Bởi vì muốn uống rượu, Diệp Thời Phi, Kiều Mẫn và Diệp Xuyên gọi taxi tới nhà hàng hải sản.
Lúc bước vào phòng đặt trước, Lý Hành Tung đã đến rồi, trên bàn ngoài một chai Napa Valley Chardonnay, còn có hai bình rượu đế vô cùng khả nghi.
Sở dĩ nói nó khả nghi, là vì hai bình rượu này chẳng những bên ngoài không có bao bì, ngay cả nhãn hiệu cũng chẳng thấy.
Diệp Xuyên đang còn nghi hoặc, thì nghe Diệp Thời Phi cười nói : “Tớ phải thực sự cám ơn mẹ và Tiểu Xuyên, nếu không có hào quang của hai người, chắc hai bình bảo bối này vẫn còn nằm dưới đáy hòm nha.”
Kiều Mẫn cũng cười trêu ghẹo, “Rượu gì vậy, bộ quý lắm sao?”
Lý Hành Tung vừa ngoắc phục vụ tới để gọi món ăn, vừa cười nói : “Cái này là cháu nhờ người quen trong hãng rượu làm riêng cho cháu.
Độ cồn rất cao, người bình thường uống không được đâu.”
Diệp Xuyên nhìn bình rượu đế trong tay hắn, thoáng chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cậu, Lý Hành Tung luôn luôn thích ăn cơm Tây, tôn sùng rượu đỏ, chưa từng gặp hắn uống qua rượu đế.
Nhưng nghe hắn nói ra mấy câu đó, tựa hồ đối với rượu trắng là yêu thích đã lâu.
Mọi chuyện sao lại như thế này? Lý Hành Tung kêu người phục vụ đem đến ba cái chung nhỏ để uống rượu, rót vào mỗi chung rượu chỉ vài giọt, cười nói : “Thời Phi uống rượu đế làm gì cho phí, Tiểu Xuyên có thể uống rượu trắng không? Nếm thử trước đi.”
Diệp Xuyên cầm chung rượu đưa lên mũi ngửi ngửi, hương vị nồng đậm xông vào mũi, quả tim nhất thời giống như bị mèo cào nhẹ lên, cảm thấy ngưa ngứa.
Diệp Xuyên thích uống rượu đế, nhưng cho dù là cả hai thế, bạn bè thân thiết cũng chỉ có một mình Thiệu Khải.
Thiệu Khải đi uống với cậu không ít lần, nhưng tiếc rằng tên này là kẻ mù rượu, không cần biết đó là loại đắt tiền hay bình dân, vào đến miệng cậu ta cũng chỉ có một hương vị.
Cho nên ngẫu nhiên có được rượu ngon, Diệp Xuyên cũng tiếc rẻ không muốn cho hắn uống, thật phí.
Thời điểm hai người cùng nhau ăn cơm, khi thì Diệp Xuyên nhường nhịn hắn cùng nhau uống bia, có lúc Diệp Xuyên uống rượu đế, Thiệu Khải ôm chai bia uống từng ngụm một cho hợp thời.
Khi đó Diệp Xuyên nghĩ rằng việc Thiệu Khải không thể uống rượu đế thật sự là đáng tiếc.
Hiện tại quay đầu nhìn lại, cảm thấy nếu không có một người như vậy vẫn làm bạn bên cạnh mình, đó mới thực sự là điều phải tiếc nuối.
Diệp Xuyên nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu, không tự chủ được nheo mắt lại, thật lâu rồi cậu không có uống qua rượu nặng như vậy.
Lý Hành Tung ngồi một bên nhìn chăm chú vào phản ứng của cậu, cười cười hỏi : “Tiểu Xuyên, thấy thế nào?”
Diệp Xuyên mím môi ngẩm trong chốc lát, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hành Tung cười cười, theo bản năng tránh đi ánh mắt của hắn, “Anh hai uống thấy sao? Em nghĩ rượu này quá nặng.”
Kiều Mẫn có chút lo lắng dặn dò, “Không uống được thì đừng uống, ở đây đâu có người ngoài.”
“Đồ ăn còn chưa có bưng lên, hai người vội cái gì a.”
Diệp Thời Phi cười nói : “Anh nói nè Tiểu Xuyên, em đừng học Hành Tung, hắn là con sâu rượu đó.”
“Mau gọi món ăn đi.”
Lý Hành Tung cũng cười lên, “Ngoại trừ mấy món hải sản đã đặt trước, còn chưa có kêu thêm đâu.
Dì muốn ăn cái gì?”
Diệp Xuyên cầm chung rượu nhỏ trên tay, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị.
Giấy dán tường của căn phòng này là hình hoa bách hợp, tấm kính làm bình phong che buồng vệ sinh cùng với giá treo áo khoác ở phía sau cánh cửa ra vào, cả hai đều mang phong cách Baroque, đều làm cho cậu có loại cảm giác đã từng thấy qua.
Thật giống như đã xảy ra ở kiếp trước, thời gian thì cậu không còn nhớ rõ nữa, Kiều Mẫn từng mặc chiếc áo váy màu tím, cũng ngồi ở vị trí như bây giờ, Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi một trái một phải ngồi bên cạnh cô, khi đó không khí bữa tiệc hoàn toàn khác với hiện tại.
.
.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
Có lẽ từ lúc trọng sinh tới nay, cơ thể trẻ tuổi này chưa từng uống qua rượu mạnh như vậy, chỉ một chung nhỏ cũng khiến cho cậu không chịu nỗi.
Nói không chừng cảm giác có vẻ quen thuộc mà quỷ dị kia cũng chỉ bởi vì cậu không khoẻ mà sinh ra ảo giác.
Thực đơn được đưa đến trước mặt, Diệp Xuyên chọn đại hai món rau trộn, rồi đẩy về phía Kiều Mẫn.
Trong lúc đợi đồ ăn đem lên, Diệp Xuyên cảm thấy một ngụm rượu kia gần như thiêu cháy dạ dày, đầu óc cũng có chút váng vất.
Cậu nhìn hai người kia ngồi đối mặt nhau, bộ dáng bọn họ khi ở bên nhau so với kiếp trước không có một chút gì thay đổi, hai người trêu chọc lẫn nhau, mỉm cười trao đổi ánh mắt, một vài đụng chạm thân mật nho nhỏ.
.
.
Bất tri bất giác hình ảnh của hai kiếp chồng chéo lên nhau.
Trong lòng Diệp Xuyên không khỏi sinh ra một loại ảo giác, tựa như hao hết tâm lực đi qua một vòng lớn sinh tử, cậu lại trở về tình cảnh như trước đây lần nữa.
Giống như một người ngoài cuộc tuyệt vọng, vô vọng mà yêu, chờ đợi kết cuộc tương tự lại rơi xuống người mình.
Lý Hành Tung rót rượu vào chung cho Diệp Xuyên, còn ra vẻ quan tâm nói : “Thường thì ăn hải sản uống rượu đế là hợp nhất.
Tiểu Xuyên nếu chịu không nổi rượu cao lương, vậy uống rượu vang trắng cùng với dì đi.”
Diệp Thời Phi vội vàng đưa cho hắn đĩa thức ăn, miệng lầu bà lầu bầu phàn nàn, “Ai nha, Hành Tung, cậu thực là đã làm hỏng em tớ rồi.
Chờ về nhà tớ sẽ phạt cậu.”
Lời này.
.
.
đã không còn là ám chỉ nữa.
May mắn lực chú ý của Kiều Mẫn đều bị món cá hồi vừa được phục vụ đem lên hấp dẫn, không có chú ý câu nói cuối cùng kia của Diệp Thời Phi.
Thế nhưng khi Diệp Xuyên vừa nghe liền hiểu rõ, cái loại cảm giác giống như mọi chuyện đã từng xảy ra này là do đâu mà có.
Bọn họ đúng là đã từng tụ họp ở nơi này một lần.
Đó là năm đầu tiên Diệp Xuyên vừa mới đi làm, Kiều Mẫn không biết nghe được ở đâu những lời đồn đãi có liên quan đến Diệp Xuyên và Lý Hành Tung, nổi giận đùng đùng gấp gáp tới B thị, vừa thấy mặt đã cho Diệp Xuyên một cái tát.
Đó là lần đầu tiên Kiều Mẫn đánh cậu.
Lực tay của cô cũng không mạnh, nhưng cái loại cảm giác bỏng rát trên mặt sâu sắc tới nỗi đến tận bây giờ Diệp Xuyên vẫn còn nhớ rõ.
Lý Hành Tung giải thích như thế nào, cậu đã quên, chỉ còn nhớ cuối cùng là Kiều Mẫn bật khóc lên.
Từ lúc cậu bắt đầu được tiếp nhận vào Diệp gia, tình cảm của Kiều Mẫn đối với cậu không mấy thân thiết, nhưng cô cũng chưa bao giờ thực sự coi cậu là người ngoài.
Một lần kia, Diệp Xuyên đã thật sự làm tổn thương cô.
Diệp Xuyên bưng chung rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Từ khoang miệng đến dạ dày ngay lập tức bốc cháy, nóng ran, lục phủ ngũ tạng có cảm giác như bị thiêu cháy.
Ở nơi sâu nhất trong trí nhớ, những chuyện đã và đang xảy ra, những hình ảnh vừa giống lại vừa khác biệt cứ đan xen lẫn nhau, trong dòng chảy ngược thời gian nặng nề chuyển động.
Diệp Xuyên cảm thấy mình đã say rồi.
Nhưng rõ ràng là bữa ăn đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu.
Cậu lên tiếng xin lỗi, cầm gói thuốc đi ra ngoài hành lang.
Khi ra khỏi phòng còn nghe được thanh âm Kiều Mẫn càu nhàu : “Tiểu xuyên chính là bị con dạy hư, có phải con hút thuốc không kín đáo để nó thấy.
.
.”
Có lẽ là nhớ tới chuyện đã xảy ra ở nơi này, Diệp Xuyên đối với Kiều Mẫn chợt nảy sinh vài phần áy náy.
Kiều Mẫn đối xử với mình cũng rất tốt.
Tuy rằng cô không mấy quan tâm chăm sóc, nhưng cho đến bây giờ trong cuộc sống cũng không để cho cậu thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Diệp Xuyên đem hộp thuốc lá nhét vào túi quần, cúi đầu đi vào toilet.
Đầu óc có chút choáng váng, Diệp Xuyên tựa lên vách ngăn nhắm hai mắt lại, đưa tay xoa xoa trán.
Cậu cảm thấy mình tránh ở trong phòng vệ sinh chờ tỉnh rượu thật sự có chút.
.
.
kỳ quái.
Nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đâu thể đứng ngẩn người ở hành lang, lại không thể bất cần bỏ mặc tất cả mà về nhà.
Cậu biết mọi chuyện đều có cái giá thích hợp, đây là quy luật tự nhiên bao gồm cả trọng sinh.
Có lẽ cái giá mà cậu phải trả chính là bắt buộc phải thừa nhận trí nhớ của hai kiếp.
Cho dù đã hơn một lần nhắc nhở chính mình, rằng tất cả mọi thứ phải được bắt đầu lại, nhưng trong trái tim này lại chứa đầy dấu vết : Đã từng yêu, đã từng hận, nhận được dịu dàng, rồi cũng được ban cho thương tổn, tất cả tựa như mới vừa xảy ra trước mắt.
Cho dù một lần nữa sống lại trong thân xác trẻ tuổi, nhưng linh hồn cậu vẫn mang theo gông cùm.
Diệp Xuyên lại móc gói thuốc lá từ trong túi ra, đang định hút thuốc, thì nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, có hai người một trước một sau đi vào.
Thanh âm có vẻ như của một người đàn ông đang say hỏi : “Rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Em.
.
.
Em chỉ muốn hỏi.
.
.
Em có chỗ nào không tốt?”
Giọng của thiếu niên ấp a ấp úng, cách một cánh cửa, Diệp Xuyên cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn tràn ngập nỗi chờ mong lại cố nén sự buồn bã.
Thật chẳng khác gì bản thân mình năm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT