Edit: Tịnh Hảo

“Lũ đàn bà thối tha, cả ngày lẫn đêm gây phiền toái cho tôi, con mẹ nó, sớm muộn gì cũng bị bà cho tìm đường chết, bà chê tôi gần đây không có việc gì làm phải không.”

Chu Phong ở ngoài hành lang phẫn nộ hút thuốc, đi tới đi lui chần chừ ở ngoài cửa phòng bệnh Noãn Noãn.

Hiện tại thực sự ông còn chưa chuẩn bị phải đối mặt với gương mặt tuấn tú lạnh băng của thủ trưởng Chiến như thế nào, người nào không biết đắc tội với Thái tử gia đó sẽ xảy ra án mạng.

Hai mắt Chu Cần trống rỗng tĩnh mịch một mảng, thân thể vẫn còn đang run rẩy, mới vừa rồi mấy phút trải qua kia giống như là đi dạo địa ngục cơ hồ muốn cái mạng già của bà.

Vào mười phút trước.

‘Phanh.’

Một tiếng súng vang lên, bầu trời bệnh viện quân khu lập tức chim bay tán loạn, người trong bệnh viện trong nháy mắt bị dọa sợ toàn bộ ôm đầu ngồi xổm xuống dưới đất liên tục hét chói tai, thậm chí trực tiếp té xỉu.

Điều này cũng không thể trách bọn họ quá yếu đuối, dù sao đây đã là hòa bình chục năm, chiến tranh đối với cuộc sống của người dân an nhàn này mà nói thực sự là quá xa lạ.

Phát súng kia là Chiến Vân Không bắn ra ngoài cửa sổ, đây là lần cuối cùng anh cảnh cáo người nhà Chu Phong, lần trước chuyện Chu Tường Noãn Noãn cũng có phần nên anh không so đo, lần này lại tới náo, anh nổi giận, dám đụng vào người của anh sẽ phải có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ mới có thể gánh chịu được hậu quả khó lường.

Noãn Noãn còn đang thất thần, cô nhốn nháo.

Ban ngày ban mặt Chiến gia cư nhiên nổ súng thật, vẫn là vì cô mà nở súng, đây là tuýp đàn ông như thế nào, rốt cuộc trong lòng anh là một con ma quỷ sao, thật đáng sợ.

Súng tùy ý nhét vào giường, Chiến Vân Không thô bạo thuận tay ôm eo của cô ấn vào trong ngực mình, nhíu mày.

“Có bị thương không?”

Động tác mạnh mẽ hiện rõ dã tính tuyệt đối hung hãn của anh, cánh tay thủ trưởng Chiến rắn chắc quấn chặt eo nhỏ của cô hận không thể vò nát tiểu nha đầu vào trong thân thể mình, luôn mang theo bên người, rời đi một lát cũng không được.

Giọng nói lạnh lùng, hơi thở làm nóng người, giờ khắc này lòng Noãn Noãn tắc nghẽn khó chịu, đáy mắt ê ẩm ươn ướt, cắn chặt đôi môi, nói không ra lời.

Trở tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn thật sâu vào lòng ngực của anh lắc đầu.

Quan Lê Hiên vội vã trở lại, chỉ thấy mặt Chu Phong giống như cái chày ở ngoài phòng, tiến cũng không được mà vào càng không được.

Lại nghiêng đầu, nhìn thấy đầu tóc bà Chu rối bời ở trong gió, ngây ngốc ngồi trên ghế dài vừa kéo vừa lau nước mắt, thế nào hai người này lại ngồi ở đây…

Trong mấy giây, anh ta bừng tỉnh, mặt thay đổi cũng không cho Chu Phong có cơ hội chào hỏi, trực tiếp đẩy cửa vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa.

Thấy một cây súng lục 92 ở trên giường, khóe miệng anh ta nâng lên, lão đại nổ súng vì một người con gái, xưa nay chưa từng có, thở dài mình đã bỏ lỡ một buổi kịch hay như thế nào.

Hối hận, sớm biết nên kêu Nguyên Đông Nam đi làm thủ tục.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, không người nào trả lời.

Người ngoài cửa chờ cả ngày, có chút chần chừ lại gõ gõ.

“Cốc cốc cốc—”

Hít mũi một cái, ngẩng đầu lên, Noãn Noãn nhếch môi cười, rực rỡ đáng yêu.

“Chiến gia, mau gọi thư ký Chu vào đi, để cho phóng viên thấy lại nói bừa tạo điều thị phi cho em, em chính là người có nguyên tắc, làm người phải khiêm tốn.”

Ánh mặt chạm nhau, Chiến Vân Không yên tĩnh nhìn cô.

Thật lâu, trong giọng nói tràn đầy cực hạn lãnh khốc, “Mở cửa.”

‘Soạt.’

Cửa mở, Chu Phong nịnh hót cười, hơi khom người, trong lòng run rẩy sợ hãi, ông ta là một người kỳ cựu trong quan trường mấy chục năm, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy, Chiến gia anh là người không chọc nổi, nhưng tôn nghiêm vẫn phải giữ, có câu nói không đánh người có gương mặt tươi cười.

“Thủ trưởng Chiến, anh xem, vợ của tôi không hiểu tình hình cố tình tới gây sự, ngài hù dọa cũng đã dọa, súng cũng đã nổ, tôi thay mặt bà ấy nhận lỗi với thủ trưởng phu nhân, đại nhân ngài đừng so đo với tiểu nhân, coi như xong đi.”

Ba người đàn ông to lớn vây quanh Noãn Noãn, đứng thẳng bảo hộ, có thể thấy thủ trưởng Chiến có bao nhiêu coi trọng đối với cô gái này, trái tim người đàn ông lạnh lùng này đã đụng phải tình yêu, đó chính là thức tỉnh mãnh thú đang ngủ say ngàn năm.

Thấy thế, trong lòng Chu Phong liên tiếp kêu khổ, riêng một người Chiến Vân Không đã có thể nhẹ nhàng chơi đùa ông đến chết đi sống lại, huống chi sau lưng của anh còn có nhà họ Chiến.

“Chú Chu, hôm nay chuyện như vậy tôi xem như chưa từng xảy ra, tôi thấy bà ấy bị dọa không nhẹ, tinh thần có thể không quá ổn định, mau chóng đưa dì Chu về nhà đi, cố gắng đừng để bà ấy ra ngoài, dù sao ngài cũng là nhân vật công chúng, trên con đường làm quan không thể có cản trở, nhưng ngàn vạn lần đừng bởi vì một chút chuyện nhỏ mà gây chướng ngại trên con đường của ngài, ngài cảm thấy đúng chứ.”

Noãn Noãn tha thứ cho nhà họ Chu, giọng nói rất bình thản, có thể nói lời nói rất bén nhọn, những câu xuyên thẳng vào tận đáy lòng của Chu Phong, ông sửng sốt.

Ánh mắt Chu Phong lóe lên, cúi thấp đầu, hai tay đặt bên thân gắt gao siết lại thành quả đấm, khóp xương nắm đến kêu kẽo kẹt vang dội.

Không ngờ một con nhóc có thể nói ra một đạo lý lớn, khí thế trưởng thành đến không tưởng tượng nổi.

Nhìn chằm chằm cô bé trước mắt, rõ ràng cặp mắt trong suốt kia quá mức hoạt bát và giảo hoạt, không phải dã man bá đạo mới là danh xưng của cô trong xã hội thượng lưu sao?

Nhưng vì sao trong mắt ông Tinh Tiểu Noãn là một người nhìn không thấu đoán không trúng tâm tư, không có yếu ớt và lỗ mãng của nhà quyền thế, không phải là thiên kim tiểu thư dối trá và cay nghiệt, toàn thân cô tràn đầy tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn vô hạn.

Người con gái ấm áp tựa như bầu trời, mây đen không thể nào che được ánh sáng của cô, mưa to cũng không thể làm mất đi vẻ đẹp của cô.

Khó trách con trai ông lại thích cô lâu như vậy, tiểu tử thúi có chút ánh mắt, ngay sau đó, ông liền khẽ thở dài, bất đắc dĩ lảo đảo, đáng tiếc người con gái xinh đẹp như vậy mãi mãi cũng không xứng với con ông.

“Vậy lần thứ hai tôi cảm ơn thủ trưởng Chiến và phu nhân.”

Cũng không dư thừa lời gì, Chu Phong xoay người kéo bà xã vội vã rời đi.

Co được dãn được, tốt xấu gì ở trong quan trường nhất định phải nắm rõ trong lòng. Điểm này lão hồ ly Chu Phong làm được.

Lễ vật cũng tốt, muốn mang về thật sự là quá nhiều, tất cả đều là người thăm bệnh mang tới trong thời gian này.

Đồ ăn đồ dùng quần áo đồ chơi cái gì cũng có, xử lý như thế nào là vấn đề lớn nhất của Noãn Noãn.

“Quan thiếu, anh theo em đi xuống lầu thăm một người, mang theo những đồ này.”

Quay đầu, cười híp mắt tiếp nhận ánh mắt đen thâm thúy của Chiến Vân Không, mày nhíu lại, nghiêng người khoát khoát tay, nhanh chóng nhớ ra phòng bệnh.

Vẫn không quên lớn tiếng thúc giục, “Quan Lê Hiên, anh nhanh lên một chút.”

“Lão đại—”

Chiến gia gật đầu một cái, coi như là ngầm cho phép.

“Được rồi.”

Lấy được sự đồng ý, Quan Lê Hiên giống như người nông dân mới từ trong nội thành làm xong công việc khiêng bao lớn bao nhỏ trở về thăm nhà, bay ra ngoài đuổi theo Noãn Noãn.

Giữa trưa thời tiết cực tốt, trời thu mát mẻ gió thổi vào phòng bệnh, cuồn cuộn nổi lên làm cho rèm cửa màu trắng bay múa phiêu đãng.

Trước cửa sổ khổng lồ sát đất, cả người Chiến Vân Không tựa vào trên tấm thủy tinh, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, tàn thuốc trên đầu ngón tay lúc sáng lúc tối.

“Vân Không, cậu nói cha của Vương Linh nên xử lý như thế nào?” Nguyên Đông Nam ngửa đầu cử động cái cổ cứng ngắc.

Một đêm không chợp mắt vùi ở trên ghế sofa ngủ một ngày, anh ta nghĩ lại thật là lắm chuyện xảy ra, cuối cùng cũng kết án, cảnh sát ở chỗ này thật là người bị giày vò.

“Vào ngày mai Vương Đại Khả sẽ bí mật bị xử bắn, do Vương Linh tự tay thực hiện.”

Nhả làn khói trắng ra, hơi thở lạnh lẽo tận xương.

Nguyên Đông Nam thất kinh, cánh tay dài ngừng trên không trung, liếc qua làn khói lượn lờ quanh Chiến Vân Không.

Đây cũng quá tàn nhẫn rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play