánh mắt của Viêm Dục, chỉ cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, làm hắn có cảm giác khó chịu không biết từ đâu.

Mộc Phỉ không thu hành động của hai người vào mắt mình nữa, ăn cực kỳ vui mừng, nhai gia trấp hồng đậu cao trong miệng, đưa ly trà trống không tới trước mặt Liễu Thiên Sở.

Khóe miệng Liễu Thiên Sở khẽ giật, để cây quạt lại trên bàn, lại chế thêm đầy ắp trà thất thải hoa vào trong chén trà cho Mộc Phỉ, cười hắc hắc hỏi "Mùi vị như thế nào?"

"Không tệ." Lelêquíquídonđôn

"Vậy, thương lượng một chuyện được không?"

"Nói đi." Mộc Phỉ không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn.

Liễu Thiên Sở nở nụ cười rất đáng đánh đòn, ngón tay chỉ vào một cái đĩa không trên bàn, cẩn thận từng li từng tí cười: "Thứ này, còn không?"

Mộc Phỉ nhìn lướt qua chỗ ngón tay Liễu Thiên Sở vừa chỉ, trên chiếc đĩa trống còn dính một chút chất lỏng màu đen. Mộc Phỉ chợt hiểu, Liễu Thiên Sở muốn hỏi nàng cách làm đào lông, đôi lông mày nhíu lại: "Có, chỉ là......"

Liễu Thiên Sở mở chiết phiến một cái “Xoạch”, đôi mắt đen lóe lên một tia sáng, cả người có vẻ có chút hưng phấn, khẽ rướn người về phía Mộc Phỉ, chờ nửa câu sau của nàng.

"Chỉ là cho thúc ăn, thì uổng quá."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play