Mộc Phỉ vô lo hớp một ngụm trà, để một miệng đầy bánh ngọt trôi hết vào bụng rồi mới nhàn rỗi nói: "Đây là con đặc biệt ướp cho phụ thân, cho thúc ăn, thì là tiếc thôi."

Hôm nay trước khi ra ngoài, sau khi bưng thuốc cho Viêm Dục nàng sẽ theo thường lệ thả hai miếng đào lông vào, sau khi trông phụ thân uống hết rồi cuống cuồng chạy ra cửa, nghĩ đến việc sau khi nàng vừa rời nhà thì Liễu Thiên Sở tới, thấy nàng vì phụ thân sợ thuốc đắng làm cho đồ ngọt, muốn giành ăn chứ gì.

Trong lòng thầm khinh bỉ Liễu Thiên Sở một hồi, nhìn cái đống như núi kia, cùng với sự tự đắc chưa từng thấy bao giờ kia, giành ăn với bệnh nhân, thật không biết hổ thẹn.

Viêm Dục giơ tay lên che nụ cười bên khóe môi, thông qua ánh mắt cũng đã đoán được tâm tư của Mộc Phỉ, huống chi trong mắt Một Phỉ cũng không hề che giấu vẻ khinh bỉ. Viêm Dục vất vả lắm mới nhịn không bật cười thành tiếng.

Nữ nhi của hắn không biết trong lòng đã thầm nguyền rủa Liễu Thiên Sở đến mức độ nào rồi, nhất định là thấy hắn mặt dày giành ăn đào thịt rồi.

Khóe miệng Liễu Thiên Sở  không ngừng giật, Viêm Dục không nhận thấy là hắn đã chạy dọc chạy xuôi giữa các cửa hàng của thương giới quý tộc trên giang hồ như thế nào sao? Muốn trừng mắt nhìn nụ cười ẩn nhẫn của Viêm Dục, nhưng vừa tiếp xúc với hơi thở của hắn liền đầu hàng, hắn nào dám chống lại hắn chứ.

Trong lòng buồn bực, nếu không phải là ngươi ta đồng ý mở cửa hàng giúp nữ nhi ngươi sao, còn ta thì đang đến để tấu hài tìm niềm vui cho ngươi à?

Ta phi ta phi, chuyện Viêm Dục giao là của hắn thì để tự hắn xử lý đi.

Ho nhẹ một tiếng, Liễu Thiên Sở chuyển sang một bộ lấy lòng cười: "Phỉ cháu gái, ta nếm có một viên, mùi vị lưu luyến, đáng tiếc chưa kịp nhận ra mùi vị như thế nào thì đã nuốt vào bụng, cháu có thể nào nói cho ta biết cách điều chế không, trở về ta liền cho người làm."

Mộc Phỉ nhíu mày, chỉ cho ngươi? Làm như ta ngu lắm chắc?

Lấy khăn từ trong ngực ra chùi miệng, Mộc Phỉ Coi thường Liễu Thiên Sở quay sang nói phiếm với Viêm Dục: "Phụ thân ăn cơm chưa?"

Viêm Dục không nhịn được nhếch môi cười, hắn biết Liễu Thiên Sở ở trước mặt Mộc Phỉ sẽ thấy, chỉ là, như vậy cũng tốt, nữ nhi vui hắn cũng vui, nếu nữ nhi thích khi dễ Liễu Thiên Sở, hắn không ngại để Liễu Thiên Sở ngày nào cũng ở trước mặt Mộc Phỉ cho ăn vạ.

Nghĩ tới mấy chuyện Liễu Thiên Sở nói với hắn, kết hợp trí nhớ trong đầu, đầu Viêm Dục như có hàng ngàn chiếc kim châm, đau đớn như muốn chảy máu, cảm giác hừng hực bén nhọn đau nhói chẳng thoải mái chút nào. Gương mặt ấy nhanh chóng rơi vào tầm mắt của Mộc Phỉ, lại như một đám mây xuất hiện giữa bầu trời đêm mênh mông, không thấy rõ hình bóng, chỉ theo dõi cử động không hề rời mắt.

"Phụ thân?" Mộc Phỉ kinh ngạc kêu lên, trong lòng thoáng lo lắng, bộ dáng Viêm Dục thật kỳ quái, giống như đang nhìn nàng, nhưng thực ra là đang nhìn xuyên qua cạnh nàng. Hắn đang nhớ lại cái gì nên mới ngẩn người sao? Hôm nay châm huyệt một lần rồi, hai đợt trị liệu liên tiếp rồi, ngày hắn hoàn toàn hồi phục đã càng ngày càng gần.

"Nữ nhi, vừa rồi ta mới nghĩ, hôm trước con nói muốn bán đào lông ướp, nếu liễu bảo chủ muốn mua cách điều chế của con, con cứ bán cho hắn, như vậy thì có ngân lượng mở cửa hàng rồi." Viêm Dục lấy lại tinh thần, thầm kinh hãi mình thế nhưng lại thất thần, vội thu lại sự mất tự nhiên trên mặt, cố gắng khôi phục bộ dáng cười như lúc nãy, âm thanh nói chuyện với Mộc Phỉ chậm rãi êm ái.

Lòng của Mộc Phỉ như đang bị treo cao rơi lại vào người, thì ra là phụ thân đang nghĩ với chuyện này, làm dọa nàng giật cả mình. Xem ra trí nhớ của phụ thân đã khôi phục được đại khá rồi, nếu không thì sao biết nói chuyện đổi cách điều chế lấy tiền mở cửa hàng? Nàng mở tiệm muốn bán chút gì đó tương tự như đào thịt ướp và nước, bán cách điều chế đi, nàng vẫn có thể làm được.

Huống chi gia nghiệp của Liễu Thiên Sở vừa lớn mạnh lại còn là gia tộc thương gia, sau cách điều chế của nàng rồi thu lợi cho bản thân, còn gian hàng nhỏ của nàng thì chẳng bao lâu sẽ phải đóng cửa thôi.

Mặc dù Mộc Phỉ không ủng hộ cách của Viêm Dục, nhưng nàng thật không khỏi vui mừng, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, suy đoán lung tung làm tâm tình nàng bớt buồn bực đi không ít, giấy tiếp theo nhìn Liễu Thiên Sở cũng thuận mắt hơn: "Thiên Sở thúc thúc, nếu thúc muốn ăn, con sẽ chuẩn bị cho thúc một ít mang về, cách làm thì con không thể cho được, nhưng cũng không nói dối thúc, về sau con tính dùng cái này để kiếm chút bạc."

Liễu Thiên Sở đối với sự thay đổi của Mộc Phỉ  vô cùng thụ sủng nhược kinh, vừa thu lại vẻ mặt buồn bã lúc trước, mặt mày hớn hở mở miệng: "Không sao không sao, cháu mới vừa nói gì, muốn mở một gian hàng nhỏ bán đào ướp sao?"

Hắn như bắt được một tin tức trong lời nói của Mộc Phỉ, âm thanh vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, chiết phiến trắng xanh khép lại, đập bàn lớn tiếng nói: "Ai nha, sao ta không nghĩ ra chứ, mấy ngày gần đây có nghe nói đường tẩu vợ đường ca mang thai thèm ăn đồ chua, kết quả tìm thấy đều không hợp khẩu vị, nếu ăn đào ướp này của cháu nhất định sẽ thấy hợp khẩu vị hơn. Dân chúng trấn Liễu Khê đông như vậy, huống chi còn có huyện quận, Kinh Thành, nếu lưu hành ra, vậy thì lãi mẹ đẻ lãi con rồi!"

Càng nói càng kích động, Liễu Thiên Sở lại mở phạch chiết phiến đi tới đi lui trong phòng, lại gập cây quạt lại, quyết định tự đắc quay lại chỗ Mộc Phỉ: "Chúng ta hợp tác, ta bỏ vốn mở cửa hàng, lợi nhuận chia đôi."

Mộc Phỉ thoáng ngây người trong chốc lát, sau đó tinh thần phấn khởi, nàng không nghe lầm chứ, Liễu Thiên Sở đầu tư, nàng chỉ cần xuất lực, cẩn thận cân nhắc lại, ngược lại là một chủ ý tốt, nhưng, không thể tiện nghi cho hắn như vậy. Đôi mày thanh tú nhíu lên, khuôn mặt tươi cười thu lại, rối rắm nói: "Nhưng cách điều chế là của con, con còn tính toán bán thứ khác, nói cách khác con tự thân tự lực, thúc chỉ bỏ tiền cửa hàng, mà thúc cũng nói, đây là một mấu chốt của buôn bán, nếu nắm chắc được, thì tiền đồ vô hạn lượng, đúng chứ?"

Ánh mắt Liễu Thiên Sở lóe lên một cái, lặng lẽ liếc sang Viêm Dục, đến khi nhìn thấy ý cười trên khóe môi của hắn thì chợt nhận ra, hắn bị ám hại. Hắn không nên tin lời Viêm Dục, cho là tiểu nha đầu này dễ lừa, nghĩ vậy, một người có thể được công nhận cầm châu báu lại không hề nhờ ăn may, làm sao có thể không hiểu buôn bán!

Gặp phải cô nàng hồ ly xảo quyệt này, hắn muốn bỏ tiền vào túi nhất định phải một phen tốn công rồi.

"Vậy theo ý của Phỉ cháu gái là?" Liễu Thiên Sở nở nụ cười ôn hòa, âm thanh dịu dàng, nhưng trong lòng đang phỉ nhổ cái chân chó của mình.

Hắn thật dễ dãi mà, làm thủ hạ của Viêm Dục thì chỉ là một thành viên nhỏ bé, vì tương lai lộ mặt của lão bản, hắn ngụy trang, ẩn nhẫn, càng thêm kiên nhẫn. Lần đầu tiên ăn nói khép nép với một tiểu nha đầu, nếu truyền đi, nhất định sẽ phá vỡ hình tượng ngọc công tử phong lưu anh tuấn phóng khoáng của hắn.

"Như vậy đi, tiền thuê gian ta mướn thúc, để tỏ lòng thành ý của ta, ta trả lại thúc gấp đôi tiền mướn gian, sau đó......" Mộc Phỉ không nói tiếp, nhíu mi nhìn Liễu Thiên Sở, không cần nói rõ hết cũng biết, sau đó thì quán thuộc về ta, ta chính là lão bản, bạc kiếm được đều là của ta, ngươi cũng không cần nghĩ nữa.

Nụ cười của Liễu Thiên Sở khựng lại, đây là nói thẳng với hắn, nàng đang tính qua cầu rút ván à.

"Thiên Sở thúc thúc nếu cảm thấy khá thua thiệt, vậy thì gấp ba tiền mướn gian, không thể nhiều hơn nữa nha." Mộc Phỉ giơ lên ba ngón tay quơ quơ trước nụ cười cứng đờ của Liễu Thiên Sở, cười hòa khí lại đáng yêu, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Viêm Dục cười khẽ một tiếng, đôi mắt đen sáng rực nhìn Liễu Thiên Sở bổ sung: "Liễu bảo chủ nếu không có ý kiến, có thể đi tìm mặt bằng trước."

Mặt cười của Liễu Thiên Sở giãn ra, khóe miệng giật mạnh. Xem ra hai người vốn định hợp lực qua sông hủy cầu rồi, đúng là phụ nữ, bụng đầy mực đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play