“Dưới lầu phòng vẽ tranh, luôn có một chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở dưới, cũng là đợi chị?”
Noãn Noãn đột nhiên nghĩ đến bảng số chiếc xe kia, cũng liền bật thốt lên hỏi.
Dáng người Vương Linh có lồi có lõm quần áo bó màu đen mặc vào càng thêm xinh đẹp, gợi cảm, nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Quan Lê Hiên mang theo mùi thơm thổi qua, môi nhếch lên ngồi bên phải cạnh Noãn Noãn thân mật khoác bả vai cô.
Nhỏ giọng, “Đó là xe của ông ngoại chị, nói cho em biết trước tiên, thay chị giữ bí mật được không.”
Ngón trỏ thon dài đặt trên môi Noãn Noãn.
Tầm mắt dừng lại vết thương ở cổ của cô, đôi mắc sắc bén gợn sóng một chút vẻ lo lắng.
Noãn Noãn sững sờ, ánh mắt chợt lóe: “Được.’
Cô đoán không lầm, ông ngoại Vương linh phải là một lãnh đạo trung ương có tiếng, bởi vì, bảng số xe thật trâu bò.
Sáng sớm hôm sau, phòng làm việc của viện trưởng.
“Tiểu thư Tinh hồi phục rất tốt, hôm nay có thể xuất viện rồi, nhưng mà, cần phải chú ý đừng vận động kịch liệt cho đến khi cơ thể hoàn toàn hồi phục mới thôi.”
Khuôn mặt viện trưởng hết sức tươi cười, liên tiếp nhếch miệng với Chiến Vân Không, gần đây vẻ mặt ông cười cũng rõ ràng cảm thấy cứng ngắc, buổi tối ngủ thần kinh cũng đều bị rút gân làm cho tỉnh, thiên kim thị thưởng này nếu không xuất viện sớm thì mặt ông sẽ bị tê liệt.
Sau khi Noãn Noãn nghe nói xong, biểu hiện bình tĩnh rất ngoài dự đoán của mọi người, ngoan ngoãn ngồi thẳng thân thể, không hô to kêu to, vẻ mặt khỏi phải nói có bao nhiêu nghiêm chỉnh.
Thật ra trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa, má ơi, rốt cuộc hết khổ rồi, giải phóng rồi, tự do rồi, có thể trở về ăn ngon, vạn tuế, nói lầm bầm…
Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Chiến gia không nói một lời gương mặt tuấn tú âm trầm, bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của Noãn Noãn. Chặt chẽ ngay cả không khí cũng không chui vào được, mồ hôi lẫn vào lòng bàn tay.
Anh trong lòng bàn tay của Noãn Noãn theo lỗ chân lông xâm nhập vào trong mạch máu, hòa tan cùng máu, sau đó vọt đến trái tim cô, lòng Noãn Noãn tràn đầy vui sướng, hơi hồi hộp một chút.
Rõ ràng cảm thấy nhịp tim người đàn ông này hừng hực mạnh mẽ khó phân biệt, cô hô hấp cứng lại, chẳng lẽ loại cảm giác này gọi là tâm ý tương thông, cô cư nhiên cảm nhận được nhịp tim của anh.
Dừng bước, Noãn Noãn kéo anh đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, giữa đôi mắt xinh đẹp hiện ra bóng dáng cao lớn của anh.
“Thủ trưởng Chiến, anh có tâm sự!”
Đôi mắt sâu nhìn lại cô, anh nhìn thấy hình dáng của mình trong đôi mắt trong suốt của cô, đôi tay đỡ lấy khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cô, vẫn không nói như cũ, một giây kế tiếp, áp đầu hôn lên đôi môi có hương vị ngọt ngào khiến anh say mê, không điên cuồng giống như trước, nụ hôn này rõ ràng mang theo sự quyến luyến ôn nhu và quý trọng.
Bốn cánh môi kề nhau, cảm thấy môi của anh có chút khẽ run, Noãn Noãn khẽ cau mày, nhón chân vòng lên cổ rắn chắc của anh, vùi mặt vào trong cổ.
Được rồi, anh không muốn nói cô cũng không hỏi nữa, loại người cao cao tại thượng như anh là người đàn ông vương giả bướng bỉnh, lại có ai có thể chinh phục được, lại có ai có thể là duy nhất chiếm trong trái tim anh, thần sắc ảm đạm, cô mê mang, tâm loạn như ma…
Trở lại phòng bệnh.
Quan Lê Hiên làm thủ tục xuất hiện cho Noãn Noãn, Nguyên Đông Nam ở trong phòng bệnh Noãn Noãn nhìn điện thoại Vương Linh đưa cho anh ta mà cau mày, Noãn Noãn ở trước máy tính hồi phục thư tín, Chiến Vân Không đến dưới lầu đi thăm một vị lão thủ trưởng, mọi người đều có công chuyện, bận rộn kinh khủng.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị một cước đá văng ra.
Một hình dáng phu nhân phúc hậu đứng ngay cửa, hai tay chống nạnh, vẻ hung ác lộ ra ngoài, tức giận nhìn chằm chằm người con gái trên giường.
Lần này, Nguyên Đông Nam và Noãn Noãn ở trong phòng cũng bị dọa sợ không nhẹ, trái tim cũng lăn lộn mấy vòng, thật lâu nhịp tim mới hồi phục, hoạt động bình thường.
“Xin hỏi dì tìm ai?”
Tuy bị người dì béo này dọa sợ trái tim thiếu chút nữa ngừng lại, nhưng lễ phép vẫn không thể thiếu.
Vị phu nhân béo, di chuyển đến gần cô, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn Noãn Noãn ở dưới, sặc mùi chanh chua cắn răng nói.
“Tôi tìm cô, điếm ranh.”
Vừa dứt lời, vung bàn tay mập to hướng tới gương mặt của Noãn Noãn gào thét.
Nào có thể đoán được, bàn tay bị người ta tóm chặt lấy.
“Bà Chu, quá đáng rồi.” Hai mắt Nguyên Đông Nam tối tăm, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Vị phu nhân béo run sợ mấy giây, bộ ngực lớn giống như ngọn núi cao vút ưỡn lên, ho nhẹ hai tiếng, thu tay lại vuốt mấy sợi tóc cho chỉnh tề che giấu đi sự lúng túng.
“Hừ, tôi tưởng là ai chứ, thì ra là đại cục trưởng Nguyên tuổi trẻ tài cao của chúng ta, công lực của tiểu hồ ly lẳng lơ nhà thị trưởng Tinh rất thâm hậu, đặc biệt có thể quyến rũ các đại nhân vật.”
Vị phu nhân béo nói lời khó nghe cực kỳ, chanh chua nhếch khóe miệng với Noãn Noãn, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ và chán ghét cực độ.
Ở đâu ra một con heo mập, đến chỗ này há mồm ngậm miệng liền mắng cô là điếm ranh, còn muốn ra tay đánh cô, thật là con cọp không phát uy làm cho người ta nghĩ cô là con mèo bệnh.
“Vị thím ‘heo’ này, có rắm xin mời thím mau thả, không thả ra được liền cút nhanh lên đi cắt quả bóng nhỏ, chúng tôi sợ chỗ này quá hẹp sẽ phá hỏng thân hình đầy mỡ béo tôn quý của thím.”
Nói xong, vẫn không quên nhướng mi nhìn bà ta từ trên xuống dưới.
Ai không biết chanh chua, lời nói ra đả thương người, bàn về lời nói ác độc Tinh Tiểu Noãn cô xếp thứ hai thì sẽ không có người dám chiếm vị trí thứ nhất, bình thường cô sẽ không nói nặng như vậy, trừ phi là chọc giận cô.
Nguyên Đông Nam ở một bên đầu tiên là sững sờ, sau đó bộc phát ra từng trận tiếng cười lớn vang vọng, “Ha ha ha… Có ý tứ…”
Anh ta bên này cười đến mức đau sốc hông, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vị thím heo kia bị chọc giận đến mặt xanh mét, khóe miệng run run.
Vị phu nhân này chính là thím Chu, nhưng ‘Chu’ này là màu đỏ chứ không phải là heo, bà ta là Chu Cần, mẹ của Chu Tường, mới từ Canada thăm người thân trở lại, mới biết tin tức con trai mình trọng thương nằm viện, Chu Phong không dám nói với bà ta vì sợ bà ta sẽ đến bệnh viện đại náo, quả thật chuyện ông ta lo lắng hôm nay đã biến thành sự thật.
Vẻ mặt Chu Cần chợt lóe, thừa dịp Nguyên Đông Nam ngồi chồm hổm trên mặt đất, đột nhiên nhào tới Noãn Noãn, nảy sinh ác độc cầm túi xách LV trong tay đập mạnh vào đầu.
“Cô không biết xấu hổ, giống như mẹ cô không biết xấu hổ, tôi để cho cô quyến rũ đàn ông, dám đánh con trai tôi, tôi liền đánh chết đồ tiểu đê tiện cô…”
Trong phút chốc, Noãn Noãn giận tím mặt, mắng cô cô nhịn, lại mắng cả mẹ cô, cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Đột nhiên, cô nhảy dựng lên từ trên giường, chống đỡ tay mập trên đầu, cắn chặt môi dưới, dùng toàn bộ sức lực đẩy bà ta ra ngoài, cô tức giận, cô lớn tiếng gào thét.
“Con mẹ nó, miệng thúi thì nói ít đi, có tin hay không lão nương xé nát mồm heo của bà.”
Chu Cần lùi lại mấy bước, bị noãn Noãn Noãn đẩy lảo đảo một cái, trọng tâm không ổn định mạnh mẽ đụng trúng người đang ngồi trên mặt đất.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Nguyên Đông Nam lập tức ngồi dậy chắn trước người Noãn Noãn, cản Chu Cần đang nổi điên ném túi xách tới.
Người có lúc bị bức ép đến mức nóng nảy ngược lại sẽ kính thích sức chiến đấu vô hạn.
Chu Cần đỏ mặt đứng dậy, lần này bất cứ giá nào lợi dụng ưu thế sức nặng thân thể của bà ta trực tiếp liền muốn đập tới.
Vừa đúng lúc này, một vật thể hình trụ lạnh lẽo, hung hăng đặt trên huyệt thái dương bà ta, khiến bà ta choáng váng có nhiều đốm sao lượn quanh trước mặt, không ngừng xoay tròn nở rộ.
“Muốn chết hiện tại gia liền thành toàn cho bà.”
Giọng nói người đàn ông giống như Tu La tới từ địa ngục âm trầm lạnh đến thấu xương, ngón tay bóp cò, cùm cụp một tiếng, lên đạn.
Bầu không khí dừng lại, bên trong phòng một mảnh yên lặng.
Hồi lâu—
“Chiến, Chiến Vân Không, cậu cậu… cậu dùng súng chỉa vào người của tôi như vậy là phạm pháp, tôi muốn kiện cậu.”
Chu Cần bị dọa sợ đến run rẩy, răng đánh vào nhau, bây giờ bà ta thật muốn quỳ trên mặt đất hóa giải cảm giác sức nặng trên đùi một chút, bà ta sợ, người đàn ông này mang lại cảm giác bị áp bức cho người khác, bị bao phủ bởi hình dáng cao lớn của anh, hô hấp đều khó khăn.