"Ai u, đau chết lão nương rồi, ngươi cút ngay cho ta!" Xảo Nương đột nhiên cảm thấy bên hông đau xót, sau đó nửa người dưới chết lặng mất cảm giác, nàng ta đau gào ré lên, ngay cả người bên cạnh là ai cũng chẳng thấy rõ, vô giác vung tay đẩy ra.
Mộc Phỉ hành động vô cùng bí mật, thái độ trên mặt vừa ân cần lại vừa lo lắng thay nhau xuất hiện, nàng lựa chỗ mọi người không thấy linh hoạt né tay của Xảo Nương, Xảo Nương vung hụt bị ngã về một phía, miệng uất ức nhỏ giọng giải thích: "Xảo đại nương, thật xin lỗi, con không biết chỗ đó của người bị đau, con chỉ là, chỉ là muốn đỡ người lên thôi."
Đôi lông mi dài mà cong vừa vặn che đi ý cười trong mắt, trên chóp mũi đẹp đẽ còn dính vài giọt mồ hôi nhỏ, đôi môi anh đào khéo léo hơi mím, giọng nói nhu mềm thanh thúy chứa nhàn nhạt ưu thương, trong nháy mắt lấy được lòng thương tiếc của mấy người nhiều chuyện xung quanh.
Tưởng Tú Nhi kéo lấy mộc Phỉ, không đồng ý nhíu mày nói Xảo Nương: "Xảo đại nương, Mộc Phỉ chỉ là một đứa trẻ mới lớn, muốn tốt bụng đỡ ngươi, sao ngươi lại nặng tay với muội ấy như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy, Xảo Nương, đây là ngươi sai rồi."
Tiếng khiển trách lần lượt vang lên, hạ thân Xảo Nương như có dòng điện đang chạy loạn tới lui, nàng ta đau đớn đến chẳng còn sức lực mà lên tiếng phản bác với xung quanh, bộ dáng này của nàng ta rơi vào mắt người khác nhanh chóng biến thành biểu hiện của sự chột dạ, rất nhiều người thường ngày bị Xảo Nương chèn ép không dám phản bác cũng bắt đầu cả gan thay Mộc Phỉ bất bình.
Tưởng đại nương phải cố gắng hết sức mới có thể đỡ Liễu Nương đứng dậy, giọng nói âm dương quái khí lanh lảnh có thể nói là mắng sa sả liên tục, cục diện lại bắt đầu hỗn loạn.
Mộc Phỉ chui ra khỏi ngực của Tưởng Tú Nhi đứng ngăn trước mặt Xảo Nương, mặt lộ vẻ lo lắng giải thích: "Xảo đại nương nhất định không phải cố ý, phải nhanh đưa nàng về nhà, nếu không vết thương sẽ để lại sẹo."
Trong tiếng huyên náo, âm thanh thanh thúy duy nhất lại một lần nữa trùng trùng điệp điệp xuyên thấu bay vào trong tay Xảo Nương sau lưng nàng, gương mặt Xảo Nương hóa thành màu đỏ tía, trên mặt đau rát, nửa người dưới lại tê dại mất cảm giác, muốn động lại không nhúc nhích được, nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé đang ngăn trước mặt nàng, hốc mắt ướt át, không biết là tức giận hay cảm động. Nàng ta cắn răng trừng mắt quét qua những người xung quanh, ghi tạc bộ dáng cười nhạo của họ trong lòng. Cuối cùng nhìn chằm chằm Tưởng đại nương và Tưởng Nhứ Nhi vẫn đang nhếch môi cười sau lưng nàng, nở một nụ cười nhẹ như hư không.
Cứ cười đi, cứ mắng chửi đi, đợi lão nương hồi thương, ta sẽ từ từ bước tới cửa nhà từng người các ngươi mà đòi lại!
Có lẽ là do ánh mắt Xảo Nương quá mức tàn nhẫn, khiến nhiều người sợ hãi rụt cổ, nghĩ tới ngày xưa Xảo Nương cậy nhà mẹ mạnh, không ít người thân thiện tiến lên đỡ Xảo Nương, hi vọng nàng ta quên đi sự dè bỉu vừa rồi của mình.
Thừa dịp người khác lại đỡ Xảo Nương, Mộc Phỉ hướng nhường lại một chút chỗ bên cạnh, "Đúng dịp" đưa tay run run sửa sang lại quần áo đầu tóc cho Liễu nương, Mộc Phỉ móc một chiếc khăn sạch từ trong ngực ra, ngẩng chiếc đầu nhỏ đưa cho Liễu nương: "Liễu di, mau dùng cái này lau mặt một chút đi."
Liễu nương đang dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Xảo Nương đang có một tư thế quái dị được hai người đỡ càng lúc càng xa, thầm oán tránh thân phận giữa mình và Xảo Nương cách biệt quá lớn, nếu không thì lúc này Xảo Nương đã bị người vứt xó không ai thèm để ý tới rồi. Nhìn bộ dáng nàng ta, tựa như con mèo nhảy lộn cổ bị trẹo thắt lưng, cả người không cách nào nhúc nhích. Liễu nương cắn môi dưới, lặng lẽ liếc mắt nhìn Tưởng đại nương cũng đang dùng vẻ mặt tương tự nàng nhìn chằm chằm Xảo Nương, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Bà bà là đang bất bình cho mình.doẽnđoànloequíđun.
Âm thanh dễ nghe như chuông bạc kéo Liễu nương về thực tại, nàng chớp chớp mắt, nhìn bả vai nhỏ gầy của cô gái, chống lại nụ cười hệt như ánh nắng rực rỡ sau mưa của nàng, tâm nổi lên một tia không đành lòng, là mình ngu ngốc và ngu xuẩn. Hôm nay nàng ta đã biến thành một kẻ tấu hài cho người đời nghị luận, nhìn lại phụ thân của đứa bé thuần khiết trước mắt này, nàng không chỉ không cảm thấy một chút đồng cảm nào, ngược lại còn có chút hả hê cười nhạo người thân của nàng.
Bắt đầu từ khi nào, nàng ta đã quên mất là mình đã từng sống trong cảnh nghèo khổ bị người đời xa lánh và chê bai, quên mất đám huynh đệ tỷ muội chia nhau một bát chỉ có vài giọt cháo, gả vào nơi này dần cảm thấy ấm no thỏa mãn, dường như nàng ta cũng đã quên mất mình từng là người bị người trước người sau chửi rủa vũ nhục. Sao nàng ta lại biến thành bộ dáng ngày hôm nay, một chút đồng cảm cũng không có.
Ánh mắt của Liễu nương ửng hồng, chất lỏng đảo quanh trong hốc mắt, nàng ngồi xổm xuống đón nhận nụ cười của Mộc Phỉ, cố gắng nở một cười ôn hòa, một tay nhận lấy khăn trong tay nàng một tay xoa lên mái tóc đen của nàng, nói: "Mộc Phỉ, Liễu di thật không phải, không nên nói xấu phụ thân con sau lưng, thật xin lỗi."
Mộc Phỉ đang cười híp mắt chuẩn bị đâm ngân châm trong tay vào Liễu nương đột nhiên khựng lại, nghẹo đầu nhỏ khó hiểu nhìn Liễu nương, nhìn vào đôi thủy mâu trăm mối tơ vò của Liễu nương, đọc được sự hối cải trong mắt nàng, thu hồi ngân châm vào lại trong tay áo, bộ dáng lại đáng yêu khoác tay: "Không quan trọng, phụ thân không có bị điên đâu, phụ thân, phụ thân chỉ là thỉnh thoảng sẽ nổi cơn hồ đồ thôi, nhưng đã sắp khỏi rồi."
Nhớ lại một đứa trẻ nên có giọng ngây thơ chấc phác, Mộc Phỉ mở tròn đôi mắt to, cố gắng cất cao giọng giải thích với mọi người, bộ dáng đáng yêu khiến cho ai nấy đều buồn cười, không khí cũng mềm hẳn đi.
Tưởng đại nương kinh ngạc nhìn Mộc Phỉ, thế này mới nhận ra người mà Liễu nương đang nói tới chính là phụ thân của Mộc Phỉ, trong lòng cảm giác rất khó chịu, ý nghĩ muốn đến nhà Mộc Phỉ nâng quan hệ đều bị thiếu phụ mít đặc này phá hết rồi.
Ai, nhìn bộ dáng nàng đáng thương, cũng có gia giáo, cứ như vậy thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, mặt Tưởng đại nương hung ác trừng Liễu nương một cái: "Biết lỗi còn không mau đi? Muốn ở đây tiếp tục gây xấu hổ à!" Thên thể mũm mĩm bước tới cạnh Liễu nương, khom lưng nhặt quần áo lấm lem bùn đất ném vào chậu, lôi kéo cánh tay Liễu nương đưa nàng đi.
Đám người dần tản đi, rất nhanh trong sân chỉ còn lại ba người Mộc Phỉ, Tưởng Chi Nhi và Tưởng Tú nhi.
Tưởng Tú Nhi chào hỏi Mộc Phỉ vài câu rồi chạy đi tìm Tưởng Hòa, lầm bầm: "Thằng con trai nghịch ngợm này không biết lại đi đâu chơi rồi."
Mộc Phỉ le lưỡi, cúi đầu vỗ rớt cỏ dại và bụi bẩn trên quần áo mình, không sạch sẽ chỉnh tề về nhà sẽ bị phụ thân mắng, sẽ lại cau mày khiển trách nàng. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần hắn rảnh rỗi, hắn sẽ tự lo mọi việc, cũng phát ra khí thế phụ thân bắt buộc nàng, trong cuộc sống có phụ thân bá đạo sủng ái như vậy, nàng lại đã lâu không cảm nhận được tình thương của cha, đắm chìm trong cảnh gia đình ấm áp.
"Lại đây, ta giúp ngươi." Tưởng Chi Nhi đang chần chừ không biết nên chào hỏi Mộc Phỉ như thế nào, thấy trên y phục nàng dính một mảng cỏ dại, nhanh chóng đi tới giúp nàng phủi xuống, diéànlequíđôn thuận tiện khép mắt nghiêm túc chỉnh lại quần áo xốc xếch của nàng cho đều, cười rất dịu dàng, cẩn thận mở miệng hỏi thử: "Ta đưa ngươi về nhà nhé."
"Không cần đâu Chi Nhi tỷ tỷ, Mộc Phỉ biết đường, sắp tới giờ cơm trưa rồi, Mộc Phỉ không làm phiền Chi Nhi tỷ tỷ nữa, hẹn gặp lại." Mộc Phỉ khoát tay lia lịa nhanh chóng lui về phía sau, dùng giọng nói vui vẻ rồi xoay người bỏ chạy.
Đùa, chỉnh một Tưởng Nhứ Nhi thôi cũng đã gây ra nhiều phiền toái như vậy, nhiều thêm một người nữa, có muốn chúng ta sống tiếp qua ngày nữa không vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT