“Em có điểm nào không tốt?”

Âm sắc thiếu niên trong trẻo thành kính tựa như một con chiên ngoan đạo đang chờ đợi vận mệnh phán quyết.

“Không phải là chuyện tốt hay xấu, Tiểu Đào à.”

Giọng của người này có vẻ trầm thấp, mang theo nét tao nhã thuần hậu đặc trưng của đàn ông trưởng thành, câu chữ dứt khoát, từ chối không chấp nhận điều đình, “Là chúng ta không hợp nhau.”

“Anh thậm chí còn không cho em cơ hội thử một lần.”

Trong thanh âm của thiếu niên được gọi là Tiểu Đào mang theo sự nghẹn ngào, “Em từ nơi xa như vậy thi được vào thành phố này là vì.

.

.”

“Tiểu Đào, không phải chuyện gì cũng có thể thử một lần.”

Nam nhân lại ôn hòa an ủi, “Tin tưởng anh, sau này em nhất định sẽ gặp được người đối đãi với em thật lòng.”

Diệp Xuyên một lần nữa thả gói thuốc vào trong túi.

Lại nhịn không được âm thầm cười lạnh, có những người chính là như vậy, cho dù cự tuyệt cũng có thể nói vô cùng êm tai, giống như dù hắn làm ra mỗi một quyết định nào đều là vì bạn mà suy nghĩ.

Nhưng từ ngữ cho dù hoa mỹ trau chuốt cũng không thể che giấu được sự thật bị cự tuyệt.

Cậu không tin bởi vì hắn cân nhắc từng từ mà cậu nhóc kia giảm bớt đau lòng.

“Em.

.

.

Em thích anh.

.

.”

Thiếu niên rốt cục khóc ra tiếng.

Âm thanh kiềm nén, thấp giọng nức nở.

Tựa như trẻ con bị tủi thân.

“Anh biết.

Anh biết.”

Thanh âm của nam nhân vô thức tràn đầy vẻ ôn nhu, Diệp Xuyên tưởng tượng thấy bộ dáng hắn ôm cậu bé đáng thương kia vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu.

Thiếu niên thút tha thút thít hỏi : “Em còn có thể gặp anh không?”

“Đương nhiên là có thể a.”

Nam nhân ôn nhu nhẹ nhàng an ủi, “Em biết mà, anh vẫn luôn coi em như em út.

.

.”

Diệp Xuyên đẩy cửa ra, ánh mắt thờ ơ nhìn thân hình tiêm gầy của thiếu niên rút trong ngực người đàn ông cao lớn.

Cậu ta quả nhiên có một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, nước mắt ràn rụa, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Nam nhân mặc chính trang xuất phát từ bản năng là người có giáo dục, trước tiên giải thích với vị khách bị quấy nhiễu, “Thật có lỗi, chúng tôi không chú ý tới nơi này còn có người khác.”

Diệp Xuyên không để ý đến hắn.

Cậu lập tức đi đến trước mặt bọn họ, đưa tay nâng cằm thiếu niên kia, xoay mặt hắn lại đối diện với mình.

Tuổi của cậu nhóc hẳn là bằng mình, hoặc là nhỏ hơn một chút.

Dáng người cũng thấp hơn, lại gầy yếu, bộ dáng khóc lóc lay động lòng người.

Diệp Xuyên lấy ngón tay chùi nước mắt trên mặt cậu, giọng điệu có chút giễu cợt, “Tớ nghe hết nửa ngày, cũng không hiểu được cậu vì sao mà khóc.”

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn.

Diệp Xuyên lắc đầu, đem thiếu niên kéo từ trong lòng nam nhân kia ra, “Anh ta từ chối cậu là tổn thất của anh ta, cậu vì sao phải khóc? Rơi nước mắt vì một người như vậy có đáng không? Đàn ông ở đâu cũng có, nè, cậu có muốn cân nhắc một chút về tớ không?”

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn phúc chốc đỏ bừng, cậu vụng trộm liếc Diệp Xuyên một cái, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, chân tay có chút luống cuống.

Diệp Xuyên nhịn không được lắc đầu.

Đơn thuần như vậy, giống như con thỏ, không chừng cũng dám đóng gói chính mình rồi gửi đi à nha? “Còn anh nữa.”

Diệp Xuyên mượn rượu dùng sức vỗ vai nam nhân kia, “Nếu thật sự muốn cự tuyệt thì vui lòng nói rõ ràng một chút.

Gì mà đương nhiên có thể gặp mặt, rồi coi như em trai, làm như vậy là không thẳng thắn, bộ đùa giỡn người khác mới thấy thỏa mãn sao?”

Không đợi hắn trả lời, Diệp Xuyên khoác tay lên bả vai thiếu niên, không có bất cứ lời giải thích nào kéo cậu ra ngoài.

Khi ngang qua bồn rửa mặt còn túm hai tờ khăn giấy lau mặt cho thiếu niên kia.

“Nhìn cậu như vậy xem ra rất dễ bị coi thường.”

Diệp Xuyên thở dài, đưa tay vò đầu thiếu niên, “Cậu bao nhiêu tuổi? Học sinh trung học sao?”

“Nào có nhỏ như vậy.”

Thiếu niên né tránh tay của cậu, cúi đầu nói : “Tớ đã gần 18 tuổi rồi, đại học năm nhất.”

“Vì một người mà thi đậu đến thành phố này.”

Diệp Xuyên cười gượng đem cậu ôm chặt thêm một chút, “Loại việc ngốc nghếch này.

.

.”

Thiếu niên ủ rũ nói : “Tớ cũng biết mình rất ngốc.”

Diệp Xuyên nở nụ cười, cậu bỗng cảm thấy mình thích cậu nhóc này.

Mọi ý nghĩ đều biểu hiện hết trên mặt, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể đoán được tâm tư.

“Việc ngốc này không phải chỉ có một mình cậu làm đâu.

Tớ có người bạn trước kia cũng từng hành xử y chang như vậy.”

Diệp Xuyên tự giễu cười cười, “Thật sự ngớ ngẩn.

Bởi vì kết quả là hỏng bét.”

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn cậu.

Có lẽ nhận thấy người này cũng không có ý xấu, vẻ mặt của cậu cũng dần trầm tĩnh lại, ánh mắt một lần nữa nổi lên một tầng hơi nước, “Tớ chỉ.

.

.”

“Cậu chỉ thích anh ta.”

Diệp Xuyên tựa vào cửa sổ, lấy ra gói thuốc từ túi quần đốt cho mình một điếu, “Thích đến ngay cả bản thân mình cũng không nghĩ tới.”

Thiếu niên lại bắt đầu rơi lệ.

Diệp Xuyên nhìn thiếu niên, trong lòng có loại khó chịu không nói nên lời, lại không biết cảm xúc này vì sao mà có.

“Cậu tên gì?”

“Đào Âm.”

Thiếu niên đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, “Anh.

.

.

Anh ấy kỳ thực là một người rất tốt.

.

.”

Phía sau làn khói thuốc, Diệp Xuyên mỉm cười chua xót, “Anh ta trong ấn tượng của cậu vẫn còn là một người tốt, cậu quả thật may mắn.

Không giống người bạn kia của tớ, dây dưa đến cuối cùng chỉ để đổi lại xem nhau như kẻ thù.”

Đào Âm ngẩng đầu, lần đầu tiên từ lúc gặp mặt nghiêm túc nhìn cậu.

“Tớ có bộ dạng không tồi phải không? So với người tốt của cậu đẹp trai hơn chứ gì?”

Diệp Xuyên cười gượng, “Cậu có nghĩ đến chuyện kết giao với tớ hay không?”

Đào Âm lấy tay vò khăn giấy lau mặt thành một cục, nhỏ giọng nói : “Cám ơn cậu.”

Diệp Xuyên vuốt tóc của thiếu niên.

Tóc Đào Âm vừa nhuyễn lại mềm, ngoan ngoãn nằm trật tự trên trán, vừa thấy đã biết là một cậu nhóc tốt tính.

Diệp Xuyên thích nhìn ánh mắt của cậu, hắc bạch phân minh, thuần khiết giống như một dòng suối nhỏ.

Diệp Xuyên cảm thấy lúc mình mới thích người kia, nhất định là mang theo thần sắc vừa vui sướng vừa e thẹn giống như vậy mà nhìn hắn.

Mình cũng từng cố chấp chẳng khác gì Đào Âm, tin tưởng vào tình cảm trước mắt, chỉ cần cố gắng thì sẽ có kết quả.

Điều khác biệt là, năm đó cậu cố gắng cho một khởi đầu, rồi cũng chỉ có mình cậu tự cho là tình cảm đã nảy mầm.

Đến sau mới biết được, ở trong mắt của người khác cái ý nghĩa bắt đầu phi phàm kia bất quá chỉ là khúc nhạc dạo cho một trò chơi.

Mà cuối cùng, người ra sức nỗ lực lại rơi vào kết cục ảm đạm.

Diệp Xuyên dập tàn thuốc vào bệ cửa sổ, “Có cần tớ đưa về không?”

“Tớ còn chưa hết ca làm, không thể đi được.”

Đào Âm lắc đầu, “Với lại tớ cũng sống gần đây, không cần đưa.”

Lúc này Diệp Xuyên mới chú ý tới áo sơ mi trắng của thiếu niên, là đồng phục của nhân viên phục vụ, lại một lần nữa cảm thấy cậu nhóc này thật là khờ.

“Vẫn còn khóc sao?”

Đào Âm lắc đầu, khuôn mặt ửng lên một mạt phơn phớt hồng khả ái, “Cám ơn cậu.”

Nếu như Diệp Xuyên không kéo cậu đi, sau khi bị cự tuyệt còn tiếp tục đứng trước mặt người kia sẽ là một điều rất xấu hổ.

“Không có chi.”

Diệp Xuyên lại nhéo nhéo mặt cậu, một đứa nhỏ khả ái như vậy, nếu không thương nên cách xa một chút.

Bởi vì chỉ cần chút xíu ôn nhu thôi là có khả năng dấy lên trong lòng cậu nhóc hy vọng mỏng manh.

Cậu không tin trong suy nghĩ của cái tên người tốt kia không cảm nhận được điều này.

Nhìn qua đỉnh đầu của Đào Âm, thấy người đàn ông mặc chính trang rửa tay xong, từ phòng vệ sinh đi ra.

Gặp hai người họ tựa vào bên cửa sổ, bước chân thoáng dừng lại.

Diệp Xuyên nghênh đón ánh mắt của hắn, không chút khách khí đưa ngón tay giữa ra.

Trở lại phòng ăn, Kiều Mẫn thận trọng nhìn mặt cậu, có chút trách móc hỏi : “Cháu đi đâu vậy? Hơn nửa ngày cũng không quay về? Đồ ăn đều đem lên hết rồi kìa.”

Diệp Xuyên cười cười, “Rượu hơi nặng, cháu có chút say, đứng ở bên ngoài một lát.”

“Ăn nhiều một chút sẽ đỡ hơn.”

Lý Hành Tung đẩy đĩa đồ ăn qua cho cậu, vội vàng tựa như cảm thấy có lỗi, “Để kêu phòng bếp nấu cho em chén canh giải rượu, trở về ngủ thẳng một giấc, ngày mai sẽ không có việc gì.”

Kiều Mẫn cũng dặn dò, “Ở một mình bên ngoài uống rượu ít thôi.”

Diệp Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, “Cháu biết rồi.”

Diệp Thời Phi múc một chén canh để trước mặt cậu, cười nói : “Mẹ vừa rồi còn định nói em đừng trọ ở trường, sợ điều kiện không tốt.

Nhà của anh rộng rãi, dư sức ở.

Dù sao hai người cũng tốt hơn, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Tay cầm đũa của Diệp Xuyên sựng lại giữa không trung.

Cậu hiểu được ý của Diệp Thời Phi.

Nếu chính hắn cũng nghĩ như vậy, hẳn sẽ nói : Anh muốn em dọn đến sống cùng nhau, mà không phải là mẹ nói em đến ở nhà anh.

Diệp Xuyên cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao anh ấy và Lý Hành Tung chỉ vừa mới ở chung, mình dọn vào đó định làm cái bóng đèn lớn hay sao? “Không cần đâu, thím.”

Diệp Xuyên cười nói : “Cháu mới học năm một mà sống ở bên ngoài, đối với mối quan hệ cùng bạn học cũng không được tốt lắm.”

Kiều Mẫn nhíu mày, “Thức ăn trong căn tin của trường cũng đâu có dinh dưỡng.

Hai đứa ở chung một chỗ, còn có thể cùng nhau làm chút đồ ăn ngon.

Cứ ăn cơm đường cháo chợ mãi, thân thể làm sao chịu được.

.

.”

Lý Hành Tung vội vàng đưa cho cô đĩa rau, xí xóa nói : “Dì yên tâm đi.

Những lúc Tiểu Xuyên không có tiết về nhà cũng được mà, hai nơi cách nhau không xa, lúc nào cũng có thể gặp mặt.”

Kiều Mẫn không nói thêm gì nữa, dặn dò vài câu sau đó chuyển hướng đề tài.

Còn Diệp Xuyên thì thực chờ mong ngày nhập học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play