- Quả thật là một cô nương biết thủ tín!
Lưu Sâm khen:
- Tiếc là lúc này đôi ta của ta đang bận, nếu không thì đã giơ ngón cái lên rồi!
- Ngươi có thể nói cho ta biết một việc được không?
Á Na nhẹ giọng thốt:
- Trong lúc ta ngủ mê, ngươi có phải đã hôn ta rồi không? Hỏi như vậy có vẻ như hơi dư thừa, nhưng ta phải hỏi ngươi thật lòng......ngươi đã hôn bao nhiêu lần rồi?
Lúc này khuôn mặt của hai người kề khá sát, vậy mà lại bàn đến chuyện hôn hít, quả thật khiến cho Lưu Sâm có cảm giác xung động. Hắn nói:
- Trước tiên chúng ta hãy làm rõ một vấn đề đã: thế nào mới tính là hôn môi đây? Hay là chúng ta kiểm chứng thử xem....tỷ như ta dùng cách của ta mà hôn ngươi một cái...
Hắn chưa nói dứt thì Á Na đã đưa tay che miệng hắn lại, nàng cúi mặt xuống rồi thở nhẹ một tiếng, nói:
- A Khắc Lưu Tư, ta.....rất muốn khóc!
Đột nhiên ở phía trước hai người xuất hiện thảm cỏ xanh rờn, chẳng biết hai người đã vượt qua đầm từ lúc nào. Thảm cỏ ở trước mặt nối liền cánh rừng với học viện của họ. Thảm cỏ xanh mơn mởn, lại có tiếng cười khanh khách truyền lại!
Khi tiếng cười đó vừa lọt vào tai hai người, Á Na lập tức mở bừng đôi mắt, khuôn mặt trở nên đỏ rực. Lúc này không cần nàng bảo thì Lưu Sâm cũng đã tự động thả nàng xuống. Hắn nheo mắt nhìn nữ hài vừa cất tiếng cười kia, đồng thời trên mặt cũng hiện ra biểu tình kỳ quái.
- Là Tư Tháp và Lệ Nhã!
Thanh âm của Á Na vang lên bên tai:
- Bọn họ có vẻ rất hứng chí thì phải.
Trên thảm cỏ đang có hai người sánh vai ngồi ở đó. Nam thì anh tuấn tiêu sái, còn nữ thì thánh khiết khả ái. Đúng là Tư Tháp và Lệ Nhã rồi. Hai người bọn họ ngồi tâm tình yêu đương ở bên ngoài cánh rừng ma thú, hiển nhiên là đã phạm quy của học viện. Rõ ràng chỉ có mỗi Tư Tháp là mới dám làm như thế mà thôi.
Lưu Sâm không đáp lời Á Na. Đến bây giờ thì Tư Tháp chợt quay đầu lại. Tuy rằng khoảng cách hơn mười trượng, trên lý thuyết thì không ai có thể biết hai người Lưu Sâm đã đến, nhưng gió đã truyền thanh âm của họ đến tai gã.
Khi gã vừa quay đầu lại, vẻ mặt liền từ từ thay đổi hẳn và biến thành vui mừng. Gã lập tức nhảy dựng lên rồi vừa chạy ào về phía Lưu Sâm vừa nói:
- A Khắc Lưu Tư, Á Na tiểu thư, các ngươi nhàn nhã quá nhỉ!
Lưu Sâm thì cười khổ, còn Á Na thì thoáng đỏ mặt lên, người ngoài cơ hồ có thể thấy được, nhưng nàng che đậy cũng khá tốt. Lúc này Á Na vội lên tiếng:
- Thật là xảo hợp làm sao, ta tình cờ gặp được A Khắc Lưu Tư tiên sinh ở trong rừng, còn ở đây thì lại gặp được Tư Tháp tiên sinh. Đúng là quá trùng hợp, các ngươi có thấy vậy không?
Nói tới đây, nàng đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi hỏi:
- Cách Phù tiểu thư không có đến sao?
Lưu Sâm mỉm cười thốt:
- Không có!
Lệ Nhã bước đến gần, nói:
- Hiện nay đã có ba thành viên của Học viện hoàng kim tổ ở đây rồi, quả đúng là trùng hợp làm sao!
Nàng thoáng ngừng lại một chút, rồi tiếp:
- Nhị vị khỏe chứ?
Lưu Sâm đưa mắt nhìn Lệ Nhã, trên mặt hắn vẫn không có gì khác lạ, nhưng trong ánh mắt của hắn lại ẩn ước có nét phức tạp.
- Lệ Nhã, không phải ngươi muốn sang bên kia ngắm hồ hay sao?
Tư Tháp cười nói:
- Vừa khéo Á Na tiểu thư mới đến đây, hay là để nàng ta đi cùng ngươi nhé? Á Na, được không?
- Tiếp đãi ý trung nhân của sư huynh chính là niềm vinh hạnh của ta mà.
Nói tới đây, nàng chìa tay ra mời:
- Lệ Nhã, đi thôi!
Hai thiếu nữ sánh vai bước đi, bên ngoài cánh rừng chỉ còn lại Lưu Sâm và Tư Tháp. Thần sắc ở trên mặt hai người đều có thay đổi. Trong mắt Lưu Sâm vẫn có nét phức tạp, còn Tư Tháp thì có vẻ khá ngưng trọng. Rốt cuộc gã cũng chậm rãi mở miệng:
- A Khắc Lưu Tư, thử nghiệm có được gì không?
Lưu Sâm lộ vẻ không hiểu:
- Thử nghiệm? Thử nghiệm cái gì?
Tư Tháp mỉm cười nói:
- Ngươi chắc chắn hiểu mà....Nói thật đi, ta cũng hoài nghi tới nàng lắm! Kể cả Khắc Nại và Ưu Lệ Ty cũng nghi ngờ nàng ta nữa. Nghi nàng ta đã sát hại Na Nhĩ Tư!
Lời đó vừa ra miệng, thần tình của hắn liền trở nên nhẹ nhõm hẳn lên, nhưng lời đó cũng khá nặng nè.
- Nàng?
Lưu Sâm chớp mắt vài cái, rồi hỏi:
- Nàng là ai?
- Tất nhiên là Á Na rồi!
Tư Tháp chậm rãi nói:
- Nếu như sau khi việc đó xảy ra mà nàng ta không được tấn cấp thì ta cũng không hề nghĩ tới điểm này, nhưng bây giờ thì ta hầu như đã có thể khẳng định chính là nàng ta đã làm rồi. Chẳng lẽ ngươi không phát giác được nàng ta có điểm đáng ngờ nên mới tiếp cận nàng ta hay sao?
Thì ra bởi vì gã thấy Lưu Sâm tiếp cận với thiếu nữ đó nên mới nghĩ là hắn đang muốn điều tra nàng. Chỉ cần gần gũi với nàng ta một chút thì nhất định sẽ tìm được kẽ hở. Tư Tháp rất có lòng tin đối với trí tuệ của gã bằng hữu này.
- Hãy nói thử lý do của ngươi xem nào.
Lưu Sâm ngồi xuống rồi nói tiếp:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói.
Tư Tháp cũng ngồi xuống rồi nói:
- Lý do rất đơn giản. Chỉ có nàng ta mới có được năng lực này, và cũng chỉ có nàng mới có động cơ thôi.
Lưu Sâm rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ của gã, nói:
- Có phải ý của ngươi là, vì nàng ta có thể đánh bại Thang Mỗ Sâm, điều đó chứng minh năng lực của nàng cao hơn Na Nhĩ Tư, do đó nên mới có thể chính diện đánh bại gã, rồi sau khi giết gã đi thì nàng mới có cơ hội gia nhập vào Hoàng kim tổ, đúng không?
- Tất nhiên!
Tư Tháp gật đầu nói:
- Đó chính là lý do. Ngày đó, trong khi học viện phân tích hung thủ đã sát hại Na Nhĩ Tư, nhưng mọi người đã ít để ý tới một loại người, đó là những thành viên có thể tiến vào Hoàng kim tổ. Bọn họ mới càng có lý do để sát hại Na Nhĩ Tư hơn ai hết. Bởi vì, hắn đã cản đường của họ.
Chẳng lẽ lý do này đã đầy đủ rồi sao? Chí ít thì Tư Tháp lại tin chắc như thế, chứ không hề nghi ngờ chút nào.
- Bằng hữu của ta, ngươi định làm gì?
Tư Tháp nhìn Lưu Sâm, chỉ thấy thần tình phức tạp trên mặt hắn, điều đó khiến cho gã cảm thấy khó hiểu, và cũng khiến cho gã sinh ra cảm giác mình đang tiến gần đến chân tướng của sự thật. Chẳng lẽ bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi? Hễ thấy mỹ nữ thì lập tức mất đi sự suy nghĩ sáng suốt của ngày thường, do đó mà không đành lòng phơi bày chân tướng của toàn bộ sự việc?
Lưu Sâm trầm mặc một lúc lâu.
- Bằng hữu của ta!
Tư Tháp nhẹ giọng thở dài:
- Mỹ nữ không có quyền đặc biệt hơn những người khác. Nữ nhân càng xinh đẹp thì tâm kế càng ác độc, thật không nên thương tiếc họ....
Lưu Sâm nhìn sang hắn, nói:
- Tư Tháp, ta nghĩ ngươi mới thật sự cần phải nhớ kỹ những lời đó mới đúng!
Tư Tháp ngẩn người ra, hỏi:
- Tại sao lại là ta? Ta sẽ không thích nàng ta đâu. Hiện tại ta chỉ thích một mình Lệ Nhã thôi!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Để ta phân tích về cái chết của Na Nhĩ Tư một chút nhé. Lúc bấy giờ, chúng ta thật đã lầm lẫn, bởi vì ai cũng chỉ căn cứ vào trình độ ma pháp để đi tìm hung thủ, nhưng căn cứ đó lại hoàn toàn sai bét. Có biết tại sao không? Bởi vì bất luận là ai, họ cũng đều rất khó có liên quan tới hiện trường. Chúng ta có thể đặt ra ba loại khả năng!
Tư Tháp gật đầu:
- Nói như vậy thì khả năng thứ nhất là thực lực ma pháp của hung thủ phải cao hơn hẳn Na Nhĩ Tư.
- Ừm, nếu là vậy thì hung thủ giết chết Na Nhĩ Tư trong khoảnh khắc thì rất dễ, nhưng ở tại hiện trường lại không thể lưu lại nhiều Băng chùy đến vậy, bởi lẽ hắn chỉ cần một kích thì đã thành công rồi, cần gì phải để cho Na Nhĩ Tư có cơ hội phóng ra nhiều Băng chùy như thế? Đáng lẽ hiện trường phải được hoàn hảo và không để lại vết tích của cuộc đấu mới phải.
- Đúng thế! Vậy thì khả năng này bị loại bỏ! Còn khả năng thứ hai là gì?
- Khả năng thứ hai là đôi bên ngang tài ngang sức!
Lưu Sâm nói:
- Nếu đúng theo lời ngươi nói, mà Á Na lại thuộc loại này, nếu nàng ta trực diện giao thủ với Na Nhĩ Tư, dù có thể giết được hắn, nhưng thời gian phải kéo dài khá lâu, vậy thì thanh âm giao đấu phải truyền ra ngoài rồi mới phải. Thế nhưng theo chúng ta được biết, cả tòa lầu đó đều không nghe được tiếng giao đấu, chỉ tới khi loạt thanh âm sau cùng phát ra thì mới bị những người xung quanh phát giác. Ngươi nghĩ chuyện đó có trùng hợp quá không?
Tư Tháp ngơ ngẩn hỏi:
- Vậy ngươi nói.....Á Na cũng không phải là hung thủ sao?
- Chí ít thì ta đang giải thích hiện tượng quái lạ và không mấy hợp lý đó!
Lưu Sâm nói tiếp:
- Hơn nữa, theo ta biết, vào thời điểm Na Nhĩ Tư bị giết, ma pháp của Á Na vẫn còn chưa bằng hắn. Trình độ ma pháp của nàng ta chỉ mới được thăng cấp gần đây thôi.
- Làm sao ngươi biết nàng ta không giấu diếm thực lực chứ?
Tư Tháp dường như vẫn kiên quyết cho rằng Á Na chính là hung thủ vậy.
- Điều đó không cần nghi ngờ, bởi vì ta biết rõ việc ấy!
Lưu Sâm lại nói tiếp:
- Chỉ còn lại khả năng thứ ba, và khả năng này cũng chính là khả năng hợp tình hợp lý nhất!
Tư Tháp vốn đang có hứng thú với trình độ ma pháp của Á Na, nhưng câu nói sau cùng của Lưu Sâm đã thu hút sự chú ý của gã ngay:
- Thế nào?
Trong giọng nói của gã tràn đầy sự hưng phấn.
- Khả năng này chính là....hung thủ chưa chắc đã có trình độ ma pháp cao minh cho lắm, có thể chỉ là cấp ba hay cấp bốn thôi!
Vừa nói, ánh mắt của Lưu Sâm chợt thấy lấp lánh hàn quang.
Tư Tháp nghe vậy thì ngẩn người ra:
- Trình độ kém như thế thì làm sao mà giết được Na Nhĩ Tư? Bằng hữu, giả thuyết này của ngươi không thể thành lập rồi!
- Sao lại không thành lập được? Chắc ta phải bổ sung thêm một điểm, đó là tên hung thủ này có thể không phải là nam nhân! Mà nói không chừng y còn là một người cực kỳ mỹ lệ nữa!
- Mỹ nữ? Á Na cũng là một mỹ nữ!
Tư Tháp cười cười:
- Có phải là không nên loại bỏ Á Na quá sớm không?
Lưu Sâm khẽ nhíu mày:
- Không, đây chỉ là một mỹ nữ phổ thông thôi.
- Vậy được, ngươi hãy nói thử xem, một mỹ nữ phổ thông làm sao có thể giết chết thành viên của Hoàng kim tổ?
Lưu Sâm không cần suy nghĩ mà phun ngay ra hai chữ:
- Ám sát!
- Ám sát cũng.....
Vừa nói tới đây, sắc mặt của gã chợt thay đổi hẳn. Tất nhiên gã biết rõ khi một mỹ nữ muốn ám sát một nam nhân nào đó thì cũng không khó khăn lắm, mà việc ấy cũng chẳng liên quan đến ma pháp chút xíu nào, mà nó chỉ là tùy vào nhân tính thôi.
Lại nghe Lưu Sâm nói tiếp:
- Nếu như một mỹ nữ nửa đêm khuya khoắt đến phòng của ngươi và quyến rũ ngươi. Khoan hãy nói có quyến rũ thành công hay không, nhưng ngươi xem nàng ta có cơ hội để đâm một nhát vào lưng của ngươi hay không?
Tư Tháp không nói gì! Đáp án tất nhiên là có rồi! Thân thể tố chất của ma pháp sư khác với người thường. Ngay vào lúc không sử dụng ma pháp thì bất luận kẻ nào cũng có thể giết họ. Nhưng gã lại thắc mắc:
- Nhưng nếu như Na Nhĩ Tư không bị một đòn trí mạng thì hắn vẫn có cơ hội để phóng ra một ngọn Băng chùy vào lúc tối hậu. Vậy thì mỹ nữ kia làm sao mà thoát khỏi?
Tại hiện trường lúc bấy giờ vẫn lưu lại vết tích do Băng chùy phóng ra, đó chính một kẽ hở.
- Hỏi rất hay!
Lưu Sâm nói:
- Tại hiện trường có để lại Băng chùy. Nếu là ma pháp sư cấp ba hoặc bốn ám sát hắn, vậy dưới sự phản công của hắn, y tuyệt đối sẽ không thể chạy thoát được, nhưng......nhưng ngươi có khẳng định được những ngọn Băng chùy đó là của Na Nhĩ Tư hay không? Chẳng lẽ hung thủ không thể để lại hay sao?
- Là hung thủ để lại? Tại sao y phải làm vậy? Người cũng chết rồi, có cần thiết phải làm vậy hay không?
Tư Tháp suy nghĩ quá nhanh, nhanh đến nỗi không kịp suy nghĩ kỹ nữa
- Có chứ!
Lưu Sâm từ tốn nói:
- Chí ít thì việc làm đó đã khiến chúng ta chú ý của đến trình độ ma pháp của y.
Tư Tháp đứng bật dậy. Đúng vậy, điều đó rất có khả năng! Bởi vì sau khi ám sát Na Nhĩ Tư xong, y liền phóng ra Băng chùy, cố ý bày ra nghi trận và tạo nên hiện trường giả!