Diệp Xuyên lưng đeo balo đựng sách, vừa mới bước ra khỏi phòng học thì nghe cách đó không xa, từ phía sân thể dục nhỏ có người kêu tên cậu.

Diệp Xuyên híp mắt nhìn lại, là một nam sinh cao gầy, mồ hôi nhễ nhại đang chạy về phía cậu.

Sau lưng là một đám nam và nữ sinh vây quanh sân thể dục la hét om sòm, xem ra đội bóng rổ đang trong giờ luyện tập.

“Tiểu Xuyên, cậu không sao chứ?”

Nam sinh đứng trước mặt cậu thở hào hển, “Tớ vừa nghe bọn Cường tử nói cậu bị bóng rổ đánh trúng đầu phải không?”

“Không có việc gì.”

Diệp Xuyên vô thức quay đầu tránh đi tầm mắt của tên kia.

Vừa rồi trong phòng y tế, cậu đã soi gương sửa sang lại một chút, kéo phần tóc mái xuống, che đi vết bầm không quá rõ ràng in trên một bên chân mày.

Bất quá, đến giờ đầu cậu vẫn còn cảm thấy choáng váng nặng nề, lại buồn nôn nữa.

Bác sĩ nói đây là do não bị chấn động nhẹ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Nam sinh kia kéo cậu ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, rất cẩn thận vén tóc của Diệp Xuyên lên nhìn, rồi thấp giọng mắng : “Tên khốn khiếp nào xuống tay mà ác độc như vậy? Để cho lão tử điều tra ra ta thề sẽ xé hắn ra làm hai mảnh.”

Ngữ khí kiêu ngạo của người đối diện đang dần dần gác chồng lên vẻ mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời trong trí nhớ của cậu, chẳng sai một ly.

Diệp Xuyên bất giác mỉm cười, trong lòng có loại cảm giác vô cùng vi diệu.

Nam sinh này tên Thiệu Khải, là bạn thanh mai trúc mã.

Thời điểm cha mẹ Diệp Xuyên gặp chuyện không may, hai nhà vẫn là hàng xóm.

Cho dù sau này cậu được Diệp gia nuôi dưỡng, hai người cũng vẫn duy trì liên lạc với nhau, sau lại thi đậu được vào cùng một trường cấp ba trong thành phố, tuy rằng một người học ở lớp chuyên, còn người kia là học sinh của lớp bình thường, nhưng điều đó không làm nhạt đi giao tình vốn đã thân thiết hơn so với các bạn đồng học khác của hai người.

“Nguyên bản đã hơi ngốc rồi.”

Thiệu Khải nhẹ nhàng xoa xoa cái trán, ra vẻ tiếc hận thở dài, “Như thế này cũng tốt, giờ thành ngu si luôn rồi.”

Diệp Xuyên không khách khí đạp cậu ta một cước, “Cậu mới là đồ ngu si ấy.”

“Tớ nói thật mà.”

Thiệu Khải đá mấy viên sỏi vụn nằm cạnh bồn hoa, ánh mắt thoáng chút lo lắng, “Lúc mới từ trận đấu cấp tỉnh trở về, tớ liền phát hiện, cậu gặp ai cũng đều mơ mơ màng màng, sắc mặt thì âm trầm.

Hơn nữa lúc cậu nhìn thấy tớ, ánh mắt.

.

.

Giống như là nhìn thấy quỷ vậy.

Hại tớ cứ thắc mắc mãi, tự mình soi gương cũng không phát hiện ra cái gì khác thường a, vẫn đẹp trai giống như trước khi đi thi đấu, chỉ là hơi đen một chút thôi.”

“Nào có giống như vậy chứ, cậu phóng đại quá rồi.”

Diệp Xuyên hơi mất tự nhiên cười cười.

“Thật mà, tớ nói thật đó.”

Thiệu Khải vỗ vai cậu, “Tớ chỉ mới đi thi đấu có hai trận, rốt cuộc trong thời gian đó xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, ngày giỗ của ba mẹ tớ.

.

.”

Diệp Xuyên nói xong cũng thở dài.

Không phải không tin được người anh em cùng nhau lớn lên này, cho dù cậu muốn nói ra, nhưng chuyện chết đi rồi sống lại này, ai mà tin nổi chứ? Bất quá, một câu trả lời chiếu lệ lại làm cho Diệp Xuyên chợt có loại cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.

Cậu đột nhiên nhớ tới thời gian một năm trước khi chết, mình và Lý Hành Tung cãi nhau rất dữ dội, mỗi ngày chìm đắm trong men rượu, ngay cả trở về tảo mộ cho cha mẹ cũng không nhớ.

Diệp Xuyên nắm chặt hai tay, lòng đau như cắt.

Hồi đầu tháng, một lần bị tai nạn ngoài ý muốn, trong cơn hôn mê, Diệp Xuyên thường mơ thấy một ít trí nhớ vụn vặt, đó là những kí ức thuộc về vài năm trước khi Diệp Xuyên xảy ra chuyện.

Có khi là ở trong phòng, cậu cùng với Lý Hành Tung hai người quấn quýt tình nồng ý mật, lúc thì trong văn phòng, xung quanh là một nhóm người mặc tây trang giày da, dấu hiệu của công nhân viên văn phòng.

Đương nhiên nhiều nhất vẫn là hình ảnh của Lý Hành Tung, bộ dáng hắn ngồi ăn cơm ở phía đối diện, rồi hình ảnh quấn khăn đi ra từ phòng tắm, dáng điệu tay chống đầu vẻ mặt thoả mãn nằm nghiêng trên giường.

.

.

Mãi đến hôm nay trong giờ thể dục bị bóng rổ đập trúng vào đầu, ngất xỉu được đưa đến phòng y tế, thì trí nhớ của hai kiếp rốt cục mới được liền lạc.

“Thực xin lỗi.”

Thiệu Khải vỗ vai của cậu, “Tớ không nghĩ tới.

.

.”

“Không phải nói là bạn bè hay sao, còn nói những lời này?”

Diệp Xuyên cắt ngang.

Thiệu Khải lập tức nở nụ cười, “Chúng ta cả đời là bạn thân.”

Diệp Xuyên cũng cười, nhưng là cười khổ.

Cậu nhớ rất rõ, vào cái đêm mùa hè năm ấy, Thiệu Khải tìm ra cậu đang say chuếnh choáng trong quán bar, nắm lấy cổ áo kéo cậu ra ngoài, sau đó mắng xối xả, buộc cậu chia tay với Lý Hành Tung.

Cậu nhìn Thiệu Khải bởi vì nóng giận mà cặp mắt trở nên đỏ ửng, mình lại cố tình nói không thể chia tay, đến cuối cùng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn hắn buông lại một câu “Thiệu Khải này không có một người bạn hèn nhát như cậu.”

rồi quay lưng bỏ đi.

Đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Thiệu Khải.

Vài ngày sau, lúc trời vừa rạng sáng, cậu say khướt đi qua ngõ hẻm phía sau quán bar, gặp hai tên nghiện nhảy ra cướp của, trong khi tranh chấp bị chúng đâm cho hai dao, cứ như vậy chết đi một cách lãng xẹt ở ngõ nhỏ bẩn thỉu và hôi thối.

Đến tận khi đó, trong lòng cậu vẫn rõ ràng một sự thật, sau khi cơn nóng giận qua đi, Thiệu Khải sẽ quay lại tìm cậu, khí thế bừng bừng chỉ vào mặt mà mắng, hắn sẽ túm cậu đến phía dưới vòi sen tắm rửa sạch sẽ, còn bắt buộc mặc tây trang rồi ép cậu đi làm.

.

.

Diệp Xuyên cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.

Nhìn gương mặt thiếu niên tươi cười trong sáng trước mặt, cậu bỗng nhiên nhớ lại một chi tiết vẫn bị mình xem nhẹ : Khi đó cậu đã xóa số điện thoại của Lý Hành Tung, mối liên quan với Diệp gia sớm đoạn tuyệt, quan hệ cùng đồng sự cũng xa cách, tính đi tính lại, chỉ có Thiệu Khải sẽ đi nhận xác.

.

.

“Trời ạ, nóng chết người.”

Thiệu Khải lau mồ hôi trên trán, quay đầu hỏi cậu, “Nghỉ hè có định làm cái gì không?”

Trong lòng Diệp Xuyên chấn động.

Nghỉ hè a, làm thế nào mình có thể quên được mùa hè này chứ.

Anh hai Diệp Thời Phi sẽ dẫn Lý Hành Tung đến N thị nghỉ hè.

Trong hoa viên của Diệp gia, khi lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên khôi ngô tuấn tú còn lẫn chút vẻ ngang ngược kia, cậu cũng không rõ vì sao ánh mắt bị hắn thu hút, đến cuối cùng trở thành không cách nào kiềm chế được.

.

.

“Tiểu Xuyên?”

Thiệu Khải thụi vào vai cậu, “Nghĩ cái gì vậy? Mắt đứng tròng luôn rồi nè.”

“Không có gì.”

Diệp Xuyên cúi đầu, nở nụ cười tự giễu.

Cuộc gặp gỡ khiến mình cảm thấy tràn đầy hứng thú kia, e rằng cũng không mấy quan trọng trong cảm nhận của người đó, nếu phải miễn cưỡng nói chút gì về nó, có lẽ cũng chỉ là sự khởi đầu của tất cả phiền toái.

“Tớ đã nói với chú hai, hè này sẽ đến làm phục vụ trong quán, kiếm một ít tiền tiêu vặt.”

Vừa nhắc đến kế hoạch nghỉ hè của mình, Thiệu Khải liền mặt mày hớn hở.

Diệp Xuyên nhớ mang máng chú của hắn mở một quán cà phê, có một đoạn thời gian Thiệu Khải thường xuyên đem những món điểm tâm ngọt lạ miệng cho cậu ăn.

Món đặc biệt nhất trong quán là bánh nướng trái cây, bên trong không biết bỏ nguyên liệu gì, mà cái hương vị vừa ngọt ngào vừa mát lạnh đó, đến bây giờ Diệp Xuyên như vẫn còn cảm nhận được nơi đầu lưỡi.

Nội tâm Diệp Xuyên khẽ động, “Ai, tớ đi cùng có được không a.”

“Cậu đi làm gì?”

Thiệu Khải nhạc nhiên hỏi, “Cậu đâu có thiếu tiền tiêu vặt.

Dọn dẹp bưng bê rồi lau rửa ly tách, toàn những việc rất cần thể lực đó.”

“Ở nhà cũng chán bỏ xừ.”

Diệp Xuyên mơ hồ đáp.

“Cũng đúng.”

Thiệu Khải không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hiện ra thần sắc tớ hiểu rõ, “Vấn đề nói với chú hai bên kia không có gì khó.

Bất quá, cái này là tớ nói thật, đó là công việc phục vụ người ta, tớ sợ cậu làm không được.”

Diệp Xuyên biết, Thiệu Khải cảm thấy mình yếu ớt.

Bất quá nghe hắn nói thẳng như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy không phục.

“Cậu nói cái gì vậy, tớ có việc gì mà không làm được a.

Thời gian tớ ở với bà nội, việc vặt trong nhà đều là do tớ làm.”

Sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, từ năm tám tuổi Diệp Xuyên đã ở cùng bà, hai năm sau bà Diệp bị bệnh mất đi, cậu mới được Diệp Ninh Đức đón về Diệp gia.

Tính đúng ra, Diệp Ninh Đức được xem như là chú của Diệp Xuyên, nhưng thực chất quan hệ rất xa.

“Xin lỗi, tớ quên mất.”

Thiệu Khải ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Cậu nếu đã muốn, vậy thì đi cùng với tớ cho vui.”

Diệp Xuyên gật đầu.

Cho dù như thế nào, kỳ nghỉ hè này cậu tuyệt đối không thể ở lại Diệp gia.

Mặc dù một lần nữa trở lại thời tuổi trẻ trong sinh mệnh, cậu cũng không có cách nào đối mặt với hai người đã để lại vết sẹo cho cậu.

Điều đó quá đau đớn, vượt xa khả năng cậu có thể chịu đựng.

“Vậy là thỏa thuận rồi nhé.”

Không muốn cứ mãi suy nghĩ về chuyện kia, Diệp Xuyên cơ hồ nhảy dựng lên, “Đến lúc đó tớ sẽ dọn đến ở với cậu.”

“Khi nào cậu về nhà?”

“Chú Diệp gọi điện thoại, nói chút nữa cho xe tới đón tớ.”

Diệp Xuyên biết việc này chỉ là một cái cớ, bất quá hôm nay liên tục nhớ lại nhiều chuyện cũ, làm cậu đau đầu dữ dội.

Cái cậu cần là thời gian, cũng như một nơi yên tĩnh để chậm rãi tiêu hóa hết mớ kí ức này.

Lúc đi ra khỏi cổng trường, Diệp gia đã cho xe chờ ở ven đường, trợ lý của Diệp Ninh Đức đứng ở bên cạnh.

Thấy cậu đi ra, trợ lý Trần bước nhanh tới đón, vô cùng thân thiết hỏi : “Nghe nói cháu bị thương? Diệp tiên sinh đã liên lạc với Triệu chủ nhiệm, trước hết để chú đưa cháu qua đó làm kiểm tra.”

Diệp Xuyên khoát tay, “Bác sĩ nói nghỉ ngơi một chút là ổn.

Cám ơn trợ lý Trần.”

“Vậy chú đưa cháu về nhà.”

trợ lý Trần gật gật đầu, “Nếu cảm thấy không khỏe nhớ gọi điện thoại cho chú.”

Trợ lý Trần trong trí nhớ là một thanh niên nghiêm túc gần như lạnh lùng, không nói cười tùy tiện, làm việc gọn gàng ngăn nắp.

Diệp Xuyên luôn có chút sợ hắn.

Nhưng mà trải qua một vòng luân hồi, giờ phút này nhìn thấy người kia, lại chỉ cảm thấy an tâm trầm ổn.

Diệp Xuyên bỗng nhiên tự hỏi, vì sao lúc trước lại cảm thấy người này đáng sợ? Đưa Diệp Xuyên về đến Diệp gia, trợ lý Trần căn dặn vài câu rồi đi mất.

Diệp Xuyên đẩy cánh cổng sắt cao sừng sững trước mặt ra, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

Hiện tại, tuy rằng ở N thị giá nhà đất cũng không quá cao, nhưng khuôn viên của Diệp gia cũng thực khiến cho người ta phải ngước nhìn.

Căn biệt thự ba tầng, tường trắng ngói đỏ, chu vi bên trong có một thảm cỏ xanh tươi làm nền, toát ra một vẻ đẹp tự nhiên thanh lịch.

Tầm mắt Diệp Xuyên bất giác nhìn về đình viện phía bên phải, ngay tại cuối con đường nhỏ, nơi có dàn hoa tử đằng rũ xuống, sắp đến thời khắc cậu gặp mặt Lý Hành Tung lần đầu tiên.

Khi đó anh hai Diệp Thời Phi của cậu đứng bên cạnh Lý Hành Tung, cười hì hì vỗ vai của hắn nói : “Lại đây, giới thiệu với cậu, đây là cậu em của tớ, thế nào, rất đẹp trai phải không?”

Lý Hành Tung trả lời như thế nào, cậu đã không còn nhớ rõ.

Chỉ nhớ khi đó mình giống như là đột nhiên rơi vào một ngọn lửa, nhịp tim mãnh liệt khiến cơ ngực đau thắt lại, thậm chí việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Cảm xúc mạnh mẽ đến một cách đột ngột, làm cậu bỏ qua rất nhiều thứ, tỷ như anh trai Diệp Thời Phi luôn như hình với bóng với mình.

Khi đang ở trong cuộc thì cảm thấy thống khổ, thời gian dần trôi qua cùng với việc nếm trải sinh tử, giờ quay đầu nhìn, chỉ còn cảm giác nan kham đọng lại.

Diệp Xuyên tự nhủ với lòng : Mình tuyệt đối không cho phép tất cả những điều này xảy ra một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play