Sáng sớm hôm sau, Ưu Manh nhẹ nhàng chạy đi, giống hệt như một công nhân đi làm đúng giờ vậy. Khi nó chạy đi, chỉ để lại một cái bóng màu đỏ chạy vèo qua thảo nguyên màu xanh biếc, tựa như một cánh hoa rơi cuối cùng của mùa xuân, rồi sau đó liền biến mất rất nhanh.

Á Na cũng động, một dải lụa màu trắng vẫn thướt tha ưu nhã và mỹ lệ được tung ra, nó vừa quấn lấy một cành cây thì toàn thân nàng đã như một mũi tên phóng vọt đi. Luận về tư thế thì trông nàng còn mỹ lệ hơn con Ưu Manh ở trước mặt tới ba phần, nhưng đáng tiếc đây không phải là thi đua sự mỹ lệ, mà là so tốc độ. Nàng chỉ kém một chút thôi. Điểm hồng ở trước mặt càng lúc càng thu nhỏ lại, cũng giống như là mùa xuân đang tàn nhẫn bỏ đi...

Trong lúc Á Na cảm thấy sốt ruột nhất thì bỗng có một cánh tay chìa ra ôm lấy ngang eo của nàng, đồng thời lại có thanh âm vang lên bên tai:
- Để ta giúp ngươi! Đây không phải là chiếm tiện nghi của ngươi đâu nhé, mà chỉ là giúp ngươi thôi.

Sau khi được hắn tiếp trợ, khoảng cách giữa nàng và Ưu Manh liền được thu ngắn dần. Ưu Manh vẫn thản nhiên chạy ở phía dưới, còn nàng thì đang phi hành ở trên cao. Á Na nghiêng người nhìn sang, nam nhân ở bên cạnh không nhìn về phía trước, mà lại đang nhìn nàng; trong ánh mắt của hắn có mang theo nét cười.

Nét cười đó thật là đáng hận!

Đường đi khá dài. Á Na cảm thấy con đường này và con Ưu Manh kia đều đáng ghét như nhau, dài đến đáng ghét, dài đến nỗi.....khiến cho hắn có lý do chính đáng để ôm nàng....

Cuối cùng, Ưu Manh cũng dừng lại. Nơi đây là một tòa sơn cốc xanh biếc thật mỹ lệ. Lưu Sâm cũng ngừng lại theo. Hắn nhìn sang Á Na, chỉ thấy nàng khẽ hé miệng mà thở dốc. Nàng vốn không phải tốn bao nhiêu sức để phi hành, nhưng nàng vẫn cảm thấy hô hấp có vẻ khó khăn...

- Cơ thể ngươi nhẹ thật...

- Đừng có bàn đến chuyện cơ thể ta nặng nhẹ thế nào được không?

Á Na cắt ngang lời hắn:
- Buông ta xuống! Nếu như ngươi không muốn lãnh một cái bạt tai.....ngoại trừ......

Không đợi nàng nói hết câu, Lưu Sâm lập tức buông nàng ra.

Sau khi buông nàng xuống, hắn lập tức tránh ra xa hơn một trượng, tựa như sợ nàng sẽ cho hắn một cái bạt tai vậy.

- Đây là cốc khẩu của Mê cốc hay sao?

Á Na quan sát bốn bề, sẵn đó mượn dịp để khuôn mặt của mình bớt hồng lại.

- Đúng vậy!

Lưu Sâm chỉ tay về phía trước rồi nói tiếp:
- Ở phía trước có một cái đầm. Đi qua khỏi cái đầm đó thì sẽ nhìn thấy được học viện của chúng ta.

- Đầm?

Á Na khẽ nhíu mày:
- Ta có qua được không?

- Nếu ngươi không tát tai người ta bừa bãi.....ta nghĩ rằng chúng ta sẽ có cách vượt qua được!

Lưu Sâm vừa nói vừa khẽ nhếch mép cười. Cánh rừng này đã tạo nên nhiều cơ hội hợp tình hợp lý cho người ta thật. Quả nhiên việc có công lực cao thật là có lợi không ít.

- Đương nhiên, ngươi có thể ôm ta mà vượt đầm!

Á Na gật đầu, nói:
- Có muốn ta chúc mừng ngươi không?

Lưu Sâm lộ rõ nét hớn hở:
- Vui chung đi, vui chung đi....

"Vù" một tiếng vang lên, thì ra đã có một bạt tay quạt tới, nhưng không may nó lại rơi vào không khí. Á Na tát tai hụt, nàng hậm hực giậm chân một cái, tuy không mạnh lắm, nhưng cũng đủ làm kinh động tới Ưu Manh và con Thi lang vừa từ nơi khác chạy tới. Chúng giật mình hoảng hốt rồi cắm cổ bỏ chạy tuốt luốt.

Ở trong Mê cốc, một bụi hoa hồng đỏ rực tựa như ngọn thánh hỏa ở trong cốc, trông chúng rất kiều diễm và sinh động. Á Na đứng trước bụi hoa đó, thần sắc ở trên mặt lộ đầy vẻ phức tạp.

Lưu Sâm nhẹ giọng hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?

Á Na lầm bầm:
- Mê cốc, chẳng lẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được nó hay sao?

- Tất nhiên! Theo ta biết thì đúng là như thế!

- Ngươi có thể giải mê hay không?

Thanh âm củ Á Na tràn đầy mê hoặc:
- Ngươi đoán thử coi.....lúc này trong lòng ta đang nghĩ gì?

- Trong lòng ngươi đang nghĩ điều gì đó chắc có liên quan đến ta!

Lưu Sâm đắc ý cười, nói:
- Chắc ngươi đang nghĩ: "Tên A Khắc Lưu Tư này tiếng ác đồn xa, còn Á Na ta là một nữ hài thánh khiết như vậy, sao lại có quan hệ gì với hắn chứ? Ở trong cánh rừng này, ôm thì cũng ôm rồi, hôn thì cũng hôn xong, đã vậy lại còn cởi luôn dây lưng của hắn, thế có phải là nên gả cho hắn luôn hay không?"

Vừa nói, hắn vừa lui ra sau, vừa khéo cách xa nàng đúng một trượng thì mới dừng lại. Đó là một khoảng cách tránh né được cái tát tai của nàng khá dễ dàng.

Thế nhưng Á Na không hề động thủ, chỉ thấy nàng mở mắt thật lớn, nhìn hắn với ánh mắt ngơ ngác.

Lưu Sâm chậm rãi giương mắt lên thật lớn, rồi cẩn thận bồi thêm một câu:
- Sao vậy? Ta đã đoán trúng rồi à?

Không có tiếng đáp lại.

- Nếu quả thật ta đã đoán trúng, vậy đề nghị ngươi nên.....thẳng thắn thả lỏng đi, để cho tình cảm và thân thể của ngươi được phép bay bổng; còn khoảng đường còn lại, ngươi có thể ôm lấy cổ ta, để chúng ta bôn hành cũng thuận tiện hơn....

Hắn chưa dứt lời thì đã nghe "vù" một tiếng, rốt cuộc cái tát tai cũng tới rồi.

Mục tiêu của cái tát tai đó là gì? Chính là tấm lưng của Lưu Sâm. Tại sao mục tiêu của nàng đã biến thành tấm lưng của hắn rồi? Bởi lẽ không biết từ lúc nào mà toàn thân nàng đã lọt vào lòng hắn, đã vậy lại còn bị hắn ôm thật chắt nữa. Khi Á Na còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Lưu Sâm cất bước chạy đi băng băng. Lúc này, dưới chân hai người là cái đầm rộng. Á Na giãy dụa, kêu:
- Buông ta ra!

Lưu Sâm thốt:
- Ngươi không qua được đâu.

Á Na đấm một cái vào lưng hắn, rồi nói:
- Ta.....có thể qua được. Ta sẽ dùng Thủy ma pháp.....tên hỗn đản này....

Thủy ma pháp không thể theo kịp Ưu Manh thì cũng là chuyện bình thường, nhưng việc đó lại khác với việc vượt đầm. Trong cái đầm này có nước, mà bất cứ địa phương nào có nước thì chính là thiên đường của nàng vậy, thế mà tên hỗn đản này lại dám quên đi thuộc tính của Thủy ma pháp của mình.

- Không sao đâu, ngươi cứ yên tâm mà ngủ một giấc. Thân thể của ngươi rất nhẹ, không hề ảnh hưởng đến ta chút nào!

Đang trong lúc chạy nhanh mà thanh âm của hắn lọt vào tai nàng rất rành rọt, có lẽ đây cũng là một môn tuyệt kỹ mới của hắn, bởi vì tuyệt kỹ và trình độ ma pháp có liên quan với nhau. Trình độ ma pháp tăng cao thì tuyệt kỹ cũng tự nhiên giỏi hơn.

Không sai, thân thể của Á Na rất nhẹ, không hề làm ảnh hưởng đến tốc độ chạy của hắn, cứ nhìn dáng chạy đầy hăng say của hắn thì cũng đủ biết rồi.

Nhưng nếu không ảnh hưởng hắn thì có ảnh hưởng tới nàng hay không? Hiện nay nàng đang nằm trong lòng của hắn kia mà. Đường đường là một đại cô nương mà bị nam nhân ôm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Nhưng dù không muốn ôm thì cũng đã ôm rồi, Á Na thầm tự thuyết phục mình, mặc kệ, cứ coi như hắn là một con ngựa đi. Có một con ngựa đang đưa nàng vượt qua đầm, vậy có gì mà phản đối chứ?

Tốt! Đã tìm được lý do rồi, tiểu cô nương liền vòng tay ôm lấy cổ hắn thật, tư thế có vẻ khá thoải mái.

Thế nhưng, trên lý thuyết, khi tư thế của nàng càng thoải mái thì tốc độ của hắn càng phải nhanh hơn mới đúng, ấy vậy mà giờ đây tốc độ của hắn lại chậm đi rất nhiều. Chẳng những vậy, hắn còn chỉ chỏ khắp nơi rồi nói:
- Ngươi xem kìa, ở đó có một thân cây lớn!

Phương thức chỉ điểm của hắn hơi có vẻ kỳ quái, bởi vì vốn dĩ phải dùng tay để chỉ, nhưng bởi vì hai tay hắn đang ôm Á Na, nên không thể dùng tay để chỉ, mà phải khẽ hất cằm lên. Mỗi một lần hất cằm như thế, cằm của hắn lại khẽ cọ nhẹ lên khuôn mặt của nàng, điều đó khiến cho toàn thân của Á Na lại mềm nhũn ra. Phục thật! Tên sắc lang đó chiếm tiện nghi của nữ hài ở khắp mọi lúc, mọi nơi.

Mình đã sai rồi! Đáng lẽ không nên để hắn ôm mình mới phải, bởi vì một khi để hắn ôm rồi thì sau đó sẽ còn bị lợi dụng dài dài.

Cây cối thì có gì tốt đâu chứ? Không nhìn!

- Ở phía trước có hoa kìa!

Lại một lần cọ mặt.

Á Na giận dỗi:
- Không nhìn!

- Bên kia có ma thú kìa!

Lại thêm một lần dụ dỗ.

- Cảm phiền ngươi đừng có quay tới quay lui cái đầu của ngươi hoài có được không?

Á Na chỉ hận không thể cắn lên mặt hắn một cái, nhưng bỗng nhiên nàng nảy ra một chủ ý, nói:
- Có ma thú à? Ngươi mau đi giết mấy con rồi lấy ma tinh về cho ta đi!

Ma thú ở trong đầm đa số đều thuộc Thủy hệ, vừa khéo nàng lại rất hợp với loại ma tinh đó, nhưng chẳng lẽ nàng cần ma tinh thật sao? Chưa chắc! Chí ít cũng không cần người khác đi lấy ma tinh cho mình, nhưng nàng đang muốn coi xem: hai tay ngươi đang ôm chặt bổn tiểu thư thế này, để coi ngươi làm sao để lấy ma tinh!

Lưu Sâm khẽ nhíu mày:
- Vấn đề này hơi khó đấy nhỉ. Vậy làm sao bây giờ? Ta nghĩ.....

- Bộ khó lắm sao?

Á Na nhắc nhở hắn:
- Ngươi là ai chứ hả? Là A Khắc Lưu Tư vĩ đại đó! Mấy con ma thú cấp một, cấp hai thì có là gì chứ? Nếu ngươi có thể lấy được ma tinh cho ta, vậy ta sẽ bỏ qua lần này cho ngươi.

- Tốt!

Nói xong, thân thể hắn lướt đi sát mặt bùn, ở một đám bùn trước mặt chợt có một cái đầu lớn ló ra, chính là Ma điệp. Tuy rằng biết rõ sẽ không có việc gì, nhưng Á Na vẫn cảm thấy khá khẩn trương, vì vậy mà nàng lại càng ôm chặt lấy cổ hắn hơn

Lưu Sâm bỗng búng người lên, đồng thời hai chân đá vào hư không. Cú đá đó của hắn không có bất kỳ một hiệu quả nào, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Điều đó khiến Á Na ngây người ra, bởi vì theo cú đá của hắn, chiếc đầu to lớn của con Ma điệp xấu số nọ liền bị đá lìa khỏi cổ, cùng lúc đó, một viên ma tinh xanh biếc bay về phía trước mặt nàng. Á Na kinh ngạc đến mức trợn mắt há miệng thật lớn, tựa như là muốn nuốt viên ma tinh vào miệng vậy.

- Tiếp lấy!

Á Na nghe vậy liền chìa tay trái ra, viên ma tinh lành lạnh lập tức lọt vào tay nàng. Sau đó thì chỉ nghe "bình" một tiếng, thân thể to lớn của con Ma điệp nọ đã rơi vào nước bùn, làm cho bọt nước bắn lên tung tóe, nhưng lại không hề văng trúng bọn họ chút nào.

- Ê....chuyện gì mới xảy ra thế?

Á Na vừa hỏi, vòng tay càng ôm chặt hơn nữa, tựa như muốn siết chết nam nhân vừa thần kỳ lại vừa đáng ghét này vậy. Hắn có thể giết được Ma điệp thì không có gì lạ, không một ai sẽ ngạc nhiên vì điều đó, nhưng nàng biết rất rõ, trong toàn bộ quá trình giết ma thú, đôi tay của hắn thủy chung vẫn không hề rời khỏi vòng eo của nàng, thậm chí còn lợi dụng trong lúc nàng khẩn trương nhất mà táy máy đôi chút nữa. Hắn có thể giết ma thú mà không cần dùng tới tay sao?

Ma pháp của hắn không cần bất luận cái gì điều khiển hay sao? Chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ cần lóe lên một ý niệm là có thể giết chết đối phương? Điều này trên lý thuyết thì có thể làm được, nhưng trên thực tế thì thật là khó, bởi vì tuy ma pháp nguyên tố do bộ óc của con người điều khiển, nhưng nếu muốn làm được điều đó thì vẫn cần mệnh lệnh ở trong đầu phát ra, mà mệnh lệnh đó phải rõ ràng rành mạch và thành thục đối với ma pháp nữa. Tuy ma pháp của hắn thật là ly kỳ, nhưng chẳng lẽ đã thành thục tới mức đó rồi sao? Chỉ có điều nàng không biết, khuyết điểm trong ma pháp của hắn chính là thiếu sự thành thục.

Dùng ý niệm để giết người, mà trong toàn bộ quá trình lại không có một triệu chứng nào, vậy thì người trong thiên hạ có mấy ai lại đề phòng được?

Tất nhiên nàng không biết rằng, Lưu Sâm lấy được viên ma tinh đó không cần dùng bộ não để ra lệnh, mà chỉ dùng chân thay cho tay mà thôi.

- Đây là một bí mật!

Lưu Sâm nói với giọng thần bí:
- Muốn biết không?

Không muốn biết mới là đồ ngốc! Á Na thở hắt ra một hơi, rồi nói:
- Nói đi!

Lưu Sâm cười lớn:
- Hôn ta một cái rồi ta sẽ nói cho nghe!

Á Na nghe vậy thì khuôn mặt đỏ rựng lên, nói:
- Ta thật sự muốn biết, nếu bây giờ ta tát ngươi một cái, vậy ngươi làm sao mà tránh?

Lúc này khuôn mặt của hắn đang ở ngay trước mặt nàng, nếu như nàng thật muốn tát hắn vài cái cũng rất dễ dàng, bởi lẽ hai tay của hắn đang ôm chặt nàng kia mà, dù hắn muốn tránh thì e cũng khó tránh được.

Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút.

- Ta sẽ không đánh ngươi...

Á Na giải thích:
- Bởi vì ta....phải thực hiện lời hứa của mình, đó là bỏ qua cho ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play